Một lát sau, điện thoại của cô vang lên, cô thoáng bừng tỉnh, cầm điện thoại lên nghe.


“Sếp Tô, vẫn khỏe chứ?”

“Chu Chí Văn…”

“Đúng vậy, là tôi… Hì hì… Thật sự không ngờ rằng người phụ nữ như cô lại may mắn đến vậy, hôm qua lại để người khác cứu cô đi.



Sau khi nghe xong, đôi mắt Tô Nhược Sơ toát lên vẻ kiên cường, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt, cô đanh giọng nói: “Chu Chí Văn! Đồ vô liêm sỉ nhà anh, vậy mà lại dám động tay vào rượu của tôi, anh sẽ không được chết yên ổn đâu!”

“Ha ha, sếp Tô đừng tức giận chứ, nếu cô đồng ý với tôi thì chẳng có chuyện đó rồi đúng không? Bổn thiếu gia không phải là người không nói đạo lý.



“Anh từ bỏ ý định đó đi!”

“Không đâu, vì một người phụ nữ xinh đẹp như sếp Tô, không có việc gì mà tôi không làm được, làm một lần không thành công thì sẽ còn có lần thứ hai, tối qua cứ coi như là làm thử lần đầu.



“Câm miệng!”

“Ha ha ha.





Chu Chí Văn cười ha hả, rõ ràng là không để ý Tô Nhược Sơ suy nghĩ thế nào, chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhắm trúng, dù thế nào cũng không thể thoát được.


“Tối qua để cô chạy mất, tôi thật sự rất chán nản.

Tuy nhiên, cô đừng cho rằng chuyện đó sẽ kết thúc như vậy, đừng quên rằng hợp đồng vẫn còn nằm trong tay tôi đấy.

Nếu cô vẫn không chịu đồng ý với yêu cầu của tôi thì cứ chờ tập đoàn Tô thị từ từ sụp đổ đi.



“! ”

Nghe đến chuyện hợp đồng, Tô Nhược Sơ nhíu chặt mày, đôi tay nhỏ lại nắm chặt thành nắm đấm.


Cô đã thua trong một lần tranh giành dự án với Chu Chí Văn, nếu tập đoàn Tô thị không thể giành được dự án này thì sẽ bị những công ty khác chèn ép, sẽ nhanh chóng đi xuống dốc.


Vì vậy nên tối qua cô đã tìm người đàn ông này, định đàm phán với anh ta về chuyện hợp đồng.



“Sao không nói gì? Sao vậy? Có phải đang suy nghĩ có nên đồng ý ngủ với tôi không đúng không?”

“Tôi đã nói rồi, anh vĩnh viễn sẽ không đạt được ý đồ đó, anh hãy từ bỏ đi!”


“Không không không, tôi biết rằng cô rất muốn giành lấy hợp đồng trong tay tôi, chỉ cần hợp đồng vẫn còn nằm trong tay tôi thì cô chắc chắn sẽ phải tìm tôi.

Sếp Tô, chi bằng thế này nhé, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỗ cũ, cùng thời gian, cô nghĩ thế nào?”

“Không thể nào!”

“Ha ha, đừng có nói vội như vậy, tập đoàn Tô thị quan trọng với cô như thế, nếu cô mà không đến thì không phải là vấn đề tổn thất mấy trăm triệu đâu.

Tôi nghĩ cô hiểu rõ những chuyện này hơn tôi, cứ quyết định như vậy đi, tôi chờ điện thoại của cô.



“Tút!”

Tô Nhược Sơ không kịp lên tiếng, Chu Chí Văn đã hả hê cúp điện thoại.


Tô Nhược Sơ tức giận ném điện thoại lên bàn làm việc, phát ra một tiếng “rầm”, khuôn mặt xinh đẹp đó lạnh lùng đến cực điểm.


Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra.


“Két!”

Tô Nhược Sơ nhìn sang, chỉ nhìn thấy Giang Tiểu Thần đút hai tay vào túi, trưng ra vẻ bất cần đời, nghênh ngang bước vào.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương