Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi
Chương 39: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 15

Một thân hình ma quỷ siêu hoàn mỹ, nói cô nàng gợi cảm, nhưng quần áo cô mặc đâu có hở hang quá. Ngược lại, từ trên xuống dưới cô bị gói gọn trong lớp quần áo kín đáo đến ngộp thở. Nhưng đường cong rất đàn bà của cô thì lại vô cùng hoàn mĩ. Cần cổ thon dài và trắng ngần, bầu ngực nảy nở như chực nhảy xổ ra khỏi lớp áo, bên dưới vòng eo thon gọn hoàn hảo là một cặp mông khiến đàn ông có thể phát điên. Tôi đứng sau lưng cô, để ý tới đôi chân thẳng tắp dài miên man của cô. Đặc biệt là đường cong nơi bắp chân, dưới đôi tất giấy mỏng manh, trông nó thật nuột nà.

Lâm Tịch rất cao, và có một mái tóc xoăn buông hờ hai vai rất đẹp, rất có mỹ cảm. Cả người cô từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào là không khiến đàn ông si mê, chẳng có chỗ nào là không thể hiện sức hút của đàn bà.

Không ngờ đẩy cửa căn phòng VIP ra, tôi thấy trên bàn tiệc có đầy đủ từ Tổng giám đốc Vương Hoa Sơn cho tới phó tổng Táo, rồi cả một quan chức cấp cao nào nữa, vài vị quan đó còn mang thêm mấy người.

Vương Hoa Sơn và phó tổng Tào nhìn thấy tôi thì đều kinh ngạc, Lâm ma nữ chẳng giải thích gì với họ, đưa tôi vào ngồi xuống.

Sau khi bữa cơm bắt đầu được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cha chả, cuối cùng tôi cũng biết Vương Hoa Sơn đưa Lâm Tịch tới bữa tiệc này để làm gì rồi, hóa ra là bắt Lâm Tịch bán sắc ăn cơm với vị quan to kia để đổi lấy một hợp đồng béo bở.

Cái vị quan tai to mặt lớn kia gặp Lâm Tịch vài lần, đã thèm cô nàng nhỏ dãi, sau khi Vương Hoa Sơn ngỏ ý muốn xây dựng nhà xưởng trên một mảnh đất thì ông ta không những ra giá đòi Vương Hoa Sơn hai mươi triệu mà còn đòi thêm Lâm Tịch, chuyện này sau đó Lâm Tịch mới nói với tôi.

Ngồi ăn mãi, Vương Hoa Sơn đột nhiên nói là có việc, cùng phó tổng Tào rời khỏi bạc tiệc trước.

Lúc này, Lâm Tịch vẫn đang chán nản tiếp đãi gã quan cao chết tiệt, mấy thuộc hạ của gã còn chẳng bằng cầm thú, thấy gã quan kia cứ quấn lấy Lâm Tịch đều giả bộ như không nhìn thấy.

Đã gần nửa đêm, trông có vẻ nghiêm túc, lịch sự mà uống rượu vào là rặt buông ra những lời vô sỉ:

“Tiểu Lâm này, cô xem, mảnh đất của các cô tôi sẽ giải quyết giúp. Chuyện này…”.

Hắn vừa nói vừa chìa tay ra, đụng vào tay Lâm Tịch, Lâm Tịch lạnh lùng nhìn hắn, hắn vẫn mặt dày lồng tay mình vào tay Lâm Tịch.

Lâm Tịch nói: “Tôi không cần”.

“Tôi đã nói cho cô là sẽ cho mà, còn về giá thành thì có thể thương lượng được. Chuyện này sẽ bàn bạc làm sau, chỉ cần vui vẻ thì chẳng có gì quan trọng cả, Tiểu Lâm, tôi nói có đúng không?” Viên quan đó vừa nói mấy lời vô liêm sỉ vừa dịch dần bàn tay lên trên.

Lâm Tịch bực bội hất ra.

Ai mà ngờ cái gã này như con hổ dữ vồ mồi, nhào về phía Lâm Tịch, ép cô nàng ngồi xuống, siết chặt tay Lâm Tịch, bàn tay còn lại thì ôm cứng lấy eo cô.

Mẹ kiếp, giờ tôi được xem kịch hay rồi! Đây đúng là trận chiến giữa con hổ và nữ long vương.

Đúng lúc tôi tưởng rằng một Lâm Tịch mạnh mẽ sẽ cho lão hổ kia một cái bạt tai thì Lâm Tịch nũng nịu đẩy ra vài cái, nói:

“Ôi, ông đã nói thế thì nghĩa là tôi không lấy không được phải không? Thế thì tôi lấy vậy, có điều... nếu như lấy thật thì ông nói xem... giá bao nhiêu?”

Con mẹ nó, ông mày nổi hết cả gai ốc lên rồi.

Gã quan vô lại bật cười hi hí:

“Tôi đã nói rồi mà, có ai mà không thích tiền đâu, có ai lại chê tiền đâu? Mọi người làm việc chẳng dễ dàng gì, đều là vì một chữ tiền thôi. Chuyện đó thì dễ nói, dễ nói lắm, ha ha!”.

Tôi cũng cảm thấy lời hắn nói rất đúng, haiz, con người làm gì có ai chê tiền, đời người... Hắn vừa nói vừa định luồn một tay vào áo Lâm Tịch, thăm dò một hồi. Lâm Tịch đẩy ra, cười hỏi:

“Rốt cuộc là bao nhiêu?”.

Gã quan đánh mắt ra hiệu cho người của hắn, thuộc hạ của hắn biết điều đuổi tôi ra ngoài cửa.

Tôi ý thức được rằng nếu tôi đi ra thì chẳng phải Lâm Tịch sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

Lúc đi ra, tôi vừa đi vừa quay đầu nhìn về sau, nếu cô gọi tôi một tiếng thì tôi sẽ kéo cô ra. Mẹ kiếp!

Cô hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm, vẫn nũng nịu cười cợt với gã quan kia, tôi quay phắt đầu lại, sải bước rất rộng ra khỏi phòng, trong lòng thầm thấy khinh bỉ cô, chả trách cô ta có thể trèo lên cao như thế.

Người ta đều nói đàn ông muốn trèo lên thì dùng tiền lót đường, đàn bà trèo lên thì dùng thân thể của mình lót đường, quả là không sai!

Bình thường lúc nào cũng làm ra vẻ lạnh lùng, thanh cao, coi thường người khác hoá ra còn bỉ ổi hơn bất kỳ kẻ hạ tiện nào, khiến tôi phát ói.

Bán thân xác của mình để ngoi lên, dâm đãng, lẳng lơ, vô liêm sỉ.

Buồn nôn!

Tôi vừa chửi thầm cô ta trong lòng, nhưng vẫn lo lắng cho cô ta, chỉ sợ cô ta thực sự bị con cầm thú đó ăn mất.

Tôi đi đi lại lại chỗ một góc quanh ở gần căn phòng VIP trong khách sạn, lòng nóng như lửa đốt, làm thế nào đây? Sao mà tôi nóng lòng thế cơ chứ?

Có nên xông vào không, nhưng nhìn mấy gã hộp pháp đứng ngay ngoài cửa, thôi bỏ đi, tôi không thắng được bọn nó.

Thế thì làm thế nào?

Đúng rồi, gọi di động cho cô ta! Dọa cho bọn họ sợ chết khiếp đi... Cầm di động, tôi tìm số của Lâm Tịch, nhưng tôi lại đơ người ra, nếu cô ta thực sự muốn sa đọa như thế thì làm thế nào để cứu được cô ta?

Nhưng nếu không gọi thì... tôi thực sự, thực sự phát điên lên mất, phát điên vì lo lắng.

Từ lúc tôi đi ra tới giờ đã gần hai mươi phút trôi qua, con mẹ nó, hai mươi phút, có thể làm khối chuyện rồi.

Tôi làm sao thế này?

Mặc kệ nó! Cô ta đã thích thế thì kệ.

Tôi quay đi, hạ quyết tâm bỏ đi, sải chân về phía trước.

Đi được ba bước thì sau lưng vang lên tiếng rầm, tôi quay đầu lại, Lâm Tịch mở cửa chạy ra, mấy gã hộ pháp đứng ngoài cửa ngây người nhìn Lâm Tịch chạy ra.

Sau đó, mấy người dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng lao vào căn phòng, gã quan thối tha trong phòng hét lên:

“Ôi, đau chết mất, đau chết mất... Mau! Mau lên! Cướp di động của nó lại, mau lên!”.

Lâm Tịch chạy tới trước mặt tôi, nhét di động vào tay tôi rồi hét:

“Mau! Cầm lấy cái này, chạy, chạy đi, còn đứng đực ra đó làm gì! Chờ chết à?”.

“Tôi... Sao tôi lại phải chạy?” Tôi cầm di động của cô, ngơ ngác nhìn cô hỏi.

Cô kéo mạnh tôi:

“Trong di động có clip làm lão già kia chết được đấy!”.

Lúc này tôi mới hiểu ra, cô muốn tôi cầm di động chạy đi, tôi lập tức quay người... Nhưng tôi cầm di động chạy đi được thì cô phải làm thế nào?

Tôi nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lao tới chỗ cầu thang bộ của khách sạn. Chạy thình thịch xuống dưới, được hai tầng lầu thì chân cô bị trẹo, hét lên một tiếng.

Đứng lên được thì bàn chân đau nhói khiến Lâm Tịch không còn sức mạnh như ban nãy nữa.

Cô đá văng đôi giày cao gót, sau đó bị tôi vừa lôi vừa chạy thêm mấy tầng nữa.

Chạy mãi, chạy mãi, tôi đứng khựng lại, kéo cô, cô hỏi dồn:

“Sao thế?”.

Tôi nói:

“Cô nghe thấy không, không có tiếng bước chân?” Lâm Tịch giỏng tai nghe ngóng, đúng là không có tiếng bước chân.

Nghe thêm lúc nữa, có! Có tiếng bước chân.

Lâm Tịch kéo tôi định chạy tiếp, tôi nói:

“Chỉ có một người!”.

“Đúng, chỉ có một người”. Lâm Tịch cũng đã nhận ra.

Cái gã giảo hoạt, xảo quyệt này bảo một người đuổi theo chúng tôi bằng đường thang bộ, mấy gã khác chia nhau đi tìm, còn có kẻ đã ở dưới chờ sẵn.

Hắn rất thông minh, nhưng hắn không ngờ rằng: Lâm Tịch không phải người bình thường, hơn nữa lại còn đi cùng với tôi.

Tôi thoát được... Lâm Tịch đi chân trần, ngồi trên bậc cầu thang xoa chân, thích chí nhìn gã thuộc hạ của lão quan già đuổi tới.

Gã đó nhảy xuống trước mặt Lâm Tịch, vừa thở hổn hển vừa nói:

“Đưa tôi! Đưa di động đây!”.

Tôi từ đằng sau lao ra, đấm mạnh một cái lên gáy hắn, tôi đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình cho đòn này, gã đó ôm lấy gáy rồi ngã lăn vào góc tường.

Tôi lao tới, tay trái túm tóc hắn, tay phải nắm lại rồi thọi vào mặt, vào bụng hắn.

Hắn khóc lóc than trời, đấm mấy chục cái, tôi cũng chẳng còn sức, hắn thì chỉ nằm rên rỉ, mềm nhũn nép mình vào góc tường, mặt mũi be bét máu.

Kéo Lâm Tịch đứng lên, cô xuýt xoa: “Không đi được nữa rồi”.

Bây giờ biết đi đâu đây? Đi đâu nhỉ? Dưới kia có người chờ sẵn, chắc chắn bọn chúng sẽ lục soát lên tận đây, chẳng nhẽ lại báo cảnh sát sao?

Đề nghị của tôi lập tức bị Lâm Tịch gạt đi. Báo cảnh sát? Nếu cảnh sát “phục vụ cho nhân dân” nhưng lại bẩn thỉu như gã kia thì người ấy sẽ khiến chúng tôi càng chết thê thảm hơn. việc này phải thận trọng mới được.

Lâm Tịch thông minh cầm chiếc di động của cái gã đang dở sống dở chết kia, nhanh chóng nhắn một tin: Đã bắt được nó rồi, bị tôi khống chế rồi, di động ở chỗ tôi, lên sân thượng đi!

Sau đó ấn nút gửi đi.

Tôi không biết là có lừa được không, nhưng ít nhất thì cũng có thể làm rối loạn sắp xếp của chúng.

Tin nhắn group gửi đi chưa lâu thì di động đổ chuông.

Tôi nhìn Lâm Tịch: “Bây giờ phải làm thế nào?”.

“Dìu tôi quay về phòng bếp ở tầng ban nãy”.

“Vì sao?”.

... Ba đầu bếp đẩy một cỗ xe được phủ khăn trắng đựng đầy “bát đũa” từ thang máy chuyên vận chuyển hàng đi xuống, rồi đi ra từ cổng sau khách sạn.

Ba đầu bếp, hai người là đầu bếp thật, còn tôi thì mặc quần áo của đầu bếp, Lâm Tịch ngồi trong lòng chiếc xe đẩy được phủ khăn trắng kín mít.

Cái lão hồ ly giảo hoạt đó quả nhiên vẫn để một người giữ ở cửa sau, thấy mấy đầu bếp mặc quần áo trắng tinh, đội cái mũ đầu bếp cao cao đi ra, hắn nhìn một cái rồi lại tiếp tục ngồi chờ ở cửa sau, thi thoảng lại nói gì đó vào di động.

Hai người đầu bếp này là đầu bếp xịn, Lâm Tịch đã dùng 1000 tệ để mua chuộc họ.

Ra khỏi cửa sau là tới bãi đồ xe, xe của Lâm Tịch để ở đây, đẩy xe tới cạnh xe của Lâm Tịch, tay thuộc hạ của lão cẩu quan đang cầm di động vừa nói vừa nhìn đông ngó tây dường như phát hiện ra điều gì đó không bình thường nên đi về phía chúng tôi.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã tới trước mặt chúng tôi, vén tấm vải trắng ra.

Nhìn thấy Lâm Tịch đang ngồi thu lu bên trong, Lâm Tịch với lấy cái bát chuyên dùng để đựng canh màu trắng to đùng lên đập vào đầu hắn, lập tức gã đó lăn lộn trên đất.

Lâm Tịch đã đưa chìa khóa cho tôi từ lúc còn ở trong khách sạn, tôi móc chìa khóa ra mở cửa xe, hai viên đầu bếp dìu cô ngồi vào ghế sau, tôi đóng cửa, khởi động xe, đạp côn, rồi thoát... Tối nay chắc chắn sẽ khó ngủ lắm đây.

“Đi bên kia!”. Lâm Tịch chỉ huy tôi.

Tới một tiểu khu, Lâm Tịch sai tôi dừng xe vào trong tiểu khu, sau đó lại bảo tôi dìu cô đi ra khỏi tiểu khu, đón một chiếc taxi.

Tới bên dưới công ty, tôi thấy lạ, sao lại tới công ty?

Xuống xe, tôi lại dìu cô.

“Vào bãi đỗ xe”.

“Vào bãi đỗ xe là để trốn trong công ty sao? Cái gã đó có thể “thông hành” trong cả thành phố này đấy”. Tôi lo lắng nói.

“Sao anh biết hắn có thể “thông hành” trong cả thành phố?”

“Tôi... tôi biết từ trước rồi. Trong tivi có thấy…”.

Ngày trước nghe các đồng nghiệp nói chuyện phiếm, tôi đã biết gã đó không phải là người dễ dây vào, trong thành phố này, một tay hắn che kín bầu trời, cấp dưới thì bị hắn đàn áp, cấp trên thì chắc cũng như hắn.

Tới trước một con tàu tuần dương lục địa màu đỏ, cô lấy chìa khóa trong túi xách ra.

Khởi động xe, đạp côn, lái ra khỏi bãi đỗ xe.

“Bây giờ đi đâu?”, tôi hỏi.

“Lái về phía tây, tới tỉnh bạn, cứ lái thẳng! Tìm trạm xăng nào để đổ xăng đã”, cô nói.

“Được”.

Đổ đầy xăng, tôi nghe lời cô, cứ lái thẳng về phía tây.

Đi vào đường cao tốc được khoảng nửa tiếng mà tâm trạng tôi vẫn vô cùng căng thẳng, hai tay vẫn run rẩy, tôi hỏi: “Tôi hút điếu thuốc được không?”

“Tới trạm phục vụ thì dừng xe”.

Mười mấy phút sau, chúng tôi tới một trạm phục vụ trên đường cao tốc, vào đó đỗ xe lại.

“Xuống mua gì ăn đi”. Lâm Tịch nói.

“Được”.

Xuống xe, vào cửa hàng mua một ít đồ ăn.

Mang về, hai người gặm bánh mì, uống nước ngọt, lúc này tôi mới phát hiện ra tay tôi bị sưng lên, toàn là vết máu, không biết là của ai.

Chân Lâm Tịch cũng sưng, tay phải toàn là máu, cô nói cũng không biết là máu của ai, lúc ở trong phòng ăn, cô cố ý tiếp cận gã kia, sau đó dùng di động lén quay lại những cái này, quay lại toàn bộ cuộc trò chuyện nhạy cảm với hắn.

Sau đó, lúc gã đó định thò tay vào áo cô thì cô đẩy mạnh ra, thế là bị hắn phát hiện ra cái điện thoại đang lén quay phim thu âm giấu ở cổ cô, Lâm Tịch lập tức đập một cái đĩa lên đầu hắn. Hắn không ngờ một người đàn bà lại giở chiêu này, cái đĩa đập thẳng vào mặt hắn, hắn lập tức hét lên, ngã về phía sau, Lâm Tịch bèn chạy ra ngoài... Lòng bàn tay Lâm Tịch có mấy vết thương, có một vết đứt khá sâu, tôi lại vào cửa hàng lần nữa.

Lúc quay về, tôi dùng nước sạch rửa tay cho cô, sau đó dùng miếng dán dán lên vết thương ở tay cô, dùng gạc băng lại, rồi lại dùng dầu hoa hồng bôi lên chân cô, sau đó bôi lên mu bàn tay phải của mình, cảm giác đau đớn bớt đi khá nhiều.

“Chạy tiếp sao?”, tôi hỏi.

Lâm Tịch tựa lưng vào ghế, lắc đầu nói:

“Hắn có giảo hoạt đến đâu thì cũng không tìm được chúng ta đâu”.

“Thế giờ chúng ta chạy về hướng này là có mục đích gì?”, tôi hỏi, châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, cuối cùng trái tim đang đập cuồng loạn nãy giờ của tôi cũng dần dần bình thường trở lại.

“Bỏ trốn”. Cô cười lạnh, sau đó gương mặt sa sầm xuống, “ngày trước tôi muốn bỏ trốn với một người đàn ông nhưng anh ta không dám, đúng là tạo hóa trêu ngươi, vở kịch vẫn diễn ra trong giấc mơ cuối cùng cũng thành sự thực, nhưng nhân vật chính không phải người đàn ông đó. Không, anh ta không phải đàn ông, mà là một gã nhu nhược, đê hèn, đáng thương”.

Tôi không hiểu cô đang lẩm bẩm cái gì, chẳng buồn đếm xỉa gì tới cô nữa.

Cô tiếp tục nói: “Anh to gan thật đấy”.

“Tôi cũng không biết vì sao tôi lại cùng kẻ thù của mình chạy tới tận đây, có thể... ha ha, gấu chó cứu mỹ nhân chăng?”. Tôi bật cười giễu cợt.

“Tôi sẽ khiến gã kia phải khốn đốn! Khiến hắn phải mất chức! Tôi vốn chẳng muốn dính vào hắn, nhưng hắn lại không coi tôi là người, dám đắc tội với tôi, thế thì tôi sẽ khiến hắn phải sống dở chết dở!”. Cô hằn học nói.

“Cô quen với lão đó lắm hả?”, tôi hỏi.

“Ai mà không biết kẻ ác số một của thành phố này chứ? Đương nhiên, tôi với anh bước vào con đường này thì cũng không quay đầu lại được nữa, cho dù có đưa được gã đó vào tù thì chúng ta quay về cùng sẽ bị bọn đàn em của hắn “làm thịt”. Chúng ta không quay về được nữa đâu…” Lâm Tịch cười nhạt.

Tôi không hiểu nổi cô, cứ như một nghị sĩ trước khi ra tòa vậy, điềm nhiên, điềm tĩnh.

“Tôi chẳng có gì cả, vài bộ quần áo rách và một căn phòng rách nát”, tôi nói, “Đi tiếp không?”.

“Đi đi, lát nữa có chỗ xuống khỏi đường cao tốc, anh đi xuống rồi đi vào đường vành đai 2”, cô vừa nói vừa xem chiếc máy dẫn đường.

“Được”, tôi lái xe ra khỏi trạm phục vụ, tiếp tục lên đường.

Đã quá nửa đêm, chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc, rẽ xuống đường vành đai 2, lúc nộp phí tại trạm thu phí, Lâm Tịch mở một lon Red Bull đưa cho tôi, tôi đón lấy uống cạn, trong lòng thấy thật nhiều cảm xúc.

Nộp phí xong, chúng tôi đi tiếp, cô châm cho tôi một điếu thuốc... Đời người thật là đầy tính kịch, hai người trước kia lúc nào cũng đối đầu với nhau như lửa với nước, không ngờ hôm nay lại cùng “gặp nạn ngao du tới tận chân trời”.

Mở nhạc lên, giọng ca của Lưu Đức Hoa: Anh đang chờ đợi một người con gái. Hay đang chờ đợi trầm luân bể khổ.

Một khúc tình ca được tưới ướt đẫm, chẳng ai quan tâm hoa tàn hoa nở, một tình yêu không thể nào khẳng định được, lung lay không vững, chỉ cần chôn sâu những nỗi đau trong lòng... Thành phố tiếp theo có cái gì khiến tôi không nỡ từ bỏ không? Đã không còn nữa, rất nhiều người mà tôi quen biết, có người thì đã bỏ chạy, có người vẫn kiên trì ở lại. Tất cả mọi người trên thế giới này đều đang chạy trốn, chỉ khác nhau ở cách bỏ trốn mà thôi. Có người thì chạy trốn một cách giả tạo, tưởng rằng mình có thể lãng quên quá khứ. Chạy trốn từ một người biết cách che giấu đau thương tới bên một người lạnh lùng nhuốm đầy máu tanh. Chạy trốn từ một nơi quen thuộc tới một nơi xa lạ, chờ đợi lần chạy trốn tiếp theo, nhút nhát, nhu nhược, nhạy cảm.

Lâm Tịch đã ngủ thiếp đi, tôi liếc nhìn cô một cái.

Bộ quần áo không che giấu được vẻ gợi cảm của cô càng trở nên quyến rũ khi được khoác ra ngoài cái thân thể ma quái đó, cô là hóa thân của dục vọng, dễ dàng chiếm cứ linh hồn người khác, bất luận là nam hay nữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương