Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam
-
Chương 14: Tử lộ (Con đường chết)
Ngữ khí của Hoàng Phù hết sức bình thản, nhẹ nhàng ẩn ẩn ôn nhu đó lại khiến trái tim hắn ta co rút đau đớn.
Mất mát! Đó chính là cảm giác đầu tiên hiện lên trong đôi mắt của tiểu Sa.
Người không nhớ nổi mình. Cũng phải, trong phủ của Hoàng Phù có không biết bao nhiêu mỹ nhân danh môn xuất chúng, còn hắn ta chỉ là một nam kỹ nhơ nhuốc bẩn thỉu... làm sao có thể lưu lại một ánh mắt của Nhị hoàng nữ cơ chứ. Nhưng bây giờ người đang đứng trước mặt mình, phải chăng bản thân cũng đợi được một ngày trong mơ thành hiện thực.
Ánh mắt tiểu Sa lóe sáng, gương mặt tinh xảo đỏ bừng mê người, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh khiến giọng nói ngọt ngào của hắn ta hơi run run:
“Tiện nam tên là tiểu Sa. Xin ra mắt Nhị hoàng nữ.”
Ai cũng đều cho rằng người Hoàng Phù nhìn và hỏi chính là nam kỹ xinh đẹp múa giỏi này, lại quên đi cầm sư lặng lẽ ngồi một góc. Bởi vì cảm giác hắn mang đến cho người ta rất mờ nhạt, cộng thêm điệu múa của nam kỹ trước mắt quá đặc sắc nên hầu như không một ai còn chú ý.
Có điều người Hoàng Phù để ý lại chỉ có mình Phương Tư Ninh. Mỗi khi nàng ta nhắm mắt liền có thể cảm nhận giai điệu ê ẩm chấn động ấy. Đau đớn đến tận cùng, kiên định không lui bước, hận thù và bi thương, cuối cùng là tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng?! Là nam tử như thế nào mới có thể tạo ra những cảm xúc ấy! Sự tò mò khiến nàng ta không vội rời đi mà từ từ tiến về phía sân khấu.
Nghe tiếng đáp lại từ phương hướng khác, ánh mắt Hoàng Phù mới xuất hiện thêm một bóng dáng, nhìn thấy sự si mê trong mắt nam kỹ xinh đẹp kia, nàng ta khẽ nhếch đôi môi tái nhợt:
“Ngươi có vẻ rất thích múa, trong phủ của bản cung vừa đúng lúc thiếu một vũ cơ... ngươi có muốn về phủ múa cho bản cung xem không?!”
Cảm giác mừng như điên cuộn trào trong lòng, tiểu Sa há miệng nhỏ thở dốc, rất nhanh quỳ xuống đáp lời:
“Tiểu Sa tạ ơn ân điển của điện hạ.”
“Đi ra bên ngoài đứng đợi đi.”
Phất nhẹ tay, Hoàng Phù không nhìn hắn ta thêm nữa. Bước chân suy yếu chậm rãi đi tới trước mắt Phương Tư Ninh.
Nhìn cặp mắt trong trẻo bình tĩnh như hắc mã não của đối phương, Hoàng Phù nở nụ cười nhạt, đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Phương Tư Ninh lên.
Bàn tay đó lạnh lẽo như một khốc ngọc thạch, vì sống trong trong nhung lụa nên rất đẹp, mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cằm hắn:
“Ngươi tên là gì?”
Đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, Phương Tư Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Phương Tư Ninh.”
Ngón tay được chăm sóc tỷ mỉ của Hoàng Phù nhẹ nhàng chạm vào da của Phương Tư Ninh. Một trận đau đớn bén nhọn đâm vào làm cho lông mày hắn nhíu lại theo bản năng. Thế mà nàng ta còn hỏi:
“Ngươi không đau?”
Vẻ mặt ôn nhu như vậy, giọng điệu mềm mại như vậy, nàng ta nhìn hắn giống như đang tìm kiếm điều gì.
Đau sao?
Dĩ nhiên là đau!
Nhưng hắn không thể sợ hãi, càng không thể kêu đau. Bởi vì chỉ cần Phương Tư Ninh hắn mở miệng kêu ra tiếng thì sẽ bị người này xem như con giun con dế mà dẫm chết. Càng đến thời điểm đau đớn hắn lại càng cảm thấy tỉnh táo, trong đầu đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia.
Ngày đó bản thân còn rất thiện tâm nên đã vô tình cứu giúp một kẻ ăn mày bị thương tích nặng nề. Tuy cuối cùng nữ tử đó sống không quá một tháng, nhưng từ miệng của nàng ta, Phương Tư Ninh đã biết được rất nhiều chuyện.
Vì muốn có được thứ tốt nhất Hoàng Phù sẽ không để ý đến sự đau khổ tuyệt vọng của bất cứ ai. Và những gì có thể gợi lên hứng thú của Hoàng Phù, rất nhanh sẽ bị nàng ta dùng mọi biện pháp phá hủy.
Đối với Hoàng Phù, mọi thứ đều chỉ là trò chơi cả thôi.
Và điều quan trọng nhất mà hắn biết được đó là: Hoàng Phù cực kỳ ghét dáng vẻ nhu nhược. Những thứ chỉ biết run rẩy, sợ hãi đều phải chết!
Cho nên, nét cười trên má càng sâu, Phương Tư Ninh nhẹ nhàng nói: “Bổn phận của Tư Ninh là khiến khách quý được vui, vì vậy Tư Ninh không thể đau.”
Có vẻ như nàng ta cảm thấy bất ngờ, ý cười càng đậm, nghiêng đầu ghé sát bên tai Phương Tư Ninh: “Ngươi nói đúng, vừa rồi ngươi chỉ cần mở miệng rên một tiếng thôi thì bây giờ...ngươi chỉ là một cỗ thi thể.”
“Tư Ninh đa tạ Nhị hoàng nữ đã hạ thủ lưu tình.”Giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Đứng từ xa quay đầu nhìn về phía sân khấu, đập vào mắt hắn ta chính là cảnh Nhị hoàng nữ dịu dàng thì thầm bên tai tên tiện nam Phương Tư Ninh, móng tay cắm vào da thịt, đôi mắt to tròn của tiểu Sa hiện lên sự ghen tị, phẫn hận (phẫn nộ + hận thù).
Thu hồi tay, Hoàng Phù hờ hững nói: “Che kín mặt như vậy, xem ra cũng chỉ là loại phấn son thô tục bình thường thôi.”
Đào Xuân đứng cách đó không xa nghe một câu này, sắc mặt khẽ thay đổi.
Phương Tư Ninh vẫn không lộ ra chút nào tức giận, cũng không có nửa điểm lúng túng, nụ cười sau tấm lụa mỏng càng quyến rũ hơn: “Vâng, Tư Ninh xin đa tạ Nhị hoàng nữ đã khen ngợi.”
Lúc nãy Hoàng Phù cũng chỉ hời hợt nhìn Phương Tư Ninh mà thôi. Giờ khắc này thật sự để tâm nhìn hắn, mới thấy đôi mắt gợn sóng lăn tăn ấy không ngờ lại có nét mê hồn như vậy. Tuy rằng không thể nhìn rõ hoàn toàn khuôn mặt, nhưng nàng ta vẫn có thể phác họa ra được vẻ đẹp của hắn.
Mỹ nhân như ngọc, xinh đẹp hơn người Hoàng Phù đã thấy quá nhiều, có điều khi so sánh với sự can đảm không kiêng dè của Phương Tư Ninh, lại lập tức bị lu mờ trước mắt nàng.
Hoàng Phù nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười, trong chớp mắt đã hiểu tại sao hắn có thể trở thành Danh kỹ.
Dáng vẻ thanh thuần giống như một đóa sen màu trắng nhàn nhạt, lại có thể che lấp hào quang hoa lệ của hoa mẫu đơn.
Cho dù bị nói thành loại phấn son thô tục cũng không tức giận, còn có thể cười nhẹ nhàng đáp lại. Với vẻ đẹp thần bí ẩn sau tấm khăn lụa kia. Nếu không có tâm tư sâu xa hoặc có mưu đồ khác, thì chính là…có cả hai. Hoàng Phù cong khóe môi, hững hờ nói: “Đúng là khá thú vị.”
Nói xong, một thị vệ kính cẩn đi tới, đỡ lấy bàn tay của nàng ta dìu người bước ra ngoài, hộ vệ đứng phía sau vội vàng đuổi theo.
Sau khi Hoàng Phù rời đi một lúc lâu, trong đại sảnh mới như chim vỡ tổ.
“Ài, vừa mới phát hiện ra một mỹ nhân thì lại bị Nhị hoàng nữ thu vào hậu viện rồi.”
“Suỵt, cẩn thận vách tường có tai.”
Mọi người trong đại sảnh đều nghị luận hết sức sôi nổi, nhưng cũng hết sức đè nén âm thanh, sợ bị kẻ khác nghe thấy.
Nhìn theo bóng lưng của Nhị hoàng nữ, ý cười nhẹ nhàng thấp thoáng sau tấm khăn lụa. Lão tú ông Đào Xuân vẫn luôn giả câm bấy giờ mới vui mừng đi tới, đon đả nói: “Ai nha, Tư Ninh giỏi của ta, Nhị hoàng nữ nói như vậy là đã thấy thích đệ rồi đó.”
Sống ở chốn phong trần bao lâu nay, lão đương nhiên phát hiện Nhị hoàng nữ có vài phần hứng thú với Phương Tư Ninh.
Khẽ xoay người lại, hắn nhẹ nhàng nói:
“Đào Xuân huynh, Tư Ninh cảm thấy hơi mệt, đệ về Tu Hoa viện nghỉ trước đây.”
Đào Xuân còn chưa kịp ngăn cản, Phương Tư Ninh đã nhẹ nhàng đi vào rèm che.
Thấy trên sân khấu chỉ còn lại một mình lão tú ông, mọi người bấy giờ mới nhớ ra Danh kỹ mới của Hương Xuân lầu còn chưa lộ diện, trong đại sảnh liền ầm ĩ cả lên.
“Sao Danh kỹ mới còn chưa xuất hiện?”
“Đúng vậy, Phương Tư Ninh sao còn chưa bước ra rót rượu cho mọi người chứ?!”
Nghiến răng liếc về phía rèm che một cái, Đào Xuân vội vàng xoa dịu những người khách đang huyên náo.
Đứng trên lầu nhìn thấy hết thảy, Triệu Hằng khẽ nhíu mày, tối hôm nay chắc chắn có vấn đề, bà ta cũng giống như Hoàng Phù không hề quan tâm nam kỹ kia múa đẹp thế nào, nhưng chuyện của Phương Tư Ninh nhất định phải làm rõ.
“Vì sao Tư Ninh lại làm cầm sư tấu đàn cho nam kỹ kia chứ?! Quỳnh nhi có biết chuyện gì không?”
Vẫn cười dịu dàng như thế, Lưu Quỳnh khẽ gật đầu:
“Quỳnh nhi nghe nói sức khỏe của Tư Ninh vẫn chưa tốt lắm, tú ông sợ đệ ấy mệt mỏi quá sức nên mới không để Tư Ninh ra mặt.”
Cười lạnh một tiếng, Triệu Hằng mang theo Lưu Quỳnh bước đi.
Thật ra Phương Tư Ninh cũng không lập tức trở về Tu Hoa viện, mà lại đứng ở cửa sổ lầu hai, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Chiếc xe ngựa có vẻ tầm thường đang rời đi, thấp thoáng trong đoàn thị vệ là bóng dáng rực rỡ của tiểu Sa.
Bờ môi sau tấm khăn lụa khẽ vẽ ra một nụ cười quyến rũ.
Mất mát! Đó chính là cảm giác đầu tiên hiện lên trong đôi mắt của tiểu Sa.
Người không nhớ nổi mình. Cũng phải, trong phủ của Hoàng Phù có không biết bao nhiêu mỹ nhân danh môn xuất chúng, còn hắn ta chỉ là một nam kỹ nhơ nhuốc bẩn thỉu... làm sao có thể lưu lại một ánh mắt của Nhị hoàng nữ cơ chứ. Nhưng bây giờ người đang đứng trước mặt mình, phải chăng bản thân cũng đợi được một ngày trong mơ thành hiện thực.
Ánh mắt tiểu Sa lóe sáng, gương mặt tinh xảo đỏ bừng mê người, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh khiến giọng nói ngọt ngào của hắn ta hơi run run:
“Tiện nam tên là tiểu Sa. Xin ra mắt Nhị hoàng nữ.”
Ai cũng đều cho rằng người Hoàng Phù nhìn và hỏi chính là nam kỹ xinh đẹp múa giỏi này, lại quên đi cầm sư lặng lẽ ngồi một góc. Bởi vì cảm giác hắn mang đến cho người ta rất mờ nhạt, cộng thêm điệu múa của nam kỹ trước mắt quá đặc sắc nên hầu như không một ai còn chú ý.
Có điều người Hoàng Phù để ý lại chỉ có mình Phương Tư Ninh. Mỗi khi nàng ta nhắm mắt liền có thể cảm nhận giai điệu ê ẩm chấn động ấy. Đau đớn đến tận cùng, kiên định không lui bước, hận thù và bi thương, cuối cùng là tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng?! Là nam tử như thế nào mới có thể tạo ra những cảm xúc ấy! Sự tò mò khiến nàng ta không vội rời đi mà từ từ tiến về phía sân khấu.
Nghe tiếng đáp lại từ phương hướng khác, ánh mắt Hoàng Phù mới xuất hiện thêm một bóng dáng, nhìn thấy sự si mê trong mắt nam kỹ xinh đẹp kia, nàng ta khẽ nhếch đôi môi tái nhợt:
“Ngươi có vẻ rất thích múa, trong phủ của bản cung vừa đúng lúc thiếu một vũ cơ... ngươi có muốn về phủ múa cho bản cung xem không?!”
Cảm giác mừng như điên cuộn trào trong lòng, tiểu Sa há miệng nhỏ thở dốc, rất nhanh quỳ xuống đáp lời:
“Tiểu Sa tạ ơn ân điển của điện hạ.”
“Đi ra bên ngoài đứng đợi đi.”
Phất nhẹ tay, Hoàng Phù không nhìn hắn ta thêm nữa. Bước chân suy yếu chậm rãi đi tới trước mắt Phương Tư Ninh.
Nhìn cặp mắt trong trẻo bình tĩnh như hắc mã não của đối phương, Hoàng Phù nở nụ cười nhạt, đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Phương Tư Ninh lên.
Bàn tay đó lạnh lẽo như một khốc ngọc thạch, vì sống trong trong nhung lụa nên rất đẹp, mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cằm hắn:
“Ngươi tên là gì?”
Đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, Phương Tư Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Phương Tư Ninh.”
Ngón tay được chăm sóc tỷ mỉ của Hoàng Phù nhẹ nhàng chạm vào da của Phương Tư Ninh. Một trận đau đớn bén nhọn đâm vào làm cho lông mày hắn nhíu lại theo bản năng. Thế mà nàng ta còn hỏi:
“Ngươi không đau?”
Vẻ mặt ôn nhu như vậy, giọng điệu mềm mại như vậy, nàng ta nhìn hắn giống như đang tìm kiếm điều gì.
Đau sao?
Dĩ nhiên là đau!
Nhưng hắn không thể sợ hãi, càng không thể kêu đau. Bởi vì chỉ cần Phương Tư Ninh hắn mở miệng kêu ra tiếng thì sẽ bị người này xem như con giun con dế mà dẫm chết. Càng đến thời điểm đau đớn hắn lại càng cảm thấy tỉnh táo, trong đầu đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia.
Ngày đó bản thân còn rất thiện tâm nên đã vô tình cứu giúp một kẻ ăn mày bị thương tích nặng nề. Tuy cuối cùng nữ tử đó sống không quá một tháng, nhưng từ miệng của nàng ta, Phương Tư Ninh đã biết được rất nhiều chuyện.
Vì muốn có được thứ tốt nhất Hoàng Phù sẽ không để ý đến sự đau khổ tuyệt vọng của bất cứ ai. Và những gì có thể gợi lên hứng thú của Hoàng Phù, rất nhanh sẽ bị nàng ta dùng mọi biện pháp phá hủy.
Đối với Hoàng Phù, mọi thứ đều chỉ là trò chơi cả thôi.
Và điều quan trọng nhất mà hắn biết được đó là: Hoàng Phù cực kỳ ghét dáng vẻ nhu nhược. Những thứ chỉ biết run rẩy, sợ hãi đều phải chết!
Cho nên, nét cười trên má càng sâu, Phương Tư Ninh nhẹ nhàng nói: “Bổn phận của Tư Ninh là khiến khách quý được vui, vì vậy Tư Ninh không thể đau.”
Có vẻ như nàng ta cảm thấy bất ngờ, ý cười càng đậm, nghiêng đầu ghé sát bên tai Phương Tư Ninh: “Ngươi nói đúng, vừa rồi ngươi chỉ cần mở miệng rên một tiếng thôi thì bây giờ...ngươi chỉ là một cỗ thi thể.”
“Tư Ninh đa tạ Nhị hoàng nữ đã hạ thủ lưu tình.”Giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Đứng từ xa quay đầu nhìn về phía sân khấu, đập vào mắt hắn ta chính là cảnh Nhị hoàng nữ dịu dàng thì thầm bên tai tên tiện nam Phương Tư Ninh, móng tay cắm vào da thịt, đôi mắt to tròn của tiểu Sa hiện lên sự ghen tị, phẫn hận (phẫn nộ + hận thù).
Thu hồi tay, Hoàng Phù hờ hững nói: “Che kín mặt như vậy, xem ra cũng chỉ là loại phấn son thô tục bình thường thôi.”
Đào Xuân đứng cách đó không xa nghe một câu này, sắc mặt khẽ thay đổi.
Phương Tư Ninh vẫn không lộ ra chút nào tức giận, cũng không có nửa điểm lúng túng, nụ cười sau tấm lụa mỏng càng quyến rũ hơn: “Vâng, Tư Ninh xin đa tạ Nhị hoàng nữ đã khen ngợi.”
Lúc nãy Hoàng Phù cũng chỉ hời hợt nhìn Phương Tư Ninh mà thôi. Giờ khắc này thật sự để tâm nhìn hắn, mới thấy đôi mắt gợn sóng lăn tăn ấy không ngờ lại có nét mê hồn như vậy. Tuy rằng không thể nhìn rõ hoàn toàn khuôn mặt, nhưng nàng ta vẫn có thể phác họa ra được vẻ đẹp của hắn.
Mỹ nhân như ngọc, xinh đẹp hơn người Hoàng Phù đã thấy quá nhiều, có điều khi so sánh với sự can đảm không kiêng dè của Phương Tư Ninh, lại lập tức bị lu mờ trước mắt nàng.
Hoàng Phù nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười, trong chớp mắt đã hiểu tại sao hắn có thể trở thành Danh kỹ.
Dáng vẻ thanh thuần giống như một đóa sen màu trắng nhàn nhạt, lại có thể che lấp hào quang hoa lệ của hoa mẫu đơn.
Cho dù bị nói thành loại phấn son thô tục cũng không tức giận, còn có thể cười nhẹ nhàng đáp lại. Với vẻ đẹp thần bí ẩn sau tấm khăn lụa kia. Nếu không có tâm tư sâu xa hoặc có mưu đồ khác, thì chính là…có cả hai. Hoàng Phù cong khóe môi, hững hờ nói: “Đúng là khá thú vị.”
Nói xong, một thị vệ kính cẩn đi tới, đỡ lấy bàn tay của nàng ta dìu người bước ra ngoài, hộ vệ đứng phía sau vội vàng đuổi theo.
Sau khi Hoàng Phù rời đi một lúc lâu, trong đại sảnh mới như chim vỡ tổ.
“Ài, vừa mới phát hiện ra một mỹ nhân thì lại bị Nhị hoàng nữ thu vào hậu viện rồi.”
“Suỵt, cẩn thận vách tường có tai.”
Mọi người trong đại sảnh đều nghị luận hết sức sôi nổi, nhưng cũng hết sức đè nén âm thanh, sợ bị kẻ khác nghe thấy.
Nhìn theo bóng lưng của Nhị hoàng nữ, ý cười nhẹ nhàng thấp thoáng sau tấm khăn lụa. Lão tú ông Đào Xuân vẫn luôn giả câm bấy giờ mới vui mừng đi tới, đon đả nói: “Ai nha, Tư Ninh giỏi của ta, Nhị hoàng nữ nói như vậy là đã thấy thích đệ rồi đó.”
Sống ở chốn phong trần bao lâu nay, lão đương nhiên phát hiện Nhị hoàng nữ có vài phần hứng thú với Phương Tư Ninh.
Khẽ xoay người lại, hắn nhẹ nhàng nói:
“Đào Xuân huynh, Tư Ninh cảm thấy hơi mệt, đệ về Tu Hoa viện nghỉ trước đây.”
Đào Xuân còn chưa kịp ngăn cản, Phương Tư Ninh đã nhẹ nhàng đi vào rèm che.
Thấy trên sân khấu chỉ còn lại một mình lão tú ông, mọi người bấy giờ mới nhớ ra Danh kỹ mới của Hương Xuân lầu còn chưa lộ diện, trong đại sảnh liền ầm ĩ cả lên.
“Sao Danh kỹ mới còn chưa xuất hiện?”
“Đúng vậy, Phương Tư Ninh sao còn chưa bước ra rót rượu cho mọi người chứ?!”
Nghiến răng liếc về phía rèm che một cái, Đào Xuân vội vàng xoa dịu những người khách đang huyên náo.
Đứng trên lầu nhìn thấy hết thảy, Triệu Hằng khẽ nhíu mày, tối hôm nay chắc chắn có vấn đề, bà ta cũng giống như Hoàng Phù không hề quan tâm nam kỹ kia múa đẹp thế nào, nhưng chuyện của Phương Tư Ninh nhất định phải làm rõ.
“Vì sao Tư Ninh lại làm cầm sư tấu đàn cho nam kỹ kia chứ?! Quỳnh nhi có biết chuyện gì không?”
Vẫn cười dịu dàng như thế, Lưu Quỳnh khẽ gật đầu:
“Quỳnh nhi nghe nói sức khỏe của Tư Ninh vẫn chưa tốt lắm, tú ông sợ đệ ấy mệt mỏi quá sức nên mới không để Tư Ninh ra mặt.”
Cười lạnh một tiếng, Triệu Hằng mang theo Lưu Quỳnh bước đi.
Thật ra Phương Tư Ninh cũng không lập tức trở về Tu Hoa viện, mà lại đứng ở cửa sổ lầu hai, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Chiếc xe ngựa có vẻ tầm thường đang rời đi, thấp thoáng trong đoàn thị vệ là bóng dáng rực rỡ của tiểu Sa.
Bờ môi sau tấm khăn lụa khẽ vẽ ra một nụ cười quyến rũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook