Sau khi đổ xe vào bãi xong, Nhị Bá cầm điện thoại gọi cho người quen.

"Tao vừa đi công chuyện. 

Ừ, đã tới rồi.

Đù, may vậy.

Cám ơn mày."

Cúp máy, gã nhếch môi cười với Niệm Nô:

"Vào luôn thôi, có một bàn trống."

Giang Tây được xây dựng theo kiến trúc hiện đại trộn lẫn một chút nét văn hóa cổ đại, mái ngói cong cong, có phòng trúc treo thơ và tranh chữ, có phòng xa hoa lộng lẫy như hoàng cung, khách thích phong cách nào thì đặt phòng trước. Một bữa ăn đơn giản ở đây cũng chi bằng tiền triệu. Phòng trống Nhị Bá được người quen để lại là căn phòng kiểu thanh lâu, rèm hồng phất phơ, lư hương lượn lờ, có tấm bình phong chắn gần cửa ra vào để mọi người không thấy rõ được bên trong đang làm gì.

Nhị Bá và Niệm Nô ngồi xuống ghế, không cần xem qua menu kiểu thẻ trúc mà phục vụ nữ mặc trang phục tỳ nữ cổ đại đưa, gã nói luôn:

"Hai phần cháo tôm nha tiểu tỳ nữ xinh đẹp."

Nữ phục vụ cười nhẹ gật đầu đi ra.

"Ngực lép đã đành, mông cũng không cong." Người vừa đi khỏi, gã liền chép miệng nói.

Niệm Nô nghe vậy càng cúi gằm mặt.

Nhị Bá cười ha ha vài tiếng, thấy bình rượu và ly nhỏ bên cạnh liền rót ra hai ly.

"Nào, uống đi. Nhất tuý giải thiên sầu."

"Không biết uống rượu." Niệm Nô lắc đầu nói.

"Ai mà chả có lần đầu không biết uống. Nào, có một ly nhỏ tí xíu như vậy thì ăn nhằm gì." Gã đẩy đẩy ly rượu về phía cô.

Thấy ly rượu quả thật rất nhỏ, Niệm Nô đưa hai tay cầm lên mũi ngửi ngửi, là mùi hoa đào rất thơm, còn có vẻ rất ngọt. Niệm Nô khẽ đưa đầu lưỡi nếm một tí, ngòn ngọt, cảm thấy thích thú, Niệm Nô liền nhấp từng ngụm từng ngụm.

"Bảo cô em giống như con mèo con có sai đâu, cái ly có chút xíu mà còn uống lâu như vậy. Nhìn anh đây nè." Nói xong, gã dốc một phát cạn sạch ly rượu.

"Đó! Uống là phải dứt khoát như vậy đấy."

Niệm Nô chớp chớp mắt nhìn gã, rồi lại cúi đầu nhìn ly rượu còn một nửa, mím môi, Niệm Nô cũng nâng ly uống cạn.

"Đó. Sướng hơn phải không?! Nào, uống tiếp một ly nữa đi, rượu này độ cồn rất thật, không say được đâu." Nhị Bá cười vui vẻ rót rượu vào hai ly.

Khi hai người uống gần hết bình rượu thì phục vụ mới chậm rãi bưng khay cháo bước vào.

"Chúc nhị vị khách quý ăn ngon miệng." Cúi đầu chào một cái, phục vụ liền lui ra.

Nhị Bá cầm muỗng đảo đều chén cháo rồi múc một muỗng ăn thử.

"Chẹp, cũng không tệ." Bình phẩm một câu, gã liền nhìn Niệm Nô chậm rãi ăn từng muỗng.

"Ây, có miếng cháo rớt trên áo kìa. Để anh đây lau cho." Gã rút khăn lụa trên bàn, người hơi chồm qua lau chỗ ngực của Niệm Nô. Lau một hồi, ánh mắt gã càng lúc càng tối, gã vừa đưa mắt nhìn biểu cảm của Niệm Nô vừa bóp nhẹ ngực cô.

Vẻ mặt Niệm Nô hồng hồng giống y chang biểu hiện của người say rượu, rất ngoan ngoãn ngồi yên cho gã muốn làm gì thì làm. Nghĩ như vậy, gã càng bạo dạn hơn đứng lên đi qua chỗ Niệm Nô ngồi xuống, bàn tay xoa nắn bả vai trơn mịn, rồi tuột dần xuống lưng, sau đó lại lên lõi xuống dưới, chui vào trong áo, xoa bóp vùng eo nhỏ nhắn, lại lần lên chui vào áo ngực, ôm trọn lấy một vùng mềm mại mê người. Hơi thở của gã liền dồn dập hẳn lên.

"Thích không em." Gã thủ thỉ bên tai Niệm Nô. Người kia ngơ ngác nhìn lại gã, lắc lắc đầu. Như bị kích thích, gã há miệng ngậm vành tai cô day nhẹ. Niệm Nô lập tức rụt rụt người muốn lùi ra sau. Nhị Bá làm sao để cô thoát, lập tức đè cô xuống sàn, mạnh mẽ hôn đôi môi hồng mọng nước, bàn tay càn quấy xoa nắn.

Niệm Nô cảm thấy rất đau, vùng lưng bị đạp sáng nay lập tức truyền tới cảm giác đau rát, đưa tay quơ đồ lung tung, tấm bình phong lập tức ngã xuống.

Nhóm người đang đi qua hành lang lập tức theo phản xạ nhìn vào.

"Tuổi trẻ thời nay thật là không có ý tứ." Một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng lên tiếng, nói xong, ông muốn dẫn người đi nơi khác thì thấy ông chủ tịch hơi nhíu mày bước tới. 

"Tiểu Yến." Người bước vào chính là chủ tịch tập đoàn Lạc Thương, bởi vì có quan hệ thông gia, ông cũng gặp qua Chu Yến vài lần. Tiếng nói của ông vừa dứt, hai vệ sĩ mặc áo đen lập tức đi vào kéo mạnh gã thanh niên ra, Nhị Bá chưa kịp trở tay đã bị một quyền giáng vào mặt, đầu óc liền quay cuồng choáng váng. 

Lạc Thương khụy gối xuống nói:

"Sao con lại ở đây? A Lâm đâu?" 

Dục Niệm Nô run rẩy nhào vào lòng ông kêu:

"Ba, con nhớ ba lắm." 

Tức thì, vẻ mặt của mấy người ở đây liền thay đổi, Lạc Thương hơi kinh ngạc nói:

"Bác không phải là ba con..." 

Giống như bị đả kích, Niệm Nô càng ôm chặt ông, giọng nói khẩn trương:

"Ba đừng bỏ rơi tiểu Yến. Tiểu Yến sẽ ngoan mà."

Lạc Thương ngửi được hương rượu trên người cô, lại nghĩ đến ông bà thông gia hay đi công tác xa, trong lòng cũng lý giải đôi chút. 

Vỗ vỗ nhẹ lưng Niệm Nô, ông trấn an nói:

"Được, không bỏ rơi tiểu Yến. Bác đưa con về nhà anh con." 

Vốn dĩ đã có chút thả lỏng, nhưng khi nghe đến câu sau thì cơ thể Niệm Nô lập tức run rẩy lắc đầu kịch liệt, nước mắt lăn dài:

"Không. Không muốn. Con chỉ muốn ở với ba."

"Được rồi. Vậy con cứ đến nhà bác chơi một thời gian." Nói xong, Lạc Thương ôm Niệm Nô đứng lên, cười khách sáo với mấy người đứng bên ngoài.

"Mọi người cứ ăn uống thoải mái, hôm nay xem như Lạc Thương tôi mời. Ngày khác lại nói chuyện tiếp."

"Không sao đâu. Chủ tịch có việc cứ đi trước."

Lạc Thương gật đầu dẫn Niệm Nô rời khỏi. 

Mấy người ở đây nhìn nhau trao đổi cũng cười cười đi tới nơi đã đặt trước. 

Nhị Bá bị vệ sĩ giữ chặt chỉ có thể chửi một tiếng xui xẻo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương