Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam
-
Chương 3: Cứu người chết (tiếp theo)
Chậm rãi nhếch mi, sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Lâm Nam liền đưa mắt nhìn Phương Tư Ninh, nếu không phải nàng còn nghe thấy tiếng tim đập mỏng manh và tiếng hô hấp nhè nhẹ của hắn, với bộ dạng nằm cứng ngắc này, Phương Tư Ninh chả khác nào là một xác chết cả. Biết không thể kéo dài thêm nữa, Lâm Nam vừa cẩn thận bế người lên vừa phân phó phu xe nhanh chóng chạy tới Thạch Anh viện mời Lục Kỳ Anh đến nơi ở của mình gấp.
Hiệu suất của phu xe không tệ, Lâm Nam vừa mới đặt Phương Tư Ninh xuống giường, phía sau đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của hai người. Quay đầu nhìn lại, vẻ lạnh lùng trên mặt nàng tan ra một chút.
“Kỳ Anh, mau cứu hắn.”
Người vừa bước vào là nữ nhân có tướng mạo rất đẹp, mắt sáng như sao, môi hồng da trắng, núm đồng tiền hiện rõ mỗi khi nói cười càng tăng thêm nét đáng yêu. Ban đêm tuyết lạnh, vậy mà trên người nàng ta chỉ mặc bộ y phục đơn giản, mái tóc dài cột cao đã lấm tấm vài bông tuyết đọng. Nghe được sự gấp gáp trong lời nói của Lâm Nam, Lục Kỳ Anh liền đi thẳng đến giường.
Lọt vào tầm mắt của nàng ta là một gương mặt bị tóc dài phủ tán loạn, đặt hòm thuốc xuống mép giường, Lục Kỳ Anh vươn tay kéo tấm áo choàng bao kín cơ thể ấy ra, cái khoảnh khắc khi nhìn thấy toàn bộ thương tích trên người của nam tử, trái tim nàng ta đập mạnh một nhịp. Thường thức hơn hai mươi năm qua như bị một tảng đá lớn va vào, nứt nẻ, đôi mắt vốn đã sáng kinh người càng lóe sáng một tia tình cảm không nói rõ được.
“Quá kỳ diệu.”
Cảm thán xong, Lục Kỳ Anh liền quay đầu phân phó thị đồng mang một chậu nước ấm vào phòng, sau đó chuyên nghiệp mở hộp gỗ ra lấy một lọ sứ trắng, rắc rắc bột thuốc lên từng vết thương. Chỉ có điều vết thương trên người Phương Tư Ninh quá nhiều, một lọ thuốc làm tan máu to nhất vẫn không đủ.
Đứng một bên im lặng quan sát một lúc, Lâm Nam thấy Lục Kỳ Anh không tỏ vẻ vô phương cứu chữa liền an tâm rời khỏi phòng. Tối nay nàng còn khá nhiều việc gấp cần phải giải quyết.
Đêm dài thường lắm mộng.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người, phải nói rõ hơn là một y si* và một nam tử đang hôn mê.
*Y si là một người có đam mê cuồng nhiệt với y thuật.
Nước nóng đã được bưng tới, Lục Kỳ Anh chậm rãi bước đến đầu giường, cầm khăn sạch nhúng vào trong nước, nước nóng bốc hơi khiến cho làn da trắng mịn đỏ ửng nhưng bàn tay đó vẫn như không biết nóng quấy quấy trong nước. Cảm thấy đã được, Lục Kỳ Anh mới cầm khăn lên, chiếc khăn thấm đẫm nước nóng cứ vậy đắp thẳng lên vết thương, còn như sợ người ta không thấy đau, Lục Kỳ Anh vươn tay bóp bóp.
Chiếc khăn trắng sạch từ từ nhiễm đỏ, mùi hôi tanh hòa lẫn vào hơi nước trong khăn, bốc lên mùi vị quái dị khiến người ta cảm thấy rất buồn nôn.
“Vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng.”
Đôi mày đen bắt đầu nhíu lại, Lục Kỳ Anh có chút đắn đo nhìn gương mặt đã trắng hơn tuyết của Phương Tư Ninh. Không biết từ lúc nào, người này đã tỉnh lại, thế mà nàng lại không hề nghe tiếng hắn la đau. Phải biết rằng, nước nóng hòa trộn với bột thuốc nàng vừa rắc sẽ sinh ra công dụng sát trùng, đã vậy khi nãy nàng còn bóp mạnh để dịch mủ chảy ra, nỗi đau khắc sâu da thịt như vậy mấy ai có thể nhẫn nhịn. Cho dù có, cũng không thể như nam tử trước mặt này.
Phương Tư Ninh chớp chớp mi dằn xuống cơn đau đang gào thét, bất giác lại khiến sóng nước trong mắt xôn xao, tựa như hồ Tinh Nguyệt vào ban đêm, chỉ cần ném một viên đá xuống đó, sẽ thấy vô số tia sáng lung linh dập dờn theo từng cơn sóng, từng chút mê hoặc những ai nhìn ngắm nhìn.
Trong lúc vô tình không chút phòng bị sa vào, trái tim cứng đầu luôn đập theo quy luật của Lục Kỳ Anh không chút do dự phản bội lý trí, đập loạn xạ lên theo tiếng gọi tình ái.
Không tự chủ được, Lục Kỳ Anh nhẹ nhàng nói:
“Nếu đau quá, có thể la lên. Ta sẽ không phiền.”
“Ta biết tình trạng của mình như thế nào... Đại phu cứu chữa cho ta không cần bận tâm hoặc câu nệ gì cả.”
Dù mỗi khi cất tiếng cổ họng khô khốc sẽ bỏng rát như bị thiêu đốt, Phương Tư Ninh vẫn nhỏ giọng đáp lại. Âm thanh khàn khàn mang theo hơi thở của tuyết, lành lạnh vấn vít bên tai người nghe.
Xua mãi không tan.
Lục Kỳ Anh hít sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, trịnh trọng gật đầu.
“Đắc tội rồi.”
Nói xong, Lục Kỳ Anh liền lấy cái kéo trong hộp ra, tập trung tinh thần tỉ mỉ cắt đứt phần vải áo đã thấm ướt, máu khô đã được hòa tan nên chỉ cần cẩn thận không kéo mạnh động đến phần khác, vải áo sẽ không dính chặt vào da thịt. Tuy tay nghề của nàng rất tốt nhưng cơ thể ấy vẫn co rút, run rẩy không ngừng.
Trái tim thắt chặt.
Nhịp thở của Lục Kỳ Anh bất giác hỗn loạn, gương mặt chuyên chú lấm tấm mồ hôi, bàn tay cầm kéo bắt buộc dừng lại. Giật giật cổ họng, Lục Kỳ Anh nhắm chặt mắt. Khi chữa trị cho bệnh nhân, phải luôn giữ vững tâm bình khí hòa, nếu không sẽ rất dễ phạm phải sai lầm. Dù chỉ sai một chút, nhưng sẽ nảy sinh hậu quả nghiêm trọng về sau.
Đó là điều tối kỵ trong y đức.
Dường như hiểu ra điều gì đó, Phương Tư Ninh khẽ nói:
“Đại phu có từng gặp bệnh nhân nào có thương tích nặng hơn ta không?”
Âm thanh ấy khiến Lục Kỳ Anh hơi ngẩn ra, choàng tỉnh, nàng mở mắt, gật đầu từ tốn trả lời:
“Có rất nhiều. Ta từng theo quân y, mỗi khi tướng quân dẫn binh đánh giặc, trên chiến trường khắc nghiệt, người tử vong vô số, binh sĩ bị thương nặng thì càng đếm không xuể.”
Đôi mắt đen gợn sóng, hắn kéo đôi môi khô nứt vẽ ra một nụ cười.
“Người xưa có câu "khéo tay hay làm". Đại phu từng theo quân y, tự nhận mình đã cứu chữa cho hàng ngàn người, vậy sao bây giờ...người lại rụt rè không dám ra tay.”
Bàn tay cầm kéo vô thức siết chặt, Lục Kỳ Anh gắng gượng, duy trì vẻ mặt tự đáp:
“Ta quả thật từng cứu cho rất nhiều người, nhưng bệnh nhân bị thương nặng chỉ toàn là nữ tử, còn nam nhân... công tử là người đầu tiên. Cho nên ta...”
Phương Tư Ninh ngắt lời, ánh mắt đen gợn lên tia sáng kiên cường.
“Tuy Tư Ninh không có cơ hội gặp qua nhiều đại phu, nhưng Tư Ninh biết người là một đại phu có tâm. Trong mắt người, sẽ không phân biệt nữ hay nam. Bệnh nhân chỉ là bệnh nhân mà thôi. Người nói... có phải không?!”
Tư Ninh.
Thì ra tên của hắn là Tư Ninh. Cười khổ trong lòng một tiếng, Lục Kỳ Anh biết đêm nay mình đã không tự chủ được rung động trước nam tử này, chỉ tiếc hạt giống còn chưa kịp nảy mầm đã gặp phải trắc trở. Một câu hắn nói ra, không chỉ có ý tứ khen ngợi mà còn đang nói rõ. Nàng chỉ là đại phu và hắn chỉ là bệnh nhân mà nàng phải cứu.
Hạ mi mắt che giấu tâm trạng, để khi ngước lên, trong đôi mắt đó chỉ còn lại ánh sáng tự tin như ban đầu, bàn tay của Lục Kỳ Anh tiếp tục di chuyển. Nước nóng, khăn lau thay đổi liên tục.
Thời gian trôi qua, tới nửa đêm tuyết cũng ngừng rơi.
"Cạnh."
Đóng hộp gỗ lại, Lục Kỳ Anh xách hòm thuốc lên vai, đôi chân đi vài bước lại không kiềm chế được dừng lại. Nhìn ngắm gương mặt đã ngủ say kia thêm một chút, sau khi lược mái tóc rối, dung nhan xinh đẹp của Phương Tư Ninh liền hiện rõ trong mắt nàng, chỉ tiếc thân thể hắn bị hành hạ trong thời gian dài nên thiếu đi vài phần hồng nhuận, đôi môi vốn phải tươi tắn mê người lại tái nhợt khô nứt.
Ngón tay lướt nhẹ gò má hốc hác, niềm thương tiếc trong lòng Lục Kỳ Anh càng ngày càng dâng cao, nỗi buồn khi nghe câu nói lúc nãy của Phương Tư Ninh cũng tan biến. Nán lại lúc lâu, nàng ta mới chậm rãi bước tiếp.
Sắc trời bên ngoài đen kịt, Lục Kỳ Anh căn dặn thị đồng chú ý vài điều, không tính về Thạch Anh viện nghỉ ngơi ngay, nàng ta rẽ hướng đi về phía thư phòng.
Không ngoài dự đoán, người này vẫn ngồi lặng im xem thư. Lắc lắc đầu, Lục Kỳ Anh gõ "cộc cộc" lên cánh cửa sổ. Người bên trong theo tiếng vang đưa mắt nhìn ra.
Bốn mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận ý cười trong mắt đối phương.
“Đêm nay trăng thanh gió mát, không biết tiểu thư có nhã hứng bầu bạn.”
Làm bằng hữu với nhau nhiều năm, Lâm Nam đương nhiên phát hiện tia tâm sự trong đó. Thả thư cất cẩn thận sang một góc, nàng đứng dậy bước ra ngoài. Gió mùa đông lạnh lùng ùa vào theo chuyển động của cánh cửa, mái tóc đen dài bay phiêu phiêu rồi hạ xuống.
“Trăng thanh thì không thấy, gió mát lại lạnh đến thấu xương. Không ngờ khẩu vị của Kỳ Anh muội lại nặng như vậy. Bội phục bội phục.”
Ngước mắt nhìn trời, Lâm Nam chắp hai tay ra sau lưng, giọng nói đầy thâm ý.
“Lâm tỷ quá khen, quá khen.”
Không chút lúng túng, Lục Kỳ Anh còn ôm quyền trả lễ.
“Nơi này không thích hợp nói chuyện, hai chúng ta tới Sương lâu rồi tiếp tục.” Lâm Nam đề nghị.
Gật đầu, Lục Kỳ Anh còn nói thêm:
“Khí trời như vậy, không có rượu ngon và vài món ăn nóng lót dạ. Quả thật đáng tiếc.”
Lâm Nam đang cất bước đi trước nghe vậy liền ra hiệu cho nữ nô nhanh chóng truyền lời cho phòng bếp chuẩn bị.
Hiệu suất của phu xe không tệ, Lâm Nam vừa mới đặt Phương Tư Ninh xuống giường, phía sau đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của hai người. Quay đầu nhìn lại, vẻ lạnh lùng trên mặt nàng tan ra một chút.
“Kỳ Anh, mau cứu hắn.”
Người vừa bước vào là nữ nhân có tướng mạo rất đẹp, mắt sáng như sao, môi hồng da trắng, núm đồng tiền hiện rõ mỗi khi nói cười càng tăng thêm nét đáng yêu. Ban đêm tuyết lạnh, vậy mà trên người nàng ta chỉ mặc bộ y phục đơn giản, mái tóc dài cột cao đã lấm tấm vài bông tuyết đọng. Nghe được sự gấp gáp trong lời nói của Lâm Nam, Lục Kỳ Anh liền đi thẳng đến giường.
Lọt vào tầm mắt của nàng ta là một gương mặt bị tóc dài phủ tán loạn, đặt hòm thuốc xuống mép giường, Lục Kỳ Anh vươn tay kéo tấm áo choàng bao kín cơ thể ấy ra, cái khoảnh khắc khi nhìn thấy toàn bộ thương tích trên người của nam tử, trái tim nàng ta đập mạnh một nhịp. Thường thức hơn hai mươi năm qua như bị một tảng đá lớn va vào, nứt nẻ, đôi mắt vốn đã sáng kinh người càng lóe sáng một tia tình cảm không nói rõ được.
“Quá kỳ diệu.”
Cảm thán xong, Lục Kỳ Anh liền quay đầu phân phó thị đồng mang một chậu nước ấm vào phòng, sau đó chuyên nghiệp mở hộp gỗ ra lấy một lọ sứ trắng, rắc rắc bột thuốc lên từng vết thương. Chỉ có điều vết thương trên người Phương Tư Ninh quá nhiều, một lọ thuốc làm tan máu to nhất vẫn không đủ.
Đứng một bên im lặng quan sát một lúc, Lâm Nam thấy Lục Kỳ Anh không tỏ vẻ vô phương cứu chữa liền an tâm rời khỏi phòng. Tối nay nàng còn khá nhiều việc gấp cần phải giải quyết.
Đêm dài thường lắm mộng.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người, phải nói rõ hơn là một y si* và một nam tử đang hôn mê.
*Y si là một người có đam mê cuồng nhiệt với y thuật.
Nước nóng đã được bưng tới, Lục Kỳ Anh chậm rãi bước đến đầu giường, cầm khăn sạch nhúng vào trong nước, nước nóng bốc hơi khiến cho làn da trắng mịn đỏ ửng nhưng bàn tay đó vẫn như không biết nóng quấy quấy trong nước. Cảm thấy đã được, Lục Kỳ Anh mới cầm khăn lên, chiếc khăn thấm đẫm nước nóng cứ vậy đắp thẳng lên vết thương, còn như sợ người ta không thấy đau, Lục Kỳ Anh vươn tay bóp bóp.
Chiếc khăn trắng sạch từ từ nhiễm đỏ, mùi hôi tanh hòa lẫn vào hơi nước trong khăn, bốc lên mùi vị quái dị khiến người ta cảm thấy rất buồn nôn.
“Vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng.”
Đôi mày đen bắt đầu nhíu lại, Lục Kỳ Anh có chút đắn đo nhìn gương mặt đã trắng hơn tuyết của Phương Tư Ninh. Không biết từ lúc nào, người này đã tỉnh lại, thế mà nàng lại không hề nghe tiếng hắn la đau. Phải biết rằng, nước nóng hòa trộn với bột thuốc nàng vừa rắc sẽ sinh ra công dụng sát trùng, đã vậy khi nãy nàng còn bóp mạnh để dịch mủ chảy ra, nỗi đau khắc sâu da thịt như vậy mấy ai có thể nhẫn nhịn. Cho dù có, cũng không thể như nam tử trước mặt này.
Phương Tư Ninh chớp chớp mi dằn xuống cơn đau đang gào thét, bất giác lại khiến sóng nước trong mắt xôn xao, tựa như hồ Tinh Nguyệt vào ban đêm, chỉ cần ném một viên đá xuống đó, sẽ thấy vô số tia sáng lung linh dập dờn theo từng cơn sóng, từng chút mê hoặc những ai nhìn ngắm nhìn.
Trong lúc vô tình không chút phòng bị sa vào, trái tim cứng đầu luôn đập theo quy luật của Lục Kỳ Anh không chút do dự phản bội lý trí, đập loạn xạ lên theo tiếng gọi tình ái.
Không tự chủ được, Lục Kỳ Anh nhẹ nhàng nói:
“Nếu đau quá, có thể la lên. Ta sẽ không phiền.”
“Ta biết tình trạng của mình như thế nào... Đại phu cứu chữa cho ta không cần bận tâm hoặc câu nệ gì cả.”
Dù mỗi khi cất tiếng cổ họng khô khốc sẽ bỏng rát như bị thiêu đốt, Phương Tư Ninh vẫn nhỏ giọng đáp lại. Âm thanh khàn khàn mang theo hơi thở của tuyết, lành lạnh vấn vít bên tai người nghe.
Xua mãi không tan.
Lục Kỳ Anh hít sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, trịnh trọng gật đầu.
“Đắc tội rồi.”
Nói xong, Lục Kỳ Anh liền lấy cái kéo trong hộp ra, tập trung tinh thần tỉ mỉ cắt đứt phần vải áo đã thấm ướt, máu khô đã được hòa tan nên chỉ cần cẩn thận không kéo mạnh động đến phần khác, vải áo sẽ không dính chặt vào da thịt. Tuy tay nghề của nàng rất tốt nhưng cơ thể ấy vẫn co rút, run rẩy không ngừng.
Trái tim thắt chặt.
Nhịp thở của Lục Kỳ Anh bất giác hỗn loạn, gương mặt chuyên chú lấm tấm mồ hôi, bàn tay cầm kéo bắt buộc dừng lại. Giật giật cổ họng, Lục Kỳ Anh nhắm chặt mắt. Khi chữa trị cho bệnh nhân, phải luôn giữ vững tâm bình khí hòa, nếu không sẽ rất dễ phạm phải sai lầm. Dù chỉ sai một chút, nhưng sẽ nảy sinh hậu quả nghiêm trọng về sau.
Đó là điều tối kỵ trong y đức.
Dường như hiểu ra điều gì đó, Phương Tư Ninh khẽ nói:
“Đại phu có từng gặp bệnh nhân nào có thương tích nặng hơn ta không?”
Âm thanh ấy khiến Lục Kỳ Anh hơi ngẩn ra, choàng tỉnh, nàng mở mắt, gật đầu từ tốn trả lời:
“Có rất nhiều. Ta từng theo quân y, mỗi khi tướng quân dẫn binh đánh giặc, trên chiến trường khắc nghiệt, người tử vong vô số, binh sĩ bị thương nặng thì càng đếm không xuể.”
Đôi mắt đen gợn sóng, hắn kéo đôi môi khô nứt vẽ ra một nụ cười.
“Người xưa có câu "khéo tay hay làm". Đại phu từng theo quân y, tự nhận mình đã cứu chữa cho hàng ngàn người, vậy sao bây giờ...người lại rụt rè không dám ra tay.”
Bàn tay cầm kéo vô thức siết chặt, Lục Kỳ Anh gắng gượng, duy trì vẻ mặt tự đáp:
“Ta quả thật từng cứu cho rất nhiều người, nhưng bệnh nhân bị thương nặng chỉ toàn là nữ tử, còn nam nhân... công tử là người đầu tiên. Cho nên ta...”
Phương Tư Ninh ngắt lời, ánh mắt đen gợn lên tia sáng kiên cường.
“Tuy Tư Ninh không có cơ hội gặp qua nhiều đại phu, nhưng Tư Ninh biết người là một đại phu có tâm. Trong mắt người, sẽ không phân biệt nữ hay nam. Bệnh nhân chỉ là bệnh nhân mà thôi. Người nói... có phải không?!”
Tư Ninh.
Thì ra tên của hắn là Tư Ninh. Cười khổ trong lòng một tiếng, Lục Kỳ Anh biết đêm nay mình đã không tự chủ được rung động trước nam tử này, chỉ tiếc hạt giống còn chưa kịp nảy mầm đã gặp phải trắc trở. Một câu hắn nói ra, không chỉ có ý tứ khen ngợi mà còn đang nói rõ. Nàng chỉ là đại phu và hắn chỉ là bệnh nhân mà nàng phải cứu.
Hạ mi mắt che giấu tâm trạng, để khi ngước lên, trong đôi mắt đó chỉ còn lại ánh sáng tự tin như ban đầu, bàn tay của Lục Kỳ Anh tiếp tục di chuyển. Nước nóng, khăn lau thay đổi liên tục.
Thời gian trôi qua, tới nửa đêm tuyết cũng ngừng rơi.
"Cạnh."
Đóng hộp gỗ lại, Lục Kỳ Anh xách hòm thuốc lên vai, đôi chân đi vài bước lại không kiềm chế được dừng lại. Nhìn ngắm gương mặt đã ngủ say kia thêm một chút, sau khi lược mái tóc rối, dung nhan xinh đẹp của Phương Tư Ninh liền hiện rõ trong mắt nàng, chỉ tiếc thân thể hắn bị hành hạ trong thời gian dài nên thiếu đi vài phần hồng nhuận, đôi môi vốn phải tươi tắn mê người lại tái nhợt khô nứt.
Ngón tay lướt nhẹ gò má hốc hác, niềm thương tiếc trong lòng Lục Kỳ Anh càng ngày càng dâng cao, nỗi buồn khi nghe câu nói lúc nãy của Phương Tư Ninh cũng tan biến. Nán lại lúc lâu, nàng ta mới chậm rãi bước tiếp.
Sắc trời bên ngoài đen kịt, Lục Kỳ Anh căn dặn thị đồng chú ý vài điều, không tính về Thạch Anh viện nghỉ ngơi ngay, nàng ta rẽ hướng đi về phía thư phòng.
Không ngoài dự đoán, người này vẫn ngồi lặng im xem thư. Lắc lắc đầu, Lục Kỳ Anh gõ "cộc cộc" lên cánh cửa sổ. Người bên trong theo tiếng vang đưa mắt nhìn ra.
Bốn mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận ý cười trong mắt đối phương.
“Đêm nay trăng thanh gió mát, không biết tiểu thư có nhã hứng bầu bạn.”
Làm bằng hữu với nhau nhiều năm, Lâm Nam đương nhiên phát hiện tia tâm sự trong đó. Thả thư cất cẩn thận sang một góc, nàng đứng dậy bước ra ngoài. Gió mùa đông lạnh lùng ùa vào theo chuyển động của cánh cửa, mái tóc đen dài bay phiêu phiêu rồi hạ xuống.
“Trăng thanh thì không thấy, gió mát lại lạnh đến thấu xương. Không ngờ khẩu vị của Kỳ Anh muội lại nặng như vậy. Bội phục bội phục.”
Ngước mắt nhìn trời, Lâm Nam chắp hai tay ra sau lưng, giọng nói đầy thâm ý.
“Lâm tỷ quá khen, quá khen.”
Không chút lúng túng, Lục Kỳ Anh còn ôm quyền trả lễ.
“Nơi này không thích hợp nói chuyện, hai chúng ta tới Sương lâu rồi tiếp tục.” Lâm Nam đề nghị.
Gật đầu, Lục Kỳ Anh còn nói thêm:
“Khí trời như vậy, không có rượu ngon và vài món ăn nóng lót dạ. Quả thật đáng tiếc.”
Lâm Nam đang cất bước đi trước nghe vậy liền ra hiệu cho nữ nô nhanh chóng truyền lời cho phòng bếp chuẩn bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook