Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa
Chương 46: Một chiếc xe lừa nhập kinh

Kinh thành ・ Sở Vương phủ

"Bang!" Một tiếng chung trà rơi xuống từ chính sảnh Sở Vương phủ truyền ra.

Bên trong phủ Sở Vương, nhóm nô tỳ gia nô đứng trước của chính sảnh, đều bình thanh tĩnh khí, thật cẩn thận bước từng bước chân, sợ bị chủ tử nhà mình nổi tính khí hung tợn lên mà đánh mắng....

"Vương gia bớt giận."

Trong chính sảnh, một người tinh tráng nam tử quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp.

Bên người nam tử quỳ dưới đất là những mảnh nhỏ của chung trà, nước trà nóng bỏng bắn lên nửa người hắn, lại như cũ vẫn không nhúc nhích, phảng phất như hắn không còn chút cảm giác nào của một con người.

"Tin tức ngươi vừa báo chuẩn xác sao?"

Sở Vương lúc này đã xoay người sang chỗ khác, đứng đưa lưng về phía tinh tráng nam tử, đôi tay để ở sau người nắm lại một chỗ, hơi hơi ngửa đầu nhìn tấm biển ngự tứ treo trên chính sảnh được Lý Chiêu tự tay viết: Đường Lệ Tình Thâm.

Đôi mắt Sở Vương đỏ bừng, biểu tình dữ tợn, gân xanh trên cổ bạo khởi, ngực kịch liệt phập phồng. Nếu lúc này đưa cho Sở Vương một thanh kiếm, chỉ sợ hắn sẽ không chút do dự rút kiếm gϊếŧ người!

"Bang!" Một tiếng, Sở Vương túm một chung trà khác lên, ném thật mạnh lên tấm biển.

Mảnh nhỏ vẩy ra, Sở Vương vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, không hề có ý tránh đi.

"Vương gia bớt giận, Vương gia trăm triệu không thể như thế. Tấm biển này là hoàng thượng ngự bút ban cho. Nếu như bị hư hao để người có tâm nhìn thấy, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức a, Vương gia!"

"Lý Thiến, ngươi độc sát mẫu phi ta, thù này không đội trời chung, tình đường lệ? A...Thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!"

"Vương gia..."

"Truyền lệnh xuống, để hết thảy đều hành động, tìm mọi cơ hội, Hiền phi, Tề Vương phi, Tề Vương thế tử, ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng bảy ngày, ta muốn một trong ba người này đến tế điện mẫu phi của ta."

"Vương gia thỉnh suy nghĩ lại... Nghe Tử An một lời! Hiện giờ thế cục trong triều rắc rối phức tạp, đầu tiên là Lương phi nương nương...bị ngộ hại, ngay sau đó trưởng công chúa điện hạ cùng Bình Dương Hầu thế tử bị ám sát hiện không rõ tung tích. Vương gia ngài lúc này có đại động tác, nếu bị bệ hạ phát hiện, chỉ sợ sẽ đem hai việc liên hệ đến nhau, đều quy kết lên đầu ngài."

"Phụ hoàng? A, hắn nếu thực sự có năng lực lớn như vậy, mẫu phi ta sẽ không phải chết, người bên gối theo hắn cả đời, liền ở dưới mí mắt hắn bị người khác hại, phụ hoàng như thế nào? Phụ hoàng như thế nào? Nếu hắn mặc kệ, để làm bổn vương tới quản."

"Vương gia!"

"Tử An ngươi tốt lắm, ngươi hiện tại càng ngày càng có năng lực, liền mệnh lệnh của bổn vương cũng dám cãi lời?"

"Tử An không dám!"

"Vậy còn không mau cút đi!"

"....Dạ."

Đợi sau khi Tử An rời khỏi chính sảnh, Sở Vương Lý Xuân ngồi lại xuống ghế, từ trong lòng lấy ra một phần Quyên Báo.

Chỉ thấy mặt trên chỉ có ít ỏi mấy chữ: Bình Dương Hầu đêm qua mật hội với kẻ thần bí, có thể cùng với chuyện thế tử mất tích có quan hệ.

Sở Vương Lý hừ lạnh một tiếng đem Quyên Bố trong tay vò lại, hung hăng nắm lấy: "Bình Dương Hầu, ngươi cũng muốn phản bội bổn vương sao?"

...

Ly Quốc lập quốc mấy trăm năm, định đô ở Thiên Đô Thành này là một khối phong thuỷ bảo địa. Một năm bốn mùa mưa thuận gió hoà, chưa từng thiên tai nhân họa, mà lịch đại hoàng đế lúc trước của Ly Quốc đều phi thường chú trọng xây dựng đế đô.

Thiên Đô Thành không chỉ có địa lý vị trí ưu việt, hơn nữa giao thông tiện lợi, bên trong thành thiết trí hoàn thiện, vô luận là tường thành bàng bạc kiên cố, còn có đường phố rộng lớn sạch sẽ, cùng với cửa hàngbên đường san sát nối tiếp nhau đầu đuôi tương liên, đều chương hiển thân phận thiên hạ đệ nhất của nó.

Có sử ký tứ phương viết rằng: Thiên đều chi đồ, xe cốc kích, người vai ma.

Nơi phố phường phồn hoa người người chen chúc, đó là Ly Quốc đế đô, Thiên Đô Thành.

Thiên Đô Thành trời trong nắng ấm, đúng vào buổi trưa là lúc dòng người chen chúc nhau ngược xuôi đông đảo nhất, trên đường không thiếu xe ngựa hai chỗ, ba chỗ, hay thậm chí ngay cả bốn chỗ cũng có.

Đối với những chuyện này, bá tánh Thiên Đô Thành đã sớm thấy nhiều quen mắt.

Nhưng theo một trận thanh âm "Kẽo kẹt kẽo kẹt", trên đường phố Thiên Đô Thành xuất hiện "Rầm rộ" trăm năm khó gặp.

Bá tánh trên đường phảng phất giống như bị đông cứng, những người bắt gặp cảnh tượng này đều dừng chân ghé mắt nhìn, sắc mặt lộ vẻ kinh dị.

Ngay cả lão bản cửa hàng bên đường nghe tiếng cũng vươn cổ ra, nhìn chăm chú vào chiếc xe lừa trên đường.

Thiên Đô Thành lớn nhất tửu lầu Phù Vân lâu cũng có vài tên điếm tiểu nhị còn cố ý từ tửu lầu chạy ra ngoài, xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt đầy biểu tình không thể tin tưởng.

Trời ạ! Một chiếc xe lừa cũ kỹ đi trên đường phố Thiên Đô Thành.

Lâm Vãn Nguyệt ngồi ở trên thành xe, một tay nắm roi da một tay khác lôi kéo dây cương, eo thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc.

Lúc này nội tâm Lâm Vãn Nguyệt kỳ thật là vô cùng kinh ngạc, nàng thật sự là không rõ vì cái gì từ khi các nàng bắt đầu vào thành, đi đến nơi nào thì người nơi đó cũng đều dừng chân chú mục, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Biểu tình mọi người chỉnh tề nhất trí làm một người luôn bình tĩnh như Lâm Vãn Nguyệt cũng bắt đầu luống cuống, nàng thậm chí không rảnh mà thưởng thức Thiên Đô Thành Ly Quốc có bao nhiêu hoa lệ cùng bao la hùng vĩ...

Lâm Vãn Nguyệt siết dây cương trong tay, một bên hít sâu, một bên ở trong lòng an ủi chính mình: Rất nhanh liền đến trước cửa cung đình rồi...

Lý Nhàn nhẹ nhàng vén rèm xe bên cửa sổ lên, khóe miệng mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, phản ứng dân chúng đều nằm trong dự kiến của nàng. Trong kinh thành, xe ngựa hai, ba chỗ không hiếm lạ, một xe lừa chiếc cũ nát thế nhưng rất nhiều năm cũng không thấy một lần.

Dân chúng nơi đây, ngay cả trong gia đình "nghèo khó" nhất chỉ sợ cũng có một chiếc xe ngựa...

"Phốc, ha ha ha ha ha...... Dư Nhàn tỷ tỷ, Dư Nhàn tỷ tỷ, ha ha ha ha!"

Tiểu Thập Nhất ngồi ở tầng hai trà lâu bắt lấy bên cạnh Dư Nhàn cười ngửa tới ngửa lui. Dư Nhàn nhịn không được cười khẽ lên, nhìn thoáng qua tiểu Thập Nhất không màng hình tượng cười to, dỗi nói: "Cô nương gia, còn thể thống gì?"

Tiểu Thập Nhất lại một chút cũng không để bụng, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ cái bàn cười to nói: "Ha ha ha ha, Dư Nhàn tỷ tỷ, tên tiểu tử ngốc này thật sự vội vàng dùng một chiếc xe lừa vào kinh?! Ha ha ha ha, khó vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, ta xem tên này muốn trở thành tâm điểm chú ý a. Ta sinh sống ở kinh thành mười lăm năm nay cũng chưa một lần gặp qua xe lừa, ha ha ha ha..."

"Được rồi, đừng cười nữa. Cũng may này đoạn đường này bình an vượt qua, xem như hữu kinh vô hiểm đi."

"Hừ, tên tiểu tử thúi này, một đường này đem hai người chúng ta lăn lộn người ngã ngựa đổ. Có vài ngày buổi tối đã tới giờ sửu, hắn đột nhiên nổi cơn điên, đi dạo một vòng, thiếu chút nữa hù chết ta, ngươi nói hắn có đáng ghét hay không! Ta sớm muộn gì có một ngày cùng hắn tính sổ, hừ!"

Dư Nhàn nhìn tiểu Thập Nhất, duỗi tay cầm một khối trà bánh đưa tới bên miệng tiểu Thập Nhất, cười nói: "Được rồi, một đường này ngươi vất vả, tới, há mồm."

Tiểu Thập Nhất mặt đỏ lên, lại cũng ngoan ngoãn mở ra miệng đem trà bánh ngậm vào trong miệng, bất quá rất nhanh sau sắc mặt trở nên ửng đỏ, cúi đầu, không hề nhìn Dư Nhàn cũng không nói gì nữa.

Dư Nhàn chống cằm nhìn tiểu Thập Nhất trước mặt, mãn nhãn sủng nịch.

Thủ vệ trước của Hoàng Cung cầm trong tay trường mâu đứng thẳng tắp, đột nhiên một người thị vệ trong đó híp híp mắt, một bộ biểu tình gặp quỷ đối thị vệ bên cạnh nói: "Ngươi xem đó là cái gì? Đang đi tới cửa cung!"

"Ân?" Một người thị vệ khác nhìn thoáng qua, sau đó lại có chút không tin xoa xoa đôi mắt, xác định chính mình thật không có hoa mắt, mới lẩm bẩm đáp: "Một chiếc...xe lừa?"

"Đứng lại! Hoàng cung trọng địa, cũng là nơi ngươi có thể tự tiện xông vào?"

Lâm Vãn Nguyệt vội vàng đánh xe lừa, khoảng cách cửa cung còn có một đoạn đường thật dài, hai gã thị vệ liền dựng lên trường mâu trong tay nói với Lâm Vãn Nguyệt.

"Hu!" Lâm Vãn Nguyệt đem dây cương trong tay kéo lại, khẩn cấp dừng xe lừa.

Còn chưa chờ Lâm Vãn Nguyệt nói chuyện, từ trong xe lừa vươn một cánh tay ngọc nhỏ dài, trên tay cầm theo một khối ngọc bội tinh xảo.

Lâm Vãn Nguyệt quay đầu tiếp nhận ngọc bội Lý Nhàn đưa qua, sau đó đem ngọc bội giơ lên trước người.

Hai gã thị vệ nhìn nhau liếc mắt một cái, thu hồi binh khí, một người trong đó đi đến bên cạnh xe lừa, lấy ngọc bội từ trong tay Lâm Vãn Nguyệt, đặt ở trước mắt vừa thấy, chỉ thấy này khối ngọc bội cũng không có chỗ nào đặc biệt, lại lật mặt sau liền thấy một chữ "Nhàn" nho nhỏ đập vào trong mắt!

Nhàn!?

Thị vệ mở to hai mắt nhìn, lập tức quỳ một gối trên mặt đất: "Ti chức, tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"

"Đứng lên đi, Lâm Doanh Trưởng không biết đường đi trong cung, ngươi tìm người đến dẫn đường."

Tên thị vệ quỳ dưới đất ban đầu còn có điểm hoài nghi, đều nói trưởng công chúa điện hạ bị ám sát, tung tích không rõ, bệ hạ vì thế đã nổi trận lôi đình, đem cả nhà Hồ Châu thái thú đều gϊếŧ, còn xử trí không ít người phía dưới, cả nước các nơi phát hoàng bảng tìm tung tích trưởng công chúa điện hạ, như thế nào lại ngồi xe lừa trở lại......

Nhưng sau khi nghe được thanh âm của Lý Nhàn, tên thị vệ này cũng không dám nổi lên chút tâm tư hoài nghi nào nữa.

Thị vệ quỳ một gối xuống đất, đem trường mâu đặt ở trên mặt đất, đôi tay đem ngọc bội Lý Nhàn giơ cao lên đỉnh đầu.

Lâm Vãn Nguyệt duỗi tay lấy lại ngọc bội, xoay người trả cho Lý Nhàn đang ngồi trong thùng xe, giương mắt nhìn nhìn thị vệ quỳ đầy đất, có chút líu lưỡi: Ban đầu cùng Lý Nhàn trải qua sự tiếp đón nồng nhiệt ở Châu Phủ, nàng vốn tưởng rằng tên thái thú đó đã cực kỳ cung kính, quy cách cùng lễ ngộ cũng đã tương đối cao. Không nghĩ tới lúc này trở về kinh thành liền thấy, quả thực là khác biệt trên trời dưới đất!

"Trưởng công chúa điện hạ, này... Lừa... Điện hạ... có hay không chờ một lát để tiểu nhân đi truyền phượng giá hoàng nghiền?"

"Không cần, ngươi cứ dẫn đường cho xe lừa vào cung, Phi Tinh, ngươi tiến vào đi thôi."

"Được... à... tuân mệnh..."

Lâm Phi Tinh đem roi da cùng dây cương trong tay giao cho thị vệ, sau đó đẩy màn xe ngồi vào xe lừa.

Thị vệ tiếp nhận dây cương, nhìn nhìn con lừa trước mặt này có điểm xấu xí, gầy còm lại thấp bé thậm chí có điểm rụng lông biểu tình khiếp sợ, xoay người ném cho thị vệ trực cùng ban sử một cái ánh mắt, người sau lập tức hiểu ý nhanh như chớp chạy vào trong hoàng cung, đi thông báo bệ hạ.

Mà tên thị vệ kia cầm lấy dây cương bắt đầu dắt xe, theo thanh âm từng tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", xe lừa chậm rãi đi về phía trước.

Đi đến nơi nào thị về đều quỳ đầy đất nơi đó...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương