Bữa trưa là dựa theo Nhuế Tuyết Tình yêu cầu, vô cùng phong phú, đầu bếp nhà họ Tấn là bỏ ra số tiền lớn mời tới, làm được thức ăn đầy đủ sắc hương vị, làm Nhuế Tuyết Tình rất động lòng, vẫn có một tổ thành viên nhỏ đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Nhuế Tuyết Tình, cô đang làm việc ở dưới ánh mắt đau buồn của các nhân viên, thong thả ung dung ăn xong lượng cơm không khoa học.

Mà lúc này, trong lòng các nhân viên làm việc đang lo sợ không yên --

# Dạ dày phu nhân nhà ta không có khả năng lớn như dạ dày vua #

# Chuyện này không khoa học, mẹ ơi! Mau dẫn tôi về nhà #

# Địa Cầu đã bị người ngoài hành tinh công chiếm rồi ư, ríu rít #

-- Một điều cuối cùng, người ngoài hành tinh muốn nói cho các bạn biết, chúc mừng các bạn đã đáp đúng rồi!

Nhuế Tuyết Tình tao nhã dùng khăn ăn lau đôi môi, để khăn ăn xuống, đứng lên: “Hôm nay tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến, quản gia Lâm, giúp tôi sắp xếp tài xế.”

Trong lòng quản gia Lâm kinh hoàng, quả nhiên lại thêm một chuyện không khoa học! Ai cũng biết Tấn phu nhân đã n năm không cùng lui tới với nhà mẹ đẻ! Nhưng mà nghĩ đến tin tức đăng lớn trên báo hôm nay, quản gia Lâm im lặng, so với việc phu nhân đi công ty tiên sinh gây rối, vẫn nên để ngài ấy về nhà mẹ đẻ làm ồn một trận, tử đạo hữu bất tử bần đạo*. (*thà để người khác chết chứ không để mình chết, thà hại người chứ không hại mình)

Vì vậy quản gia Lâm nhanh chóng thu xếp xe, thấy từ phòng ngủ ra đến bên ngoài trong tay Nhuế Tuyết Tình mang theo một va ly hành lý tinh xảo, hoàn toàn không phải như cô nói “về nhà mẹ đẻ một chuyến”, mà định ở lâu dài, quản gia Lâm cũng làm như không nhìn thấy, tự mình tiến lên nhận lấy va ly hành lý trong tay Nhuế Tuyết Tình, hỏi: “Phu nhân, ngài tính đi qua ở vài ngày sao? Muốn mang theo Tiểu Trương qua chăm sóc ngài không?”

“Không cần.”

Quản gia Lâm vì vậy không nói gì nữa, đưa Nhuế Tuyết Tình lên xe, dặn dò tài xế chăm sóc phu nhân thật tốt, sau đó mang theo người giúp việc của biệt thư đưa mắt nhìn xe chở Nhuế Tuyết Tình đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng xe nữa, lấy Tiểu Trương cầm đầu mấy người trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”

Có người phụ họa, có người im lặng, nhưng đều bộ dạng mừng rỡ, trong lòng quản gia Lâm khen ngợi, cũng rất lạnh lùng nhìn bọn họ, mấy người kia lập tức im lặng, cúi đầu không nói. Quản gia Lâm vào phòng khách biệt thự, lập tức cầm điện thoại nhà lên gọi điện thoại đến nhà chính nhà họ Tấn.

“Anh Lưu, tôi là Tiểu Lâm. . . . . . Phu nhân không có việc gì, chỉ là mới vừa bảo tài xế Tiểu Vương chở về nhà mẹ đẻ. . . . . . Không mang quá nhiều đồ, chỉ mang một va ly hành lý nhỏ, có thể sẽ ở lại thêm vài ngày. . . . . . Dạ, phu nhân không để cho người đi theo. . . . . . Ừm, được, phiền toái anh Lưu giúp tôi xin phép với bà chủ một tiếng.”

Tuy nhà mẹ đẻ của Nhuế Tuyết Tình cũng ở thành phố C, cũng ở Lão Thành Khu*, là địa phương rất vắng vẻ, từ biệt thự nhà họ Tấn lái xe đi, không gặp kẹt xe đều phải mất hai ba tiếng, Nhuế Tuyết Tình không hỏi tài xế có biết đường hay không, bởi vì cô từ trong trí nhớ của chủ cũ biết được, từng hành động của cô ấy đều ở trong mắt của người giúp việc nhà họ Tấn, coi như cô ấy thật sự nhiều năm không về nhà mẹ đẻ, không liên hệ với người nhà mẹ đẻ, người nhà họ Tấn lại biết rõ chuyện nhà mẹ cô ấy như lòng bàn tay, nếu không chính là thất trách rồi.

(*Lão Thành Khu (chữ Hán giản thể: 老城区): là một quận của thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Lão Thành nằm ở phía đông của Lạc Dương, có diện tích 57 km2, dân số khoảng 130.000 người. Quận này được chia ra thành các đơn vị hành chính gồm 6 nhai đạo: Tây Bác Ngung, Đông Nam Ngung, Đông Bắc Ngung, Tây Nam Ngung, Tây Quan, Nam Quan. Theo wikipedia.)

Nhuế Tuyết Tình rất yên tâm, vừa lên xe chỉ dựa vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại, đợi cô ngủ một giấc tỉnh lại, xe vẫn chạy, nhìn thời gian đoán chừng còn chưa tới một tiếng lái xe, chỉ đi ngang qua địa phương có chút sầm uất, không giống với trong trí nhớ của Nhuế Tuyết Tình.

diễn-đàn-lê-quý-đôn

Tài xế Tiểu Vương rất có ánh mắt của người trẻ tuổi, thấy Nhuế Tuyết Tình dường như đang nhìn quanh, cũng biết cô chưa quen thuộc với việc phát triển nhanh này, lập tức cười giải thích cho cô: “Phu nhân, có thể ngài không biết, mấy năm này nơi này mới xây khu khai phá, có nhà chung cư, có khu làm việc, gần trường học, buôn bán còn tương đối sầm uất.”

Nhuế Tuyết Tình có cũng được mà không có cũng chẳng sao gật đầu một cái, tầm mắt di chuyển tới một tòa cao ốc bách hóa, Nhuế Tuyết Tình lập tức lên tiếng: “Dừng xe lại phía trước.”

Tiểu Vương có chút chần chờ: “Phu nhân?”

Sắc mặt của Nhuế Tuyết Tình không thay đổi: “Tôi muốn đi siêu thị mua chút quà tặng.”

Lúc này Tiểu Vương mới yên lòng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, thuận tiện chậm lại, linh hoạt đánh tay lái: “Được, ngài chờ một chút.”

Sau khi Tiểu Vương đậu xe xong, Nhuế Tuyết Tình ung dung ngổi ở phía sau xe, khi Tiểu Vương mở cửa xe ra vẫn còn nói thầm trong lòng, phu nhân nhà bọn họ xuất thân bình dân, ở trong giới đánh giá Tấn phu nhân “rất hẹp hòi”, khi nào thì có dáng vẻ như vậy. Tiểu Vương làm tài xế cho Nhuế Tuyết Tình đã hai ba năm, rất biết tác phong của Nhuế Tuyết Tình trước sau như một, bởi vì xuất thân từ gia đình bình thường, gả vào nhà họ Tấn giàu sang đứng đầu, cho nên thiếu tự tin làm chuyện gì cũng chân tay lóng ngóng, hơn nữa bản thân ngài ấy không được Tấn tiên sinh và trưởng bối trong nhà yêu thích, nếu không phải sinh được con trai, Tấn phu nhân cái gì cũng sai như ngài ấy đã sớm thay đổi người rồi, buồn cười nhất chính là Tấn phu nhân không có ý thức được nguyên nhân ngài ấy có thể giữ vững được danh hiệu này, xa lạ với cậu chủ nhỏ, cho là toàn tâm toàn ý để tâm trên người tiên sinh, là có thể vãn hồi trái tim của tiên sinh.

Đây là lời ngoài mặt, d∞đ∞l∞q∞đ vì người làm việc cho nhà họ Tấn, cũng biết người trước Tấn phu nhân xinh đẹp, vì vậy vị trí phu nhân ngồi không ổn định, làm người khá không biết điều, luôn bỏ rơi trọng điểm không nói, chỉ sợ người khác nhìn ra ngài ấy chột dạ, người trước người sau luôn bày ra "phong thái phu nhân", không biết ở trong mắt người khác chính là phong cách nhà giàu mới nổi, rất điển hình vẽ hổ không thành ra vẽ chó, trước kia khi Tiểu Vương dừng xe lại, Tấn phu nhân luôn không kịp chờ đợi đã đẩy cửa mà bước xuống, giống như chỉ cần chậm một giây thân phận danh tiếng của ngài ấy cũng sẽ bị người ta đoạt mất, phong thái thì có, chỉ khó tránh khỏi có chút làm cho người ta nhìn không thích.

Tiểu Vương nói thầm trong lòng, chính sự lại sẽ không quên, ân cần thay Nhuế Tuyết Tình mở cửa xe, đầu tiên xuất hiện ngay trước mắt chính là nửa đùi đẹp như ngọc, dưới chân đôi giày xăng-̣đan tinh xảo, vô cùng quyến rũ, một màn Nhuế Tuyết Tình mang theo góc váy đi vào bên trong tòa nhà bách hóa làm người đi người nhìn ngây người, Tiểu Vương chợt có loại cảm giác hãnh diện, không tự chủ ngẩng đầu ưỡn ngực, bước hơi chậm nửa bước đuổi theo Nhuế Tuyết Tình, thỉnh thoảng còn giương mắt lặng lẽ quan sát gò má như ngọc của cô, đột nhiên cảm thấy phu nhân hai ba năm không thấy này như mới xuất hiện, trong nháy mắt trở nên sáng chói rực rỡ. Tiểu Vương biết toàn bộ biệt thự cũng đang thảo luận lần Tấn phu nhân cam chịu này, lại sẽ làm ồn bao lâu và lớn bao nhiêu, anh ta thậm chí còn gia nhập vào thảo thuận, chỉ là bây giờ nhìn phu nhân xinh đẹp hào phóng như vậy, ngược lại anh ta cảm thấy, phong thái của phu nhân nhà anh ta như vậy là đủ, sao sẽ bại bởi Hứa Tĩnh kia, chuyện này không khoa học!

Nhuế Tuyết Tình vẫn không lên tiếng, là đang nhớ lại nhà họ Nhuế có năm miệng ăn, đúng, năm miệng ăn, Nhuế Tuyết Tình là chị cả trong nhà, trong nhà còn có một cặp sinh đôi long phượng, là khi ba mẹ cô đã lớn tuổi sinh ra, rất được cưng chiều, trong trí nhớ khi Nhuế Tuyết Tình gả vào nhà họ Tấn, long phượng thai mới cấp ba, hiện tại năm, sáu năm trôi qua, đến đại học cũng không sai biệt lắm.

Suy nghĩ một phen, Nhuế Tuyết Tình biết rõ mua cái gì, mau đồ cho mẹ con nhà họ Nhuế, mẹ Nhuế là dây chuyền vàng với vòng tay, em gái Nhuế là một chuỗi lắc tay ngôi sao pha lên với dây chuyền bạch kim, cha con Nhuế thì đơn giản, hỏi ý kiến Tiểu Vương, chọn một đồng hồ đeo tay cho em trai Nhuế, mua thêm cho ba Nhuế một bình rượu ngon, Nhuế Tuyết Tình còn chỉ huy Tiểu Vương đi siêu thị mua rất nhiều thuốc bổ điều dưỡng cho người trung niên với một hàng loạt thức ăn, các loại hộp quà chất đống ở phía sau cốp xe, rốt cuộc có chút vui mừng về nhà mẹ đẻ.

Nhà họ Nhuế ở Lão Thành Khu, phòng ở đương nhiên không cao cấp, rất điển hình phòng ở xưa, vách tường ô, kết cấu có chút lộ xộn, còn có tiếng người huyên náo, tạo nên đối lập hoàn toàn với nhà cao tầng vừa đi qua trong nửa tiếng trước, may trong trí nhớ của Nhuế Tuyết Tình có tình hình này, lần đầu tiên thấy vẫn có chút kinh ngạc.

Chỉ là phần lớn người hành tinh mẹ đều mặt than, hôm nay Nhuế Tuyết Tình vì đóng vai thật tốt mà hao tổn sức lực, cho nên cô mặt than mỉm cười, người nhìn trời long đất lở nước chảy ngược mỉm cười, mặt than đến cảnh giới nhất định, cảm xúc của Nhuế Tuyết Tình, người địa cầu không nhìn ra, Tiểu Vương giơ bản đồ lên rẽ bảy quẹo tám, thở hồng hộc, rốt cuộc tìm được địa chỉ cụ thể của nhà họ Hứa, nhất thời có cảm giác kích động vui quá mà khóc, mà sau lưng anh ta Nhuế Tuyết Tình vẫn sảng khoái tinh thần, dường như tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng bởi điều kiện khó khăn này, đây mới là phong thái phu nhân, coi như long trời lở đất mặt cũng không đổi sắc, cười nói tự nhiên! Ở trong lòng Tiểu Vương cho Nhuế Tuyết Tình ba mươi hai điểm, cam tâm tình nguyện vì cô làm chân chạy vì cô mệt mỏi mồ hôi rơi như mưa.

Nhà họ Nhuế ở tầng thứ sáu, Tiểu Vương rất gian nan leo lên tầng, nhìn thấy phu nhân sóng trong nhung lụa nhà mình vẫn sảng khoái tinh thần, lặng lẽ vì mình cảm thấy xấu hổ, quả nhiên anh ta quá yếu! Tiểu Vương vội vàng điều chỉnh tâm trạng, mang theo nụ cười vô cùng chân thành trên mặt, gõ cửa, rất nhanh cửa phòng được mở ra, một dì chừng năm mươi tuổi mở cửa: "Ai vậy?"

"Nhuế phu nhân, ngài khỏe chứ, cháu là Tiểu Vương tài xế của phu nhân. . . . . ." Tiểu Vương còn chưa tự giới thiệu mình xong, ánh mắt mẹ Nhuế đã vượt qua anh ta, thấy được Nhuế Tuyết Tình phía sau.

"Tiểu Tình. . . . . ." Trong đáy mắt mẹ Nhuế nhanh chóng tụ đầy nước mắt, còn chưa rớt xuống, nhưng đã thấy Nhuế Tuyết Tình hoảng sợ, ở hành tinh mẹ của cô, rơi nước mắt chính là chuyện lớn, con người khi còn sống chỉ cho phép rơi nước mắt hai lần, một lần là ra đời, một lần là qua đời, cho nên năng lực rơi lệ của mẹ Nhuế, làm Nhuế Tuyết Tình có chút không tiếp nhận được.

"Mẹ đứa nhỏ, là ai tới vậy. . . . . ." Một giọng nam hơi vang dội truyền ra, sau đó hiện trong mát Nhuế Tuyết Tình là gương mặt mang theo gian nan vất vả, ba Nhuế ngừng lại, lập tức sưng mặt lên. "Trở về làm cái gì! Không phải đã nói không có cái nhà này sao!"

Nhuế Tuyết Tình đến từ hành tinh Sedna, giác quan nhạy bén hơn người địa cầu nhiều, đương nhiên không bỏ qua một chút vui mừng thoáng qua trong mắt ba Nhuế, thật ra thì ông ấy kích động không khác bao nhiêu sao với mẹ Nhuế, dù sao cũng là con gái nhiều năm không gặp mặt, mặc dù khi đó cô làm bọn họ thương tâm, sao giữa ba mẹ và con cái có thể oán hận lẫu nhau được, đúng không?

Vẻ mặt của Nhuế Tuyết Tình không giống vẻ mặt phong phú của mẹ Nhuế, chỉ có thể khom người thật sâu: "Ba mẹ, con gái bất hiếu đã trở lại."

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự xa hoa, quản gia Lâm vẫn luôn bình tĩnh mang theo khiếp sợ: "Bồn rửa trong phòng tắm phu nhân, là ai phá?!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương