Nữ Tướng Quân Trọng Sinh Nam Thần Toàn Năng
Chương 28: Thi Đấu Thư Pháp

Lấy bạo chế bạo là không tốt, nhưng cũng phải xem là đối với ai.

Cùng với loại đàn ông chỉ biết dùng bạo lực với người thân thế này, giảng đạo lý một chút cũng không cần thiết, vẫn là đấm tay mới thiết thực.

Hiện tại Vân Diệp một chút cũng không muốn nhìn đến tên cặn bã này, gần đây Trương Bội Phân làm ở nhà trẻ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Không cần viên cứt chuột này tới làm phiền.

Khoảng thời gian hắn bị đánh phải vào bệnh viện kia, mọi người đều trải qua không tồi, vậy thì dễ làm, lại đánh hắn vào viện lần nữa, tốt nhất là lâu một chutt.

Ngụy Chấn Trung đang thống khổ kêu rên, làm sao cũng không nghĩ đến hôm nay bị đánh thảm như thế, nguyên nhân lại đơn giản như vậy.

Nếu không phỏng chừng lại muốn hộc máu.

Nhưng thái độ của Lưu Hổ cùng các tiểu đệ đối với Vân Diệp càng thêm cung cung kính kính.

Một nhóm gặp qua người tàn nhẫn không ít, nhưng tàn nhẫn đến vân đạm phong khinh như vậy làm người khác không nhịn được run rẩy, cũng chỉ có một người.

Vân Diệp giải quyết Ngụy Chấn Trung xong, rút khăn giấy ra tỉ mỉ xoa xoa giày, sau đó vô cùng chán ghét ném khăn giấy vào thùng rác.

Tư thế kia tựa như chạm vào vật gì đó ghê tởm, thực tế đối với cô mà nói cũng không sai biệt lắm.

Sau khi lau giày xong, cô mới phát hiện còn có vài người đứng đây không nhúc nhích, phất phất tay cho mọi người tan đi.

Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy, hiện tại cô rất tinh thần, định về nhà làm thêm bộ bài thi.

Lưu Hổ nhìn thiếu niên có vẻ ngoan ngoãn trước mặt: Ha hả.

Nếu không phải người còn nằm ở đây, nói không chừng hắn sẽ thật cho rằng đây là một học sinh cao trung ngoan ngoãn.

Nhưng hiện tại……

Không còn gì để nói với thế giới không thật này rồi, bằng không hắn sợ hắn sẽ mắng ba ngày ba đêm mới có thể bình tĩnh lại.

……



Văn phòng Hiệp hội thư pháp Đế đô trang hoàng không tồi.

Tuy rằng hiện tại người trẻ tuổi đối với thư pháp gì đó càng ngày càng không để ý, nhưng hai năm trước một thư pháp gia nổi danh đã từng trên báo chí nói qua nếu lại không coi trọng thư pháp phỏng chừng sẽ đi vào mai một.

Như lời ông nói, một thế hệ tuổi trẻ cũng không vì phát biểu của ông mà bắt đầu tham gia học tập thư pháp, trong mắt họ thứ đồ kia còn không bằng theo người nước ngoài học học Street Dance năng động, phía trên lại xác thật coi trọng một chút, đầu tư không ít.

Hiệp hội cầm số tiền đó tu tu sửa sửa văn phòng, còn tổ chức các loại thi đấu thư pháp, lần thi đấu thư pháp này cũng là một cuộc thi khá lớn.

Chỉ là……

Chất lượng tác phẩm tham gia không thể nói tệ, nhưng cũng không có gì đặc biệt thu hút.

……

“Lão Lưu, giải đặc biệt lần này lại là cháu trai của phó hội trưởng?”

Ở Hiệp hội thư pháp đại bộ phận đều là văn nhân có tuổi, nói chuyện cũng tùy ý một chút, nhìn tác phẩm dự thi trong chốc lát, liền có người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Người gọi là lão Lưu nhéo nhéo huyệt Thái Dương, “Hẳn là vậy.”

Xét duyệt nhiều tác phẩm như vậy, lão Lưu xác thật cảm thấy có chút mệt mỏi, bất quá ngày mai sẽ hết hạn, rất nhanh sẽ kết thúc.

Phó hội trưởng trong miệng bọn họ chính phó hội trưởng của hiệp hội.

Loại thi đấu thư pháp của thanh thiếu niên này, người bên trong tận lực tránh cho người nhà tham gia, vì tị hiềm.

Phó hội trưởng lại không có một chút tính tự giác, tuy rằng ngoài miệng nói công chính, nhưng kỳ thật bản chất cũng không làm được công chính.

Rốt cuộc sinh ra ở thư pháp thế gia, từ nhỏ đi theo trưởng bối học tập thư pháp, ngay từ đầu đã thắng ở vạch xuất phát cùng người bình thường so, còn có gì công chính?

Chỉ là thi đấu cũng không có quy định người nhà của thành viên hiệp hội không thể tham gia, cũng không thể xem như vi phạm quy định, mọi người chỉ có thể ngầm thảo luận.

Cháu của phó hội trưởng đã dựa vào những lần tổ chức thi đấu trước đó lấy rất nhiều giấy chứng nhận vinh dự cùng cúp, nếu không có tình huống khác, lần này hẳn lại là nhà bọn họ.



Có đôi khi lão Lưu cũng sẽ có chút âm u nghĩ sao lại không có thí sinh nào tốt một chút tham gia, áp phó hội trưởng lỗ mũi sắp hướng lên trời kia chứ?

Nhưng lão Lưu cũng chỉ ngẫu nhiên thoáng hiện ý niệm này, nhưng cũng rất nhanh bị bản thân phủ định.

Cái khác không nói, thư pháp của cháu phó hội trưởng viết so với cùng lứa quả thật vượt trội không ít, muốn tìm ra một người có thể vượt qua hắn phỏng chừng rất khó?

Đây, mấy ngàn tác phẩm dự thi đều không tìm ra được tác phẩm nào xuất sắc hơn sao.

“Còn muốn xét duyệt sao…… Có phải nên kết thúc sớm hay không?”

Nghỉ ngơi chốc lát, lão Lưu không nghĩ đến những thứ đó nữa, nhìn tác phẩm đã thẩm định xong trên bàn, hỏi các đồng sự khác.

“Bên này tôi đã xem xong rồi, không cần hỗ trợ…… Đúng rồi, hình như hôm nay Đồng thị gửi tới một kiện, ông đi xem đi.”

Có người đang bận rộn trả lời lại lão Lưu, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

“Đồng thị?”

Lão Lưu cau mày suy nghĩ nửa ngày đều không có ấn tượng gì đối với thành phố này, liền từ bỏ.

Hắn đứng dậy đi xem kiện chuyển phát nhanh kia, vừa nói thầm, “Ai lại tuỳ hứng như vậy, sắp hết hạn mới chuyển tới đây.”

“Hình như là một thành viên của hiệp hội ở Đồng thị đề cử……” Đồng sự bổ sung một câu.

Lão Lưu đã tìm ra kiện chuyển phát nhanh từ Đồng thị, không chút để ý xé mở.

Tác phẩm dự thi thư pháp qua tay hắn một ngày không có một trăm, cũng có sáu bảy chục bài.

Nhưng sau khi lão Lưu mở giấy Tuyên Thành bên trong chuyển phát nhanh ra, đã bị đánh sâu mãnh liệt vào thị giác, trong mắt là kinh diễm không thể che giấu.

“Mọi người đừng vội, mau đến xem xem, ở đây có một tác phẩm cực tốt a, tốt đến nỗi tôi cũng không biết nên nói như thế nào.”

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

02/02/2023 (22h40)—Do_oi96

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương