CHƯƠNG 310 CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI CÔ TA

Mọi người nghe thế, lập tức không nhịn được mà phì cười.

“Bác ý! Đây gọi là hoàng đế chưa vội mà thái giám vội, giới trẻ bây giờ ham chơi. Thường thì kết hôn khá muộn, hơn nữa, Vân Thư nhà bà không phải là quá lớn, mới 27, qua vài năm nữa cũng không có vấn đề gì.”

Nghe bà ta nói như thế, bà Quý liền không thích.

“Này, bà đừng có nói cái này với tôi, cũng đừng khuyên tôi, tôi nói cho bà biét, bây giờ tôi quyết tâm rồi, nó nhất định phải kiếm một đứa cháu cho tôi, nó mà không kiếm cháu cho tôi, ngày mai tôi liền không nhận đứa con trai này nữa.”

Mọi người nghe thấy thế, lắc đầu, không khuyên nữa.

Ngay lúc này, liền thấy bước chân vang lên bên ngoài, tiếp đó, liền thấy Quý Vân Thư đi vào.

Thấy các quý bà trong phòng khách, anh ta ngây người, tiếp đó mới nói: “Mẹ, con về rồi.”

Bà Quý đáp một tiếng, cười nói: “Mau qua đây, chào các dì của con.”

Quý Vân Thư cười miễn cưỡng, đi tới, chào từng người một.

Mọi người đều khách sáo nịnh bợ vài câu, Quý Vân Thư trò chuyện cùng bọn họ xong, cũng không ngồi xuống mà vội vàng muốn lên tầng.

Không ngờ còn chưa đi tới cầu thang đã bị bà Quý gọi lại.

Quý Vân Thư chỉ đành dừng chân lại, quay đầu nhìn bà ta: “Mẹ, sao thế?”

Bà Quý khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Tối qua con đi đâu?”

Quý Vân Thư hơi nhíu mày, do dự một lát, nói: “Không đi đâu cả, tụ tập cùng đám Trình Niên thôi.”

Nghe anh ta nói thế, bà Quý đứng lên, đi tới, nhìn kỹ một lát, quả nhiên là trên cổ anh ta có vài vết cào của phụ nữ, mắt không khỏi sáng lên, duỗi tay kéo cổ áo anh ta.

Quý Vân Thư giật mình, không biết bà ta đang làm cái gì, vô thức kéo tay bà ta ra.

Nhíu mày không vui: “Mẹ! Trước mặt bao người mẹ làm gì thế?”

Bà Quý cũng không thèm để ý anh ta không vui, mặc dù chỉ liếc nhìn, nhưng đã rất chắc chắn đó là dấu vết để lại tối qua trên người anh ta, không khỏi nhoẻn miệng cười haha.

Quý Vân Thư bị bà ta cười như này là nổi da gà, đột nhiên nghĩ ra gì đó, trợn tròn mắt, không dám tin nhìn mẹ mình.

Tiếp đó liền hơi tức giận, nghiến răng nói: “Chuyện tối qua là mẹ làm sao?”

Bị anh ta hung dữ hỏi như thế, bà Quý cũng hơi đuối lý, nhưng nghĩ tới ý đồ của mình, còn hừ một tiếng, cây ngay không sợ chết đứng.

“Là mẹ thì làm sao? Ai bảo con nhiều năm như thế vẫn không chịu dẫn phụ nữ về? Con xem xem bao bao tuổi rồi, 27 rồi, có thằng đàn ông nào như con không, 27 tuổi vẫn còn là xử nam chứ?

Mẹ làm như này là vì suy nghĩ cho nhà họ Quý chúng ta, con không biết bên ngoài người ta đồn như nào đâu, đều nói là con trai mẹ bị yếu sinh lý, nhà họ Quý chúng ta sắp tuyệt hậu rồi, mẹ mà còn không làm gì nữa thì sẽ bị người ta chỉ trích ầm ầm mất.”

Nghe mẹ mình nói thế, Quý Vân Thư thật sự tức mà không làm gì được.

“Mẹ, mẹ như này không phải là làm bừa sao?”

Bà Quý không hề để ý: “Sao mẹ lại làm bừa chứ? Mẹ muốn bế cháu thì sai sao?”

Dừng một lát, lại trừng mắt nhìn anh ta: “Còn nữa, mẹ nói cho con biết, nếu chuyện đã xảy ra rồi, trong vòng ba ngày nhất định con phải dẫn con dâu mẹ về, con mà không dẫn về được, về sau đừng về nhà nữa.”

Nói xong, bừng bừng tức giận xoay người rời đi.

Quý Vân Thư đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng tức giận rời đi của mẹ mình, không khỏi buồn cười, nhất thời vừa buồn cười vừa tức giận.

Nghĩ tới tối qua, dáng vẻ cô gái hoảng sợ khóc lóc xin tha, anh ta không khỏi hơi đau lòng.

Tác dụng của cái thuốc tối qua quá mạnh, anh ta thật sự mất khống chế, cũng không muốn khiến cô ta bị thương, nhưng anh ta không khống chế được mình.

Nghĩ tới đây, Quý Vân Thư đau đầu day trán, cuối cùng, không nói gì nữa, xoay người lên tầng.

Sau khi về phòng, anh ta do dự mãi, cuối cùng cũng gọi điện cho trợ lý, chụp chiếc vòng tay gửi cho anh ta, bảo anh ta điều tra xem cô gái tối qua là ai.

Giao việc xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Mãi cho tới sáng hôm sau, trợ lý mới trả lời tin của anh ta.

Đã tìm được người, chỉ là, thân phận của đối phương hơi đặc biệt.

Vậy mà lại là Quan Ân Tuyền!

Quý Vân Thư cực kỳ hoảng hốt!

Là cô ta!

Anh ta bỗng nhớ ra, hai ngày nay Quan Ân Tuyền cũng nghỉ phép, lẽ nào…

Đáng chết!

Lúc này, anh ta không khỏi hơi phiền muộn, bản thân nên phát hiện ra từ sớm, khó trách anh ta thấy mùi hương trên người đối phương tối đó hơi quen thuộc.

Quý Vân Thư suy nghĩ một lúc, cuối cùng, thay quần áo, cầm chìa khóa ra ngoài.

Lái xe, khi tới nhà họ Quan đã là 12 giờ trưa.

Anh ta ngồi trong xe, nhìn cửa nhà họ Quan, ngồi hồi lâu, cũng không có dũng khí xuống xe, trong đầu toàn là nước mắt tuyệt vọng của cô gái tối hôm kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn cảm thấy mình quá khốn nạn.

Một cô gái tốt như thế, cứ hồ đồ như thế bị hủy trong tay mình, nhất định cô ta hận mình chết mết!

Ôi! Quý Vân Thư ơi là Quý Vân thư, mày nói xem, mày thông mình cả đời, hồ đồ nhất thời, sao lại lật thuyền trong mương chứ?

Giờ thì hay rồi, bản thân khó xử đã đành, còn hại người ta nữa, cho dù là mày muốn chịu trách nhiệm, nhưng người ta là con gái nhà lành như hoa như ngọc, có chịu cho mày chịu trách nhiệm không?

Trước giờ anh ta không hút thuốc, nhưng lúc này, lần đầu tiên trong đời, rất muốn hút một điếu, bình ổn lại cảm xúc của mình.

Thế nên, anh ta không vào nhà họ Quan, mà xuống xe, tới cửa hàng tiện lợi đối diện mua bao thuốc trước.

Vừa mua thuốc xong, ra khỏi cửa hàng tiện lợi, bỗng va phải một người.

Anh ta giật mình, vô thức giơ tay ra đỡ, đồng thời nói: “Xin lỗi.”

Thế nhưng, vừa đỡ người trước mặt dậy liền ngây người.

Quan Ân Tuyền đứng ở đó, cũng trợn tròn mắt, không dám tin nhìn anh ta.

Quý Vân Thư phản ứng lại, há miệng ra, định nói gì đó, nhưng còn chưa nói thì Quan Ân Tuyền đã đẩy anh ta ra, chạy ra ngoài giống như chú thỏ bị giật mình sợ hãi, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quý Vân Thư đứng im tại chỗ, nhất thời im lặng.

Ngón tay anh ta còn vương lại nhiệt độ trên người cô ta, thế nhưng, người đã không thấy nữa.

Anh ta ngây người hồi lâu mới phản ứng lại, ánh mắt liền tối đi.

Dáng vẻ này của cô ta, xem ra thật sự bị anh ta dọa sợ rồi!

Đáng chết, vừa rồi sao không kéo cô ta lại chứ? Giờ thì hay rồi, ấn tượng về anh ta trong mắt cô ta nhất định là càng kém hơn.

Nhìn thuốc trên tay mình, hơi buồn bực, liền ném vào thùng rác.

Sau đó nhìn hướng cô gái biến mất, chỉ cảm thấy đâm lao thì phải theo lao.

Trước kia hai người chưa gặp nhau, anh ta muốn nửa đường bỏ cuộc còn kịp, nhưng giờ hai người đã gặp rồi, anh ta còn không đi thì không còn gì để nói nữa.

Thở dài bất lực, chỉ đành về xe, cầm đồ đã chuẩn bị xong lên, đi về phía nhà họ Quan.

Sau khi về nhà, Quan Ân Tuyền chạy một mạch về phòng mình mới dừng lại.

Cô ta dựa vào cánh cửa, ôm ngực mình, cảm thấy trái tim đập loạn nhịp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương