“Cậu Phó, mời đi bên này.
” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì giúp việc.
Tô Khanh Từ ngước mắt nhìn về phía cổng, mà Phó Quân Tâm tiến vào cũng vừa vặn bắt gặp đôi mắt trong suốt vô ngần kia.
Nhịp tim của Phó Quân Thâm dừng lại một giây, đôi mắt này! Rất quen thuộc!Tô Khanh Từ chớp chớp đôi mắt, ôm làn váy vướng víu lên, xoay người, định đi lên lầu.
Cô muốn ngủ bù, ngủ bù còn có thể tu luyện linh khí.
“Khoan đã!” Phó Quân Thâm sải bước đi đến bên cạnh Tô Khanh Từ, thậm chí có chút mạo muội mà ngăn cô lại: “Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”Tô Khanh Từ hờ hững nhìn lướt qua Phó Quân Thâm, đúng là từng gặp, chỉ sợ nói ra anh sẽ bị hù chết.
Dù sao, mình thế nhưng là sát thủ suýt chút nữa thì lấy mạng anh rồi!“Chưa.
” Tô Khanh Từ nghiêng người, chuẩn bị vòng qua Phó Quân Thâm.
Ai ngờ Phó Quân Thâm lại lần nữa ngăn cản cô, khác hẳn với phong độ thân sĩ ngày thường.
Ngoại giới chính là đồn đoán anh ghét phụ nữ đó!Nhưng mà hôm nay trông không giống là người ghét phụ nữ nhỉ.
“Thật sự chưa từng gặp sao? Tôi đã gặp qua là không quên được, không có khả cô nhớ nhầm.
”“Thật sao? Có lẽ là đã từng gặp nhau rồi đi? Dù sao một quý cô xinh đẹp như tôi, người nào nhìn thấy không quên được cũng rất bình thường.
”Nhẹ nhàng gảy một lọn tóc, sợi tóc dưới ánh đèn chiếu xuống ánh lên quang mang đen như mực, hơi bay trong không trung, cuối cùng rơi xuống bờ vai trắng muốt thon thả.
Tô Khanh Từ mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ vai màu xanh lam, vốn dĩ vóc dáng của cô đã rất đẹp, cộng thêm bộ váy màu xanh lam phụ trợ, càng tôn lên vẻ đẹp bí ẩn và sang trọng của cô lễ.
Ánh mắt Phó Quân Thâm sáng rực nhìn cô, giống như muốn vạch trần lớp vỏ ngụy trang của cô vậy.
Tô Khanh Từ không thích bị người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cho dù người trước mặt có là vị hôn phu từ nhỏ đi chăng nữa.
Sự khoan dung của cô là có giới hạn, ngay khi cô sắp bộc phát, đối phương nhanh chóng nhận ra và hối lối.
“Thật sự xin lỗi về sự đường đột lúc nãy của tôi, thưa cô Tô”.
Phó Quân Thâm nói xong hơi nghiêng người tránh đường, nhưng sau đó lại bổ sung: “Chỉ e rằng hôm nay không có thời gian để cô Tô ngủ bù, cô cần cùng tôi đến một nơi.
”“Chúng ta đi đâu?” Tô Khanh Từ chỉ thích nơi yên tĩnh, nhìn thấy bộ váy lộng lẫy mà mình đang mặc, chỉ sợ lại tham gia một buổi yến tiệc nào đó.
Nhức hết cả đầu, cô chỉ muốn làm một vị thần tiên trạch trong nhà thôi.
“Ông Cố nói cô không thích náo nhiệt, cô yên tâm, tôi chỉ là dẫn cô gọi là có mặt một chút, đến lúc về là cô có thể tiếp tục ngủ bù.
”Bản thân Phó Quân Thâm cũng không ý thức được, giờ phút này chính mình nói chuyện có chút hiếm thấy dịu dàng, giống như đang dỗ dành trẻ con.
Tô Khanh Từ nghe nói là ông cụ sắp xếp, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, nhưng không quên nhấn mạnh: “Tôi chỉ đến cho có mặt thôi đấy.
”Có trời mới biết mấy ngày nay bởi vì linh khí trôi mất mà cô mệt mỏi nhường nào!“Được” Phó Quân Thâm trầm giọng đáp.
Một giây sau, trên cổ tay của anh xuất hiện một bàn tay nhỏ bám vào, chủ nhân của nó còn đang không ngừng làu bàu: “ Đẹp thì có đẹp, nhưng cái này váy đúng là vướng víu mà.
”Sự chú ý của Tô Khanh Từ hoàn toàn nằm ở trên chiếc váy, không chú ý đến mình đã đụng tay vào Phó Quân Thâm chừng một giây nọ, đáy mắt anh lóe lên tia kinh ngạc.
Bởi vì gần đây mặc váy dạ hội đi đâu đều có Cố Nhị giúp đỡ, đến mức bây giờ Tô Khanh Từ đã quen có người giúp đỡ mình.
Thấy Phó Quân Thâm không có động tác gì, cô không khỏi nhắc nhở: “Anh không đi à?”Phó Quân Thâm thu lại vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, tầm mắt của anh lại lần nữa nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm cổ tay mình.
Phó Quân Thâm ghét phụ nữ, không chỉ là nói chơi vậy thôi, mà thể hiện ra ngoài một cách rõ rệt, ví dụ như chỉ cần có phụ nữ đụng vào người anh, thì anh lập tức nổi dị ứng, làn da đỏ ứng, sưng lên từng mảng lớn.
Tâm trạng cũng trở nên nóng nảy, tình trạng nghiêm trọng thậm chí còn đá bay đối phương!Nhưng là khi Tô Khanh Từ tới gần anh, trong lòng cũng không giận dữ, khi cô chạm vào người anh, cũng không bị dị ứng!Trước kia mỗi lần anh ra ngoài đều sẽ che chắn hết phần da có thể lộ ra ngoài, hôm nay đi vội quá cho nên quên đeo găng tay.
Bàn tay chạm vào nhau, mềm mại ấm áp, là cảm giác mà xưa nay anh chưa từng được trải nghiệm.
Chẳng lẽ điều ông nội nói là sự thật, mình chỉ có thể cưới Tô Khanh Từ?Cô chính là người con gái định mệnh, những người khác đều không được?Thế nhưng là trong đầu anh lại xuất hiện một bóng hình khác, sâu trong trái tim lại dần dần trở nên lạnh lẽo.
Ngay vừa rồi, Phó Quân Thâm suýt chút nữa thì cho rằng Hạo Thiên và Tô Khanh Từ là cùng một người, bây giờ suy nghĩ một chút thì cảm thấy vô lý, làm gì có chuyện đó?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook