Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi
-
Chương 1: Nữ thượng cấp ác ma
Vừa ra ngoài lắp điện thoại cho khách hàng, về đến văn phòng,
mồm miệng khô khốc, tôi uống được một ngụm nước lọc, mở điện thoại thấy có mẩu
truyện cười người lớn: Mẹ dặn con gái, khi đi đâu trời tối mà gặp thằng nào
định giờ trò thì con cứ bình tĩnh vén váy lên và bảo nó tụt quần xuống rồi lúc
đó con hãy chạy, như thế thì đến... bố nó cùng không đuổi được.
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại webtruyen.com - góc nhỏ cho người yêu sách.}
Tôi chuyển tiếp cho Lý Tĩnh bạn tôi, trong lúc tin nhắn đang gửi đi... tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại, ặc! Màn hình đang hiển thị không phải số của Lý Tĩnh, mà là Lâm ma nữ!
Tôi vội vàng ấn nút đỏ để thoát, nhưng không thể rút lại được nữa. Tôi vội tháo pin, cầu trời hãy phù hộ tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Lâm ma nữ tên thật là Lâm Tịch, còn một biệt hiệu rất hay nữa là Diệt Tuyệt Sư Thái, là giám đốc bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Tuổi tác không rõ, chắc chưa tới ba mươi. Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao lm75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ.
Có điều, người phụ nữ này cũng không phải loại bình hoa di động chỉ được cái mẽ mà không làm được gì. Cô ta có mưu lược, có tầm nhìn, hơn nữa thủ đoạn và trình độ quản lý cực cao. Ở cô hội tụ cả dung mạo trí tuệ của người phương Đông và sự phóng khoáng tự tin của người phương Tây, là nhà quản lý thiên tài kết hợp hoàn hảo giữa thiên thần và ác quỷ.
Tôi biết thế là tôi thảm rồi, hình như tin nhắn đó đã được gửi đi rồi, tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, thôi hết rồi, hết rồi...
Chỉ vài phút sau, quả nhiên ngoài cửa có tiếng của Lâm ma nữ: “Một ngày làm việc tám tiếng, tôi thấy các anh có đến năm tiếng ngồi hút thuốc! 139xxx1314, đây có phải số điện thoại của người trong văn phòng này không?”
Vẫn nên thành thật vậy, nếu không cô ta tra trên mạng nội bộ là cũng ra ngay thôi. Tôi đứng lên, cô ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt ấy không phải thầm đưa đẩy tình ý mà là ngàn vạn mũi dao sắc lẹm: “Anh! Theo tôi tới văn phòng!”
Tôi nghe thấy các đồng nghiệp nói nhỏ: “Xem ra lại có người bỏ chúng ta đi rồi.”
Những nhân viên bị Lâm ma nữ dùng ngữ khí đó gọi đến văn phòng thì thường là lành ít dữ nhiều. Viễn thông Ức Vạn là công ty lớn, cái không thiếu nhất chính là nhân viên. Những người làm được ở đây trên ba tháng đều là nhân tài hết. Những người đến cười ngựa xem hoa thì nhiều vô kể, người mới vừa đến là Lâm ma đầu để ý ngay. Nếu không vừa ý, lập tức cô ta sẽ bảo người đó đến phòng tài vụ nhận tiền rồi cuốn gói.
Tôi cũng chỉ mới đến được hai tháng, thành tích cũng không ra sao. Ngồi trong bộ phận thị trường cạnh tranh khốc liệt này lúc nào cũng phải nhìn lên phía trên, người ngồi vững ở vị trí thứ nhất từ dưới lên sẽ sùng bái người thứ hai từ dưới lên. Ai cũng biết, trong công ty tôi là thứ nhất từ dưới lên, vì chuyên ngành học của tôi không phải viễn thông, lần nào sát hạch cũng không đạt. Niềm vui được vào Ức Vạn hồi ban đầu đã bị thay thế bởi sự nơm nớp lo sợ thường trực. Có lẽ mẩu tin nhắn truyện cười hôm nay đã đẩy nhanh tốc độ nock-out của tôi. Hoặc có thể nói là bật kíp nổ khiến Lâm ma nữ để ý tới tôi sớm hơn.
Vào phòng làm việc, cô ta ngồi bắt chéo chân trên ghế, quay quay chiếc di động trên tay rồi ngẩng lên nhìn tôi. Chúng tôi hầu như chưa từng nhìn thấy cô ta bỏ kính. Từ trước tới giờ cô ta luôn đeo một cặp kính thời trang màu nâu to bản, nhưng nó không hề che khuất được vẻ đẹp của cô ta. Quan trọng nhất là cặp kính ấy có thể giấu được phần nào ánh mắt gian xảo, độc địa. Nếu nhìn thấy nụ cười nhếch mép của cô ta thì bạn hãy chuẩn bị viết di chúc đi là vừa.
“Ân Nhiên!” - Cô ta tối sầm mặt lại gọi tên tôi.
“Có!” - Tôi đứng thẳng người lên như một chiến sĩ, hai tay duỗi thẳng bên hông, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước.
“Anh rất rỗi phải không?” - Cô ta nhìn chiếc di động đang di chuyển qua các ngón tay mình một cách nho nhã.
Thật ra tôi vừa mới xong việc, ngày nào cũng đạp xe chạy khắp nơi lắp điện thoại ở biết bao khu dân cư, làm gì có thời gian rỗi trong phòng làm việc, lúc này là tôi vừa về báo cáo công việc. Nhưng chúng tôi hiểu rằng, với Lâm ma đầu, mọi lời giải thích đều là ngụy biện, nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là đừng nói gì hết.
Đột nhiên cô ta giận dữ cầm tập tài liệu đập một phát xuống bàn: ‘Thành tích sát hạch hạng nhất từ dưới lên, hiệu quả công việc cũng hạng nhất từ dưới lên! Anh nhàn rỗi quá nhỉ?!” Rồi cô ta lấy ra một quyển sổ trắng. Quyển sổ đó chính là “sổ Nam Tào”, chỉ cần viết vào đó rồi cô ta sẽ bảo bạn đến phòng tài vụ lĩnh lương. Tuy Lâm ma nữ rất tàn nhẫn nhưng ưu điểm lớn nhất chính là trả lương rất hậu hĩnh. Dù trong tháng bạn chỉ làm vài ngày thì cô ta vẫn trả bạn cả tháng lương.
Tôi tỏ vẻ đau buồn, xem ra ngày mai lại phải đến chợ việc làm rồi.
Có người gõ cửa, là thư ký của cô ta: “Lâm tổng giám, số hàng này tôi đã nghiệm thu, nhưng bên thị trường của Đông Thành Môn gọi tới bảo mai mới đến nhận hàng được. Tôi định chuyển hàng về kho, nhưng họ đều tan làm cả rồi.
Lâm Tịch đang định mở quyển sổ ra thì ngừng lại, nhìn rồi dùng di động chỉ vào tôi: “Anh đi chuyển hàng đi.”
Đúng là “xe đến đầu núi ắt có đường”, tuy có đường nhưng chỉ e cũng là con đường chết thôi! Nhiệm vụ này đã kéo dài tính mạng của tôi thêm một chút, cô thư ký ơi, tôi yêu cô chết mất!
Một đống thùng lớn chứa đầy điện thoại, mỗi thùng đến mấy chục bộ, có đến mấy chục thùng, mỗi thùng nặng hơn sáu chục cân. Đó cũng không phải vấn đề, vấn đề là cái kho chứa đồ ở tầng một, mà văn phòng chúng tôi lại ở tầng ba, tôi phải chạy qua chạy lại mất ba tiếng đồng hồ mới xong.
Tôi dựa vào tường chỗ hành lang ngồi thở hồng hộc, tóc bết cả lại, mồ hôi vã ra như tắm. Lúc ấy tôi nghe tiếng một nhóm người đang tiến lại, Lâm ma nữ dẫn đầu, phía sau là một nhóm người không biết từ đâu đến. Nhân viên công ty chúng tôi mặc đồng phục. Mùa hè nam sơ mi trắng, quần âu xám, giày da đen; nữ sơ mi trắng, váy ngắn công sở, không thể không nhấn mạnh rằng, váy công sở của các nữ đồng nghiệp ở đây ngắn vô cùng, rất bắt mắt.
Lâm tổng giám thì khác, tuy ăn mặc cũng rất công sở nhưng màu sắc thì mỗi ngày mỗi khác. Tiếng giày cao gót của cô ta gõ từng nhịp lên mặt đất, theo sau là những người tuy không quen biết nhưng ai cũng cúi đầu khom lưng vâng dạ, có lẽ lại đến làm nghiệp vụ hoặc nhờ vả Lâm tổng giám việc gì đó.
Đến trước mặt tôi, cô ta dừng lại, cũng không thèm ngoảnh lại nhìn tôi, vẫn nhìn thẳng vào phía trước hỏi: “Ân Nhiên, đã chuyển xong chưa?”
“Chuyển xong rồi.”
“Được, khá tốt!” Cô ta gật gù rồi đi tiếp. Nói thế là có ý gì? Có phải tạm thời không đuổi việc tôi nữa không?
Tôi đang nghĩ thì bỗng một người chui ra từ nhóm hơn chục người kia kéo tôi lại: “Người anh em, đi nào!”
Tôi ngạc nhiên đẩy anh ta ra: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi ăn rồi!”
Họ vừa kéo tôi đi vừa nói chuyện: “Sản phẩm của Viễn thông Ức Vạn các cậu đúng là rất tốt, chúng tôi muốn mở vài cửa hàng độc quyền của Ức Vạn ở thành phố Vĩnh Châu, muốn nhờ đến giám đốc Lâm của các cậu. Nhưng cô ấy lại cứng rắn quá, cậu là nhân viên công ty chắc là rất hiểu con người cô ấy, người anh em, chỉ giáo cho chúng tôi đi.”
Tôi lắc đầu dừng lại: “Tôi không giúp được các anh đâu, xin lỗi!”
Họ thấy tôi từ chối thì cuống lên, nhất quyết kéo tôi cùng đi: “Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp cũng được.”
Đến bãi đỗ xe, Lâm tổng giám lên chiếc xe thích hợp với con người cô ta nhất, một chiếc “tuần dương hạm” trên mặt đất màu đỏ cực kỳ bá đạo.
Mấy người này kéo tôi lên một cái xe nào đó mà tôi chẳng biết, rồi châm thuốc cầu xin tôi: “Người anh em, thật sự không dám giấu gì cậu, mọi người ra ngoài làm ăn đều không dễ dàng gì. Chúng tôi đã nhắm chuẩn thị trường này mới không tiếc mọi giá để đổ vốn vào. Cửa hàng bên đó chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn đợi vượt qua ải của Lâm tổng giám nữa thôi, cậu giúp chúng tôi xong việc, năm vạn!”
Tôi là kẻ nghèo khó, hiện đang thuê một căn phòng ngầm dưới đất tám mươi tệ một tháng. Năm vạn cơ à?
Tôi động lòng rồi, nhưng cũng bất lực, tôi vẫn lắc đầu.
“Sáu vạn!”
“Không phải thế đại ca à, các anh có cho tôi nhiều hơn nữa thì tôi cũng không làm nổi đâu.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã chạy đến một khách sạn, họ thuê một phòng bao riêng, tôi tự biết mình không thích hợp với những nơi xa xỉ thế này, đi vài bước lại lùi lại tìm cách chuồn. Nhưng mấy người kia thật là, không biết sao lại quay lại giữ chặt lấy, kéo tôi vào phòng.
Bọn họ vừa ăn vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn. Chỉ là có chút ý kiến bất đồng về việc nhập hàng. Lâm tổng giám kiên quyết muốn công ty đích thân chuyển hàng đi, còn bọn họ thì kiên quyết muốn tự đến nhận hàng. Tôi thấy chẳng có gì khác biệt cả, nhưng sau đó thì nghe ra, nếu công ty chuyển hàng thì sẽ được thêm một khoản phí vận chuyển không nhỏ. Lâm tổng giám cũng thật là keo kiệt, có chút như vậy cũng muốn kiếm chác từ người ta. Phải biết là người ta đang giúp công ty mình làm ăn chứ?
Lâm tổng giám nổi giận đập bàn: “Sản phẩm của công ty tôi tốt như thế, không sợ không có ai tiêu thụ! Nếu không nhất trí được điều kiện này thì thôi không cần bàn nữa!” Cô ta cũng thật dứt khoát, nói xong là đứng dậy luôn.
Mấy người kia cuống cuồng đứng dậy mời Lâm tổng giám ngồi xuống bàn tiếp, mời rượu tôi rất nhiều, rồi cũng mời cả Lâm tổng giám. Cô ta thấy tôi ngồi ở đây cũng chẳng thể hiện nét mặt gì, bảo tôi lại ngồi bên cạnh rồi tôi phải thay cô ta uống hết rượu, cũng may tửu lượng của tôi rất khá.
Nhưng sau đó tôi uống phải ly rượu có vị gì đó rất lạ, uống rồi tôi cảm thấy không ổn, rất đắng, ngửi thì thấy vẫn là rượu thôi, hay là mấy người kia cho gì vào? Lâm tổng giám cũng uống vài cốc.
Tôi vừa ngồi xuống thì đầu óc choáng váng, chắc chắn bị mấy người kia cho vào tròng rồi.
Lâm tổng giám uống nhiều hơn tôi vài cốc, đôi mắt mơ màng sau cặp kính cho tôi biết cô ta đã say rồi. Cô ta mơ màng ký hợp đồng, thật ra hợp đồng cũng chẳng có gì, chỉ là công ty không được chuyển hàng nữa mà thôi.
Mấy người kia bắt tay với bọn tôi rồi rút lui hết, để lại tôi và Lâm tổng giám. Đầu óc tôi quay cuồng, rất muốn ói. Toàn thân tôi gần như không còn chút sức lực nào, gắng gượng đứng dậy lần sờ ra cửa, cô ta gọi tôi lại: “Đỡ tôi về!”
Tôi dìu cô ta ra khỏi phòng, tuy choáng váng nhưng tôi vẫn còn ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn: “Lâm tổng giám, tôi không thể đưa chị về được đâu.” Cô ta lấy điện thoại ra, bấm bấm rồi nhìn nhìn, sau đó đưa điện thoại cho tôi bảo: “Tìm cho tôi cái tên cầm thú Vương Hoa Sơn.” Vương Hoa Sơn chính là tổng giám đốc của Viễn thông Ức Vạn, hơn bốn mươi tuổi, có con có cái rồi, ly hôn N lần, nhiều vợ nhiều phúc, nghe đồn là bạn trai của cô ta. Không ngờ cô ta lại gọi lão tổng như thế...
Tuy ý thức vẫn còn nhưng mắt tôi không thể nhìn được chữ trên màn hình nữa: “Lâm tổng giám, mấy thứ trên màn hình điện thoại của chị là chữ à?”
“Tôi cũng thấy không phải.”
Cô ta nói xong thì “ộc” một tiếng, phun hết lên người tôi, một đống hỗn độn chảy từ cổ tôi xuống. Tôi từ từ cúi đầu nhìn, cô ta vẫn tiếp tục nôn. Tôi muốn đẩy cô ta ra nhưng lại không dám, bộ não của tôi lúc này vẫn làm việc một cách thần kỳ.
Trời ơi, quần áo của tôi, từ đầu đến chân đều là mấy thứ kinh tởm từ trong dạ dày của cô ta. Có một cô nhân viên chạy lại: “Khách sạn chúng tôi có phòng trên tầng mười ba, chi bằng tôi đưa anh chị lên nhé”. Cô nhân viên này thật yêu nghề.
Tôi không muốn đi nhưng cô nhân viên lại đỡ tay trái của Lâm ma nữ, tôi lại đang đỡ tay phải của cô ta, cảm giác thấy cô nhân viên đó kéo hai chúng tôi ra thang máy rồi lên bộ phận cho thuê phòng.
Một phòng đôi năm trăm tám, phòng đơn bốn trăm tám. Tôi lấy ví tiền ra, chỉ đủ thuê một phòng đơn, mà đó lại là toàn bộ tiền ăn của tôi trong tháng này, nếu tôi thuê phòng thì có lẽ tháng này tôi chết đói nơi đầu đường xó chợ mất...
Tôi đang do dự thì cô nhân viên nhiệt tình kia giật lấy ví, lấy hết tiền ra trả tiền phòng. Tôi sầu thảm cầm lấy chìa khóa phòng, đỡ Lâm tổng giám về phòng số 1314, tai còn nghe được đoạn đối thoại giữa cô nhân viên nhiệt tình và cô lễ tân: “Hôm nay lại có người thuê phòng đơn, Tiểu Lý, cậu giỏi thật đấy!”
Trời! Thì ra cô nhân viên nhiệt tình đó chỉ vì tiền hoa hồng thôi.
Tôi dìu Lâm Tịch, cô ta vẫn bước đi được. Lâm Tịch đi giày cao gót nên hình như còn cao hơn tôi, đầu ngả lên vai tôi. Tôi tra thẻ mở cửa, chỉ có một cái giường, cũng may giường rộng, có lẽ hai người nằm được. Tôi đỡ Lâm Tịch nằm xuống, cởi giày, chèn gối, đắp chăn cho cô ta.
Vào phòng vệ sinh, nhìn đống bầy nhầy toàn thân mà tôi muốn ọe. Tôi cởi hết quần áo ra giặt, mỏng thế này chắc cũng nhanh khô. Sau đó tôi quấn khăn tắm chui vào chăn nằm quay lưng với cô ta.
Đang ngủ thì cô ta lật người, tay gác lên người tôi. Tôi đẩy ra, gương mặt cô ta lúc này không còn sát khí thường ngày, nhìn càng thấy xinh đẹp như tiên giáng trần. Tôi khẽ đẩy được cô ta ra nhưng rồi cô ta lại trở mình nằm sát vào tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của cô ta khi bỏ cặp kính ra. Tôi rất muốn chạm vào nó, muốn hôn lên nó. Bỗng nhiên cô ta mở mắt ra nhìn tôi.
Tôi hốt hoảng, với tôi, cô ta đúng là cơn ác mộng. Lần này đến công ty tôi cũng chỉ cầu mong đừng chạm cô ta. Tôi sợ bị cô ta khai trừ, công việc này là cái phao cứu sinh hiện giờ của tôi, không nắm cho chắc thì sẽ bị chìm nghỉm mất. Mấy năm trước bố tôi là lãnh đạo huyện, tính cách thẳng thắn, đã đắc tội rất nhiều người.
Sau đó ông bị người ta dằn mặt, họ thuê một tên lưu manh sáng nào cũng ném vỡ cửa kính nhà tôi, báo cảnh sát cũng vô ích. Rồi ông nổi giận vác khẩu súng săn ông nội để lại bắn tên lưu manh kia.
Tàng trữ súng đạn đã là một tội, lại thêm việc bắn người bị thương, bố tôi thất thế. Tuy không phải ngồi tù nhưng bị giáng xuống làm thường dân. Phượng hoàng thất thế còn không bằng gà, khi bố tôi còn có uy danh, họ hàng ở quê xum xoe nịnh nọt, khi ông thành người dân thường là bắt đầu dấy lên những tin đồn nói rằng ông tham ô nên bị cách chức. Ở Trung Quốc, tham quan là loại bị coi thường nhất.
Cũng chính vì thế, bố tôi làm ăn gì cũng hỏng, lúc nào cũng bị kẻ khác chọc gậy bánh xe, ông đành về quê làm ruộng chăn nuôi kiếm tiền cho tôi và hai đứa em gái đi học. Miễn đủ tiền cho tôi học hết đại học, gian nhà đáng tiền cũng bán rồi, thế nhưng vẫn còn hai đứa em gái phải học nữa, nên phải thắt lưng buộc bụng. Tết về nhà, mới hết mùng ba Tết là bố đuổi tôi đi, nói là “nam nhi chí tại bốn phương”, cho tôi hai nghìn tệ rồi bảo tôi đi mà lập nghiệp. Thế nhưng bất hạnh thay, tôi bị bọn gọi là bạn tốt lôi kéo vào tổ chức buôn bán trái phép. Sau khi bị giam hai tuần, khi được cho ra ngoài hít thở không khí trong lành thì tôi cướp con dao gọt hoa quả của một bà cô chống lại mấy người canh chừng tôi. Họ không dám động thủ, đành để tôi đi. Sau đó tôi đến đây, thành phố Hồ Bình.
Tôi vốn có bạn gái, còn là hoa khôi của lớp nữa, cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng ra khỏi môi trường đại học trong sáng, gặp phải hiện thực xã hội, con người sẽ thay đổi. Tôi và cô ấy đến thành phố Hồ Bình, thuê nhà ở chung với nhau. Cô ấy là trưởng bộ phận món u trong khách sạn năm sao, lương tháng hơn ba nghìn tệ. Cô ấy xinh đẹp nên cũng rất hấp dẫn nhiều người. Có lần cô ấy nói với tôi, một ông chủ lớn muốn tặng cô ấy một con BMW hơn ba chục vạn tệ, muốn cô ấy theo ông ta nhưng cô không đồng ý. Sau đó lại có một ông chủ hơn sáu chục tuổi nhận cô ấy là con gái nuôi và tặng một ngôi biệt thự. Con gái nuôi, đương nhiên không phải con gái kiểu nói chuyện thuần túy rồi, cô ấy cũng từ chối.
Sau nữa, khi nhìn ra sự hư ảo của thế gian này, chỉ có tiền mới thỏa mãn được hạnh phúc, cô ấy dứt bỏ tình cảm ba năm trời của chúng tôi đi theo một đại ca xã hội đen. Anh ta cho cô ấy một trăm vạn, còn hứa mỗi tháng cho cô ít nhất ba vạn tệ. Tình yêu của tôi tan thành mây khói trong một đêm. Cất đi nỗi thương tâm, tôi tiếp tục lên đường, đến công ty Ức Vạn, thuê một gian phòng dưới hầm tám chục tệ một tháng.
Tôi đẩy đẩy người Lâm ma nữ, cô ta mở mắt nhìn tôi rất lâu, rồi đột nhiên đôi môi ấm nóng kia dính lên môi tôi. Nụ hôn của cô ta nhẹ nhàng êm ái khiến tôi không muốn rời xa. Nhưng tôi vẫn đẩy cô ta ra, tôi cần công việc, tôi phải giúp cha gánh vác gia đình này.
Thế nhưng khi tay tôi đẩy ra thì lại chạm đúng hai bầu ngực đầy đặn của cô ta. Vào khoảnh khắc tôi nhận thức được điều ấy thì dục vọng đã đập tan lý trí của tôi. Từ khi bạn gái bỏ đi, đã hơn hai tháng rồi tôi không hề chạm vào phụ nữ. Khi còn ở cùng bạn gái, mỗi tuần số lần điên cuồng của chúng tôi lớn hơn, hoặc ít nhất là bằng mười. Nó giống như thuốc phiện khiến tôi nghiện, đột nhiên hai tháng liền cai tình dục, khoảnh khắc này tôi giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa. Tôi lật người ngồi lên, cởi hết quần áo của cô ta, một thân hình hoàn mĩ hiện ra trước mắt, tôi ném cái khăn tắm trên người đi. Hai thân thể quấn lấy nhau dưới ánh đèn, suốt cả đêm...
Lần đầu tiên tôi không dậy nổi vào buổi sáng, khi tôi còn chưa dậy thì nghe thấy tiếng cô ta dậy mặc quần áo. Nhưng tôi thực sự quá mệt, không mở nổi mắt ra nữa.
Mặc xong quần áo cô ta đá tôi một cái, lúc này tôi mới thực sự tỉnh: Trời ơi! đêm qua tôi đã ngủ với Lâm ma nữ!
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại webtruyen.com - góc nhỏ cho người yêu sách.}
Tôi chuyển tiếp cho Lý Tĩnh bạn tôi, trong lúc tin nhắn đang gửi đi... tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại, ặc! Màn hình đang hiển thị không phải số của Lý Tĩnh, mà là Lâm ma nữ!
Tôi vội vàng ấn nút đỏ để thoát, nhưng không thể rút lại được nữa. Tôi vội tháo pin, cầu trời hãy phù hộ tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Lâm ma nữ tên thật là Lâm Tịch, còn một biệt hiệu rất hay nữa là Diệt Tuyệt Sư Thái, là giám đốc bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Tuổi tác không rõ, chắc chưa tới ba mươi. Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao lm75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ.
Có điều, người phụ nữ này cũng không phải loại bình hoa di động chỉ được cái mẽ mà không làm được gì. Cô ta có mưu lược, có tầm nhìn, hơn nữa thủ đoạn và trình độ quản lý cực cao. Ở cô hội tụ cả dung mạo trí tuệ của người phương Đông và sự phóng khoáng tự tin của người phương Tây, là nhà quản lý thiên tài kết hợp hoàn hảo giữa thiên thần và ác quỷ.
Tôi biết thế là tôi thảm rồi, hình như tin nhắn đó đã được gửi đi rồi, tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, thôi hết rồi, hết rồi...
Chỉ vài phút sau, quả nhiên ngoài cửa có tiếng của Lâm ma nữ: “Một ngày làm việc tám tiếng, tôi thấy các anh có đến năm tiếng ngồi hút thuốc! 139xxx1314, đây có phải số điện thoại của người trong văn phòng này không?”
Vẫn nên thành thật vậy, nếu không cô ta tra trên mạng nội bộ là cũng ra ngay thôi. Tôi đứng lên, cô ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt ấy không phải thầm đưa đẩy tình ý mà là ngàn vạn mũi dao sắc lẹm: “Anh! Theo tôi tới văn phòng!”
Tôi nghe thấy các đồng nghiệp nói nhỏ: “Xem ra lại có người bỏ chúng ta đi rồi.”
Những nhân viên bị Lâm ma nữ dùng ngữ khí đó gọi đến văn phòng thì thường là lành ít dữ nhiều. Viễn thông Ức Vạn là công ty lớn, cái không thiếu nhất chính là nhân viên. Những người làm được ở đây trên ba tháng đều là nhân tài hết. Những người đến cười ngựa xem hoa thì nhiều vô kể, người mới vừa đến là Lâm ma đầu để ý ngay. Nếu không vừa ý, lập tức cô ta sẽ bảo người đó đến phòng tài vụ nhận tiền rồi cuốn gói.
Tôi cũng chỉ mới đến được hai tháng, thành tích cũng không ra sao. Ngồi trong bộ phận thị trường cạnh tranh khốc liệt này lúc nào cũng phải nhìn lên phía trên, người ngồi vững ở vị trí thứ nhất từ dưới lên sẽ sùng bái người thứ hai từ dưới lên. Ai cũng biết, trong công ty tôi là thứ nhất từ dưới lên, vì chuyên ngành học của tôi không phải viễn thông, lần nào sát hạch cũng không đạt. Niềm vui được vào Ức Vạn hồi ban đầu đã bị thay thế bởi sự nơm nớp lo sợ thường trực. Có lẽ mẩu tin nhắn truyện cười hôm nay đã đẩy nhanh tốc độ nock-out của tôi. Hoặc có thể nói là bật kíp nổ khiến Lâm ma nữ để ý tới tôi sớm hơn.
Vào phòng làm việc, cô ta ngồi bắt chéo chân trên ghế, quay quay chiếc di động trên tay rồi ngẩng lên nhìn tôi. Chúng tôi hầu như chưa từng nhìn thấy cô ta bỏ kính. Từ trước tới giờ cô ta luôn đeo một cặp kính thời trang màu nâu to bản, nhưng nó không hề che khuất được vẻ đẹp của cô ta. Quan trọng nhất là cặp kính ấy có thể giấu được phần nào ánh mắt gian xảo, độc địa. Nếu nhìn thấy nụ cười nhếch mép của cô ta thì bạn hãy chuẩn bị viết di chúc đi là vừa.
“Ân Nhiên!” - Cô ta tối sầm mặt lại gọi tên tôi.
“Có!” - Tôi đứng thẳng người lên như một chiến sĩ, hai tay duỗi thẳng bên hông, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước.
“Anh rất rỗi phải không?” - Cô ta nhìn chiếc di động đang di chuyển qua các ngón tay mình một cách nho nhã.
Thật ra tôi vừa mới xong việc, ngày nào cũng đạp xe chạy khắp nơi lắp điện thoại ở biết bao khu dân cư, làm gì có thời gian rỗi trong phòng làm việc, lúc này là tôi vừa về báo cáo công việc. Nhưng chúng tôi hiểu rằng, với Lâm ma đầu, mọi lời giải thích đều là ngụy biện, nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là đừng nói gì hết.
Đột nhiên cô ta giận dữ cầm tập tài liệu đập một phát xuống bàn: ‘Thành tích sát hạch hạng nhất từ dưới lên, hiệu quả công việc cũng hạng nhất từ dưới lên! Anh nhàn rỗi quá nhỉ?!” Rồi cô ta lấy ra một quyển sổ trắng. Quyển sổ đó chính là “sổ Nam Tào”, chỉ cần viết vào đó rồi cô ta sẽ bảo bạn đến phòng tài vụ lĩnh lương. Tuy Lâm ma nữ rất tàn nhẫn nhưng ưu điểm lớn nhất chính là trả lương rất hậu hĩnh. Dù trong tháng bạn chỉ làm vài ngày thì cô ta vẫn trả bạn cả tháng lương.
Tôi tỏ vẻ đau buồn, xem ra ngày mai lại phải đến chợ việc làm rồi.
Có người gõ cửa, là thư ký của cô ta: “Lâm tổng giám, số hàng này tôi đã nghiệm thu, nhưng bên thị trường của Đông Thành Môn gọi tới bảo mai mới đến nhận hàng được. Tôi định chuyển hàng về kho, nhưng họ đều tan làm cả rồi.
Lâm Tịch đang định mở quyển sổ ra thì ngừng lại, nhìn rồi dùng di động chỉ vào tôi: “Anh đi chuyển hàng đi.”
Đúng là “xe đến đầu núi ắt có đường”, tuy có đường nhưng chỉ e cũng là con đường chết thôi! Nhiệm vụ này đã kéo dài tính mạng của tôi thêm một chút, cô thư ký ơi, tôi yêu cô chết mất!
Một đống thùng lớn chứa đầy điện thoại, mỗi thùng đến mấy chục bộ, có đến mấy chục thùng, mỗi thùng nặng hơn sáu chục cân. Đó cũng không phải vấn đề, vấn đề là cái kho chứa đồ ở tầng một, mà văn phòng chúng tôi lại ở tầng ba, tôi phải chạy qua chạy lại mất ba tiếng đồng hồ mới xong.
Tôi dựa vào tường chỗ hành lang ngồi thở hồng hộc, tóc bết cả lại, mồ hôi vã ra như tắm. Lúc ấy tôi nghe tiếng một nhóm người đang tiến lại, Lâm ma nữ dẫn đầu, phía sau là một nhóm người không biết từ đâu đến. Nhân viên công ty chúng tôi mặc đồng phục. Mùa hè nam sơ mi trắng, quần âu xám, giày da đen; nữ sơ mi trắng, váy ngắn công sở, không thể không nhấn mạnh rằng, váy công sở của các nữ đồng nghiệp ở đây ngắn vô cùng, rất bắt mắt.
Lâm tổng giám thì khác, tuy ăn mặc cũng rất công sở nhưng màu sắc thì mỗi ngày mỗi khác. Tiếng giày cao gót của cô ta gõ từng nhịp lên mặt đất, theo sau là những người tuy không quen biết nhưng ai cũng cúi đầu khom lưng vâng dạ, có lẽ lại đến làm nghiệp vụ hoặc nhờ vả Lâm tổng giám việc gì đó.
Đến trước mặt tôi, cô ta dừng lại, cũng không thèm ngoảnh lại nhìn tôi, vẫn nhìn thẳng vào phía trước hỏi: “Ân Nhiên, đã chuyển xong chưa?”
“Chuyển xong rồi.”
“Được, khá tốt!” Cô ta gật gù rồi đi tiếp. Nói thế là có ý gì? Có phải tạm thời không đuổi việc tôi nữa không?
Tôi đang nghĩ thì bỗng một người chui ra từ nhóm hơn chục người kia kéo tôi lại: “Người anh em, đi nào!”
Tôi ngạc nhiên đẩy anh ta ra: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi ăn rồi!”
Họ vừa kéo tôi đi vừa nói chuyện: “Sản phẩm của Viễn thông Ức Vạn các cậu đúng là rất tốt, chúng tôi muốn mở vài cửa hàng độc quyền của Ức Vạn ở thành phố Vĩnh Châu, muốn nhờ đến giám đốc Lâm của các cậu. Nhưng cô ấy lại cứng rắn quá, cậu là nhân viên công ty chắc là rất hiểu con người cô ấy, người anh em, chỉ giáo cho chúng tôi đi.”
Tôi lắc đầu dừng lại: “Tôi không giúp được các anh đâu, xin lỗi!”
Họ thấy tôi từ chối thì cuống lên, nhất quyết kéo tôi cùng đi: “Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp cũng được.”
Đến bãi đỗ xe, Lâm tổng giám lên chiếc xe thích hợp với con người cô ta nhất, một chiếc “tuần dương hạm” trên mặt đất màu đỏ cực kỳ bá đạo.
Mấy người này kéo tôi lên một cái xe nào đó mà tôi chẳng biết, rồi châm thuốc cầu xin tôi: “Người anh em, thật sự không dám giấu gì cậu, mọi người ra ngoài làm ăn đều không dễ dàng gì. Chúng tôi đã nhắm chuẩn thị trường này mới không tiếc mọi giá để đổ vốn vào. Cửa hàng bên đó chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn đợi vượt qua ải của Lâm tổng giám nữa thôi, cậu giúp chúng tôi xong việc, năm vạn!”
Tôi là kẻ nghèo khó, hiện đang thuê một căn phòng ngầm dưới đất tám mươi tệ một tháng. Năm vạn cơ à?
Tôi động lòng rồi, nhưng cũng bất lực, tôi vẫn lắc đầu.
“Sáu vạn!”
“Không phải thế đại ca à, các anh có cho tôi nhiều hơn nữa thì tôi cũng không làm nổi đâu.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã chạy đến một khách sạn, họ thuê một phòng bao riêng, tôi tự biết mình không thích hợp với những nơi xa xỉ thế này, đi vài bước lại lùi lại tìm cách chuồn. Nhưng mấy người kia thật là, không biết sao lại quay lại giữ chặt lấy, kéo tôi vào phòng.
Bọn họ vừa ăn vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn. Chỉ là có chút ý kiến bất đồng về việc nhập hàng. Lâm tổng giám kiên quyết muốn công ty đích thân chuyển hàng đi, còn bọn họ thì kiên quyết muốn tự đến nhận hàng. Tôi thấy chẳng có gì khác biệt cả, nhưng sau đó thì nghe ra, nếu công ty chuyển hàng thì sẽ được thêm một khoản phí vận chuyển không nhỏ. Lâm tổng giám cũng thật là keo kiệt, có chút như vậy cũng muốn kiếm chác từ người ta. Phải biết là người ta đang giúp công ty mình làm ăn chứ?
Lâm tổng giám nổi giận đập bàn: “Sản phẩm của công ty tôi tốt như thế, không sợ không có ai tiêu thụ! Nếu không nhất trí được điều kiện này thì thôi không cần bàn nữa!” Cô ta cũng thật dứt khoát, nói xong là đứng dậy luôn.
Mấy người kia cuống cuồng đứng dậy mời Lâm tổng giám ngồi xuống bàn tiếp, mời rượu tôi rất nhiều, rồi cũng mời cả Lâm tổng giám. Cô ta thấy tôi ngồi ở đây cũng chẳng thể hiện nét mặt gì, bảo tôi lại ngồi bên cạnh rồi tôi phải thay cô ta uống hết rượu, cũng may tửu lượng của tôi rất khá.
Nhưng sau đó tôi uống phải ly rượu có vị gì đó rất lạ, uống rồi tôi cảm thấy không ổn, rất đắng, ngửi thì thấy vẫn là rượu thôi, hay là mấy người kia cho gì vào? Lâm tổng giám cũng uống vài cốc.
Tôi vừa ngồi xuống thì đầu óc choáng váng, chắc chắn bị mấy người kia cho vào tròng rồi.
Lâm tổng giám uống nhiều hơn tôi vài cốc, đôi mắt mơ màng sau cặp kính cho tôi biết cô ta đã say rồi. Cô ta mơ màng ký hợp đồng, thật ra hợp đồng cũng chẳng có gì, chỉ là công ty không được chuyển hàng nữa mà thôi.
Mấy người kia bắt tay với bọn tôi rồi rút lui hết, để lại tôi và Lâm tổng giám. Đầu óc tôi quay cuồng, rất muốn ói. Toàn thân tôi gần như không còn chút sức lực nào, gắng gượng đứng dậy lần sờ ra cửa, cô ta gọi tôi lại: “Đỡ tôi về!”
Tôi dìu cô ta ra khỏi phòng, tuy choáng váng nhưng tôi vẫn còn ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn: “Lâm tổng giám, tôi không thể đưa chị về được đâu.” Cô ta lấy điện thoại ra, bấm bấm rồi nhìn nhìn, sau đó đưa điện thoại cho tôi bảo: “Tìm cho tôi cái tên cầm thú Vương Hoa Sơn.” Vương Hoa Sơn chính là tổng giám đốc của Viễn thông Ức Vạn, hơn bốn mươi tuổi, có con có cái rồi, ly hôn N lần, nhiều vợ nhiều phúc, nghe đồn là bạn trai của cô ta. Không ngờ cô ta lại gọi lão tổng như thế...
Tuy ý thức vẫn còn nhưng mắt tôi không thể nhìn được chữ trên màn hình nữa: “Lâm tổng giám, mấy thứ trên màn hình điện thoại của chị là chữ à?”
“Tôi cũng thấy không phải.”
Cô ta nói xong thì “ộc” một tiếng, phun hết lên người tôi, một đống hỗn độn chảy từ cổ tôi xuống. Tôi từ từ cúi đầu nhìn, cô ta vẫn tiếp tục nôn. Tôi muốn đẩy cô ta ra nhưng lại không dám, bộ não của tôi lúc này vẫn làm việc một cách thần kỳ.
Trời ơi, quần áo của tôi, từ đầu đến chân đều là mấy thứ kinh tởm từ trong dạ dày của cô ta. Có một cô nhân viên chạy lại: “Khách sạn chúng tôi có phòng trên tầng mười ba, chi bằng tôi đưa anh chị lên nhé”. Cô nhân viên này thật yêu nghề.
Tôi không muốn đi nhưng cô nhân viên lại đỡ tay trái của Lâm ma nữ, tôi lại đang đỡ tay phải của cô ta, cảm giác thấy cô nhân viên đó kéo hai chúng tôi ra thang máy rồi lên bộ phận cho thuê phòng.
Một phòng đôi năm trăm tám, phòng đơn bốn trăm tám. Tôi lấy ví tiền ra, chỉ đủ thuê một phòng đơn, mà đó lại là toàn bộ tiền ăn của tôi trong tháng này, nếu tôi thuê phòng thì có lẽ tháng này tôi chết đói nơi đầu đường xó chợ mất...
Tôi đang do dự thì cô nhân viên nhiệt tình kia giật lấy ví, lấy hết tiền ra trả tiền phòng. Tôi sầu thảm cầm lấy chìa khóa phòng, đỡ Lâm tổng giám về phòng số 1314, tai còn nghe được đoạn đối thoại giữa cô nhân viên nhiệt tình và cô lễ tân: “Hôm nay lại có người thuê phòng đơn, Tiểu Lý, cậu giỏi thật đấy!”
Trời! Thì ra cô nhân viên nhiệt tình đó chỉ vì tiền hoa hồng thôi.
Tôi dìu Lâm Tịch, cô ta vẫn bước đi được. Lâm Tịch đi giày cao gót nên hình như còn cao hơn tôi, đầu ngả lên vai tôi. Tôi tra thẻ mở cửa, chỉ có một cái giường, cũng may giường rộng, có lẽ hai người nằm được. Tôi đỡ Lâm Tịch nằm xuống, cởi giày, chèn gối, đắp chăn cho cô ta.
Vào phòng vệ sinh, nhìn đống bầy nhầy toàn thân mà tôi muốn ọe. Tôi cởi hết quần áo ra giặt, mỏng thế này chắc cũng nhanh khô. Sau đó tôi quấn khăn tắm chui vào chăn nằm quay lưng với cô ta.
Đang ngủ thì cô ta lật người, tay gác lên người tôi. Tôi đẩy ra, gương mặt cô ta lúc này không còn sát khí thường ngày, nhìn càng thấy xinh đẹp như tiên giáng trần. Tôi khẽ đẩy được cô ta ra nhưng rồi cô ta lại trở mình nằm sát vào tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của cô ta khi bỏ cặp kính ra. Tôi rất muốn chạm vào nó, muốn hôn lên nó. Bỗng nhiên cô ta mở mắt ra nhìn tôi.
Tôi hốt hoảng, với tôi, cô ta đúng là cơn ác mộng. Lần này đến công ty tôi cũng chỉ cầu mong đừng chạm cô ta. Tôi sợ bị cô ta khai trừ, công việc này là cái phao cứu sinh hiện giờ của tôi, không nắm cho chắc thì sẽ bị chìm nghỉm mất. Mấy năm trước bố tôi là lãnh đạo huyện, tính cách thẳng thắn, đã đắc tội rất nhiều người.
Sau đó ông bị người ta dằn mặt, họ thuê một tên lưu manh sáng nào cũng ném vỡ cửa kính nhà tôi, báo cảnh sát cũng vô ích. Rồi ông nổi giận vác khẩu súng săn ông nội để lại bắn tên lưu manh kia.
Tàng trữ súng đạn đã là một tội, lại thêm việc bắn người bị thương, bố tôi thất thế. Tuy không phải ngồi tù nhưng bị giáng xuống làm thường dân. Phượng hoàng thất thế còn không bằng gà, khi bố tôi còn có uy danh, họ hàng ở quê xum xoe nịnh nọt, khi ông thành người dân thường là bắt đầu dấy lên những tin đồn nói rằng ông tham ô nên bị cách chức. Ở Trung Quốc, tham quan là loại bị coi thường nhất.
Cũng chính vì thế, bố tôi làm ăn gì cũng hỏng, lúc nào cũng bị kẻ khác chọc gậy bánh xe, ông đành về quê làm ruộng chăn nuôi kiếm tiền cho tôi và hai đứa em gái đi học. Miễn đủ tiền cho tôi học hết đại học, gian nhà đáng tiền cũng bán rồi, thế nhưng vẫn còn hai đứa em gái phải học nữa, nên phải thắt lưng buộc bụng. Tết về nhà, mới hết mùng ba Tết là bố đuổi tôi đi, nói là “nam nhi chí tại bốn phương”, cho tôi hai nghìn tệ rồi bảo tôi đi mà lập nghiệp. Thế nhưng bất hạnh thay, tôi bị bọn gọi là bạn tốt lôi kéo vào tổ chức buôn bán trái phép. Sau khi bị giam hai tuần, khi được cho ra ngoài hít thở không khí trong lành thì tôi cướp con dao gọt hoa quả của một bà cô chống lại mấy người canh chừng tôi. Họ không dám động thủ, đành để tôi đi. Sau đó tôi đến đây, thành phố Hồ Bình.
Tôi vốn có bạn gái, còn là hoa khôi của lớp nữa, cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng ra khỏi môi trường đại học trong sáng, gặp phải hiện thực xã hội, con người sẽ thay đổi. Tôi và cô ấy đến thành phố Hồ Bình, thuê nhà ở chung với nhau. Cô ấy là trưởng bộ phận món u trong khách sạn năm sao, lương tháng hơn ba nghìn tệ. Cô ấy xinh đẹp nên cũng rất hấp dẫn nhiều người. Có lần cô ấy nói với tôi, một ông chủ lớn muốn tặng cô ấy một con BMW hơn ba chục vạn tệ, muốn cô ấy theo ông ta nhưng cô không đồng ý. Sau đó lại có một ông chủ hơn sáu chục tuổi nhận cô ấy là con gái nuôi và tặng một ngôi biệt thự. Con gái nuôi, đương nhiên không phải con gái kiểu nói chuyện thuần túy rồi, cô ấy cũng từ chối.
Sau nữa, khi nhìn ra sự hư ảo của thế gian này, chỉ có tiền mới thỏa mãn được hạnh phúc, cô ấy dứt bỏ tình cảm ba năm trời của chúng tôi đi theo một đại ca xã hội đen. Anh ta cho cô ấy một trăm vạn, còn hứa mỗi tháng cho cô ít nhất ba vạn tệ. Tình yêu của tôi tan thành mây khói trong một đêm. Cất đi nỗi thương tâm, tôi tiếp tục lên đường, đến công ty Ức Vạn, thuê một gian phòng dưới hầm tám chục tệ một tháng.
Tôi đẩy đẩy người Lâm ma nữ, cô ta mở mắt nhìn tôi rất lâu, rồi đột nhiên đôi môi ấm nóng kia dính lên môi tôi. Nụ hôn của cô ta nhẹ nhàng êm ái khiến tôi không muốn rời xa. Nhưng tôi vẫn đẩy cô ta ra, tôi cần công việc, tôi phải giúp cha gánh vác gia đình này.
Thế nhưng khi tay tôi đẩy ra thì lại chạm đúng hai bầu ngực đầy đặn của cô ta. Vào khoảnh khắc tôi nhận thức được điều ấy thì dục vọng đã đập tan lý trí của tôi. Từ khi bạn gái bỏ đi, đã hơn hai tháng rồi tôi không hề chạm vào phụ nữ. Khi còn ở cùng bạn gái, mỗi tuần số lần điên cuồng của chúng tôi lớn hơn, hoặc ít nhất là bằng mười. Nó giống như thuốc phiện khiến tôi nghiện, đột nhiên hai tháng liền cai tình dục, khoảnh khắc này tôi giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa. Tôi lật người ngồi lên, cởi hết quần áo của cô ta, một thân hình hoàn mĩ hiện ra trước mắt, tôi ném cái khăn tắm trên người đi. Hai thân thể quấn lấy nhau dưới ánh đèn, suốt cả đêm...
Lần đầu tiên tôi không dậy nổi vào buổi sáng, khi tôi còn chưa dậy thì nghe thấy tiếng cô ta dậy mặc quần áo. Nhưng tôi thực sự quá mệt, không mở nổi mắt ra nữa.
Mặc xong quần áo cô ta đá tôi một cái, lúc này tôi mới thực sự tỉnh: Trời ơi! đêm qua tôi đã ngủ với Lâm ma nữ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook