Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa
-
Chương 5: Không biết Vãn Nguyệt là nữ lang
Giữa những tiếng la hét đinh tai nhức óc, bộ binh Ly Quốc nhanh chóng chạy ra khỏi quân doanh, toàn bộ bộ binh doanh lao ra ngoài doanh trại. Tuy rằng tập thể nhanh chóng chạy vội về phía trước, nhưng nếu ở chỗ cao quan sát liền có thể phát hiện ở giữa các binh lính chạy vội, bộ binh các trận doanh đã ăn ý hình thành phương trận tiến công!
Thanh âm của những mũi tên xé gió bắn xuyên qua tai Lâm Vãn Nguyệt. Cho dù là có cung tiễn thủ của doanh trại phân tán hỏa lực người Hung Nô, nhưng trước mặt Lâm Vãn Nguyệt như cũ vẫn có không ít quân ta chạy vội trên đường bị bắn ngã. Giữa mưa tên dày đặc, Lâm Vãn Nguyệt một lần lại một lần nữa cùng Tử Thần lướt qua nhau.
Mặt đất run chuyển phạm vi càng lúc càng lớn, ầm ầm ầm tiếng vó ngựa phi mang theo bụi đất, càng ngày càng gần!
"A!" Từng tiếng kêu thảm thiết ở bốn phía vang lên, chỉ trong chớp mắt, hiệp thứ nhất của cuộc giao chiến giữa kỵ binh Hung Nô cùng bộ binh Ly Quốc kết thúc.
Hiệp một Lâm Vãn Nguyệt cũng không như nhiều binh lính dùng trường mâu đâm gϊếŧ đối đầu trực diện với kỵ binh Hung Nô. Nàng đem trường mâu nghiêng trước người làm một thủ thế, tinh thần tập trung cao độ nhìn bộ dáng đám kỵ binh Hung Nô đối diện, tùy thời điều chỉnh tư thế phòng thủ của mình.
Hai năm qua, Lâm Vãn Nguyệt đã cùng người Hung Nô giao phong gần trăm trận chiến lớn nhỏ, đã sớm thăm dò quy luật người Hung Nô: Cơ hồ hết thảy người Hung Nô đều là chiến mã loan đao phối hợp, số rất ít người sẽ sử dụng trường mâu. Bọn họ tấn công ào ạt, đặc biệt đánh hiệp thứ nhất một cách chớp nhoáng khiến cho quân đội Ly Quốc thường phải nhận thương vong lớn. Nếu lúc này cùng bọn họ liều mạng là rất không lý trí.
Xung quanh Lâm Vãn Nguyệt vang lên vài tiếng va chạm "Leng keng keng", đôi tay nàng nắm chặt trường mâu đã bắt đầu tê dại. Thỉnh thoảng tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Ly Quốc sẽ truyền đến, thế nhưng Lâm Vãn Nguyệt lại một lần nữa thành công bảo toàn mạng sống mà không có chút tổn hại nào.
Hung Nô phát động đợt tấn công lần thứ nhất qua đi trong mắt Lâm Vãn Nguyệt liền hiện lên một tia tinh quang. Sau đợt liều chết xung phong này, người Hung Nô sẽ rút đội kỵ binh về để thay đổi chiến mã, đây là cơ hội phản kích quý giá nhất!
Lâm Vãn Nguyệt nhìn khắp bốn phía, phát hiện cách chính mình một khoảng không xa, đang có một người kỵ binh Hung Nô đang thay đổi chiến mã. Lâm Vãn Nguyệt không hề do dự đâm thẳng trường mâu về phía tên kỵ binh Hung Nô này. "Ha!" Một tiếng gầm lên, trường mâu của Lâm Vãn Nguyệt chuẩn xác vạn phần đâm xuyên qua cổ tên Hung Nô kia, máu tươi từ động mạch phun trào ra ngoài, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong rồi ào ạt bắn ra bốn phía.
Lâm Vãn Nguyệt rút thanh trường mâu đầy máu kia về lại không dám dừng động tác dù chỉ một khắc, nàng lập tức khép mình ẩn nấp sau chiến mã kế bên thi thể người Hung Nô, một tay nắm chặt trường mâu tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu xung quanh, một tay khác nắm trên chuôi phác đao bên hông.
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên, không ít kỵ binh Hung Nô bị binh lính Ly Quốc dùng trường mâu ở dưới ngựa đâm xuyên qua thân thể, lưu lại hét thảm một tiếng cùng một bãi máu tươi đỏ thắm.
Đồng thời cũng có không ít binh lính Ly Quốc chết dưới loan đao của kỵ binh Hung Nô......
Lâm Vãn Nguyệt đối với cục diện chiến đấu ngắn ngủi tiến hành phân tích xong, quyết đoán từ bỏ trường mâu trong tay sau đó rút phác đao bên hông ra. Trống trận Ly Quốc vẫn còn duy trì tiết tấu cũ "Tùng tùng tùng", hai cánh kỵ binh cũng từ bốn phía tụ lại.
Mà bộ binh Hung Nô lúc này cũng vọt lên, Lâm Vãn Nguyệt xách theo phác đao lại lần nữa tiến về phía trước, đối đầu với một tên Hung Nô mặc y phục da thú, tay cầm loan đao.
Lâm Vãn Nguyệt trong mắt lóe lên một vệt hưng phấn, nắm phác đao phóng về phía trước.
"Đinh!" Một tiếng, phác đao Lâm Vãn Nguyệt thật mạnh chém vào trên loan đao Hung Nô, nhìn người Hung Nô cao to kia bị chính mình bổ một cái lảo đảo Lâm Vãn Nguyệt trào phúng cong cong khóe miệng, đồng thời nâng chân phải lên đá thật mạnh vào bụng nhỏ của hắn!
Tên Hung Nô khom lưng chịu đau, Lâm Vãn Nguyệt lập tức đè ép tiến về phía trước một bước, lần nữa giơ lên phác đao chém thật mạnh xuống.
Thấy thế, tên Hung Nô kia đành phải giơ loan đao miễn cưỡng tiếng la hét đinh tai nhức óc, bộ binh Ly Quốc nhanh chóng chạy ra khỏi quân doanh, toàn bộ bộ binh doanh lao ra ngoài doanh trại. Tuy rằng tập thể nhanh chóng chạy vội về phía trước, nhưng nếu ở chỗ cao quan sát liền có thể phát hiện ở giữa các binh lính chạy vội, bộ binh các trận doanh đã ăn ý hình thành phương trận tiến công!
Thanh âm của những mũi tên xé gió bắn xuyên qua tai Lâm Vãn Nguyệt. Cho dù là có cung tiễn thủ của doanh trại phân tán hỏa lực người Hung Nô, nhưng trước mặt Lâm Vãn Nguyệt như cũ vẫn có không ít quân ta chạy vội trên đường bị bắn ngã. Giữa mưa tên dày đặc, Lâm Vãn Nguyệt một lần lại một lần nữa cùng Tử Thần lướt qua nhau.
Mặt đất run chuyển phạm vi càng lúc càng lớn, ầm ầm ầm tiếng vó ngựa phi mang theo bụi đất, càng ngày càng gần!
"A!" Từng tiếng kêu thảm thiết ở bốn phía vang lên, chỉ trong chớp mắt, hiệp thứ nhất của cuộc giao chiến giữa kỵ binh Hung Nô cùng bộ binh Ly Quốc kết thúc.
Hiệp một Lâm Vãn Nguyệt cũng không như nhiều binh lính dùng trường mâu đâm gϊếŧ đối đầu trực diện với kỵ binh Hung Nô. Nàng đem trường mâu nghiêng trước người làm một thủ thế, tinh thần tập trung cao độ nhìn bộ dáng đám kỵ binh Hung Nô đối diện, tùy thời điều chỉnh tư thế phòng thủ của mình.
Hai năm qua, Lâm Vãn Nguyệt đã cùng người Hung Nô giao phong gần trăm trận chiến lớn nhỏ, đã sớm thăm dò quy luật người Hung Nô: Cơ hồ hết thảy người Hung Nô đều là chiến mã loan đao phối hợp, số rất ít người sẽ sử dụng trường mâu. Bọn họ tấn công ào ạt, đặc biệt đánh hiệp thứ nhất một cách chớp nhoáng khiến cho quân đội Ly Quốc thường phải nhận thương vong lớn. Nếu lúc này cùng bọn họ liều mạng là rất không lý trí.
Xung quanh Lâm Vãn Nguyệt vang lên vài tiếng va chạm "Leng keng keng", đôi tay nàng nắm chặt trường mâu đã bắt đầu tê dại. Thỉnh thoảng tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Ly Quốc sẽ truyền đến, thế nhưng Lâm Vãn Nguyệt lại một lần nữa thành công bảo toàn mạng sống mà không có chút tổn hại nào.
Hung Nô phát động đợt tấn công lần thứ nhất qua đi trong mắt Lâm Vãn Nguyệt liền hiện lên một tia tinh quang. Sau đợt liều chết xung phong này, người Hung Nô sẽ rút đội kỵ binh về để thay đổi chiến mã, đây là cơ hội phản kích quý giá nhất!
Lâm Vãn Nguyệt nhìn khắp bốn phía, phát hiện cách chính mình một khoảng không xa, đang có một người kỵ binh Hung Nô đang thay đổi chiến mã. Lâm Vãn Nguyệt không hề do dự đâm thẳng trường mâu về phía tên kỵ binh Hung Nô này. "Ha!" Một tiếng gầm lên, trường mâu của Lâm Vãn Nguyệt chuẩn xác vạn phần đâm xuyên qua cổ tên Hung Nô kia, máu tươi từ động mạch phun trào ra ngoài, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong rồi ào ạt bắn ra bốn phía.
Lâm Vãn Nguyệt rút thanh trường mâu đầy máu kia về lại không dám dừng động tác dù chỉ một khắc, nàng lập tức khép mình ẩn nấp sau chiến mã kế bên thi thể người Hung Nô, một tay nắm chặt trường mâu tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu xung quanh, một tay khác nắm trên chuôi phác đao bên hông.
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên, không ít kỵ binh Hung Nô bị binh lính Ly Quốc dùng trường mâu ở dưới ngựa đâm xuyên qua thân thể, lưu lại hét thảm một tiếng cùng một bãi máu tươi đỏ thắm.
Đồng thời cũng có không ít binh lính Ly Quốc chết dưới loan đao của kỵ binh Hung Nô......
Lâm Vãn Nguyệt đối với cục diện chiến đấu ngắn ngủi tiến hành phân tích xong, quyết đoán từ bỏ trường mâu trong tay sau đó rút phác đao bên hông ra. Trống trận Ly Quốc vẫn còn duy trì tiết tấu cũ "Tùng tùng tùng", hai cánh kỵ binh cũng từ bốn phía tụ lại.
Mà bộ binh Hung Nô lúc này cũng vọt lên, Lâm Vãn Nguyệt xách theo phác đao lại lần nữa tiến về phía trước, đối đầu với một tên Hung Nô mặc y phục da thú, tay cầm loan đao.
Lâm Vãn Nguyệt trong mắt lóe lên một vệt hưng phấn, nắm phác đao phóng về phía trước.
"Đinh!" Một tiếng, phác đao Lâm Vãn Nguyệt thật mạnh chém vào trên loan đao Hung Nô, nhìn người Hung Nô cao to kia bị chính mình bổ một cái lảo đảo Lâm Vãn Nguyệt trào phúng cong cong khóe miệng, đồng thời nâng chân phải lên đá thật mạnh vào bụng nhỏ của hắn!
Tên Hung Nô khom lưng chịu đau, Lâm Vãn Nguyệt lập tức đè ép tiến về phía trước một bước, lần nữa giơ lên phác đao chém thật mạnh xuống.
Thấy thế, tên Hung Nô kia đành phải giơ loan đao miễn cưỡng chống đỡ, nhưng bởi vì dư âm đón đánh đầu khiến hắn còn ngậm đau, hơn nữa ở lần tiếp theo xuống đao Lâm Vãn Nguyệt dùng thêm vài phần sức, khiến tên Hung Nô này lùi về sau hai bước rồi mất thăng bằng ngã uỵch xuống mặt đất.
Lâm Vãn Nguyệt vung đao lên, một chân đạp lên trên loan đao của tên Hung Nô kia, một chân khác đạp thật mạnh vào ngực hắn. Tên Hung Nô cao to lực lưỡng kia hoàn toàn không thể ngờ đến cái vóc dáng nhỏ nhoi trước mắt này cư nhiên có ra đòn mạnh tay đến như vậy, hắn có thể cảm nhận được từ trong cơ thể chính mình vang lên vài tiếng giòn giã theo cú ra chân mạnh mẽ này, sau đó nương theo lồng ngực bị chấn đến đau nhức, yết hầu liền phải phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng tử tên Hung Nô bị Lâm Vãn Nguyệt dẫm lên người co rụt lại nhìn gương mặt hưng phấn tươi cười lộ ra một hàm răng trắng tinh của tên bộ binh Ly Quốc đen gầy kia......
Lâm Vãn Nguyệt giơ tay chém xuống "Phốc" một tiếng máu tươi phun trào, bắn lên đầy mặt Lâm Vãn Nguyệt! Sau đó là một cái đầu đang trừng mắt thật to, trong ánh mắt mang theo nồng đậm bàng hoàng không rõ, lăn qua một bên.
Theo tình hình chiến sự ngày một tăng nhanh, Lâm Vãn Nguyệt nắm phác đao qua lại đối chiến trong dòng người. Phàm là tên Hung Nô nào sơ xuất phơi bày cái gáy ra trước mặt, Lâm Vãn Nguyệt đều sẽ không chút do dự bổ một đao vào chấm dứt tính mạng của hắn.
Đồng thời cũng sẽ đề cao cảnh giác, tận lực không đem lưng bại lộ khoảng trống khiến cho địch nhân có cơ hội trử khử mình.
Chưa tới nửa canh giờ sau y sam vải thô của Lâm Vãn Nguyệt liền bị máu tươi làm cho sũng nước, hai cánh kỵ binh Ly Quốc đã bắt đầu tư thế dựa vào nhau kết hợp tác chiến, thế tới hung hăng, ào ạt, người Hung Nô thấy địch nhân bắt đầu kết hợp vây lại lập tức lựa chọn lui lại.
Lâm Vãn Nguyệt cầm phác đao muốn đuổi theo, lại nghe biến tấu của trống trận liền lập tức dừng bước chân.
Người Hung Nô chạy, các binh lính Ly Quốc còn sống sót sôi nổi múa may binh khí trong tay kêu vang trời.
Lâm Vãn Nguyệt trơ mắt nhìn người Hung Nô chạy xa đột nhiên chân mềm nhũn té xuống đất, thật lâu sau mới cảm giác được trên đùi truyền đến từng đợt đau đớn, nàng cư nhiên không cảm giác được chính mình đã bị thương.
"Ca!" Sau khi chiến sự kết thúc Lâm Vũ liền tìm kiếm thân ảnh Lâm Vãn Nguyệt ở trong đám người, mới vừa tìm được liền nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt ngã quỵ về phía trước, sợ tới mức Lâm Vũ la lên một tiếng hoả tốc chạy tới bên người Lâm Vãn Nguyệt. Lâm Vũ đem người Lâm Vãn Nguyệt lật lại, ôm vào trong lòng ngực nôn nóng hô: "Ca, ngươi bị thương có nặng lắm không, ca ngươi thế nào, thương đến chỗ nào?"
Lâm Vãn Nguyệt nằm trong lòng ngực Lâm Vũ, cả người vô lực, trừ bỏ trên đùi miệng vết thương ẩn ẩn làm đau, ở ngoài bụng nhỏ cũng một trận trụy đau, đột nhiên Lâm Vãn Nguyệt cảm giác một cổ dòng nước ấm từ chính mình giữa hai chân tràn ra.
Lâm Vũ ôm Lâm Vãn Nguyệt nhìn Lâm Vãn Nguyệt trong lòng ngực trừ bỏ sắc mặt tương đối tái nhợt, thần trí bên ngoài còn vài phần thanh tỉnh, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu trên dưới đánh giá Lâm Vãn Nguyệt xem đến tột cùng thương ở nơi nào.
Lúc này Lâm Vãn Nguyệt trên mặt trên người toàn là máu đã khô bắt đầu sẫm màu, quần áo đều bị máu tươi thẩm thấu ướt sũng, Lâm Vũ nhìn đến trên đùi Lâm Vãn Nguyệt có một chỗ tấc lớn lên vết đao, thầm nghĩ: Khó trách sẽ ngã quỵ, nguyên lai là thương đến chân......
Đột nhiên, Lâm Vũ nhìn đến có một cổ đỏ thắm từ giữa hai chân Lâm Vãn Nguyệt chậm rãi tràn ra, Lâm Vũ ngốc lăng một lát sau phản xạ có điều kiện kẹp kẹp hai chân của mình lại, sắc mặt đều thay đổi nhìn Lâm Vãn Nguyệt! Nội tâm kinh hô: Xong rồi, đại ca đánh một trận thiệt thòi lớn rồi, đoạn tử tuyệt tôn......
Lâm Vũ nhìn Lâm Vãn Nguyệt vẻ mặt tái nhợt, lại nhìn nhìn Lâm Vãn Nguyệt giữa hai chân, vẻ mặt của hắn nhiều lần chuyển biến lại cũng không nghĩ ra được như thế nào mở miệng đối Lâm Vãn Nguyệt, như thế nào miêu tả thương thế, trong lúc nhất thời đành phải ngậm miệng không dám mở lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook