Ông cụ Cố bình sinh chỉ có hai sở thích, một là câu cá, hai là chơi cờ.

Hôm nay dẫn theo Tô Khanh Từ cùng đi câu cá, trong lòng ông cụ vô cùng vui vẻ.

Ngày xưa chỉ ngồi nghe những bạn câu khoe cháu gái, hiện giờ chính mình cũng là người có cháu gái, có thể khoe được rồi!Khoảng thời gian trước đó, ông cụ có gia nhập một đội câu cá tên là “Đội câu cá Tịch Dương Đỏ”, thành viên trong đội đều là mấy ông cụ tầm tuổi bảy mươi, tám mươi.

Mọi người đều là sau khi nghỉ hưu không có chuyện gì làm, bèn tổ chức câu cá giết thời gian.

Ông cụ Cố một thời danh chấn tứ phương, lắc mình biến hoá thành một ông cụ về hưu bình thường, ăn mặc vô cùng mộc mạc thậm chí quần áo còn có chút bạc màu, ông cụ dẫn dắt Tô Khanh Từ chiếm một vị trí không tồi ở trên bờ sông từ rất sớm.

“Ôi chà, ông Cố đấy à, hôm nay tới sớm thế?”Bạn câu tới sớm hơn phát hiện ra bóng dáng của hai ông cháu thì lên tiếng gọi.


“Chào ông Lưu nhá, ông câu được bao nhiêu rồi?”Ông cụ Cố ngó nhìn xô nước đặt bên cạnh ông Lưu, may mà bên trong chỉ có nước trong.

Bởi vì ánh mắt chế nhạo của ông cụ quá rõ, nên ông Lưu vội vàng giải thích: “Tôi cũng vừa mới đến thôi.

Hôm nay ông sẽ không lại dẫn theo thùng không đi trở về chứ.

”Câu cá là niềm vui về già của ông cụ Cố, nhưng mà mãi không câu được cá cũng là niềm đau khó thoát của ông cụ.

Chiến tích câu cá của ông Cố, vĩnh viễn xếp bét tỏng đội.

Ông cụ đột nhiên có chút hối hận mang theo Tô Khanh Từ tham dự vào sở thích của mình, bởi vì như vậy sẽ khiến ông cụ bị mất mặt trước cháu gái ngoan.

“Từ Từ, mau lại đây, ông ngoại dạy cháu câu cá.

”Tuy ông cụ Cố nghĩ trong đầu như thế, nhưng bàn tay vẫn lấy từ bên trong ba lô ra các công cụ câu cá.

Tô Khanh Từ vẫn luôn đứng ở dưới gốc cây liễu bị lá cây che chắn người khác không phát hiện ra, lúc này ông cụ Cố gọi một tiếng để Tô Khanh Từ đứng ra.

Mọi người trước mắt sáng ngời.

Một cô bé khoảng chừng 15-16 tuổi, mặc một bộ đồ thể thao năng động, mái tóc dài đen như mực buộc cao.


Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tinh xảo, toàn thân toát lên vẻ đẹp trong trẻo tươi tắn.

Chỉ là biểu cảm trên gương mặt quá mức bình đạm, thoạt nhìn giống như mặt than không cảm xúc.

“Ông Cố, đây là cháu gái ông à?” Có người tò mò hỏi.

“Đây là cháu ngoại tôi, nghỉ hè ở nhà không có việc gì làm, càng thích đi câu cá với lão già này.

”Ông cụ cố hãnh diện khoe khoang, người khác nghe mà trong lòng ghen tị, chỉ nhà ông có cháu gái à?Chỉ cháu gái nhà ông hiếu thuận à?“Cô bé biết câu cá sao? Ông Cố, chính ông đều không biết câu cá, thì cô bé này có thể câu được con gì? Đừng lãng phí mồi câu, cháu gái nhỏ muốn ăn cá, để ông Lưu của cháu cho cháu mấy con.

”Nhưng mà Tô Khanh Từ bị mọi người gọi là “cháu gái nhỏ”, đã ngồi xuống ghế gấp, thuận tay quăng cần, mặc kệ người khác nói.

Cô không có hứng thú ứng phó người phàm, cô chỉ muốn ăn cá.

Mấy cụ ông nhìn thấy cô bé vẫn luôn im lặng không nói chuyện, thả câu xong mặt không biểu cảm, cho rằng cô bé không thích, dần dần cũng không trêu chọc nữa.


Ông cụ Cố thu hết phản ứng của cô cháu gái vào trong mắt, trong lòng càng thêm lo lắng.

Thực tế hôm nay ông cụ đưa Tô Khanh Từ ra ngoài câu cá không chỉ là vì câu được cá, mà là để giải sầu.

Hai năm không gặp, nhưng tính cách của Tô Khanh Từ thay đổi thật sự quá lớn, nếu không phải trong lòng có khúc mắc, sao có thể vẫn luôn không cười chứ?Hai năm trước tuy rằng nhát gan sợ người lạ, nhưng ít nhiều thì biểu cảm vẫn còn sinh động, sẽ nhút nhát sợ sệt mà kêu lên.

Nhưng bây giờ, ông cụ cũng không biết phải nói thể nào, chính là nhìn thấy dáng vẻ của cô cháu gái nhỏ thì trong lòng ông cụ vô cùng khó chịu.

Tuổi còn nhỏ như cả người lại toát ra vẻ đạm mạc của người già, chẳng lẽ con bé thực sự có bệnh tâm lý sao?Tưởng tượng đến Tiểu Thất con trai nhà thằng Tư, bởi vì không phát hiện ra có bệnh tâm lý mà thiếu chút nữa xảy là đại họa, trong lòng ông cụ càng thêm lo lắng không yên.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương