Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài
-
Quyển 1 - Chương 27: Mặc nguyệt vị thành niên
Hôm nay, Tần Vi Nhiên không có huấn luyện cho bọn họ, mà là để bọn họ nhớ kỹ tên cô, hơn nữa nói cho bọn họ biết, ngày mai cô sẽ sắp xếp huấn luyện cho bọn họ, nếu ai có hứng thú tham gia, cô đều rất hoan nghênh.
Huấn luyện viên mỹ nữ lên tiếng, đương nhiên là có nhiều người ủng hộ, đều tỏ vẻ chiều mai họ sẽ đến đúng giờ. Tần Vi Nhiên cũng không quản lời nói của bọn họ có đáng tin hay không, đúng lúc tan tầm, liền rời khỏi sân huấn luyện.
Minh Thủy nhìn bóng dáng Tần Vi Nhiên rời đi, mỉm cười một chút, lập tức đi theo.
Tần Vi Nhiên vừa ra khỏi Cục Quốc An, Phó Vân liền gọi điện tới. Tần Vi Nhiên thiếu chút nữa hoài nghi hắn đã đứng ở của Cục Quốc An giám thị cô, bằng không sao cô vừa bước ra hắn đã gọi tới?”
“Tam tầm?”
“Ừ.”
“Tôi tới đón em.”
“Tôi có lái xe.”
“Được rồi, vậy em tới đón tôi đi!”
“Anh không có lái xe sao?”
“Có, nhưng mà em không thấy lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, đi ra ngoài ăn một bữa côm còn lái hai chiếc xe, không phải là quá mức xa lạ sao?”
“Địa chỉ?”
Tiếp xúc với Phó Vân hai lần, Tần Vi Nhiên cở bản đã biết cá tính của hắn, không đạt được mục tiêu thì không bỏ qua. Cô cũng lười nói nhảm với hắn, coi như làm quên kinh đo một chút là được.
“Tập đoàn Phong Vân rất dễ tìm, ba tòa cao ốc cao nhất ở trung tâm kinh đo đều là của Tập đoàn Phong Vân, trừ bỏ trung tâm thương mại và khách sạn, cái còn lại chính là chỗ tôi làm việc.”
Tần Vi Nhiên trực tiếp tắt điện thoại, mở phần mềm bản đò, đi theo hướng dẫn, còn bắt cô tìm ba tòa nhà, cô cũng không có thời gian để lãng phí.
Chiếc Hummer màu đen dừng trước của lớn Tập đoàn Phong Vân làm rất nhiều người chú ý. Có không ít người nhận ra chiếc xe này chính là xe Hummer mới nhất, lập tức thấy hứng thú với chủ xe. Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mặc quân trang ngồi trong xe, mấy người bọn họ lập tức không muốn đi. Bọn họ đều muốn biết người nào trong công ty bọn họ lại tốt số như vậy, lại quen với một nữ quân nhân.
Khi sắp đến, Tần Vi Nhiên có gọi điện cho Phó Vân, không nghĩ tới người này biết cô tới mà còn không đi xuống, đẻ cô chờ ở đay nhận mấy cái nhìn của những người đứng đây, cong không ngừng thảo luận. Tần Vi Nhiên cảm thấy tính tình lạnh nhạt của cô sắp bùng phát mất rồi.
Mười phút sau, Phó Vân thảnh thơi đi ra. Đi theo sau hắn vẫn là mấy người lần trước, chỉ là thiếu người nói nhiều Thường Tiếu thôi.
Mấy người kia nhìn thấy Tổng giám đốc đại nhân đi bộ ra, đều nghĩ mình nhìn nhầm, xoa xoa hai mắt. Sau khi xác định mình không nhìn lầm, bọn họ giờ mới bắt đầu khiếp sợ, dường như cos người đã đoán được gì đo.
“Tổng giám đốc…” Trong một mảnh âm thanh cung kính, Phó Vân đi tới bên cạnh xe của Tần Vi Nhiên, không nói gì mở cửa bước vào.
Đám người Triều Lạc thức thời không đi cùng.
Tần Vi Nhiên cũng không hỏi nhiều, lập tức rời khỏi hiện trường.
Phó Vân dựa vào ghế, nhu nhu mi tâm, dường như rất mệt mỏi.
Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng: “Nếu anh mệt mỏi, tôi đưa anh về nhà.”
Phó Vân cười thấp hai tiếng: “Yên tâm, em nhất định sẽ có cơ hội đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi đói bụng. Đương nhiên, nếu em muốn đến nhà tôi ăn cơm, tôi nghĩ mẹ tôi nhất định rất hoan nghênh.
“Đi đâu ăn cơm?”
“Em muốn ăn cơm Hoa hay cơm Tây?”
“Cơm Hoa.”
“Vậy em tới nhà hàng khách sạn Phong Vân đi, trên tầng cao nhất đều có cơm Hoa cơm Tây.”
Tần Vi Nhiên nhíu mày nhìn hắn, nếu đều có cả hai, vậy hắn hỏi cô làm gì?
Khi tới nhà hàng, nhà hàng đã có rất nhiều người. Người tới đây ăn cơm đa phần là nhân vật nổi tiếng, quý tộc, đương nhiên đều nhận biết Phó Vân. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Vi Nhiên mặc quân trang đi bên cạnh hắn, đều sửng sốt một chút.
Cho tới bây giờ Phó Vân luôn không có phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, mà hiện tại, chẳng những có phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, còn được hắn nắm tay, quan hệ của hai người đã rất rõ ràng.
Rất nhiều người thừa dịp này muốn chào hỏi Phó Vân, Phó Vân đều gật đầu mỉm cười, tuy không trả lời nhưng cũng đã cho họ mặt mũi.
Hai người ngồi vào bàn, có bức tường thủy tinh hạ rèm, không gian rất tao nhã, chất lượng phục vụ tốt, đều khiến cho giới thượng lưu lui tới đống đúc, cho dù ăn một bữa cơm trong đây cũng đủ để một gia đình bình thường tiêu dùng trong mấy tháng.
Hai người còn chưa gọi món thì có một chàng trai đi tới, nhưng lại không có ai ngăn cản. Phía sau cậu còn có một cô gái trông rất thanh thuần, thoạt nhìn như một nữ sinh trung học, hiển nhiên là rất ít khi đến nơi xa hoa này, có chút rụt rè cúi đầu.
Phó Vân nhìn chàng trai bên cạnh, nhíu mày: Sao cậu lại ở đây?”
“Dẫn bạn gái nhỏ đi ăn cơm, đương nhiên là đến nơi của anh rồi, nước phù sa không đổ ruộng ngoài thôi.” Nói xong, cậu còn cố ý nhìn thoáng qua cô gái đứng bên cạnh, cười: “Tĩnh Tĩnh, ngồi bên cạnh nữ quân nhân này đi.”
Cô gái không trả lời, rất nhu thuận ngồi bên cạnh Tần Vi Nhiên.
Chàng trai vẫn nở nụ cười mê chết người không đền mạng: “Ngại quá, Thiếu tá đại nhân, tôi là Mạc Nguyệt, là bạn của Vân thiếu, không ngại khi ngồi chung chứ?”
Tần Vi Nhiên nâng mắt nhìn Mặc Nguyệt. Nếu nói Phó Vân là yêu nghiệt, Mặc Nguyệt chính là yêu mị. Khuôn mặt anh tuấn, mí mắt rất sâu, long mi vừa dài vừa cong, mỗi lần nháy mắt đều có thể nhìn thấy hàng mi dày đậm, đôi mắt này dường như còn xinh đẹp hơn phụ nữ, có lực sát thương toàn trường. Mũi anh tuấn tương xứng, đôi môi với độ dày hoàn mỹ. Hơn nữa, cậu có khí chất cao quý trời sinh, có thể nói, có rất nhiều phụ nữ như thiêu than lao đầu vào lửa vì cậu.
Tần Vi Nhiên còn chưa nói gì, Phó Vân sẽ không mở miệng: “Tôi rất để ý.”
“Vân thiếu, tốt xấu gì thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, quan hệ rất mật thiết, khó có khi mình cùng nhau ăn một bữa cơm, không cần phải khó chịu như vậy.”
“Tôi sửa lại một chút, là tôi nhìn cậu lớn lên. Mặc Nguyệt, cậu vẫn còn vị thành niên.” Nói xong, hắn lại nhìn về phía cô gái.
Mặc Nguyệt ôm lấy bả vai Phó Vân: “Này, tốt xấu gì thì em cũng là em trai của anh, không cần lôi em xuống đài như vậy. Yên Yên nhà anh còn nhỏ tuổi hơn em, cũng đã ra vào song bạc nhiều năm, em chưa thấy anh nói với cô ấy lần nào.”
“Nếu cậu muốn nói, không có ai ngăn cản cậu.”
“Sắc mặt Mặc Nguyệt có chút xấu hổ: “Ai muốn nói với cô ấy. Dựa vào tính tình của cô ấy, phỏng chừng về sau không ai muốn rước.”
“Đó không phải là đúng ý cậu sao?”
Mặc Nguyệt hiển nhiên là không muốn nhiều lời: “Được rồi, không quấy rầy anh và chị dâu ăn cơm. Tĩnh Tĩnh, đi thôi.”
Tần Vi Nhiên nhìn bóng dáng Mặc Nguyệt, dù thế nào cũng không ngờ, chàng trai thoạt nhìn thành thục cao quý này vẫn còn là vị thành niên.
Huấn luyện viên mỹ nữ lên tiếng, đương nhiên là có nhiều người ủng hộ, đều tỏ vẻ chiều mai họ sẽ đến đúng giờ. Tần Vi Nhiên cũng không quản lời nói của bọn họ có đáng tin hay không, đúng lúc tan tầm, liền rời khỏi sân huấn luyện.
Minh Thủy nhìn bóng dáng Tần Vi Nhiên rời đi, mỉm cười một chút, lập tức đi theo.
Tần Vi Nhiên vừa ra khỏi Cục Quốc An, Phó Vân liền gọi điện tới. Tần Vi Nhiên thiếu chút nữa hoài nghi hắn đã đứng ở của Cục Quốc An giám thị cô, bằng không sao cô vừa bước ra hắn đã gọi tới?”
“Tam tầm?”
“Ừ.”
“Tôi tới đón em.”
“Tôi có lái xe.”
“Được rồi, vậy em tới đón tôi đi!”
“Anh không có lái xe sao?”
“Có, nhưng mà em không thấy lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, đi ra ngoài ăn một bữa côm còn lái hai chiếc xe, không phải là quá mức xa lạ sao?”
“Địa chỉ?”
Tiếp xúc với Phó Vân hai lần, Tần Vi Nhiên cở bản đã biết cá tính của hắn, không đạt được mục tiêu thì không bỏ qua. Cô cũng lười nói nhảm với hắn, coi như làm quên kinh đo một chút là được.
“Tập đoàn Phong Vân rất dễ tìm, ba tòa cao ốc cao nhất ở trung tâm kinh đo đều là của Tập đoàn Phong Vân, trừ bỏ trung tâm thương mại và khách sạn, cái còn lại chính là chỗ tôi làm việc.”
Tần Vi Nhiên trực tiếp tắt điện thoại, mở phần mềm bản đò, đi theo hướng dẫn, còn bắt cô tìm ba tòa nhà, cô cũng không có thời gian để lãng phí.
Chiếc Hummer màu đen dừng trước của lớn Tập đoàn Phong Vân làm rất nhiều người chú ý. Có không ít người nhận ra chiếc xe này chính là xe Hummer mới nhất, lập tức thấy hứng thú với chủ xe. Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mặc quân trang ngồi trong xe, mấy người bọn họ lập tức không muốn đi. Bọn họ đều muốn biết người nào trong công ty bọn họ lại tốt số như vậy, lại quen với một nữ quân nhân.
Khi sắp đến, Tần Vi Nhiên có gọi điện cho Phó Vân, không nghĩ tới người này biết cô tới mà còn không đi xuống, đẻ cô chờ ở đay nhận mấy cái nhìn của những người đứng đây, cong không ngừng thảo luận. Tần Vi Nhiên cảm thấy tính tình lạnh nhạt của cô sắp bùng phát mất rồi.
Mười phút sau, Phó Vân thảnh thơi đi ra. Đi theo sau hắn vẫn là mấy người lần trước, chỉ là thiếu người nói nhiều Thường Tiếu thôi.
Mấy người kia nhìn thấy Tổng giám đốc đại nhân đi bộ ra, đều nghĩ mình nhìn nhầm, xoa xoa hai mắt. Sau khi xác định mình không nhìn lầm, bọn họ giờ mới bắt đầu khiếp sợ, dường như cos người đã đoán được gì đo.
“Tổng giám đốc…” Trong một mảnh âm thanh cung kính, Phó Vân đi tới bên cạnh xe của Tần Vi Nhiên, không nói gì mở cửa bước vào.
Đám người Triều Lạc thức thời không đi cùng.
Tần Vi Nhiên cũng không hỏi nhiều, lập tức rời khỏi hiện trường.
Phó Vân dựa vào ghế, nhu nhu mi tâm, dường như rất mệt mỏi.
Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng: “Nếu anh mệt mỏi, tôi đưa anh về nhà.”
Phó Vân cười thấp hai tiếng: “Yên tâm, em nhất định sẽ có cơ hội đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi đói bụng. Đương nhiên, nếu em muốn đến nhà tôi ăn cơm, tôi nghĩ mẹ tôi nhất định rất hoan nghênh.
“Đi đâu ăn cơm?”
“Em muốn ăn cơm Hoa hay cơm Tây?”
“Cơm Hoa.”
“Vậy em tới nhà hàng khách sạn Phong Vân đi, trên tầng cao nhất đều có cơm Hoa cơm Tây.”
Tần Vi Nhiên nhíu mày nhìn hắn, nếu đều có cả hai, vậy hắn hỏi cô làm gì?
Khi tới nhà hàng, nhà hàng đã có rất nhiều người. Người tới đây ăn cơm đa phần là nhân vật nổi tiếng, quý tộc, đương nhiên đều nhận biết Phó Vân. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Vi Nhiên mặc quân trang đi bên cạnh hắn, đều sửng sốt một chút.
Cho tới bây giờ Phó Vân luôn không có phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, mà hiện tại, chẳng những có phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, còn được hắn nắm tay, quan hệ của hai người đã rất rõ ràng.
Rất nhiều người thừa dịp này muốn chào hỏi Phó Vân, Phó Vân đều gật đầu mỉm cười, tuy không trả lời nhưng cũng đã cho họ mặt mũi.
Hai người ngồi vào bàn, có bức tường thủy tinh hạ rèm, không gian rất tao nhã, chất lượng phục vụ tốt, đều khiến cho giới thượng lưu lui tới đống đúc, cho dù ăn một bữa cơm trong đây cũng đủ để một gia đình bình thường tiêu dùng trong mấy tháng.
Hai người còn chưa gọi món thì có một chàng trai đi tới, nhưng lại không có ai ngăn cản. Phía sau cậu còn có một cô gái trông rất thanh thuần, thoạt nhìn như một nữ sinh trung học, hiển nhiên là rất ít khi đến nơi xa hoa này, có chút rụt rè cúi đầu.
Phó Vân nhìn chàng trai bên cạnh, nhíu mày: Sao cậu lại ở đây?”
“Dẫn bạn gái nhỏ đi ăn cơm, đương nhiên là đến nơi của anh rồi, nước phù sa không đổ ruộng ngoài thôi.” Nói xong, cậu còn cố ý nhìn thoáng qua cô gái đứng bên cạnh, cười: “Tĩnh Tĩnh, ngồi bên cạnh nữ quân nhân này đi.”
Cô gái không trả lời, rất nhu thuận ngồi bên cạnh Tần Vi Nhiên.
Chàng trai vẫn nở nụ cười mê chết người không đền mạng: “Ngại quá, Thiếu tá đại nhân, tôi là Mạc Nguyệt, là bạn của Vân thiếu, không ngại khi ngồi chung chứ?”
Tần Vi Nhiên nâng mắt nhìn Mặc Nguyệt. Nếu nói Phó Vân là yêu nghiệt, Mặc Nguyệt chính là yêu mị. Khuôn mặt anh tuấn, mí mắt rất sâu, long mi vừa dài vừa cong, mỗi lần nháy mắt đều có thể nhìn thấy hàng mi dày đậm, đôi mắt này dường như còn xinh đẹp hơn phụ nữ, có lực sát thương toàn trường. Mũi anh tuấn tương xứng, đôi môi với độ dày hoàn mỹ. Hơn nữa, cậu có khí chất cao quý trời sinh, có thể nói, có rất nhiều phụ nữ như thiêu than lao đầu vào lửa vì cậu.
Tần Vi Nhiên còn chưa nói gì, Phó Vân sẽ không mở miệng: “Tôi rất để ý.”
“Vân thiếu, tốt xấu gì thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, quan hệ rất mật thiết, khó có khi mình cùng nhau ăn một bữa cơm, không cần phải khó chịu như vậy.”
“Tôi sửa lại một chút, là tôi nhìn cậu lớn lên. Mặc Nguyệt, cậu vẫn còn vị thành niên.” Nói xong, hắn lại nhìn về phía cô gái.
Mặc Nguyệt ôm lấy bả vai Phó Vân: “Này, tốt xấu gì thì em cũng là em trai của anh, không cần lôi em xuống đài như vậy. Yên Yên nhà anh còn nhỏ tuổi hơn em, cũng đã ra vào song bạc nhiều năm, em chưa thấy anh nói với cô ấy lần nào.”
“Nếu cậu muốn nói, không có ai ngăn cản cậu.”
“Sắc mặt Mặc Nguyệt có chút xấu hổ: “Ai muốn nói với cô ấy. Dựa vào tính tình của cô ấy, phỏng chừng về sau không ai muốn rước.”
“Đó không phải là đúng ý cậu sao?”
Mặc Nguyệt hiển nhiên là không muốn nhiều lời: “Được rồi, không quấy rầy anh và chị dâu ăn cơm. Tĩnh Tĩnh, đi thôi.”
Tần Vi Nhiên nhìn bóng dáng Mặc Nguyệt, dù thế nào cũng không ngờ, chàng trai thoạt nhìn thành thục cao quý này vẫn còn là vị thành niên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook