Cố Nhị thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn thấy giấy xét nghiệm trên đầu giường, xem ra sức khỏe của ông cụ đã ổn định, nếu không thì làm sao có thể đưa cho người bệnh xem được chứ?“Tiểu Từ à, có thể nói cho ông ngoại biết thuật châm cứu này là ai dạy cháu được không?”Ông cụ đắn đo một lúc lâu cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng.
Có tò mò, nhưng mà phần lớn lại là lo lắng.
Cô năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ?Mà đã có năng lực này, chắc hẳn khi còn bé để học thành thạo môn học này mà chịu không ít khổ cực đi.
Ôi, càng nghĩ càng đau lòng.
Những bạn bè đồng trang lứa, ở tuổi mười tám vẫn chỉ là những đứa bé.
Mà cháu ngoại nhà mình, bởi vì kiếm miếng cơm ăn, không chỉ bị bắt học chữ giáp cốt, học các loại tri thức cao siêu, còn phải học cả châm cứu, thậm chí còn luyện đến độ siêu phàm!Mà điều khiến cho người ta lo lắng nhất chính là, loại năng lực này của cô căn bản cũng không hợp lẽ thường, chỉ sợ cô đã từng bị người xấu tổn thương lợi dụng để làm việc cho chúng.
Nơi cô bị lạc, thật sự chỉ là một vùng nông thôn bình thường sao?“Không ai dạy, cháu tự tìm hiểu.
”Tô Khanh Từ đang nói chuyện nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn vào hộp đựng chè ngân nhĩ trên bàn.
Thường ngày dì giúp việc làm chè ngân nhĩ rất ngọt, mấy ngày nay Cố Nhị không cho cô động vào đồ ngọt, không có kẹo que, bánh ngọt, ngay cả nước canh cũng nhạt nhẽo vô vị.
Chẹp, lại là một ngày không ăn đồ ngọt.
Tô Khanh Từ không nói dối, bởi vì lúc trước cô tu luyện tại Huyền Môn, xác thực là không có sư phó nguyện ý thu nhận cô, cho nên cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Đại khái là thiên phú siêu phàm, nào biết tự mày mò một chút lại đạt đại thành, trở thành người duy nhất phi thăng của Huyền Môn.
Kẻ trước kia bị người người trong Huyền Môn khinh thường, lắc mình biến thành đối tượng khắp giới Huyền Môn noi gương.
Thiên tài luôn luôn cô độc.
Cô chưa từng mong đợi sẽ có người có thể hiểu được sự cô độc của bản thân.
Không bị hủy diệt trong cô độc, mà ngay tại trong sự cô độc đó dần dần mạnh mẽ.
Tô Khanh Từ càng tỏ ra hờ hững, rơi vào mắt người khác lại là tự phong bế bản thân sau khi bị tổn thương sâu sắc.
Ông cụ Cố và Cố Nhị nhìn nhau trao đổi, cuối cùng không đành lòng tiếp tục gặng hỏi nữa.
Thôi, hiện tại cô đã bình an, thân thể khỏe mạnh là tốt rồi!“Tiểu Từ, sau này cháu đừng để lộ những bản lĩnh này của mình trước mặt người lạ được không?”Trong ánh mắt của ông cụ Cố, cháu gái nhỏ ngây thơ giống như tờ giấy trắng, chỉ sợ cô bị người ta lừa, bản lĩnh này sẽ dẫn tới tai hoạ cho cô.
Mặc dù nhà họ Cố có thể bảo vệ cô, nhưng cũng chỉ sợ rằng có một ngày nào đó không may xảy ra, không có ai có khả năng bảo vệ cho cô được nữa.
Cố Nhị cũng tán đồng ý nghĩ của ông cụ, đây cũng là lý do tại sao anh ta biết rất rõ trình độ học thức của Tô Khanh Từ có thể làm giáo sư, cuối cùng lại chỉ là để cô trở thành một học sinh bình thường.
Cây to đón gió.
Nhà họ Cố đã từng bởi vậy mà suýt chút nữa mà mất một mạng người, bắt buộc phải bảo vệ tốt cho Tô Khanh Từ.
Tô Khanh Từ đã lặng lẽ lấy được chè ngân nhĩ, mặc dù đầu gật gù, nhưng hoàn toàn không bỏ vào tai lời của ông cụ.
Người phàm quá kém khoản tự nhận rõ thân phận của mình, huống chi mình cũng không phải người phàm, có gì mà sợ nhỉ?Cố Nhị mắt thấy Tô Khanh Từ uống trộm chè ngân nhĩ của ông cụ cũng không có chọc thủng, chỉ là nhìn cô đầy cưng chiều.
Quả nhiên, một giây sau cô nhíu mày đặt xuống chè ngân nhĩ, lẩm bẩm nói: “Không ngọt.
”“Con mèo nhỏ ham ăn, lại ăn vụng hả? Ông nội luôn luôn ăn đồ thanh đạm, em quên rồi à?”“Không sao không sao, Tiểu Từ thích uống thì cứ uống, ông bảo dì giúp việc nấu mấy bát!”Tô Khanh Từ vội vàng khoát tay: Không cần, cháu không uống!Chè ngân nhĩ không bỏ đường là không có linh hồn, chê!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook