Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi
-
Chương 53: Phiên ngoại đi thi nghiên cứu sinh
Trước ngày Kiều Tiểu Tuệ đi thi nghiên cứu sinh, Mạc Dương Dương chạy đến Bắc Kinh thăm cô, cũng bày tỏ muốn đưa cô đi thi vào sáng sớm hôm sau. Kiều Tiểu Tuệ nhìn anh không nói chuyện.
Ngày hôm sau, trước một tiếng, hai người đã đến trường thi. Vừa muốn đi vào cổng trường đã bị bảo vệ ngăn cản.
“Xin lỗi, xin hỏi anh tới thăm học sinh hay là làm cái gì? Trước khi vào cổng trường phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể.”
Mạc Dương Dương bước nhanh đến phía trước, đẩy bảo vệ ra, nói: "Chúng tôi đến dự thi!"
"Ách. . . . . . Thật xin lỗi, bởi vì trường chúng tôi xuất hiện người bệnh truyền nhiễm, hiện tại trường học đã bị cách ly, địa điểm dự thi đã chuyển đến trường học XX, đáng ra ngày hôm qua anh đã nhận được điện thoại thông báo chứ.”
"Mẹ nó! Tại sao tôi không nhận được."
Kiều Tiểu Tuệ thản nhiên liếc nhìn Mạc Dương Dương một cái: "Điện thoại di động của em bị đập vỡ."
"Mẹ nó! Làm sao lại không có đầu óc như vậy, trước cuộc thi vứt điện thoại di động!"
"Anh đập nó."
"À?"
"Ngày hôm qua hội trưởng hội học sinh gọi điện thoại cho em thì bị anh ném vỡ!"
"Anh nhớ ra rồi, cái hội trưởng gì gì kia có ý đồ xấu với em, luôn gọi điện quấy rầy. Gia có thể cho hắn quyến rũ lão bà của gia sao?”
“Anh ta gọi điện là muốn hỏi chuyện vào Đảng của em. Đây là nhóm cuối cùng. Mấy lần trước vào Đảng em không vượt qua.” Kiều Tiểu Tuệ lại nhìn Mạc Dương Dương một cái.
"Sao ngốc như vậy chứ, sao lại chỉ có thể vào nhóm cuối cùng? Trước suy nghĩ cái gì?" Mạc Dương Dương vô cùng đau đớn nói.
“Anh lấy điện thoại di động của em gửi tin nhắn cảnh cáo người hướng dẫn của chúng em không được lòng dạ bất chính với em. Em đợi đổi người hướng dẫn rất lâu mới có cơ hội vào Đảng.”
"Nhớ rõ rồi, cái tên ba mươi tuổi mà dáng dấp như lão già năm mươi tuổi, còn cả ngày quấy rầy em. Cũng do em ngăn cản, nếu không đã sớm tìm người đánh hắn rồi!"
Kiều Tiểu Tuệ bình tĩnh khác thường nhìn Mạc Dương Dương: "Bây giờ em thi nghiên cứu sinh bị muộn rồi."
"Không có gì, vẫn còn một tiếng này, anh đưa em đi."
Cách cuộc thi còn nửa giờ thì trong radio trên xe taxi, MC nói: ". . . . . . Hôm nay, cả nước thi nghiên cứu sinh khiến đường giao thông khu vực trường cao đẳng học tắc nghẽn, rất mong những xe đang tiến về trường cao đẳng đi đường vòng. . . . . ."
“Tại sao giọng nói người phụ nữ này lại khó nghe như vậy?” Mạc Dương Dương ngồi ở trên xe taxi nhìn Kiều Tiểu Tuệ.
"Xuống xe."
"À?"
"Lập tức xuống xe!"
Sau khi xuống xe Kiều Tiểu Tuệ gọi một chiếc xe ba bánh, ông lão vỗ vỗ bộ ngực cam đoan rằng chắc chắn có thể đến trong vòng nửa giờ. Kết quả Mạc Dương Dương cũng đi theo, ngồi lên xe.
Ông lão vừa thấy Mạc Dương Dương cao lớn thì xanh cả mặt, cặp chân nỗ lực đạp, nhưng mà xe ba bánh cũng không chạy lên phía trước.
"Anh xuống đẩy xe."
"À?"
"Không phải anh nói muốn đưa em đi thi sao? Xuống đẩy xe đi, nếu không sẽ không kịp giờ."
Vì vậy trên đường cái xuất hiện một cảnh tượng như thế này. Một ông cụ trên năm mươi tuổi kéo xe phía trước, phía sau xe là một chàng trai đẩy xe chạy như điên, ngồi trên xe là một cô gái nhỏ rất dịu dàng, ít nói.
Một đường chạy như điên đến trường thi, đầu Mạc Dương Dương đầy mồ hôi lôi Kiều Tiểu Tuệ xông vào trường thi. Lúc này sau lưng cũng có một người đầu đầy mồ hôi đuổi theo: "Còn chưa đưa tiền !"
. . . . . .
Sau một phen hú vía, Mạc Dao Dao nói với Kiều Tiểu Tuệ: “Lúc ấy chị cũng đi giày đế bằng chứ? Hai người trực tiếp chạy không phải nhanh hơn sao?”
Kiều Tiểu Tuệ nhàn nhạt uống một hớp trà: "Là chị muốn anh ấy đẩy."
~HOÀN~
Ngày hôm sau, trước một tiếng, hai người đã đến trường thi. Vừa muốn đi vào cổng trường đã bị bảo vệ ngăn cản.
“Xin lỗi, xin hỏi anh tới thăm học sinh hay là làm cái gì? Trước khi vào cổng trường phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể.”
Mạc Dương Dương bước nhanh đến phía trước, đẩy bảo vệ ra, nói: "Chúng tôi đến dự thi!"
"Ách. . . . . . Thật xin lỗi, bởi vì trường chúng tôi xuất hiện người bệnh truyền nhiễm, hiện tại trường học đã bị cách ly, địa điểm dự thi đã chuyển đến trường học XX, đáng ra ngày hôm qua anh đã nhận được điện thoại thông báo chứ.”
"Mẹ nó! Tại sao tôi không nhận được."
Kiều Tiểu Tuệ thản nhiên liếc nhìn Mạc Dương Dương một cái: "Điện thoại di động của em bị đập vỡ."
"Mẹ nó! Làm sao lại không có đầu óc như vậy, trước cuộc thi vứt điện thoại di động!"
"Anh đập nó."
"À?"
"Ngày hôm qua hội trưởng hội học sinh gọi điện thoại cho em thì bị anh ném vỡ!"
"Anh nhớ ra rồi, cái hội trưởng gì gì kia có ý đồ xấu với em, luôn gọi điện quấy rầy. Gia có thể cho hắn quyến rũ lão bà của gia sao?”
“Anh ta gọi điện là muốn hỏi chuyện vào Đảng của em. Đây là nhóm cuối cùng. Mấy lần trước vào Đảng em không vượt qua.” Kiều Tiểu Tuệ lại nhìn Mạc Dương Dương một cái.
"Sao ngốc như vậy chứ, sao lại chỉ có thể vào nhóm cuối cùng? Trước suy nghĩ cái gì?" Mạc Dương Dương vô cùng đau đớn nói.
“Anh lấy điện thoại di động của em gửi tin nhắn cảnh cáo người hướng dẫn của chúng em không được lòng dạ bất chính với em. Em đợi đổi người hướng dẫn rất lâu mới có cơ hội vào Đảng.”
"Nhớ rõ rồi, cái tên ba mươi tuổi mà dáng dấp như lão già năm mươi tuổi, còn cả ngày quấy rầy em. Cũng do em ngăn cản, nếu không đã sớm tìm người đánh hắn rồi!"
Kiều Tiểu Tuệ bình tĩnh khác thường nhìn Mạc Dương Dương: "Bây giờ em thi nghiên cứu sinh bị muộn rồi."
"Không có gì, vẫn còn một tiếng này, anh đưa em đi."
Cách cuộc thi còn nửa giờ thì trong radio trên xe taxi, MC nói: ". . . . . . Hôm nay, cả nước thi nghiên cứu sinh khiến đường giao thông khu vực trường cao đẳng học tắc nghẽn, rất mong những xe đang tiến về trường cao đẳng đi đường vòng. . . . . ."
“Tại sao giọng nói người phụ nữ này lại khó nghe như vậy?” Mạc Dương Dương ngồi ở trên xe taxi nhìn Kiều Tiểu Tuệ.
"Xuống xe."
"À?"
"Lập tức xuống xe!"
Sau khi xuống xe Kiều Tiểu Tuệ gọi một chiếc xe ba bánh, ông lão vỗ vỗ bộ ngực cam đoan rằng chắc chắn có thể đến trong vòng nửa giờ. Kết quả Mạc Dương Dương cũng đi theo, ngồi lên xe.
Ông lão vừa thấy Mạc Dương Dương cao lớn thì xanh cả mặt, cặp chân nỗ lực đạp, nhưng mà xe ba bánh cũng không chạy lên phía trước.
"Anh xuống đẩy xe."
"À?"
"Không phải anh nói muốn đưa em đi thi sao? Xuống đẩy xe đi, nếu không sẽ không kịp giờ."
Vì vậy trên đường cái xuất hiện một cảnh tượng như thế này. Một ông cụ trên năm mươi tuổi kéo xe phía trước, phía sau xe là một chàng trai đẩy xe chạy như điên, ngồi trên xe là một cô gái nhỏ rất dịu dàng, ít nói.
Một đường chạy như điên đến trường thi, đầu Mạc Dương Dương đầy mồ hôi lôi Kiều Tiểu Tuệ xông vào trường thi. Lúc này sau lưng cũng có một người đầu đầy mồ hôi đuổi theo: "Còn chưa đưa tiền !"
. . . . . .
Sau một phen hú vía, Mạc Dao Dao nói với Kiều Tiểu Tuệ: “Lúc ấy chị cũng đi giày đế bằng chứ? Hai người trực tiếp chạy không phải nhanh hơn sao?”
Kiều Tiểu Tuệ nhàn nhạt uống một hớp trà: "Là chị muốn anh ấy đẩy."
~HOÀN~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook