Nữ Vương Huyền Học Trở Lại Oanh Tạc Quỷ Giới
-
Chương 2
Quản gia Lục nghe tiếng, nhìn về phía người tới, Diệp Thiến ngược sáng đi vào, nhìn lướt qua, dưới quầng sáng chiều tà, dung nhan tinh xảo lại khiến người ta mơ hồ cảm nhận được một khí tức cao quý.
Quản gia Lục đã sớm nhận được thông báo, rằng hôm nay con gái bảo bối của nhà họ Diệp sẽ được đưa tới đây, bảo họ chiêu đãi đàng hoàng.
Dù sao cũng chỉ là một cô gái ngốc đần, quản gia Lục không đến nỗi sợ cô.
“Dô, cô chủ tới rồi.
”
Quản gia Lục bằng mặt không bằng lòng đi lên nghênh đón.
Diệp Thiến nhìn chằm chằm Lục Trì, càng đi tới gần, cô càng cảm nhận rõ ràng, đây là ân nhân từng cứu cô khỏi nguy nan vào mấy nghìn năm trước.
“Cút ra.
” Quản gia Lục tươi cười đi lên chào đón bị Diệp Thiến đẩy ra, cô dùng sức quá lớn, khiến cơ thể mập mạp của quản gia Lục bị đẩy lùi tít ra sau.
Diệp Thiến giẫm chân lên bờ hồ, nhảy xuống, dìu Lục Trì đang bị hãm trong bùn nhão.
Lục Trì biết người tới là ai, Diệp Thiến, cô con gái có trí tuệ khác với người thường của nhà họ Diệp.
Cô vợ do chú hai tốt bụng của anh sắp xếp cho anh.
Nhìn thấy trên mặt Lục Trì dính đầy bùn, Diệp Thiến chỉ cảm thấy ngạt thở, trong mơ hồ, nhớ tới hình tượng trích tiên giống như tuyết liên trên đỉnh núi của ân nhân nghìn năm trước.
Mấy kiếp luân hồi, ân nhân lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?
Lồng ngực Diệp Thiến dâng lên phẫn nộ, còn có chút xót xa.
Cô run tay, cẩn thận lấy tay áo lau sạch bùn trên mặt Lục Trì: “Anh Lục Trì, xin lỗi, em tới muộn rồi.
”
Khác với vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người hầu, ở trước mặt Lục Trì, giọng nói của Diệp Thiến rất dịu dàng, còn mang theo chút nũng nịu.
Giọng nói đó rất dễ khiến người ta buông bỏ cảnh giác.
Nhưng không có nghĩa Lục Trì cũng vậy.
Lục Trì bại liệt toàn thân, ngay cả hông cũng không thể dùng sức, trên hông được cố định bằng một vòng kiên cố, anh dựa vào người Diệp Thiến, ngửi thấy mùi thơm của dầu gội nhàn nhạt từ trên người cô.
Anh không lên tiếng, khóe miệng lại nở một nụ cười trào phúng.
Con gái của nhà họ Diệp, giả vờ tốt bụng cái gì, chẳng qua là nanh vuốt của Lục Minh Phong mà thôi, uy hiếp sỉ nhục không được, thay đổi kế sách rồi?
Anh Lục Trì?
Ha…từ khi nào anh thân thiết với cô như vậy, làm như anh không biết thiên kim nhà họ Diệp cả ngày chạy theo phía sau lưng ai sao?
Diệp Thiến mạnh như trâu, ôm lấy eo Lục Trì, đi trong đầm lầy lại không hề bị ảnh hưởng.
Ra khỏi hồ, ánh mắt Diệp Thiến lạnh băng, cô nhìn lướt qua đám người hầu xung quanh, đặc biệt là nữ quản gia bị cô đẩy ra trước đó: “Phòng của anh ấy ở đâu?”
Trước đó nữ quản gia bị Diệp Thiến đẩy mạnh một cái, lúc này đang muốn gây sự với cô.
Nghe cô hỏi, còn chưa kịp làm gì, đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ của cô, lại nhìn cô tay không ôm lấy người đàn ông cao to như Lục Trì mà chẳng nề hà gì, suy cho cùng quản gia Lục cũng chỉ là một người hầu, lập tức bị dọa sợ, ấm ức dẫn Diệp Thiến tới phòng của Lục Trì.
Phòng của Lục Trì ở lầu hai, trong biệt thự có thang máy.
Bởi vì Diệp Thiến đang ôm Lục Trì, quản gia Lục trực tiếp dẫn cô đi thang bộ.
Được Diệp Thiến ôm trong lòng, bởi vì dùng sức mà ngón tay Lục Trì tái đi, anh mỉm cười trào phúng chính mình, cười anh cho dù biết người phụ nữ này không có ý tốt, cho dù biết mục đích cô đến đây không đơn thuần, vẫn không vùng vẫy thoát ra được.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội sống, không sống, sao anh có cơ hội trả thù Lục Minh Phong?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook