Nữ Vương Mất Trí Nhớ
-
Chương 15: Di chúc
Editor: Jingcao
Diệp Trăn Trăn ngẩn người, tên này trước đó cô đã nghe thím Chu nhắc tới rồi.
Đầu bên kia điện thoại Tôn Thiến thấy Diệp Trăn Trăn không nói chuyện, lại mở miệng nói: "Ông ấy vừa xuống máy bay, còn phải trở về văn phòng luật sư lấy một ít tài liệu, khoảng gần tối sẽ đến nhà."
"Con biết rồi." Diệp Trăn Trăn lên tiếng, liền cúp điện thoại. Cầm điện thoại nhíu mày, Diệp Trăn Trăn nhìn chú Ngô đang lái xe phía trước nói: "Chú Ngô, quay trở lại trường học đi, tôi đột nhiên nhớ buổi chiều còn có tiết."
"Vâng, tiểu thư." Chú Ngô ngữ khí trước sau như một đều lễ phép, ông đem xe chạy đến giao lộ phía trước quẹo đầu. Xe lại một lần nữa ngừng lại trước cổng trường, Diệp Trăn Trăn hẹn chú Ngô buổi chiều bốn giờ tới đón mình liền đi vào vườn trường một mình.
Thực ra buổi chiều cô cũng không có tiết, chẳng qua là cuộc điện thoại của Tôn Thiến làm cô có chút khẩn trương, giống như đứa trẻ sinh bệnh đột nhiên bị gia trưởng cho biết phải đến bệnh viện để tiêm.
So sánh thế này cũng không đúng, dù sao tiêm có thể đau, mà thủ tục kế thừa đơn giản hơn chỉ cần cô ký vài chữ.
Diệp Trăn Trăn thở dài, đem bất an nho nhỏ trong lòng đè xuống, sau đó mới nhớ tới dường như cô căn bản không biết ký túc xá sinh viên nằm ở nơi nào. Cô gọi cho Bùi Thúy Thúy một cú điện thoại, sau khi hỏi rõ ràng phương hướng cơ bản của ký túc xá thì tự mình tìm tòi đi. Dựa vào cảm giác về phương hướng khá tốt, cô coi như thuận lợi tìm được ký túc xá, chẳng qua thời điểm dì quản lí ký túc xá thấy cô, giống như đột nhiên đang ở trong sa mạc lại thấy một con chim cánh cụt.
Diệp Trăn Trăn gật đầu cười với dì quản lí, liền nhất cổ tác khí leo lên lầu 6. Cửa phòng 603 khép hờ, Diệp Trăn Trăn đưa mắt nhìn qua khe cửa, cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra.
(Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Trong Tả truyện – Trang Công thập niên 左傳 - 莊公十年: Tào Quế luận chiến 曹刿论战: Phu chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt ( 夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭) Khi đánh trận dựa vào dũng khí, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt).
Đây là phòng dành cho bốn người, quét dọn coi như sạch sẽ, ít nhất bằng mắt thường không thấy được đống rác nào trên đất. Trên bốn chiếc giường đều không có người, trong phòng chỉ có một người Bùi Thúy Thúy ngồi ở dưới đất chơi máy tính. Nghe được tiếng mở cửa, Bùi Thúy Thúy quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng quay lưng nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Cậu nghĩ thế nào mà lại đến phòng ngủ vậy? Mình còn tưởng cậu đã trở về rồi."
Diệp Trăn Trăn cười cười, đóng cửa lại đi đến trước mặt Bùi Thúy Thúy: "Tôi chỉ không muốn về nhà."
Bùi Thúy Thúy vẫn nhìn chằm chằm máy tính, nhưng đồng cảm mà gật đầu: "Hoàn toàn hiểu được, mình một tuần bảy ngày cũng không muốn về nhà."
Bùi Thúy Thúy đang chơi trò chơi, Diệp Trăn Trăn tò mò đến nhìn màn hình của cô nhìn một chút, Bùi Thúy Thúy vội vàng làm bộ ngăn cản: "Nhìn trộm cái gì! Nếu như mình đang xem phim x há chẳng phải rất ngượng ngùng sao!"
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: "Cậu biết tiếng Nhật sao?"
Bùi Thúy Thúy không tưởng tượng nổi nói: "Xem phim x thì chỗ nào cần đến tiếng Nhật?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Liêm sỉ ở đâu!
Cô đứng ở một bên không nói, Bùi Thúy Thúy tiếp tục chơi game bớt chút thời gian hỏi cô: "Sau khi mình đi cậu và quả táo nhỏ phát triển như thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nhớ tới việc chạy trối chết trong tiệm thịt nướng, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Không như thế nào cả, anh ấy trở về bệnh viện rồi."
Bùi Thúy Thúy chớp chớp mắt nhìn, cuối cùng cũng dời mắt ra khỏi màn hình: "Tại sao mình luôn cảm thấy cậu giống như đang gạt mình cái gì đó."
"Chắc chắn đó là ảo giác của cậu." Diệp Trăn Trăn tránh ánh mắt của cô ấy, nhìn quanh phòng một vòng: "Kia là giường của tôi sao?" Bùi Thúy Thúy tiện tay chỉ chỉ sau lưng mình: "Chính là cái đó, nhưng mà cậu cho tới giờ cũng không ngủ ở đây, nghe nói nhà cậu đặc biệt xin trường."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn đánh giá giường của mình vài lần, tuy rằng thường không có người ngủ, nhưng chăn bông sắp xếp thật chỉnh tề, bên cạnh gối còn dán một tấm poster, trên hình là một người đàn ông rất đẹp trai. Diệp Trăn Trăn không nhịn được nhìn nhiều lần, sau đó hỏi người phía sau: "Người trên tấm poster là ai vậy?"
Âm thanh gõ bàn phím bỗng nhiên ngừng lại, Bùi Thúy Thúy trực tiếp đứng lên: "Mạc Trăn Mạc thiên vương a! Ngay cả nam thần của cậu cũng không nhớ sao!"
Diệp Trăn Trăn cẩn thận chăm chú nhìn tấm poster mấy lần, sau đó lắc lắc đầu. Bùi Thúy Thúy đảo mắt một vòng, sáp tới gần nói: "Vậy cậu tặng cho mình tấm poster này nha?" Đây chính là poster đặc biệt trong album của Mạc Trăn, chỉ có một tấm, lúc trước Bùi Thúy Thúy đã lấy ra một số tiền lớn cũng không thể mua được nó.
Diệp Trăn Trăn gật đầu nói: "Cậu thích thì cầm đi."
"Thật sự?!" Bùi Thúy Thúy quả thực muốn đi lại hôn cô một cái, "Sau khi có quả táo nhỏ quả nhiên liền khác biệt!"
Khóe miệng Diệp Trăn Trăn giật giật: "Nếu tôi đã không ở đây, vậy tại sao lại đem poster dán trong này?"
"Ừm, nghe nói nhà cậu không cho dán poster." Bùi Thúy Thúy đã leo lên giường Diệp Trăn Trăn bắt đầu xé poster, "Đúng rồi, khi nào cậu rảnh thì chúng ta cùng nhau đi xem phim đi, nếu không đi «Quỷ giáo» sẽ hạ màn."
Quỷ giáo? Vừa nghe tên đã biết là phim ma. Diệp Trăn Trăn cởi giày, một bên trèo lên giường Bùi Thúy Thúy, một bên cân nhắc có nên đi xem không. Bùi Thúy Thúy thấy cô ngủ trên giường mình, không hài lòng gõ giường một cái: "Giường cậu ở hướng ngược lại."
"Giường đó đã lâu lắm không có người ngủ, rất nhiều bụi, tôi ngủ một buổi trưa liền dậy." Diệp Trăn Trăn đẩy tay cô ấy ra, đắp chăn liền nằm xuống.
Bùi Thúy Thúy không nói gì co rút khóe miệng, đại tiểu thư này mất trí nhớ liền thay đổi lại một lần nữa vậy, phong cách cả người cũng đều không đúng.
Diệp Trăn Trăn ngủ đến ba giờ rưỡi liền tự mình tỉnh, Bùi Thúy Thúy còn ngồi ở dưới đất chơi game, Diệp Trăn Trăn cùng cô ấy chào hỏi thì ra về luôn, khi đến cổng trường xe chú Ngô đã chờ ở nơi đó.
Xe một đường trở về Diệp gia, nhìn người trên đường càng ngày càng ít, Diệp Trăn Trăn vốn tâm tình đã yên tĩnh xuống lại trở nên khẩn trương hơn.
Xe hơi màu đen chạy vào vườn hoa, Diệp Trăn Trăn ánh mắt theo bản năng giật giật. Trước cửa đậu vài chiếc xe, ngoại trừ chiếc xe thể thao của Tần Không, còn lại hai chiếc xe cô chưa từng thấy qua.
Xem ra thủ tục kế thừa di chúc này được làm tương đối oanh động a.
Diệp Trăn Trăn từ trên xe bước xuống, hít sâu một hơi, đẩy ra cánh cửa trước mặt. Trong phòng khách sáng ngời đã tụ tập không ít người, Diệp Trăn Trăn đi đến đại sảnh nhìn một vòng xung quanh, không chỉ có Tần Không và cậu mợ, ngay cả thím Chu và Vương Nhị Cẩu cũng đều cung cung kính kính đứng ở một bên, khiến cô không ngờ được là, Tả Dịch cũng đến.
"Chào cảnh sát Tả." Diệp Trăn Trăn đi đến trước mặt Tả Dịch, trước tiên cùng anh chào hỏi. Tả Dịch gật đầu, nhìn cô vài lần: "Như thế nào rồi, ở Diệp gia đã quen chưa? Nghe nói cô đi đến trường, cơ thể không có vấn đề gì chứ?"
Vừa mở miệng Tả Dịch không có hỏi cô có nhớ tới cái gì hay chưa, mà là quan tâm thân thể cô đã tốt chưa, điều này làm Diệp Trăn Trăn có hơi bất ngờ. Cô mỉm cười với Tả Dịch: "Cảm ơn cảnh sát Tả đã quan tâm, tôi hồi phục rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Tả Dịch vừa dứt lời, Tôn Thiến đã đi tới. Bà nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Trăn Trăn đi về phía trước vài bước: "Trăn Trăn, vị này chính là luật sư Tiễn."
Luật sư Tiễn là một ông bác năm mươi mấy tuổi, người không cao, cả người mặc một bộ tây trang màu đen được may riêng, thắt cà vạt màu đen, đầu tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả giày da màu đen dưới chân cũng được lau bóng loáng sạch sẽ.
"Chào cô, Diệp tiểu thư." Luật sư Tiễn bước đến một bước, vươn tay ra với Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn cầm tay phải ông ta cũng lễ phép nói: "Xin chào luật sư Tiễn."
Sau khi chào hỏi đơn giản, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người luật sư Tiễn. Luật sư tựa hồ đã quá quen bị mọi người nhìn, không lộ ra chút khó chịu nào: "Nếu mọi người đã đến đông đủ, tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa. Trước đó ông Diệp Hồng Sinh từng ủy thác cho tôi định ra một phần di chúc, trong đó bao gồm tiền mặt, cổ phần công ty và cả bất động sản, tổng cộng ước tính 1.2 tỷ nhân dân tệ."
Luật sư Tiễn nói xong, lấy trong cặp ra một phần tài liệu, trong phòng khách vẫn luôn yên tĩnh, lúc này âm thanh lật trang giấy càng rõ ràng: "Ngoại trừ ba căn hộ ở nước ngoài, tất cả tiền mặt, cổ phần công ty cùng với bất động sản trong nước của ông Diệp Hồng Sinh ―― bao gồm Diệp gia đại trạch và toàn bộ biệt thự của trang viên Kensny, đều để lại cho cháu ngoại của ông ― cô Diệp Trăn Trăn kế thừa."
Sau khi di chúc được đọc xong, phòng khách vẫn như cũ lặng im, chuyện Diệp Hồng Sinh đem tài sản để lại cho Diệp Trăn Trăn đã sớm không còn là bí mật ở Diệp gia. Tuy nhiên đối với Diệp Trăn Trăn mà nói vẫn còn có chút chấn động, trong lòng cô không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế đứng ở phòng khách, tựa như đang chờ luật sư Tiễn lấy ra một đống lớn hợp đồng để Diệp Trăn Trăn ký tên, nhưng mà sau đó luật sư Tiễn lại đem tài liệu trên tay cất vào cặp, đứng thẳng tắp, bộ dạng giống như còn một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố.
Tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn ông, luật sư Tiễn ho nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng: "Trước khi chính thức tiến hành thủ tục thừa kế, tôi còn có một việc muốn nói rõ ―― thừa dịp hôm nay cảnh sát cũng ở trong này."
Tả Dịch vô ý thức nhíu mày, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát, anh cảm thấy lời nói tiếp theo của luật sư Tiễn cùng vụ án Diệp Hồng Sinh bị giết nhất định có liên quan.
Trong phòng khách cuối cùng cũng có âm thanh xì xào bàn tán, luật sư Tiễn lại ho một tiếng, phòng khách một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
"Chuyện là như thế này, hơn hai mươi ngày trước, ông Diệp Hồng Sinh đột nhiên gọi cho tôi một cuộc điện thoại, ông ấy nói muốn sửa di chúc." Luật sư Tiễn nói tới đây hơi ngừng lại, nhìn về Diệp Trăn Trăn đang đứng đối diện, "Ông ấy muốn đem tất cả tài sản vốn là cho cô Diệp Trăn Trăn kế thừa, đều quyên góp hết cho ngân sách quỹ Diệp Hồng Sinh."
Tất cả mọi người trong phòng khách đều ngây ngẩn, trong nháy mắt Diệp Trăn Trăn cũng có chút kinh ngạc. Luật sư Tiễn tiếp tục nói: "Bởi vì lúc đó tôi đang chuẩn bị ra nước ngoài xử lí một vụ án, cho nên chuyện này chỉ là từ ông Diệp Hồng Sinh nói ngoài miệng với tôi, cũng không có hiệu lực pháp luật. Chúng tôi hẹn sau khi xong sẽ trở về gặp mặt nói chuyện, không nghĩ tới khi tôi về nước thì nhận được tin dữ ông Diệp Hồng Sinh qua đời."
Luật sư Tiễn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều đồng loạt rơi vào trên người của Diệp Trăn Trăn ――hoặc là nhìn kỹ, hoặc là tìm tòi nghiên cứu, hoặc là hoài nghi.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn đột nhiên nhảy dựng, một ý tưởng bỗng hiện lên trong đầu.
Chuyện ông ngoại muốn sửa di chúc bị cô phát hiện, sau khi cô khuyên bảo không có kết quả, trước khi ông ngoại muốn sửa di chúc liền giết ông, sau đó chính mình cố ý lăn xuống cầu thang, cuối cùng giả bộ mất trí nhớ.
Chỉ là trong quá trình này xảy ra một việc nhỏ ngoài ý muốn ―― cô thật sự mất trí nhớ.
Đầu ngón tay Diệp Trăn Trăn lạnh lẽo, cô đều hoài nghi tất cả mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác lại quên chính bản thân mình
Diệp Trăn Trăn ngẩn người, tên này trước đó cô đã nghe thím Chu nhắc tới rồi.
Đầu bên kia điện thoại Tôn Thiến thấy Diệp Trăn Trăn không nói chuyện, lại mở miệng nói: "Ông ấy vừa xuống máy bay, còn phải trở về văn phòng luật sư lấy một ít tài liệu, khoảng gần tối sẽ đến nhà."
"Con biết rồi." Diệp Trăn Trăn lên tiếng, liền cúp điện thoại. Cầm điện thoại nhíu mày, Diệp Trăn Trăn nhìn chú Ngô đang lái xe phía trước nói: "Chú Ngô, quay trở lại trường học đi, tôi đột nhiên nhớ buổi chiều còn có tiết."
"Vâng, tiểu thư." Chú Ngô ngữ khí trước sau như một đều lễ phép, ông đem xe chạy đến giao lộ phía trước quẹo đầu. Xe lại một lần nữa ngừng lại trước cổng trường, Diệp Trăn Trăn hẹn chú Ngô buổi chiều bốn giờ tới đón mình liền đi vào vườn trường một mình.
Thực ra buổi chiều cô cũng không có tiết, chẳng qua là cuộc điện thoại của Tôn Thiến làm cô có chút khẩn trương, giống như đứa trẻ sinh bệnh đột nhiên bị gia trưởng cho biết phải đến bệnh viện để tiêm.
So sánh thế này cũng không đúng, dù sao tiêm có thể đau, mà thủ tục kế thừa đơn giản hơn chỉ cần cô ký vài chữ.
Diệp Trăn Trăn thở dài, đem bất an nho nhỏ trong lòng đè xuống, sau đó mới nhớ tới dường như cô căn bản không biết ký túc xá sinh viên nằm ở nơi nào. Cô gọi cho Bùi Thúy Thúy một cú điện thoại, sau khi hỏi rõ ràng phương hướng cơ bản của ký túc xá thì tự mình tìm tòi đi. Dựa vào cảm giác về phương hướng khá tốt, cô coi như thuận lợi tìm được ký túc xá, chẳng qua thời điểm dì quản lí ký túc xá thấy cô, giống như đột nhiên đang ở trong sa mạc lại thấy một con chim cánh cụt.
Diệp Trăn Trăn gật đầu cười với dì quản lí, liền nhất cổ tác khí leo lên lầu 6. Cửa phòng 603 khép hờ, Diệp Trăn Trăn đưa mắt nhìn qua khe cửa, cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra.
(Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Trong Tả truyện – Trang Công thập niên 左傳 - 莊公十年: Tào Quế luận chiến 曹刿论战: Phu chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt ( 夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭) Khi đánh trận dựa vào dũng khí, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt).
Đây là phòng dành cho bốn người, quét dọn coi như sạch sẽ, ít nhất bằng mắt thường không thấy được đống rác nào trên đất. Trên bốn chiếc giường đều không có người, trong phòng chỉ có một người Bùi Thúy Thúy ngồi ở dưới đất chơi máy tính. Nghe được tiếng mở cửa, Bùi Thúy Thúy quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng quay lưng nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Cậu nghĩ thế nào mà lại đến phòng ngủ vậy? Mình còn tưởng cậu đã trở về rồi."
Diệp Trăn Trăn cười cười, đóng cửa lại đi đến trước mặt Bùi Thúy Thúy: "Tôi chỉ không muốn về nhà."
Bùi Thúy Thúy vẫn nhìn chằm chằm máy tính, nhưng đồng cảm mà gật đầu: "Hoàn toàn hiểu được, mình một tuần bảy ngày cũng không muốn về nhà."
Bùi Thúy Thúy đang chơi trò chơi, Diệp Trăn Trăn tò mò đến nhìn màn hình của cô nhìn một chút, Bùi Thúy Thúy vội vàng làm bộ ngăn cản: "Nhìn trộm cái gì! Nếu như mình đang xem phim x há chẳng phải rất ngượng ngùng sao!"
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: "Cậu biết tiếng Nhật sao?"
Bùi Thúy Thúy không tưởng tượng nổi nói: "Xem phim x thì chỗ nào cần đến tiếng Nhật?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Liêm sỉ ở đâu!
Cô đứng ở một bên không nói, Bùi Thúy Thúy tiếp tục chơi game bớt chút thời gian hỏi cô: "Sau khi mình đi cậu và quả táo nhỏ phát triển như thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nhớ tới việc chạy trối chết trong tiệm thịt nướng, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Không như thế nào cả, anh ấy trở về bệnh viện rồi."
Bùi Thúy Thúy chớp chớp mắt nhìn, cuối cùng cũng dời mắt ra khỏi màn hình: "Tại sao mình luôn cảm thấy cậu giống như đang gạt mình cái gì đó."
"Chắc chắn đó là ảo giác của cậu." Diệp Trăn Trăn tránh ánh mắt của cô ấy, nhìn quanh phòng một vòng: "Kia là giường của tôi sao?" Bùi Thúy Thúy tiện tay chỉ chỉ sau lưng mình: "Chính là cái đó, nhưng mà cậu cho tới giờ cũng không ngủ ở đây, nghe nói nhà cậu đặc biệt xin trường."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn đánh giá giường của mình vài lần, tuy rằng thường không có người ngủ, nhưng chăn bông sắp xếp thật chỉnh tề, bên cạnh gối còn dán một tấm poster, trên hình là một người đàn ông rất đẹp trai. Diệp Trăn Trăn không nhịn được nhìn nhiều lần, sau đó hỏi người phía sau: "Người trên tấm poster là ai vậy?"
Âm thanh gõ bàn phím bỗng nhiên ngừng lại, Bùi Thúy Thúy trực tiếp đứng lên: "Mạc Trăn Mạc thiên vương a! Ngay cả nam thần của cậu cũng không nhớ sao!"
Diệp Trăn Trăn cẩn thận chăm chú nhìn tấm poster mấy lần, sau đó lắc lắc đầu. Bùi Thúy Thúy đảo mắt một vòng, sáp tới gần nói: "Vậy cậu tặng cho mình tấm poster này nha?" Đây chính là poster đặc biệt trong album của Mạc Trăn, chỉ có một tấm, lúc trước Bùi Thúy Thúy đã lấy ra một số tiền lớn cũng không thể mua được nó.
Diệp Trăn Trăn gật đầu nói: "Cậu thích thì cầm đi."
"Thật sự?!" Bùi Thúy Thúy quả thực muốn đi lại hôn cô một cái, "Sau khi có quả táo nhỏ quả nhiên liền khác biệt!"
Khóe miệng Diệp Trăn Trăn giật giật: "Nếu tôi đã không ở đây, vậy tại sao lại đem poster dán trong này?"
"Ừm, nghe nói nhà cậu không cho dán poster." Bùi Thúy Thúy đã leo lên giường Diệp Trăn Trăn bắt đầu xé poster, "Đúng rồi, khi nào cậu rảnh thì chúng ta cùng nhau đi xem phim đi, nếu không đi «Quỷ giáo» sẽ hạ màn."
Quỷ giáo? Vừa nghe tên đã biết là phim ma. Diệp Trăn Trăn cởi giày, một bên trèo lên giường Bùi Thúy Thúy, một bên cân nhắc có nên đi xem không. Bùi Thúy Thúy thấy cô ngủ trên giường mình, không hài lòng gõ giường một cái: "Giường cậu ở hướng ngược lại."
"Giường đó đã lâu lắm không có người ngủ, rất nhiều bụi, tôi ngủ một buổi trưa liền dậy." Diệp Trăn Trăn đẩy tay cô ấy ra, đắp chăn liền nằm xuống.
Bùi Thúy Thúy không nói gì co rút khóe miệng, đại tiểu thư này mất trí nhớ liền thay đổi lại một lần nữa vậy, phong cách cả người cũng đều không đúng.
Diệp Trăn Trăn ngủ đến ba giờ rưỡi liền tự mình tỉnh, Bùi Thúy Thúy còn ngồi ở dưới đất chơi game, Diệp Trăn Trăn cùng cô ấy chào hỏi thì ra về luôn, khi đến cổng trường xe chú Ngô đã chờ ở nơi đó.
Xe một đường trở về Diệp gia, nhìn người trên đường càng ngày càng ít, Diệp Trăn Trăn vốn tâm tình đã yên tĩnh xuống lại trở nên khẩn trương hơn.
Xe hơi màu đen chạy vào vườn hoa, Diệp Trăn Trăn ánh mắt theo bản năng giật giật. Trước cửa đậu vài chiếc xe, ngoại trừ chiếc xe thể thao của Tần Không, còn lại hai chiếc xe cô chưa từng thấy qua.
Xem ra thủ tục kế thừa di chúc này được làm tương đối oanh động a.
Diệp Trăn Trăn từ trên xe bước xuống, hít sâu một hơi, đẩy ra cánh cửa trước mặt. Trong phòng khách sáng ngời đã tụ tập không ít người, Diệp Trăn Trăn đi đến đại sảnh nhìn một vòng xung quanh, không chỉ có Tần Không và cậu mợ, ngay cả thím Chu và Vương Nhị Cẩu cũng đều cung cung kính kính đứng ở một bên, khiến cô không ngờ được là, Tả Dịch cũng đến.
"Chào cảnh sát Tả." Diệp Trăn Trăn đi đến trước mặt Tả Dịch, trước tiên cùng anh chào hỏi. Tả Dịch gật đầu, nhìn cô vài lần: "Như thế nào rồi, ở Diệp gia đã quen chưa? Nghe nói cô đi đến trường, cơ thể không có vấn đề gì chứ?"
Vừa mở miệng Tả Dịch không có hỏi cô có nhớ tới cái gì hay chưa, mà là quan tâm thân thể cô đã tốt chưa, điều này làm Diệp Trăn Trăn có hơi bất ngờ. Cô mỉm cười với Tả Dịch: "Cảm ơn cảnh sát Tả đã quan tâm, tôi hồi phục rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Tả Dịch vừa dứt lời, Tôn Thiến đã đi tới. Bà nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Trăn Trăn đi về phía trước vài bước: "Trăn Trăn, vị này chính là luật sư Tiễn."
Luật sư Tiễn là một ông bác năm mươi mấy tuổi, người không cao, cả người mặc một bộ tây trang màu đen được may riêng, thắt cà vạt màu đen, đầu tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả giày da màu đen dưới chân cũng được lau bóng loáng sạch sẽ.
"Chào cô, Diệp tiểu thư." Luật sư Tiễn bước đến một bước, vươn tay ra với Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn cầm tay phải ông ta cũng lễ phép nói: "Xin chào luật sư Tiễn."
Sau khi chào hỏi đơn giản, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người luật sư Tiễn. Luật sư tựa hồ đã quá quen bị mọi người nhìn, không lộ ra chút khó chịu nào: "Nếu mọi người đã đến đông đủ, tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa. Trước đó ông Diệp Hồng Sinh từng ủy thác cho tôi định ra một phần di chúc, trong đó bao gồm tiền mặt, cổ phần công ty và cả bất động sản, tổng cộng ước tính 1.2 tỷ nhân dân tệ."
Luật sư Tiễn nói xong, lấy trong cặp ra một phần tài liệu, trong phòng khách vẫn luôn yên tĩnh, lúc này âm thanh lật trang giấy càng rõ ràng: "Ngoại trừ ba căn hộ ở nước ngoài, tất cả tiền mặt, cổ phần công ty cùng với bất động sản trong nước của ông Diệp Hồng Sinh ―― bao gồm Diệp gia đại trạch và toàn bộ biệt thự của trang viên Kensny, đều để lại cho cháu ngoại của ông ― cô Diệp Trăn Trăn kế thừa."
Sau khi di chúc được đọc xong, phòng khách vẫn như cũ lặng im, chuyện Diệp Hồng Sinh đem tài sản để lại cho Diệp Trăn Trăn đã sớm không còn là bí mật ở Diệp gia. Tuy nhiên đối với Diệp Trăn Trăn mà nói vẫn còn có chút chấn động, trong lòng cô không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế đứng ở phòng khách, tựa như đang chờ luật sư Tiễn lấy ra một đống lớn hợp đồng để Diệp Trăn Trăn ký tên, nhưng mà sau đó luật sư Tiễn lại đem tài liệu trên tay cất vào cặp, đứng thẳng tắp, bộ dạng giống như còn một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố.
Tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn ông, luật sư Tiễn ho nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng: "Trước khi chính thức tiến hành thủ tục thừa kế, tôi còn có một việc muốn nói rõ ―― thừa dịp hôm nay cảnh sát cũng ở trong này."
Tả Dịch vô ý thức nhíu mày, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát, anh cảm thấy lời nói tiếp theo của luật sư Tiễn cùng vụ án Diệp Hồng Sinh bị giết nhất định có liên quan.
Trong phòng khách cuối cùng cũng có âm thanh xì xào bàn tán, luật sư Tiễn lại ho một tiếng, phòng khách một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
"Chuyện là như thế này, hơn hai mươi ngày trước, ông Diệp Hồng Sinh đột nhiên gọi cho tôi một cuộc điện thoại, ông ấy nói muốn sửa di chúc." Luật sư Tiễn nói tới đây hơi ngừng lại, nhìn về Diệp Trăn Trăn đang đứng đối diện, "Ông ấy muốn đem tất cả tài sản vốn là cho cô Diệp Trăn Trăn kế thừa, đều quyên góp hết cho ngân sách quỹ Diệp Hồng Sinh."
Tất cả mọi người trong phòng khách đều ngây ngẩn, trong nháy mắt Diệp Trăn Trăn cũng có chút kinh ngạc. Luật sư Tiễn tiếp tục nói: "Bởi vì lúc đó tôi đang chuẩn bị ra nước ngoài xử lí một vụ án, cho nên chuyện này chỉ là từ ông Diệp Hồng Sinh nói ngoài miệng với tôi, cũng không có hiệu lực pháp luật. Chúng tôi hẹn sau khi xong sẽ trở về gặp mặt nói chuyện, không nghĩ tới khi tôi về nước thì nhận được tin dữ ông Diệp Hồng Sinh qua đời."
Luật sư Tiễn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều đồng loạt rơi vào trên người của Diệp Trăn Trăn ――hoặc là nhìn kỹ, hoặc là tìm tòi nghiên cứu, hoặc là hoài nghi.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn đột nhiên nhảy dựng, một ý tưởng bỗng hiện lên trong đầu.
Chuyện ông ngoại muốn sửa di chúc bị cô phát hiện, sau khi cô khuyên bảo không có kết quả, trước khi ông ngoại muốn sửa di chúc liền giết ông, sau đó chính mình cố ý lăn xuống cầu thang, cuối cùng giả bộ mất trí nhớ.
Chỉ là trong quá trình này xảy ra một việc nhỏ ngoài ý muốn ―― cô thật sự mất trí nhớ.
Đầu ngón tay Diệp Trăn Trăn lạnh lẽo, cô đều hoài nghi tất cả mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác lại quên chính bản thân mình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook