Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh
-
Chương 285
CHƯƠNG 285: CỐ Ý GÂY CHUYỆN
Tống Linh kinh ngạc trừng to đôi mắt.
“Cô cũng đã nhìn ra rồi?”
Cảnh Ngọc Ninh “ừm” một tiếng.
“Vậy mà cô còn đồng ý để cô ta đến đây, đây không phải là biết rõ cô ta đang đào hố cho cô, thế mà cô còn tự mình nhảy vào à?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
“Cái này sao có thể gọi là đào hố được chứ? Cô ta cùng đường mạc lộ cần có công việc, đúng lúc tôi cũng cần một người có đủ hiểu biết để làm trợ lý, để cô ta đến đây không phải là vẹn cả đôi đường đó ư, cả hai cùng nhau có lợi. Đây gọi là hố gì chứ?”
Tống Linh im lặng.
Qua một lúc lâu sau mới oán nhìn cô một cái.
“Được rồi đó, cô cảm thấy có thể tin tưởng cô ta thêm một lần, vậy thì chúng ta tin tưởng thêm một lần nữa. Nhưng mà cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ quan sát cô ta thật cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cho cô ta có cơ hội gây chuyện đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bộ dạng như lâm vào đại địch của cô ta, không kiềm chế được mà muốn bật cười.
Tống Linh thuộc về điển hình của loài người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Cảm thấy người nào đã từng phản bội một lần thì tuyệt đối không thể tin tưởng được.
Nhưng mà cô ta không biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều điều bất lực, rất nhiều tình thế bức bách.
Cảnh Ngọc Ninh để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đặt mình vào vị trí của Tiểu Quỳ, một bên là mẹ đang bị bệnh nặng, một bên khác là một người xa lạ không hề có liên quan chút nào, cô cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Tiểu Quỳ.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không xoắn xuýt quá lâu trên chủ đề này, sau khi bước lên xe thì liền chạy thẳng về phía biệt thự Phong Kiều.
Lúc đến nơi vừa vặn là chín giờ tối.
Thím Lưu bị Lục Trình Niên điều trở về từ Nam Thành, hiện tại cũng đang ở trong biệt thự Phong Kiều, quản lý nhà cửa thay cho cô.
Mà An An bởi vì sức khỏe không tốt, phải đi học còn phải tìm thời gian để khám bác sĩ, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên còn phải làm việc, đương nhiên cũng không thể ở bên cạnh con bé mọi lúc mọi nơi, chính vì vậy mà còn bé vẫn ở bên nhà tổ.
Chỉ là đến lúc cuối tuần hoặc là đợi đến lúc Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đón con bé đến chơi.
Cảnh Ngọc Ninh và Tống Linh bước xuống xe, vừa mới bước ra khỏi cửa liền nhạy cảm phát hiện bầu không khí ở trong nhà có chút không đúng.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách có một người giúp việc đang đứng đó. thím Lưu đứng ở phía đầu tiên, khóe mắt liếc nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh và Tống Linh bước vào, vội vàng nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho cô một cái.
Cảnh Ngọc Ninh hiểu ý nhíu mày.
Bước vào trong mấy bước, nghe thấy âm thanh cay nghiệt lạnh lùng của người phụ nữ.
“Ở đây là Kinh Đô, không phải là cái loại nông thôn nhỏ nhoi ở Nam Thành, các người phải biết là các người đang làm việc cho ai. Nhà họ Lục của chúng tôi có quy định của nhà họ Lục, không muốn bị người nào đó đến từ một vùng quê nhỏ bé mang đến hơi thở nghèo túng.”
Trên chiếc ghế sofa ở chính giữa, Lục Lan Chi bắt chéo đôi chân, trên tay đang nhàn nhã cầm một ly trà cao cao tại thượng dạy dỗ người ta.
Tống Linh nghe thấy lời nói của bà ta xong thì lập tức liền hiểu ngay sự châm chọc trong lời nói đó là đang hướng về ai, sắc mặt liền thay đổi, muốn bộc phát.
Cảnh Ngọc Ninh lại đưa tay ngăn cản cô ta lại, dựng ngón tay ở bên môi ra hiệu cô ta đừng có lên tiếng.
Tống Linh thấy vậy đành phải nhẫn nhịn xuống, lui về phía sau một bước.
Lục Lan Chi vẫn còn chưa thấy Cảnh Ngọc Ninh đã trở về, nhấp một ngụm trà rồi mới nói tiếp: “Nhà họ Lục là hào môn quý tộc cả trăm năm ở Kinh Đô, ngôi nhà là toàn bộ thể diện của gia đình, giống như là những chiếc ly chiếc bàn, còn có những đồ vật trang trí ở bên kia, có thể dùng đồ tốt nhất thì phải dùng đồ tốt nhất.
Các người nhìn một cái đi, các người trưng bày những cái gì đây hả? Đừng có nói với tôi là bà chủ thích, là sở thích của bà chủ.
Bà chủ của các người xuất thân từ một nơi nhỏ nhoi không có kiến thức gì hết, nhưng mà các người không giống như vậy, các người đều là những người làm việc cho gia đình giàu có ở Kinh Đô.
Trước khi đến nhà họ Lục, chắc hẳn cũng đã có không ít kinh nghiệm làm việc cho những gia đình khác, hẳn là sẽ không thể nào không biết đồ vật như thế nào mới là tốt, đồ vật như thế nào là không tốt.
Có một câu nói rất hay, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ không biết heo chạy? Hơn nữa biệt thự Phong Kiều đã được nhà thiết kế nổi danh trên thế giới thiết kế ra, mỗi một bông hoa và cọng cỏ bên trong đều phải được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ.
Các người nhìn một cái đi, bây giờ lại biến thành bộ dạng như hiện tại, có chỗ nào giống với một người vợ của gia đình quý tộc cơ chứ? Quả thật y như là cái sân nhỏ trong nông thôn.
Tôi cũng không trách móc các người, tôi biết là các người không thể ngăn cản được, nhưng mà bây giờ tôi đã đến đây rồi, các người di chuyển tất cả những thứ này về vị trí ban đầu cho tôi, nên để chỗ nào thì cứ để chỗ đó là được rồi.”
Nói xong liền muốn chỉ huy người giúp việc bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy, cười lạnh một trận.
Cũng không nhịn được nữa, cất bước bước vào, quát lạnh nói: “Dừng tay lại!”
Tất cả mọi người giật nảy cả mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô trở về từ lúc nào đó.
Đám người vội vàng lên tiếng chào hỏi với cô, Cảnh Ngọc Ninh nhẹ gật đầu, không nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lục Lan Chi đang ngồi ở trên ghế sofa.
Lục Lan Chi vừa nghe thấy âm thanh của cô thì cũng bị giật mình, nhưng mà rất nhanh liền kịp phản ứng lại.
Bà ta là cô của Lục Trình Niên, từ nhỏ đã nuôi Lục Trình Niên lớn lên, không có công lao cũng có khổ lao.
Nói không dễ nghe một chút cũng được xem như là một nửa người mẹ của Lục Trình Niên.
Trước kia lúc Cảnh Ngọc Ninh đến Kinh Đô, biệt thự Phong Kiều đều tùy ý cho bà ta ra vào, muốn như thế nào là làm như thế đấy.
Chẳng lẽ là bây giờ không được à?
Thế là Lục Lan Chi lại ngồi xuống.
Không mặn không nhạt nhìn cô một cái.
Cảnh Ngọc Ninh bước lên lễ phép gọi một tiếng: “Chào cô.”
Lục Lan Chi hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu âm dương quái khí: “Về rồi đó à? Những lời lúc nãy tôi nói với bọn họ chắc là cô cũng nghe thấy rồi?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Vâng, nghe thấy rồi.”
“Cô cũng đừng có trách tôi nhiều chuyện, Trình Niên là do một tay tôi nuôi lớn từ nhỏ, đối với tôi mà nói nó giống như là con trai ruột của tôi vậy đó.
Tôi biết là nó thích cô, chiều chuộng cô, đây chính là may mắn của cô, tôi có quản cũng không quản được.
Nhưng mà cô đã trở thành con dâu nhà họ Lục chúng tôi, có nhiều thứ tôi không thể không dạy cô.
Nhà họ Lục của chúng ta không phải là những gia đình nhỏ ở bên ngoài, nhà họ Lục có quy định của nhà họ Lục, những hành vi và sở thích không ra gì ấy, hi vọng là cô thể nhanh chóng vứt bỏ nó đi.
Sớm học được cách làm như thế nào để trở thành một người phụ nữ xứng với thân phận của mình, tránh ra ngoài bị người ta chê cười.”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng chế giễu một tiếng.
“Thế mà cháu lại không biết rốt cuộc cháu đã làm chuyện gì để làm trò cười cho người khác, nếu như cô biết thì cô có thể nói cháu nghe thử?”
Lục Lan Chi nhíu mày, hừ lạnh nói: “Ngay cả việc bản thân mình làm cái gì mà cô cũng không phát giác ra được hả? Còn không biết xấu hổ mà hỏi, tự cô nhìn đi.”
Bà nói xong thì lại chỉ vào một cái tủ trang trí ở trong phòng khách.
“Nếu như tôi nhớ không sai, ban đầu trong tủ này được đặt một vài bình hoa đồ cổ đắt đỏ, bây giờ tại sao lại đổi thành những thứ này rồi? Cô có biết ban đầu biệt thự Phong Kiều bỏ ra bao nhiêu tiền để mời người về trang trí hay không hả?
Mỗi một nơi ở bên trong đều được trang trí rất tỉ mỉ, cô muốn làm gì thì làm cái đó, cô đã hỏi ý kiến của Trình Niên chưa vậy, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh.
“Thưa cô, cháu vẫn không hiểu, đây là nhà của cháu và Trình Niên, chẳng qua là cháu chỉ thay đổi một vài thứ trang trí, tại sao lại phải hỏi ý kiến của cô chứ?”
“Cảnh Ngọc Ninh cô!”
Lục Lan Chi tức giận vô cùng.
“Chỉ dựa vào những bình hoa cổ đó là do tôi tặng cho Trình Niên, hơn nữa tôi là cô của Trình Niên…”
“Cháu biết chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook