Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Qua một tháng hoạt động điều trị, Dung Khanh sai người đổi Ngụy phủ thành y quán.

Người bệnh cũng ngày càng ít dần.
Dung Khanh dựa vào cửa sổ, tay cầm cái ly lăn qua lăn lại.

Ánh mắt của chàng hướng về phía chỗ Lam Nhiễm ở bên kia.

Tinh thần chàng liền ủ rũ một phen.
Tạ Tĩnh Hoa nghịch túi thơm của mình.

Nàng cười, nghênh ngang ngồi bên người Dung Khanh.

Nàng thuận tay cầm lấy hạt dưa mà bắt đầu nói:
- Biểu đệ, ngươi xem đã nhiều ngày rồi mà ngươi không đi ra ngoài, thịt trên người cũng có mấy tầng mỡ rồi.

Thế nào, có muốn cùng biểu tỷ so mấy chiêu hay không?
Dung Khanh giơ tay sờ eo thịt mềm của mình.

Chàng nhớ tới mấy ngày này vì sợ mất mặt trước Lam Nhiễm nên lúc ăn cơm cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ gượng mà ăn cơm.

Cứ như vậy nhiều ngày chàng liền béo lên rất nhiều.
Tạ Tĩnh Hoa nhìn Dung Khanh thì thật sự rất buồn cười, không nhịn được sự việc của mấy ngày trước.
Dung Khanh nhìn thấy Lam Nhiễm thì câu đầu tiên chính là:
- Sớm! Ừm, khỏe mạnh.
Lam Nhiễm còn không kịp nói chuyện mà chỉ có thể nhìn bóng hình Dung Khanh chạy về phía xa.

Nàng không hiểu mà nhìn về phía Tạ Tĩnh Hoa, hoang mang nói:
- Không biết vì sao mà Dung Khanh lại trốn tránh ta nữa?
Tạ Tĩnh Hoa hận không thể cười một trận lớn.

Nàng nhẹ vỗ bả vai Lam Nhiễm rồi nở một nụ cười sâu xa.
- Ai, người trẻ tuổi bây giờ tâm tư thật sự là làm người đỏ mắt.
Lam Nhiễm ngồi trong dược phòng, tay cầm chày giã thuốc, sắc mặt lạnh lẽo mà cứng nhắc.


Trong đầu nàng nhớ đến Dung Khanh nhàn nhạt bước nhanh bỏ trốn.

Nàng cảm thấy vô cùng bực bội.

Vì thế mà âm thanh "bang bang" cứ vậy mà vang khắp phòng.
Trần đại phu tuổi lớn chịu không nổi âm thanh lớn như vậy.

Lão giương mắt nhìn lên thì thấy chén thuốc của Lam Nhiễm bị đánh nghiêng ở trên bàn.

Trong chén còn sót lại một cái chày giã thuốc.
Trần đại phu nhìn nàng như vậy thì càng làm chỉ càng hỏng, vì vậy mà lão nhanh chóng khuyên can:
- Lam Nhiễm à, ta tuổi đã cao rồi.

Ta quên là còn có thuốc cần nấu.

Ngươi đi giúp ta làm một chút.
Lam Nhiễm nghe vậy thì buông chày giã thuốc trong tay.

Nàng không quay đầu mà cứ thế đi về phía dược thất.

Lam Nhiễm mang một bộ bạch y đột nhiên xuất ở trong dược thất liền khiến cho không ít tiểu thị đang làm việc đỏ mặt một phen.

Người xem Lam Nhiễm tới mức ngây người, không những vậy mà còn làm rơi cả que diêm trên tay xuống đất.

Cả người hắn cứ duy trì động tác ngơ ngác mà nhìn Lam Nhiễm.
Lúc này Lam Nhiễm không chú ý mọi thứ xung quanh.

Trong đầu nàng rất loạn.

Đôi mắt hiện lên một nỗi phiền muộn.

Nàng cầm que diêm ném vào bếp.

Lửa cháy càng lúc càng lớn.


Lam Nhiễm nhìn ánh lửa thì chỉ còn thấy hình dáng Dung Khanh đang dịu dàng mỉm cười.

Lam Nhiễm lắc đầu.
Trần đại phu vất vả thu dọn đống bừa bộn xong thì đi vào trong nhìn tình huống của Lam Nhiễm.

Bấy giờ mặt già của Trần đại phu tức khắc nhăn lại thành một đóa hoa cúc.
Trần đại phu nhìn Lam Nhiễm lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lam Nhiễm, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ là mấy ngày nay ngươi quá mệt mỏi rồi.

Đi nghỉ ngơi cho khỏe thôi.
Lam Nhiễm mê mang.

Trần đại phu thở dài hỏi Lam Nhiễm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Lam Nhiễm đem việc Dung Khanh vừa thấy nàng nói mấy câu thì liền vội vàng rời đi kể cho Trần đại phu nghe.
Lam Nhiễm cười ảm đạm.

Nàng cũng không biết mình bị làm sao: "Mấy ngày nay trong lòng luôn cảm thấy phiền muộn vô cùng."
Trần đại phu nghe xong, thì chày giã thuốc trong tay đột nhiên rơi xuống mặt đất.

Lão nhìn tiên nhan phát sầu của Lam Nhiễm thì trong lòng vui vẻ: "Đứa nhỏ này cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Lớn lên đẹp như vậy, ai bảo nó có nhan sắc làm chi.

Những nam tử kia đều cam tâm tình nguyện đem tấm lòng mình trao cho cục đá Lam Nhiễm nữa chứ.

Đứa nhỏ này năm nay cũng mười sáu rồi.

Xem tình hình thì không mắc bệnh kín gì.

Không được, không được, việc này phải từ từ tính."
Trần đại phu vỗ vai Lam Nhiễm:
- Lam Nhiễm à, ngươi cũng mười sáu rồi.

Đã là trưởng thành.


Gần đây có phải ngươi cảm thấy phiền muộn, làm việc uể oải ỉu xìu không?
Lam Nhiễm gật gật đầu.
- Có phải vì người nào đó không để ý, trốn tránh ngươi nên trong lòng ngươi phiền loạn không? Còn có thỉnh thoảng trong đầu lại nhớ tới hắn?
Ngực Lam Nhiễm đập thình thịch, nàng cứng đờ gật đầu.
Trần đại phu nhảy nhót trong lòng: "Mình còn sợ đứa nhỏ Lam Nhiễm này cả đời đều phải làm bạn cùng thảo dược.

Không muộn, không muộn mà.
Giọng nói Lam Nhiễm hơi ám:
- Dung Khanh đã nhiều ngày rồi vẫn luôn trốn tránh ta.

Không thấy hắn thì trong lòng ta rất khó chịu.
Trần đại phu vui mừng vỗ vỗ bả vai Lam Nhiễm:
- Tiểu bối giận dỗi đều là việc nhỏ.

Ngươi nghĩ lại xem ngươi có làm chuyện xấu gì khiến cho người ta phải trốn tránh ngươi không? Nếu người ta không tìm người, ngươi không đi tìm hắn được sao.
Mắt Lam Nhiễm sáng lên, môi nhấp nháy.

Mắt Trần đại phu không tốt nên không nhìn rõ mỹ nhan của Lam Nhiễm xuất kích.

Nhưng những người khác trong dược thất thì không như vậy.
Trần đại phu đầy mặt đều là tươi cười đi xem thuốc mình cực khổ điều phối ra bây giờ đã thành đồ bỏ.

Nước thuốc đều bị lửa cháy tới mức khô cạn.
Lam Nhiễm nhớ tới khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Dung Khanh, khóe miệng nàng lại lộ ra một nụ cười tươi.
Sắc mặt Dung Khanh trắng bệch, chàng ngã ở trên giường, mệt nhọc xua tay.

Tạ Tĩnh Hoa thở hổn hển ngồi trên ghế hướng Dung Khanh mà tỏ vẻ khinh bỉ.
Lúc này Dung Khanh mệt tới mức không có sức mà nói chuyện.

Trong lòng chàng rầu rĩ nhớ tới con ngươi trong veo của Lam Nhiễm.

Ánh sáng nhu hòa, tai chàng đỏ lên.

Từ sau việc ớt cay, một ngày chàng đều phải tắm tận ba lần.

Vì thế mà bị bệnh một trận.
Khi Lam Nhiễm tới thăm bệnh thì bị Họa Thư cản trở.

Bởi vì hắn nhớ tới lời nói của Dung Khanh là:" Xem kĩ cho ta.


Ai cũng không được cho vào."
Họa Thư là tiểu thị được Dung Khanh trên đường tới huyện Thanh Bình ở chợ nô bộc mua về.

Tính tình của hắn nặng nề không thú vị chút nào.

Hoa Thư rất thành thật mà đem nguyên lời nói của Dung Khanh nói ra.

Họa Thư cũng khá tốt.

Thẩm mỹ của hắn khác với mọi người.

Hắn không hiểu vì sao tiểu thị trong phủ mỗi khi thấy Lam Nhiễm thì đều thất hồn lạc phách, sắc mặt ửng đỏ, mặt mày hàm xuân.

Chẳng sợ ở trước mặt Tạ Tĩnh Hoa, Họa Thư cho rằng là người xấu xí nào đó tác quai tác quái.

Từ trước đến nay hắn đều thích nữ tữ tráng kiện, gầy như vậy thì khổ cũng không thể chịu nổi.
Không nghĩ tới, Dung Khanh chỉ là bị Tạ Tĩnh Hoa sảo phiền lòng, mỗi khi ra cái gì hảo kế sách, đều là ở Lam Nhiễm trước mặt ra đại loạn tử.
Tạ Tĩnh Hoa bưng chén trà lên uống một ngụm.

Nàng nghiêm túc, trong tay rút ra một lá thư có con dấu:
- Biểu đệ, thư của bệ hạ tới nói là thân mình của cữu cữu ngày càng ốm yếu.

Hiện giờ thỉnh thoảng mới tỉnh, thời gian hôn mê lâu hơn so với hồi trước.

Người nói muốn chúng ta hồi kinh sớm một chút để thấy đế hậu lần cuối.
Khuôn mặt mỹ lệ của Dung Khanh đột nhiên trắng bệch, cầm lấy lá thư trong tay Tạ Tĩnh Hoa.

Tay chàng cứng đờ, bất lực ngồi trên mặt đất, đôi mắt ảm đạm:
- Là ta vô dụng.

Ta không tìm thấy truyền nhân của Y Thánh làm chậm trễ việc điều trị cho phụ hậu.
Tạ Tĩnh Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ Dung Khanh, thở dài:
- Biểu đệ, việc này không trách ngươi được.

Nói đến cùng đều là do cái tên tiểu nhân gian nịnh Dung Hoa kia làm loạn cả.
Dung Khanh hồi phục cảm xúc, hốc mắt vẫn là có chút hồng hồng:
- Bên chỗ Thái Nữ tỷ tỷ thế nào rồi?
Tạ Tĩnh Hoa xoay xoay nhẫn trên tay, cà lơ phất phơ cười:
- Thái Nữ tỷ tỷ của ngươi nói, ngươi đừng động những người đó, đã có tỷ chống rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương