Nữ Tổng Thống
-
Chương 44: Ranh giới của sự ẩn nhẫn
Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Hàn bình tĩnh nắm chặt lấy tay Hạ Lâm, buộc lại bằng chiếc cà vạt.
Hạ Lâm, “...”
Con người này quả thực quá thô bạo. Cô vung chân muốn đứng dậy, nhưng Dạ Tư Hàn lại đi trước một bước, anh tóm chân cô vứt lên giường một lần nữa. Một tay túm lấy hai chân Hạ Lâm, một tay còn lại cầm cà vạt lên buộc chặt vào vị trí hai cổ chân cô, thắt nút, siết chặt.
Dạ Tư Hàn nhìn vào mắt cô, “Ngoan chưa?”
Hạ Lâm nghiến răng kèn kẹt, “Dạ Tư Hàn, tên khốn nhà anh!”
Anh nằm trên giường, ung dung cầm lấy remote mở kênh quân sự lên, tăng volume áp đi tiếng gào thét của ai đó.
Hạ Lâm nằm trên giường lăn về phía Dạ Tư Hàn, lấy tốc độ nhanh như cắt cắn lên cánh tay anh.
Dạ Tư Hàn, “Một vừa hai phải thôi”
Hạ Lâm cắn chặt không buông. Cô là một mỹ nhân đẹp thế này, lúc trước bị ném mấy lần coi như không tính. Thế mà bây giờ còn bị trói lại, anh ta có còn là đàn ông nữa không? Có biết thương hương tiếc ngọc là gì không?!!
Hơn nữa vừa nãy...
Vừa nãy không khí còn tốt như thế, cô dường như đã có cảm giác mơ hồ như hai người là tình nhân. Mà lúc này...
Vừa nghĩ đến đây, lòng chợt uất ức không thôi, lực răng tăng lên đột ngột.
Dạ Tư Hàn không thèm để ý, ánh mắt vẫn chăm chú trên màn ảnh.
Mãi đến khi trong miệng cảm nhận được chất lỏng nóng hổi, cô mới tự nhận thức bản thân hơi hung ác. Hạ Lâm vừa nhả ra đã nhìn thấy hai dấu răng đều thẳng tắp trên tay anh.
Dạ Tư Hàn vẫn không nhìn cô, “Em tuổi Tuất?”
Hạ Lâm, “...”
Anh mới tuổi Tuất! Cả nhà anh đều tuổi Tuất!
Hạ Lâm ngước mắt nhìn lên khuôn mặt người đàn ông, vì chênh lệch độ cao nên chỉ nhìn thấy vùng cằm và cổ. Cô nhìn vào vùng yết hầu bị cô cắn lúc trước giờ đã lên vảy, tầm mắt không tự chủ liền dời đi. Hình như đúng là cô giống tuổi Tuất hơn!
Dạ Tư Hàn thật lâu không nghe thấy động tĩnh, mắt khẽ liếc một cái, “Sao tự nhiên lại ủ rũ rồi?”
Hạ Lâm, “Anh mới ủ rũ!”
Dạ Tư Hàn lại không để ý, tiếp tục xem TV.
Hạ Lâm, “Dạ Tư Hàn, anh thả tôi ra đi”
“...”
Dạ Tư Hàn ung dung nhấn remote tăng âm lượng lên cao thêm vài phần. Ánh mắt vẫn chuyên chú, đồng tử âm u đến lạ, dường như đang ở giữa ranh giới của sự ẩn nhẫn.
“Dạ Tư Hàn, quân khốn nạn!”
“...”
“Dạ Tư Hàn. Tôi đang nói chuyện đấy, anh có nghe thấy không hả?”
“...”
Hạ Lâm sắp phát điên lên rồi, “Dạ Tư Hàn, anh có phải là đàn ông không?”
Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp tựa như bão tố sắp đổ bộ, “Phải hay không, em không biết ư?”
Hạ Lâm, “Tôi biết thế quái nào được?”
Dạ Tư Hàn, “Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó em ngã xuống, ngực đè lên mặt tôi, mặt úp vào giữa háng tôi”
Hạ Lâm, “...”
Nhớ đến hôm đó cô còn dỗ chỗ đó của anh ta như dỗ mèo, liền hận đến nghiến răng.
..................
Lúc này, bên ngoài cửa, Trình Ngôn Khoản còn đang có chuyện cần báo cáo. Tay còn chưa kịp giơ lên gõ cửa, tai đã nghe thấy tiếng động bên trong. Anh ta đưa hai chân lặng lẽ dời đi.
Tư Đồ mắt trợn trừng, bị mất ngủ trầm trọng. Người vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Trình Ngôn Khoản đang từ lầu hai bước xuống, “Anh lên lầu đấy à?”
Trình Ngôn Khoản nhìn Tư Đồ nhưng không lên tiếng đáp lại. Nghĩ đến những lời miêu tả của cậu ta ngày đó, không ngờ vị họ Đẹp thần bí kia lại thực sự có quan hệ không bình thường với Đại úy.
Hơn nữa, Đại úy vậy mà còn nuôi cô ta, người phụ nữ nghe đồn còn muốn ngủ với ngài ở ngay trong phòng ngủ. Chuyện này đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.
Tư Đồ nhìn anh ta, “Anh có nghe thấy gì không?”
Trình Ngôn Khoản lắc đầu.
Tư Đồ, “...” Cậu biết thừa, cho dù vị này có nghe thấy gì đi chăng nữa cũng sẽ tự coi mình là câm điếc.
Trình Ngôn Khoản nhìn thấy cốc nước Tư Đồ vừa rót ra, thuận tay cầm lấy, uống một hớp.
Tư Đồ, “Này nhá, nước này là tôi rót đấy nhá. Anh không có tay à?”
Trình Ngôn Khoản liếc mắt, “Nếu rảnh rỗi thì đưa luôn tư liệu trong tay cậu ra đây”
Dạ Tư Hàn bình tĩnh nắm chặt lấy tay Hạ Lâm, buộc lại bằng chiếc cà vạt.
Hạ Lâm, “...”
Con người này quả thực quá thô bạo. Cô vung chân muốn đứng dậy, nhưng Dạ Tư Hàn lại đi trước một bước, anh tóm chân cô vứt lên giường một lần nữa. Một tay túm lấy hai chân Hạ Lâm, một tay còn lại cầm cà vạt lên buộc chặt vào vị trí hai cổ chân cô, thắt nút, siết chặt.
Dạ Tư Hàn nhìn vào mắt cô, “Ngoan chưa?”
Hạ Lâm nghiến răng kèn kẹt, “Dạ Tư Hàn, tên khốn nhà anh!”
Anh nằm trên giường, ung dung cầm lấy remote mở kênh quân sự lên, tăng volume áp đi tiếng gào thét của ai đó.
Hạ Lâm nằm trên giường lăn về phía Dạ Tư Hàn, lấy tốc độ nhanh như cắt cắn lên cánh tay anh.
Dạ Tư Hàn, “Một vừa hai phải thôi”
Hạ Lâm cắn chặt không buông. Cô là một mỹ nhân đẹp thế này, lúc trước bị ném mấy lần coi như không tính. Thế mà bây giờ còn bị trói lại, anh ta có còn là đàn ông nữa không? Có biết thương hương tiếc ngọc là gì không?!!
Hơn nữa vừa nãy...
Vừa nãy không khí còn tốt như thế, cô dường như đã có cảm giác mơ hồ như hai người là tình nhân. Mà lúc này...
Vừa nghĩ đến đây, lòng chợt uất ức không thôi, lực răng tăng lên đột ngột.
Dạ Tư Hàn không thèm để ý, ánh mắt vẫn chăm chú trên màn ảnh.
Mãi đến khi trong miệng cảm nhận được chất lỏng nóng hổi, cô mới tự nhận thức bản thân hơi hung ác. Hạ Lâm vừa nhả ra đã nhìn thấy hai dấu răng đều thẳng tắp trên tay anh.
Dạ Tư Hàn vẫn không nhìn cô, “Em tuổi Tuất?”
Hạ Lâm, “...”
Anh mới tuổi Tuất! Cả nhà anh đều tuổi Tuất!
Hạ Lâm ngước mắt nhìn lên khuôn mặt người đàn ông, vì chênh lệch độ cao nên chỉ nhìn thấy vùng cằm và cổ. Cô nhìn vào vùng yết hầu bị cô cắn lúc trước giờ đã lên vảy, tầm mắt không tự chủ liền dời đi. Hình như đúng là cô giống tuổi Tuất hơn!
Dạ Tư Hàn thật lâu không nghe thấy động tĩnh, mắt khẽ liếc một cái, “Sao tự nhiên lại ủ rũ rồi?”
Hạ Lâm, “Anh mới ủ rũ!”
Dạ Tư Hàn lại không để ý, tiếp tục xem TV.
Hạ Lâm, “Dạ Tư Hàn, anh thả tôi ra đi”
“...”
Dạ Tư Hàn ung dung nhấn remote tăng âm lượng lên cao thêm vài phần. Ánh mắt vẫn chuyên chú, đồng tử âm u đến lạ, dường như đang ở giữa ranh giới của sự ẩn nhẫn.
“Dạ Tư Hàn, quân khốn nạn!”
“...”
“Dạ Tư Hàn. Tôi đang nói chuyện đấy, anh có nghe thấy không hả?”
“...”
Hạ Lâm sắp phát điên lên rồi, “Dạ Tư Hàn, anh có phải là đàn ông không?”
Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp tựa như bão tố sắp đổ bộ, “Phải hay không, em không biết ư?”
Hạ Lâm, “Tôi biết thế quái nào được?”
Dạ Tư Hàn, “Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó em ngã xuống, ngực đè lên mặt tôi, mặt úp vào giữa háng tôi”
Hạ Lâm, “...”
Nhớ đến hôm đó cô còn dỗ chỗ đó của anh ta như dỗ mèo, liền hận đến nghiến răng.
..................
Lúc này, bên ngoài cửa, Trình Ngôn Khoản còn đang có chuyện cần báo cáo. Tay còn chưa kịp giơ lên gõ cửa, tai đã nghe thấy tiếng động bên trong. Anh ta đưa hai chân lặng lẽ dời đi.
Tư Đồ mắt trợn trừng, bị mất ngủ trầm trọng. Người vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Trình Ngôn Khoản đang từ lầu hai bước xuống, “Anh lên lầu đấy à?”
Trình Ngôn Khoản nhìn Tư Đồ nhưng không lên tiếng đáp lại. Nghĩ đến những lời miêu tả của cậu ta ngày đó, không ngờ vị họ Đẹp thần bí kia lại thực sự có quan hệ không bình thường với Đại úy.
Hơn nữa, Đại úy vậy mà còn nuôi cô ta, người phụ nữ nghe đồn còn muốn ngủ với ngài ở ngay trong phòng ngủ. Chuyện này đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.
Tư Đồ nhìn anh ta, “Anh có nghe thấy gì không?”
Trình Ngôn Khoản lắc đầu.
Tư Đồ, “...” Cậu biết thừa, cho dù vị này có nghe thấy gì đi chăng nữa cũng sẽ tự coi mình là câm điếc.
Trình Ngôn Khoản nhìn thấy cốc nước Tư Đồ vừa rót ra, thuận tay cầm lấy, uống một hớp.
Tư Đồ, “Này nhá, nước này là tôi rót đấy nhá. Anh không có tay à?”
Trình Ngôn Khoản liếc mắt, “Nếu rảnh rỗi thì đưa luôn tư liệu trong tay cậu ra đây”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook