Nữ Tôn Độc Sủng Quân Hậu
30: Nàng Là Thê Chủ Của Hắn


Đơn Dĩ Đình từ nhỏ đã sợ đắng, không thích uống thuốc.

Nếu thật tình muốn trả lời, y nghĩ nói: Ta từ bỏ, ngươi cho ta mứt hoa quả, ta tình nguyện bệnh cũng không cần uống thuốc.

Nhưng y đã không phải là khi còn bé rồi.

Lại nói ở trong cung, kỳ thật y muốn nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là nàng muốn nghe cái gì.

Nhưng lời này không đầu không đuôi, y nên trả lời như thế nào đây?Đơn Dĩ Đình nghĩ nghĩ, quyết định thận trọng một chút, đáp: “Thần hầu tạ Hoàng Thượng quan tâm, phần thuốc dư còn lại…”Trịnh Gia Linh lại lần nữa ngắt lời: “Muốn nữa không?”Đơn Dĩ Đình thường xuyên cảm thấy mình thật ngốc, đặc biệt là mỗi lần cùng nàng nói chuyện.

Hiện tại còn đỡ, chứ thời điểm mới vừa vào Đông Cung, y có đôi khi đều nghe không hiểu lời nàng “nói ít hiểu nhiều”, thậm chí thật nhiều lời nói đến tận mấy năm về sau, ngẫu nhiên linh quang hiện ra y mới hiểu được rõ ràng.

À, thì ra khi ấy nàng nói vậy là có ý đó…Lâu ngày ở chung với nhau, mấy năm nay y tuy rằng tốt hơn một chút, có thể đoán được bảy tám phần ý tứ, nhưng có đôi khi vẫn là nghe không hiểu.


Tỷ như hiện tại.

Muốn nữa không?Y nên trả lời thế nào đây?! Không muốn?Không được, đối với Hoàng Thượng không thể nói không.

Đơn Dĩ Đình thấp thỏm thử dò xét: “Còn! muốn?”Trịnh Gia Linh miễn cưỡng vừa lòng.

Tuy rằng không bằng tiếng nói mê sảng dễ nghe mới vừa rồi, nhưng tóm lại cũng không kém bao nhiêu.

Trịnh Gia Linh tiếp tục đút y uống thuốc.

Đút hết thuốc rồi, Trịnh Gia Linh cầm chén thuốc để sang một bên, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

Giọng nói kia nhẹ nhàng mềm mại như vậy, đã bảy năm rồi, nàng chưa từng nghe thấy y nói “còn muốn” ở trên giường nữa.

Trịnh Gia Linh nhướng mày nói: “Quân Hậu vừa rồi nằm mộng thấy gì vậy?”Đơn Dĩ Đình trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa cho rằng chuyện mình thích xem thoại bản bị bại lộ, do dự nói: “Làm sao Hoàng Thượng biết được…”Giọng điệu của Trịnh Gia Linh vừa tùy ý vừa bình thản: “Vừa rồi Trẫm nghe quân nói cái gì là có muốn hay không, nên Trẫm hơi tò mò thôi.


”Có muốn hay không?Vậy xem ra y chưa nói cái gì không nên nói.

Xem thoại bản không phải là chuyện có thể bày lên trên bàn cho bàn dân thiên hạ biết được, không thể nói ra, Đơn Dĩ Đình nói: “Thần hầu làm mộng, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là ở trong khuê phòng…” hắn lại bịa thêm vài chi tiết, cười một cái: “Giống như còn có cha ở đó nữa.

”Có cha ở đó nữa.

Là nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Trịnh Gia Linh nói: “Quân Hậu nhớ nhà sao?”Đơn Dĩ Đình nói: “Cuộc sống trong cung rất tốt, thần hầu sao có thể nhớ nhà? Chỉ là lần cuối cùng thấy cha là lúc hạ sinh Nhu Nhu, sau đó chưa từng gặp cha và nương nữa.

”Trịnh Gia Linh đã hỏi xong chuyện mình muốn biết, lấy được câu trả lời cũng không tệ, nàng đứng dậy rồi nói: “Trẫm nghĩ rồi, ngày mai lập tứccho truyền Mậu Quốc Công chính quân tiến tiến cùng một chuyến, bồi Quân Hậu.

”Hai mắt Đơn Dĩ Đình sáng ngời, không nghĩ tới trên đời còn có loại tốt như vậy: “Thần hầu cảm tạ long ân của Hoàng Thượng!”Đơn Dĩ Đình là thật sự vui vẻ.

Một là nàng bằng lòng cho cha tiến cung, chứng minh mọi việc hôm nay nàng thật sự đều không thèm để ý.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương