Nữ Tổng Thống
-
Chương 4: Leo cửa sổ
Trans: Xiêu Xiêu
Cúi đầu nhìn chợt phát hiện cổ áo bản thân đã rộng mở, ánh mắt rơi vào hai bầu ngực mềm mại. Nghĩ đến cô hiện tại không còn là đàn ông, mà là một người phụ nữ.
Hơn nữa còn là người phụ nữ yêu kiều yếu ớt, Dạ Cận sẽ thực sự nỡ xuống tay giết cô sao?
Nhưng chuyện xử nam thì nên làm thế nào?
Dạ Cận chắc chắn không phải là xử nam rồi.
Đã sinh nhiều như thế, sắp thành lão khọ già rồi đi?
Trong đêm, gió thổi lên đôi chân khiến Hạ Lâm lạnh run. Chân dẫm lên nền đá cẩm thạch lại càng lạnh.
Đương lúc lưỡng lự, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vọng đến.
Những người vừa rồi đuổi theo không tìm thấy cô đã tìm sang hướng này rồi?
Cô phải nhanh chóng trốn đi!
Cô quét mắt về xung quanh mới phát hiện nơi này lại vắng lặng đến quá đáng, không giống như nơi có người ở.
Nếu như Dạ Cận thật sự ở đây thì không thể nào ngay cả vệ binh cũng không có!
Nhưng nếu đã là vương cung, thì chắc chắn không phải là nơi người bình thường có thể ở. Cô đánh cược một lần, Dạ Tư Lăng sẽ không dám đến đây lục soát.
Nhìn cửa chính tòa thành đang đóng chặt, không còn thời gian dư thừa để do dự nữa, Hạ Lâm lập tức trèo từ tầng một lên tầng hai bằng cửa sổ.
Tay nắm chặt lan can rồi trèo lên hiên, lúc này cô mới thở phào. Đột nhiên, bên tai văng vẳng lên <Tiểu dạ khúc> của Mozart. Tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, chậm rãi trôi chảy, cực kỳ dễ nghe.
Nơi này có người sống!
Là Dạ Cận ư?
Vẻ mặt Hạ Lâm phức tạp liếc nhìn cánh cửa thạch cao đang đóng chặt bên hiên, bên trên là lớp kính thủy tinh màu ngà, cách một tầng bên trong là tấm rèm cửa cung đình mang phong cách Ý che khuất tầm mắt.
Chiếc cửa thạch cao này nhìn vừa dày vừa nặng, nếu muốn mở ra ắt hẳn sẽ gây ra tiếng động cực lớn, tất nhiên cũng sẽ khiến người bên trong tỉnh giấc.
Leo cửa sổ vào ư?
Cô nhìn quanh, hiên hè rất rộng, hai ô cửa sổ mang tính trang trí vừa vặn nằm ở hai bên cửa, và đều đang mở. Tuy rằng cửa sổ không lớn, nhưng để cô trèo vào trong thì không thành vấn đề.
Dù cho có người, nhưng giờ đã quá nửa đêm, chắc hẳn người ta đã ngủ rồi đi.
Huống hồ gì cô cũng được xem là người luyện võ, lại mang chân trần, bước vào phòng ngủ trải thảm, chắn hẳn sẽ không gây ra tiếng động.
Vừa quyết định, cô đứng trên hiên lầu hai túm chặt chiếc áo rộng thùng thình đang không ngừng đón gió.
Đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của sỹ quan Chu.
"Tam thiếu, bên kia"
Dạ Tư Lăng nhìn theo hướng sỹ quan Chu chỉ, vừa nhìn đã trông thấy người phụ nữ đang khoác chiếc áo của anh ta.
Sỹ quan Chu đứng bên ngoài cổng vòm, không dám vào thêm nữa, "Tam thiếu?"
Dạ Tư Lăng đứng đó nhìn Hạ Lâm, lặng im không nói gì.
Hạ Lâm liếc mắt về phía này, nhìn bọn họ chỉ đứng ngoài cổng vòm không dám bước vào. Quả nhiên là đang kiêng kỵ, đây thực sự là nơi Dạ Cận ở sao?
Vậy cô có cần leo cửa sổ nữa không?
Nhưng mà nếu không leo vào, trời vừa sáng cô sẽ lại thiếp đi mất.
Nhìn bọn họ không đi vào, cô đứng trên hiên liếc về phía Dạ Tư Lăng. Địch không động, ta không động!
Dạ Tư Lăng vẫn nhìn chằm chằm Hạ Lâm, nhớ đến cái đầu gối của cô. Ánh mắt anh ta rơi trên người sỹ quan Chu, giọng nói đã khản đặc đáng sợ, "Ở đây đợi tôi, tôi vào đó"
Sỹ quan Chu nhìn Dạ Tư Lăng, muốn nhắc nhở anh ta nơi đó không phải là nơi ai cũng có thể đi vào, huống hồ vị kia còn đang sống bên trong!
Nhưng lời ra đến miệng lại ép buộc nuốt vào trong. Ông đã theo Tam thiếu rất lâu rồi, ông biết anh ta không thích nghe mấy lời nói đó, đặc biệt là lời nói liên quan đến vị kia!
Chỉ là...
Lát nữa nếu như thực sự kinh động vị kia, chắc chắn sẽ mưa máu gió tanh.
Ông quay đầu nhìn những người theo sau. Bọn họ đều đang sợ hãi, trên mặt dường như đã trắng dã. Đây là địa bàn của vị kia, bọn họ không dám làm liều, nếu không sống được đến sáng mai hay không cũng là cả một vấn đề.
Dạ Tư Lăng quét mắt về phía mấy người đằng sau, đè giọng xuống chửi một câu, "Vô dụng"
Sỹ quan Chu thu lại ánh mắt, nhìn về phương hướng Dạ Tư Lăng bước vào, trong lòng kinh sợ!
Cúi đầu nhìn chợt phát hiện cổ áo bản thân đã rộng mở, ánh mắt rơi vào hai bầu ngực mềm mại. Nghĩ đến cô hiện tại không còn là đàn ông, mà là một người phụ nữ.
Hơn nữa còn là người phụ nữ yêu kiều yếu ớt, Dạ Cận sẽ thực sự nỡ xuống tay giết cô sao?
Nhưng chuyện xử nam thì nên làm thế nào?
Dạ Cận chắc chắn không phải là xử nam rồi.
Đã sinh nhiều như thế, sắp thành lão khọ già rồi đi?
Trong đêm, gió thổi lên đôi chân khiến Hạ Lâm lạnh run. Chân dẫm lên nền đá cẩm thạch lại càng lạnh.
Đương lúc lưỡng lự, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vọng đến.
Những người vừa rồi đuổi theo không tìm thấy cô đã tìm sang hướng này rồi?
Cô phải nhanh chóng trốn đi!
Cô quét mắt về xung quanh mới phát hiện nơi này lại vắng lặng đến quá đáng, không giống như nơi có người ở.
Nếu như Dạ Cận thật sự ở đây thì không thể nào ngay cả vệ binh cũng không có!
Nhưng nếu đã là vương cung, thì chắc chắn không phải là nơi người bình thường có thể ở. Cô đánh cược một lần, Dạ Tư Lăng sẽ không dám đến đây lục soát.
Nhìn cửa chính tòa thành đang đóng chặt, không còn thời gian dư thừa để do dự nữa, Hạ Lâm lập tức trèo từ tầng một lên tầng hai bằng cửa sổ.
Tay nắm chặt lan can rồi trèo lên hiên, lúc này cô mới thở phào. Đột nhiên, bên tai văng vẳng lên <Tiểu dạ khúc> của Mozart. Tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, chậm rãi trôi chảy, cực kỳ dễ nghe.
Nơi này có người sống!
Là Dạ Cận ư?
Vẻ mặt Hạ Lâm phức tạp liếc nhìn cánh cửa thạch cao đang đóng chặt bên hiên, bên trên là lớp kính thủy tinh màu ngà, cách một tầng bên trong là tấm rèm cửa cung đình mang phong cách Ý che khuất tầm mắt.
Chiếc cửa thạch cao này nhìn vừa dày vừa nặng, nếu muốn mở ra ắt hẳn sẽ gây ra tiếng động cực lớn, tất nhiên cũng sẽ khiến người bên trong tỉnh giấc.
Leo cửa sổ vào ư?
Cô nhìn quanh, hiên hè rất rộng, hai ô cửa sổ mang tính trang trí vừa vặn nằm ở hai bên cửa, và đều đang mở. Tuy rằng cửa sổ không lớn, nhưng để cô trèo vào trong thì không thành vấn đề.
Dù cho có người, nhưng giờ đã quá nửa đêm, chắc hẳn người ta đã ngủ rồi đi.
Huống hồ gì cô cũng được xem là người luyện võ, lại mang chân trần, bước vào phòng ngủ trải thảm, chắn hẳn sẽ không gây ra tiếng động.
Vừa quyết định, cô đứng trên hiên lầu hai túm chặt chiếc áo rộng thùng thình đang không ngừng đón gió.
Đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của sỹ quan Chu.
"Tam thiếu, bên kia"
Dạ Tư Lăng nhìn theo hướng sỹ quan Chu chỉ, vừa nhìn đã trông thấy người phụ nữ đang khoác chiếc áo của anh ta.
Sỹ quan Chu đứng bên ngoài cổng vòm, không dám vào thêm nữa, "Tam thiếu?"
Dạ Tư Lăng đứng đó nhìn Hạ Lâm, lặng im không nói gì.
Hạ Lâm liếc mắt về phía này, nhìn bọn họ chỉ đứng ngoài cổng vòm không dám bước vào. Quả nhiên là đang kiêng kỵ, đây thực sự là nơi Dạ Cận ở sao?
Vậy cô có cần leo cửa sổ nữa không?
Nhưng mà nếu không leo vào, trời vừa sáng cô sẽ lại thiếp đi mất.
Nhìn bọn họ không đi vào, cô đứng trên hiên liếc về phía Dạ Tư Lăng. Địch không động, ta không động!
Dạ Tư Lăng vẫn nhìn chằm chằm Hạ Lâm, nhớ đến cái đầu gối của cô. Ánh mắt anh ta rơi trên người sỹ quan Chu, giọng nói đã khản đặc đáng sợ, "Ở đây đợi tôi, tôi vào đó"
Sỹ quan Chu nhìn Dạ Tư Lăng, muốn nhắc nhở anh ta nơi đó không phải là nơi ai cũng có thể đi vào, huống hồ vị kia còn đang sống bên trong!
Nhưng lời ra đến miệng lại ép buộc nuốt vào trong. Ông đã theo Tam thiếu rất lâu rồi, ông biết anh ta không thích nghe mấy lời nói đó, đặc biệt là lời nói liên quan đến vị kia!
Chỉ là...
Lát nữa nếu như thực sự kinh động vị kia, chắc chắn sẽ mưa máu gió tanh.
Ông quay đầu nhìn những người theo sau. Bọn họ đều đang sợ hãi, trên mặt dường như đã trắng dã. Đây là địa bàn của vị kia, bọn họ không dám làm liều, nếu không sống được đến sáng mai hay không cũng là cả một vấn đề.
Dạ Tư Lăng quét mắt về phía mấy người đằng sau, đè giọng xuống chửi một câu, "Vô dụng"
Sỹ quan Chu thu lại ánh mắt, nhìn về phương hướng Dạ Tư Lăng bước vào, trong lòng kinh sợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook