"Kiều Anh, coi như mình sai vì đã bỏ trách nhiệm chạy ra ngoài. Có điều bạn gái này rất đáng thương, cậu có thể cho bạn gái này đi theo chúng ta được không?" Phương Thúy Hoa cảm thấy hành động của mình không có gì sai, cô tin chắc cô gái trước mắt rất có thực lực. Chỉ có điều đã đi theo Kiều Anh, nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Kiều Anh nghe thấy hai chữ "đáng thương" thì cô càng cảm thấy Niệm Nô vô cùng giống con tiện nhân kia, tia lạnh lẽo càng dày thêm một phần.

"Được thôi, cho cô bạn này gia nhập không phải không được, nhưng cô bạn này có đồng ý nghe theo lời tớ nói hay không?"

"Cô không đủ tư cách." Ngoài chủ nhân tôn kính ra, không ai có thể ra lệnh cho cô. Niệm Nô phân tích rõ ràng trong mắt của Kiều Anh không có tý thiện cảm nào với mình, thậm chí còn cực kỳ chán ghét.

Bàn tay siết chặt cán kiếm, Kiều Anh cười lạnh nói:

"Đã nghe thấy chưa? Cô ta đã không muốn vậy chúng ta đi." 

Phương Thúy Hoa nhìn Kiều Anh dẫn theo hai nữ sinh nhanh chóng đi trước, trong lòng vẫn còn mấy phần không buông, gấp gáp hỏi Niệm Nô:

"Cậu không chịu đi theo bọn mình là vì cậu đã có người nhà đến rước sao?"

"Không có." Niệm Nô ngắn gọn đáp lại.

"Thế cậu biết võ công hay có tuyệt chiêu gì lợi hại?" Trái tim của Phương Thúy Hoa trùng xuống, cố gắng vớt vát hỏi dồn.

"Không biết. Tôi chỉ biết quyến rũ đàn ông và chơi game thôi." Nếu không có chỉ thị của chủ nhân, đa phần Niệm Nô đều rất thành thật, biết gì nói nấy. 

Phương Thúy Hoa triệt để tuyệt vọng, vẻ mặt phức tạp nhìn sự bình tĩnh của Niệm Nô mà chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ lại gặp phải một con nhỏ thần kinh mà lại tưởng là bảo vật. Cắn môi, cô ta lập tức xoay người chạy thật nhanh đuổi theo Kiều Anh. 

Con người thật kỳ lạ. 

Niệm Nô tiếp tục đi tới quán Nét theo bản đồ chỉ dẫn, bởi vì có hơn một nửa số người trên thế giới bị nhiễm phải bệnh độc kỳ lạ này trở thành zombie, cho nên mạng lưới liên kết không người quản lý và bảo vệ đã bị hư hỏng rất nặng, Niệm Nô chỉ thăm dò ra đây là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết trong điện thoại của mình. Giờ đây chỉ có cách xâm nhập thêm sâu vào cuốn tiểu thuyết này để thoát khỏi đây. 

Cho nên bước đầu tiên của Niệm Nô là ra tiệm Internet ngồi chơi, do mạng bị cắt đứt, cô đành chơi game PK offline. 

Bên ngoài có một chiếc xe jeep của quân đội chạy ngang qua, một thanh niên đang ngồi quan sát tình hình chung quanh lập tức dụi dụi mắt, không thể tin được những gì mình thấy.

"Mẹ kiếp! Mau dừng xe!" Chung Diệc gào lên, lập tức bị quán tính xe thắng gấp hất văng xuống xe. May mắn là thân thủ của hắn không tồi, lập tức lộn vòng trên mặt đất.

"Không thấy zombie đầy đường sao mà hét to như vậy?!" Trên xe có ba thanh niên mặc áo lính nhập ngũ nhăn mày nhìn thằng bạn đầu sỏ. 

Bọn họ là lính nhập ngũ đã gần hai năm, chỉ cần thêm một năm nữa sẽ được giấy xuất ngũ, hôm qua cả bốn người bọn họ được giao nhiệm vụ nên được phép ra ngoài làm việc, không ngờ sáng nay lại gặp phải tình trạng người ăn thịt người, gọi điện về cho đơn vị cũng không có ai bắt máy. Cho nên cả bốn người quyết định đào ngũ chạy về nhà xem người thân. Dương Phong đang chạy ngon trớn thì bị tiếng hét của Chung Diệc làm giật mình nên theo theo phản xạ đạp chân ga thắng gấp, đầu xém nữa là u một cục rồi.

"Bộ tao muốn à, bọn mày xem kìa." Chung Diệc hất cằm về phía quán Internet.

Cả đám lập tức đưa mắt nhìn theo, sau đó lại nhìn nhau.

"Cái đệch! Ta phắc! Có phải cô gái đó cũng là zombie không? Chung quanh có nhiều zombie đang đi qua đi lại trong quán Internet mà lại không có con nào cắn cô ta. 

Quá ảo rồi.

Điền Quân tinh mắt hơn, còn nhìn ra Niệm Nô đang chơi trò gì:

"Tao nghĩ không phải zombie đâu. Có con zombie nào chơi game PK không hả?" 

Câu này vừa rơi xuống, bốn người liền trầm mặc.

Trên đường chạy tới đây bọn họ cũng vì bảo vệ mạng sống mà tự tay giết chết không biết bao nhiêu zombie, già trẻ lớn bé gì cũng đủ cả, đặc điểm của zombie bọn họ gặp được đều cứng đờ, hành động chậm chạp. 

"ĐM! Có khi nào là zombie Chúa không?" Chung Diệc lại một lần nữa phá vỡ bầu không khí nghiêm túc. Lập tức ăn một chuỳ vào đầu.

"Zombie Chúa cái đầu mày. M***! Có zombie nào xinh đẹp giống như thiên thần thế không? Mày kiếm một con ra cho tao xem?" Dương Phong hung hăng phun tào IQ của thằng bạn.

"Tránh ra, mấy thằng dại gái. Xem lão tử." Hùng Cửu đẩy cửa xe bước xuống, tư thế đĩnh đạc đi vào quán Internet, bàn tay cầm gậy vung lên phang nát sọ mấy con zombie cản đường. Một đường máu tanh đi tới chỗ Niệm Nô. Thấy cô không để ý đến hắn dù chỉ một chút thì trong lòng có chút không vui, cúi đầu đưa tay nâng cằm nhỏ để cô ngước lên nhìn mình.

"Em là yêu tinh hả?"

"Cái đệch!" Chung Diệc, Dương Phong và Điền Quân trượt chân. 

"M***! Thể hiện ghê thật. Bảo bọn này dại gái, mày chắc là không mà."

Ba tên vô cùng ăn ý giơ ngón tay giữa tặng cho Hùng Cửu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương