Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70
Chương 31: 31: Lý Thiết Chùy Bị Dọa Đến Hồn Bay Phách Lạc Tối Nay Không Phải Ông Ta Thực Sự Là Làm Thức Ăn Cho Sói Rồi Chứ


Tiết Linh Yến đưa tay nắm lấy viên ngọc, dùng tay sờ vẻ ngoài của viên ngọc, viên ngọc màu trắng thô ráp không mịn, giống như được mài tròn từ xương động vật vậy.

Cô nhớ ra rồi, viên ngọc này được cô cướp từ tay lính của Diêm Vương, không ngờ trùng sinh xong viên ngọc này cũng đi theo.

Đồ mà lính của Diêm Vương quý đến vậy chắc chắn là đồ tốt, cho dù không đổi thành tiền được, buổi tối dùng để soi sáng cũng không tồi.

Đang suy nghĩ, ánh sáng của viên ngọc bèn vụt tắt, căn phòng quay trở lại bóng tối.

Tiết Linh Yến chê bai nhíu mày, đồ tồi gì vậy?“Đừng đánh con, đừng đánh chị con…”Tiết Linh Yến vừa muốn vứt viên ngọc đi, đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh của em trai, cô vội mang giày đến phòng phía tây.


“Tiểu Đình, Tiểu Đình, tỉnh dậy.

”Tiết Linh Yến nhìn thấy em trai nằm trên phảng cứ lắc đầu, trên mặt đều là mồ hôi và nước mắt, cúi người xuống muốn gọi cậu bé dậy, Tiểu Đình đột nhiên ngồi dậy, Tiết Linh Yến không phòng hờ bị đập vào mũi, dòng chảy nóng ngay lập tức chảy từ mũi ra khiến cô không thể không dùng tay che lại.

“Chị.

”Tiểu Đình căng thẳng nhìn chị gái, vừa nãy cậu bé gặp ác mộng rồi, mơ thấy mẹ kế và ba ác độc đánh cậu và chị gái, rồi bị giật mình dậy.

“Không sao, ngủ đi! Chị trông chừng em.

”Tiết Linh Yến nhìn dáng vẻ sợ hãi của em trai, dịu dàng an ủi cậu bé, không vội đi tìm đồ nhét mũi lại, dùng tay che mũi rồi ngồi bên phảng trông chừng cậu bé.

Tiểu Đình có chị gái ở bên rất nhanh lại vào giấc ngủ, Tiết Linh Yến che mũi về đến phòng mình, cô cảm giác chắc là mình đã chảy rất nhiều máu, bèn nhóm đèn dầu lên muốn tìm một miếng vải nhét mũi lại.

Đèn sáng lên rồi, nhưng cô lại ngơ ngác, máu đâu? Sao không có chút máu nào vậy?Gặp ma rồi!Thôi thì Tiết Linh Yến cũng không quan tâm nữa, thổi tắt đèn dầu đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm vào rừng đi săn.

Vừa mới nhắm mắt nằm xuống gối, đã cảm giác cơ thể nhẹ bị hút vào một không gian.


Tiết Linh Yến ánh mắt sắc bén chuẩn bị sẵn tư thế tấn công, cảnh giác nhìn xung quanh.

Phát hiện nơi mình đang ở giống như là một thế ngoại đào nguyên!Trời xanh mây trắng, ánh nắng ban mai, phía xa xăm có các cây trái xum xuê, dưới chân bước lên đất đen mềm xốp, một dòng thác chảy thẳng từ trên xuống, đất xung quanh con kênh đều nhũn nhẹ.

Khói sương mờ ảo, mũi thơm trái cây xông thẳng vào mũi.

Tiết Linh Yến nhếch mày, không cảm giác được hơi thở nguy hiểm, cô mới thả lỏng ra.

“Có ai không?”Cô la lớn về phía khu rừng phía xa, la hơn mười tiếng đều không thấy ai trả lời.

Tiết Linh Yến là đại vương núi, gan lớn tày trời môi trường gì cũng không dọa được cô, lục lọi trong trong ngoài ngoài không gian này, sau khi xác nhận không có ai cô nhíu mày thật chặt.


Đây là nơi nào? Mình vào đây bằng cách nào vậy?Ánh mắt Tiết Linh Yến sắc lại, bá đạo la lên với không trung: “Ông đây muốn ra ngoài!”Tiếng la vừa dứt người cô đã nằm trên giường rồi, Tiết Linh Yến là một người có việc thì phải hiểu rõ ràng,Cũng muốn xem thử đây là cái quái gì?Lại la lên một tiếng: “Ông đây muốn vào trong.

”Ngạc nhiên phát hiện mình lại quay về không gian, Tiết Linh Yến sờ cằm vui sướng, mảnh đất này cô nhận!Cô thử liên tục vào lần, xác nhận không gian này chỉ thuộc về mình, bèn để tiền và đồ quý giá vào trong không gian hết.

Đất phì nhiêu như thế này mà không trồng chút gì đó lãng phí quá đi, cô suy nghĩ ngày mai tìm hạt giống trồng thử, xem có thể trồng ra lương thực được không?Tiết Linh Yến ở trong nhà đọ sức với không gian, Lý Thiết Chùy thì thảm rồi, một mình ông ta giãy nãy trong khu rừng hai canh giờ.

Mỗi khúc xương đều giống như bị người khác dùng búa đập nát, rồi nghiền thật mịn, đau đến thấu tận tâm can, lại không hét ra được tiếng nào.

Tiếng sói gào càng ngày càng gần, Lý Thiết Chùy bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, tối nay ông ta không phải thực sự trở thành đồ ăn của sói chứ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương