Nữ Vương Mất Trí Nhớ
-
Chương 1: Mất trí nhớ
Editor: Jingcao
Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình giống như đã quay trở lại lúc còn đang trong bụng mẹ, ở trong nước khi nổi khi chìm, nghĩ mình cứ tiếp tục yên tâm ngủ như vậy.
Tiếng khóc của một người phụ nữ đã đánh thức cô, Diệp Trăn Trăn thật sự không muốn để ý đến, nhưng người phụ nữ đó cứ khóc mãi, nếu như không phải cô đang ngủ rất thoải mái, cô nhất định sẽ ngồi dậy mà đánh cho người kia một trận.
Ngay sau đó giọng nói của một người đàn ông truyền tới, tuy không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, nhưng âm thanh lạnh nhạt tựa như băng tuyết lao tới, bỗng chốc cô cảm thấy mình như bị bao phủ.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút tò mò, rốt cục cũng mở mí mắt.
Không mở được.
Lại cố gắng một chút, lần này cuối cùng cũng hơi mở được một kẽ hở nho nhỏ, nhưng ánh sáng quá chói khiến cô thiếu chút nữa phải nhắm mắt lại.
Vài bóng người lắc lư trước mắt, chỉ xuất hiện hình dáng mơ hồ, Diệp Trăn Trăn tạm thời không biết người đàn ông vừa rồi nói chuyện là ai. Dần dần thích ứng được ánh sáng bên trong phòng, Diệp Trăn Trăn giật giật mắt, liền thấy một người phụ nữ trước mặt.
Giống như là bị ai đó nhấn tắt chốt công tắc, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại. Khóe mắt người nọ còn vương nước, gần như là nhào lên người của Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn à, con đã tỉnh?”
Diệp Trăn Trăn bị ôm đau, nâng cánh tay muốn đẩy người phụ nữ nhiệt tình này ra, nhưng cô chỉ nâng lên được một ngón tay. Người phụ nữ dường như không hề nhận ra ý đồ của cô, vừa mừng vừa lo nhìn cô: “Trăn Trăn, nói cho mợ biết, có chỗ nào không thoải mái hay không?”.
Mợ? Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu chân mày, người phụ nữ xa lạ này là mợ của cô sao?
“Cô Tôn, xin nhường chổ.”
Là âm thanh vừa rồi.
Diệp Trăn Trăn nâng mắt, người đàn ông mặt áo blouse trắng đang đi tới trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu lên thân hình của anh ta, có chút chói mắt.
Anh ta khom người xuống, mái tóc đen theo đó mà rũ xuống: “Cô còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không? Biết mình là ai không?”
Không hề mang theo chút tình cảm nào, giọng nói hoàn toàn theo công thức hóa, nhưng lại làm cho Diệp Trăn Trăn đang nghe có chút mê say: “Tôi cũng muốn biết anh là ai?”
Người đó dừng một chút, rồi đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn người trên giường bệnh: “Tôi tên là Quý Triết Ngạn, là bác sĩ chủ trị của cô, bây giờ cô cho tôi biết cô tên là gì?”
“Tôi tên là…”
Tên tôi là gì ấy nhỉ?
Tựa như sau một cuộc thi chạy marathon, mặc dù đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng cũng đành phải buông tha: “Bác sĩ Quý, tôi dường như không nhớ tên mình.”
Quý Triết Ngạn không có phản ứng gì, nhưng người phụ nữ đứng bên cạnh nhảy dựng lên: “Cái gì?! Con lại mất trí nhớ?”
Lại? Diệp Trăn Trăn cẩn thận nghiền ngẫm chữ này, cảm thấy nhất định bên trong có chuyện xưa.
Người phụ nữ vọt tới giường bệnh, như muốn nắm vai cô lắc cho tỉnh táo lại.
Nhưng mà hành động này bị ngăn lại bởi ánh mắt của bác sĩ Quý.
Bà ta ngượng ngùng thu tay lại, quay về chỗ vừa đứng, Quý Triết Ngạn nhìn Diệp Trăn Trăn một lúc rồi nói: “Cô là Diệp Trăn Trăn, trước kia từng có bệnh án mất trí nhớ.”
Diệp Trăn Trăn cau mày không nói gì, không lẽ mất trí nhớ còn có thể mất thành thói quen?
“Cô Tôn này là mợ của cô, cô không có ấn tượng gì sao?”
Diệp Trăn Trăn nhìn theo ngón tay thon dài của anh ta chỉ về người phụ nữ kia, nhớ lại gương mặt ấy ở trong đầu một lần, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”
Lời cô vừa nói ra cũng làm tâm tình người phụ nữ sa sút, bà ta nhìn Diệp Trăn Trăn một lúc, cảm xúc trong mắt rõ ràng mất đi, nhìn đến khi toàn thân cô nổi da gà. “Vậy con còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Tối hôm qua? Diệp Trăn Trăn cẩn thận suy nghĩ một chút, không chỉ có tối hôm qua, ngay cả tối hôm trước, hôm kia xảy ra cái gì, cô đều không nhớ. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Quý Triết Ngạn: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại ở trong bệnh viện?”
Quý Triết Ngạn cũng nhìn cô, ánh mắt thật sạch sẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm cho ánh mắt ấy gợn sóng: “Thân thể cô có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Tuy rằng anh ta lảng tránh vấn đề của mình, nhưng cô vẫn quyết định phối hợp với bác sĩ trị liệu của mình: “Toàn thân đều không thoải mái, rất đau, đặc biệt là đầu.”
Quý Triết Ngạn gật đầu: “Cô lăn từ trên cầu thang xuống, đau là chuyện bình thường.”
Cầu thang? Diệp Trăn Trăn a một tiếng, vốn định hỏi tiếp, cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ, người bên trong thậm chí còn chưa có cơ hội nói hai tiếng mời vào, liền đẩy cửa bước vào.
“Cảnh sát đây”. Hai người mặc cảnh phục đi tới, lúc nói câu này còn đưa ra giấy chứng nhận, nhưng rất nhanh thu lại.
“Chúng tôi nghe nói bệnh nhân đã tỉnh, nên đến thăm một lát”. Người cảnh sát bên trái đi về phía trước một bước, dáng người anh ta rất cao, còn cao hơn cả bác sĩ Quý, bộ cảnh phục rất phù hợp với dáng người, hai chân dài tuyệt đối, làm cho Diệp Trăn Trăn lui vào trong chăn theo bản năng.
Ánh mắt anh ta rất sắc bén, giống như không có chuyện gì có thể che giấu được anh ta, cô không muốn cùng loại người như vậy nói chuyện.
Ngoài Diệp Trăn Trăn, người phụ nữ gọi là mợ của cô rõ ràng cũng không thích anh ta, vừa thấy anh ta bước vào liền nhíu mày.
Người trong phòng có thể thản nhiên đối mặt với người cảnh sát này chỉ có Quý Triết Ngạn. Anh nhìn thoáng qua cô y tá nhỏ rụt rè sợ hãi đứng bên ngoài, bưới vài bưới tới cạnh cửa: “Cảnh sát Tả, cô ấy không thể giúp anh được.”
Tả Dịch liếc mắt nhìn anh, “Anh có ý gì?”
“Cô ấy bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Trong mắt Tả Dịch hiện lên tia nghiền ngẫm, anh nhìn Diệp Trăn Trăn trên giường bệnh, tựa như chim ưng đang nhìn con mồi, “Cô Diệp, cô bị mất trí nhớ à?”
Diệp Trăn Trăn gật gật đầu ừ một tiếng.
Tả Dịch cười nhẹ một tiếng, quay qua nói với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý biết không, cảnh sát chúng tôi thường gặp người có chứng mất trí nhớ nhiều hơn anh, nhưng mà không sao, tôi hiểu rõ nhất cách trị bệnh mất trí.”
Anh ta nói xong cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, “Cô Diệp đã mất trí nhớ, tôi liền giúp cô nhớ lại một chút. Đêm qua, chính là tối ngày 13 tháng 3, tại nhà Diệp gia đã xảy ra án mạng giết người, người chết là ông ngoại cô, Diệp Hồng Sinh, năm nay 74 tuổi, ngực bị người dùng vật sắc bén đâm hai dao mà toi mạng. Người báo án là cậu của cô, lúc chúng tôi chạy đến hiện trường thì cô đã được đưa vào bệnh viện.”
Khi nói Tả Dịch luôn luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Trăn Trăn, cô cái gì cũng không nhớ, cho nên khi nghe ông ngoại của mình bị giết thì cảm giác khiếp sợ nhiều hơn là bi thương. Trong lòng suy nghĩ đến lời nói của Tả Dịch, khóe miệng giật giật, rốt cục cô cũng nói câu đầu tiên với anh ta “Vì sao tôi lại được đưa vào đây?”
“Cô ngã từ trên cầu thang xuống, hôn mê bất tỉnh, bước đầu chúng tôi hoài nghi là hung thủ đã đẩy cô ngã xuống lầu.”
Ánh mắt của Tả Dịch vẫn đặt trên người mình, nhưng bây giờ cô lại không sợ hãi, hung thủ đẩy cô xuống lầu, rất có thể bởi vì cô đã nhìn thấy chuyện gì đó.
“Cho nên, cô nên biết rằng khẩu cung của cô rất quan trọng đối với chúng tôi, rất có khả năng cô đã thấy được bộ dáng của hung thủ.”
Diệp Trăn Trăm mím môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với vừa rồi. Bác sĩ Quý thấy cô như thế, quay đầu nói với Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài.”
Tả Dịch không để ý đến anh, vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn Trăn, như thể muốn tìm ra dấu vết nào đó từ gương mặt cô.
“Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài.” Cùng một lời nói, một giọng điệu, nhưng không hiểu sao càng có phần áp bách hơn vừa rồi. Tả Dịch thu lại ánh mắt, liếc bác sĩ trước mặt một cái, khóe miệng cong cong: “Bác sĩ Quý, không biết tôi có thể nói vài lời với anh được không?”
Biểu cảm này của Tả Dịch đã làm qua rất nhiều lần, rất thành công làm tâm lí của các phạm nhân sụp đổ, nhưng người đàn ông trước mặt lại không đổi sắc mà nói: “Nếu là nói chuyện phiếm thì tôi không có hứng thú, nhưng nếu là lấy khẩu cung thì tôi rất sẵn lòng mà phối hợp.”
Tả Dịch cười một tiếng, bước ra khỏi phòng bệnh, Quý Tiết Ngạn cũng đi theo anh ta ra ngoài. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại có 2 người là Tôn Thiến và Diệp Trăn Trăn, Tôn Thiến thở dài nhẹ nhõm một cái.
Bà ta nhìn đến giường bệnh của Diệp Trăn Trăn, mắt của Diệp Trăn Trăn rất to, bình thường càng sáng lại rất có thần, bây giờ lại có vẻ ảm đạm xám xịt. Bà cười cười bước đến, sờ cái trán của Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, con thật sự không nhớ gì hết à?”
Diệp Trăn Trăn chỉ gật đầu mà không trả lời. Tay của Tôn Thiến cứng đờ, nhưng lại duy trì gương mặt tươi cười: “Không sao hết, rồi từ từ sẽ nhớ ra thôi, con đói bụng chưa? Muốn ăn gì mợ đi mua cho con.”
Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn bà, bà hẳn là 40 tuổi, nhưng nhìn qua thì lại rất trẻ, so với tuổi thật có lẽ còn trẻ hơn 10 tuổi, gương mặt trang điểm đẹp đẽ, mùi nước hoa trên người tuy nồng nhưng lại không gay mũi, chắc là một loại nước hoa hàng hiệu nào đó.
Một vị phu nhân an nhàn sung sướng.
Đây là đánh giá của cô, nếu nói người này là mợ của mình, vậy thì Diệp gia có lẽ rất giàu có.
“Con không đói, con muốn ngủ một lát.” Diệp Trăn Trăn có chút buồn ngủ nhắm mắt lại. Tôn Thiến thấy cô như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, con ngủ đi, mợ đi ra ngoài mua đồ ăn cho con, tỉnh dậy rồi ăn.”
“Dạ, cám ơn mợ.” Diệp Trăn Trăn dường như rất mệt, nói xong liền nhăm mắt lại. Tôn Thiến đứng nhìn cô một lát, rồi xoay người rời đi.
Trên hành lang, Tả Dịch đang hỏi Quý Triết Ngạn: “Diệp Trăn Trăn thực sự bị mất trí nhớ sao?”
Quý Triết Ngạn nói: “Lúc cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống đầu bị va chạm, hơn nữa có thể tại hiện trường cô ấy bị kích thích vượt quá giới hạn, đây đều có khả năng làm cho cô ấy bị mất trí nhớ.”
Tả Dịch theo thói quen mà tìm đồ trong túi, nhưng nhận ra mình đang mặc cảnh phục, nên rút tay về: “Cô ấy có khả năng giả vờ hay không?”
“Loại bệnh mất trí nhớ này rất đặc thù, tôi không có cách nào nói cho anh biết về định nghĩa chính xác, nhưng mà...” Quý Triết Ngạn nói đến đây thì liếc Tả Dịch một cái, “Kinh nghiệm của cảnh sát Tả đối với loại bệnh này còn phong phú hơn so với tôi, bệnh nhân có phải mất trí nhớ hay không, anh phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Tả Dịch nhìn anh cười cười, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy trong mắt Quý Triết Ngạn có cảm xúc khác, cho dù đây là đang cười nhạo anh ta.
“Cảm ơn bác sĩ Quý đã phối hợp.” Tả Dịch dẫn cấp dưới rời đi, vừa ra khỏi bệnh viện, người luôn đi theo anh ta dùng khuỷu tay đụng anh ta, “Sếp, hút một điếu không?”
Tả Dịch nhìn khói thuốc trên tay anh, lắc lắc đầu: “Không”. Vừa rồi muốn hút, nhưng qua cơn rồi lại lười hút.
Điện thoại trong túi vang lên, Tả Dịch lấy ra nhìn thoáng qua, rồi nhận cuộc gọi.
“Sếp, vừa nghe được tin mới, không biết có ích hay không.”
“Nói”
“Diệp Trăn Trăn đã từng mất trí nhớ năm 15 tuổi.”
Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình giống như đã quay trở lại lúc còn đang trong bụng mẹ, ở trong nước khi nổi khi chìm, nghĩ mình cứ tiếp tục yên tâm ngủ như vậy.
Tiếng khóc của một người phụ nữ đã đánh thức cô, Diệp Trăn Trăn thật sự không muốn để ý đến, nhưng người phụ nữ đó cứ khóc mãi, nếu như không phải cô đang ngủ rất thoải mái, cô nhất định sẽ ngồi dậy mà đánh cho người kia một trận.
Ngay sau đó giọng nói của một người đàn ông truyền tới, tuy không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, nhưng âm thanh lạnh nhạt tựa như băng tuyết lao tới, bỗng chốc cô cảm thấy mình như bị bao phủ.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút tò mò, rốt cục cũng mở mí mắt.
Không mở được.
Lại cố gắng một chút, lần này cuối cùng cũng hơi mở được một kẽ hở nho nhỏ, nhưng ánh sáng quá chói khiến cô thiếu chút nữa phải nhắm mắt lại.
Vài bóng người lắc lư trước mắt, chỉ xuất hiện hình dáng mơ hồ, Diệp Trăn Trăn tạm thời không biết người đàn ông vừa rồi nói chuyện là ai. Dần dần thích ứng được ánh sáng bên trong phòng, Diệp Trăn Trăn giật giật mắt, liền thấy một người phụ nữ trước mặt.
Giống như là bị ai đó nhấn tắt chốt công tắc, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại. Khóe mắt người nọ còn vương nước, gần như là nhào lên người của Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn à, con đã tỉnh?”
Diệp Trăn Trăn bị ôm đau, nâng cánh tay muốn đẩy người phụ nữ nhiệt tình này ra, nhưng cô chỉ nâng lên được một ngón tay. Người phụ nữ dường như không hề nhận ra ý đồ của cô, vừa mừng vừa lo nhìn cô: “Trăn Trăn, nói cho mợ biết, có chỗ nào không thoải mái hay không?”.
Mợ? Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu chân mày, người phụ nữ xa lạ này là mợ của cô sao?
“Cô Tôn, xin nhường chổ.”
Là âm thanh vừa rồi.
Diệp Trăn Trăn nâng mắt, người đàn ông mặt áo blouse trắng đang đi tới trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu lên thân hình của anh ta, có chút chói mắt.
Anh ta khom người xuống, mái tóc đen theo đó mà rũ xuống: “Cô còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không? Biết mình là ai không?”
Không hề mang theo chút tình cảm nào, giọng nói hoàn toàn theo công thức hóa, nhưng lại làm cho Diệp Trăn Trăn đang nghe có chút mê say: “Tôi cũng muốn biết anh là ai?”
Người đó dừng một chút, rồi đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn người trên giường bệnh: “Tôi tên là Quý Triết Ngạn, là bác sĩ chủ trị của cô, bây giờ cô cho tôi biết cô tên là gì?”
“Tôi tên là…”
Tên tôi là gì ấy nhỉ?
Tựa như sau một cuộc thi chạy marathon, mặc dù đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng cũng đành phải buông tha: “Bác sĩ Quý, tôi dường như không nhớ tên mình.”
Quý Triết Ngạn không có phản ứng gì, nhưng người phụ nữ đứng bên cạnh nhảy dựng lên: “Cái gì?! Con lại mất trí nhớ?”
Lại? Diệp Trăn Trăn cẩn thận nghiền ngẫm chữ này, cảm thấy nhất định bên trong có chuyện xưa.
Người phụ nữ vọt tới giường bệnh, như muốn nắm vai cô lắc cho tỉnh táo lại.
Nhưng mà hành động này bị ngăn lại bởi ánh mắt của bác sĩ Quý.
Bà ta ngượng ngùng thu tay lại, quay về chỗ vừa đứng, Quý Triết Ngạn nhìn Diệp Trăn Trăn một lúc rồi nói: “Cô là Diệp Trăn Trăn, trước kia từng có bệnh án mất trí nhớ.”
Diệp Trăn Trăn cau mày không nói gì, không lẽ mất trí nhớ còn có thể mất thành thói quen?
“Cô Tôn này là mợ của cô, cô không có ấn tượng gì sao?”
Diệp Trăn Trăn nhìn theo ngón tay thon dài của anh ta chỉ về người phụ nữ kia, nhớ lại gương mặt ấy ở trong đầu một lần, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”
Lời cô vừa nói ra cũng làm tâm tình người phụ nữ sa sút, bà ta nhìn Diệp Trăn Trăn một lúc, cảm xúc trong mắt rõ ràng mất đi, nhìn đến khi toàn thân cô nổi da gà. “Vậy con còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Tối hôm qua? Diệp Trăn Trăn cẩn thận suy nghĩ một chút, không chỉ có tối hôm qua, ngay cả tối hôm trước, hôm kia xảy ra cái gì, cô đều không nhớ. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Quý Triết Ngạn: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại ở trong bệnh viện?”
Quý Triết Ngạn cũng nhìn cô, ánh mắt thật sạch sẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm cho ánh mắt ấy gợn sóng: “Thân thể cô có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Tuy rằng anh ta lảng tránh vấn đề của mình, nhưng cô vẫn quyết định phối hợp với bác sĩ trị liệu của mình: “Toàn thân đều không thoải mái, rất đau, đặc biệt là đầu.”
Quý Triết Ngạn gật đầu: “Cô lăn từ trên cầu thang xuống, đau là chuyện bình thường.”
Cầu thang? Diệp Trăn Trăn a một tiếng, vốn định hỏi tiếp, cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ, người bên trong thậm chí còn chưa có cơ hội nói hai tiếng mời vào, liền đẩy cửa bước vào.
“Cảnh sát đây”. Hai người mặc cảnh phục đi tới, lúc nói câu này còn đưa ra giấy chứng nhận, nhưng rất nhanh thu lại.
“Chúng tôi nghe nói bệnh nhân đã tỉnh, nên đến thăm một lát”. Người cảnh sát bên trái đi về phía trước một bước, dáng người anh ta rất cao, còn cao hơn cả bác sĩ Quý, bộ cảnh phục rất phù hợp với dáng người, hai chân dài tuyệt đối, làm cho Diệp Trăn Trăn lui vào trong chăn theo bản năng.
Ánh mắt anh ta rất sắc bén, giống như không có chuyện gì có thể che giấu được anh ta, cô không muốn cùng loại người như vậy nói chuyện.
Ngoài Diệp Trăn Trăn, người phụ nữ gọi là mợ của cô rõ ràng cũng không thích anh ta, vừa thấy anh ta bước vào liền nhíu mày.
Người trong phòng có thể thản nhiên đối mặt với người cảnh sát này chỉ có Quý Triết Ngạn. Anh nhìn thoáng qua cô y tá nhỏ rụt rè sợ hãi đứng bên ngoài, bưới vài bưới tới cạnh cửa: “Cảnh sát Tả, cô ấy không thể giúp anh được.”
Tả Dịch liếc mắt nhìn anh, “Anh có ý gì?”
“Cô ấy bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Trong mắt Tả Dịch hiện lên tia nghiền ngẫm, anh nhìn Diệp Trăn Trăn trên giường bệnh, tựa như chim ưng đang nhìn con mồi, “Cô Diệp, cô bị mất trí nhớ à?”
Diệp Trăn Trăn gật gật đầu ừ một tiếng.
Tả Dịch cười nhẹ một tiếng, quay qua nói với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý biết không, cảnh sát chúng tôi thường gặp người có chứng mất trí nhớ nhiều hơn anh, nhưng mà không sao, tôi hiểu rõ nhất cách trị bệnh mất trí.”
Anh ta nói xong cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, “Cô Diệp đã mất trí nhớ, tôi liền giúp cô nhớ lại một chút. Đêm qua, chính là tối ngày 13 tháng 3, tại nhà Diệp gia đã xảy ra án mạng giết người, người chết là ông ngoại cô, Diệp Hồng Sinh, năm nay 74 tuổi, ngực bị người dùng vật sắc bén đâm hai dao mà toi mạng. Người báo án là cậu của cô, lúc chúng tôi chạy đến hiện trường thì cô đã được đưa vào bệnh viện.”
Khi nói Tả Dịch luôn luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Trăn Trăn, cô cái gì cũng không nhớ, cho nên khi nghe ông ngoại của mình bị giết thì cảm giác khiếp sợ nhiều hơn là bi thương. Trong lòng suy nghĩ đến lời nói của Tả Dịch, khóe miệng giật giật, rốt cục cô cũng nói câu đầu tiên với anh ta “Vì sao tôi lại được đưa vào đây?”
“Cô ngã từ trên cầu thang xuống, hôn mê bất tỉnh, bước đầu chúng tôi hoài nghi là hung thủ đã đẩy cô ngã xuống lầu.”
Ánh mắt của Tả Dịch vẫn đặt trên người mình, nhưng bây giờ cô lại không sợ hãi, hung thủ đẩy cô xuống lầu, rất có thể bởi vì cô đã nhìn thấy chuyện gì đó.
“Cho nên, cô nên biết rằng khẩu cung của cô rất quan trọng đối với chúng tôi, rất có khả năng cô đã thấy được bộ dáng của hung thủ.”
Diệp Trăn Trăm mím môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với vừa rồi. Bác sĩ Quý thấy cô như thế, quay đầu nói với Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài.”
Tả Dịch không để ý đến anh, vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn Trăn, như thể muốn tìm ra dấu vết nào đó từ gương mặt cô.
“Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài.” Cùng một lời nói, một giọng điệu, nhưng không hiểu sao càng có phần áp bách hơn vừa rồi. Tả Dịch thu lại ánh mắt, liếc bác sĩ trước mặt một cái, khóe miệng cong cong: “Bác sĩ Quý, không biết tôi có thể nói vài lời với anh được không?”
Biểu cảm này của Tả Dịch đã làm qua rất nhiều lần, rất thành công làm tâm lí của các phạm nhân sụp đổ, nhưng người đàn ông trước mặt lại không đổi sắc mà nói: “Nếu là nói chuyện phiếm thì tôi không có hứng thú, nhưng nếu là lấy khẩu cung thì tôi rất sẵn lòng mà phối hợp.”
Tả Dịch cười một tiếng, bước ra khỏi phòng bệnh, Quý Tiết Ngạn cũng đi theo anh ta ra ngoài. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại có 2 người là Tôn Thiến và Diệp Trăn Trăn, Tôn Thiến thở dài nhẹ nhõm một cái.
Bà ta nhìn đến giường bệnh của Diệp Trăn Trăn, mắt của Diệp Trăn Trăn rất to, bình thường càng sáng lại rất có thần, bây giờ lại có vẻ ảm đạm xám xịt. Bà cười cười bước đến, sờ cái trán của Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, con thật sự không nhớ gì hết à?”
Diệp Trăn Trăn chỉ gật đầu mà không trả lời. Tay của Tôn Thiến cứng đờ, nhưng lại duy trì gương mặt tươi cười: “Không sao hết, rồi từ từ sẽ nhớ ra thôi, con đói bụng chưa? Muốn ăn gì mợ đi mua cho con.”
Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn bà, bà hẳn là 40 tuổi, nhưng nhìn qua thì lại rất trẻ, so với tuổi thật có lẽ còn trẻ hơn 10 tuổi, gương mặt trang điểm đẹp đẽ, mùi nước hoa trên người tuy nồng nhưng lại không gay mũi, chắc là một loại nước hoa hàng hiệu nào đó.
Một vị phu nhân an nhàn sung sướng.
Đây là đánh giá của cô, nếu nói người này là mợ của mình, vậy thì Diệp gia có lẽ rất giàu có.
“Con không đói, con muốn ngủ một lát.” Diệp Trăn Trăn có chút buồn ngủ nhắm mắt lại. Tôn Thiến thấy cô như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, con ngủ đi, mợ đi ra ngoài mua đồ ăn cho con, tỉnh dậy rồi ăn.”
“Dạ, cám ơn mợ.” Diệp Trăn Trăn dường như rất mệt, nói xong liền nhăm mắt lại. Tôn Thiến đứng nhìn cô một lát, rồi xoay người rời đi.
Trên hành lang, Tả Dịch đang hỏi Quý Triết Ngạn: “Diệp Trăn Trăn thực sự bị mất trí nhớ sao?”
Quý Triết Ngạn nói: “Lúc cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống đầu bị va chạm, hơn nữa có thể tại hiện trường cô ấy bị kích thích vượt quá giới hạn, đây đều có khả năng làm cho cô ấy bị mất trí nhớ.”
Tả Dịch theo thói quen mà tìm đồ trong túi, nhưng nhận ra mình đang mặc cảnh phục, nên rút tay về: “Cô ấy có khả năng giả vờ hay không?”
“Loại bệnh mất trí nhớ này rất đặc thù, tôi không có cách nào nói cho anh biết về định nghĩa chính xác, nhưng mà...” Quý Triết Ngạn nói đến đây thì liếc Tả Dịch một cái, “Kinh nghiệm của cảnh sát Tả đối với loại bệnh này còn phong phú hơn so với tôi, bệnh nhân có phải mất trí nhớ hay không, anh phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Tả Dịch nhìn anh cười cười, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy trong mắt Quý Triết Ngạn có cảm xúc khác, cho dù đây là đang cười nhạo anh ta.
“Cảm ơn bác sĩ Quý đã phối hợp.” Tả Dịch dẫn cấp dưới rời đi, vừa ra khỏi bệnh viện, người luôn đi theo anh ta dùng khuỷu tay đụng anh ta, “Sếp, hút một điếu không?”
Tả Dịch nhìn khói thuốc trên tay anh, lắc lắc đầu: “Không”. Vừa rồi muốn hút, nhưng qua cơn rồi lại lười hút.
Điện thoại trong túi vang lên, Tả Dịch lấy ra nhìn thoáng qua, rồi nhận cuộc gọi.
“Sếp, vừa nghe được tin mới, không biết có ích hay không.”
“Nói”
“Diệp Trăn Trăn đã từng mất trí nhớ năm 15 tuổi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook