CHƯƠNG 272: TẤT CẢ ĐỀU LÀ TRÙNG HỢP

Thất vọng là nhất định.

Nhưng Cận Tô Khải đều đã nói, kia là cô vợ trẻ của Lục Trình Niên, bọn họ đương nhiên cũng không thể cưỡng cầu nữa.

Bà lão tiếc nuối thở dài.

“Con xem những cô gái tốt thế này, tại sao cứ một là không nhìn trúng Uyên, một là đã kết hôn hết rồi vậy? Cứ theo đà này, Uyên của chúng ta lúc nào mới có thể kết hôn, mới có thể sinh cho mẹ một cháu trai trắng trẻo mập mạp đây?”

Cận Tô Khải nghe, sắc mặt có chút trầm xuống.

“Mẹ, mẹ cũng không cần quá vội, Uyên vừa mới về nhà, cũng không thể làm quá gấp gáp, nếu như không có tâm tư kia, mẹ sốt ruột cũng vô dụng.”

Bà cụ cũng biết điều này, chỉ là vẫn luôn không quản được bản thân mà thôi.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là thở dài, không tiếp tục đề tài này.

Vào lúc ban đêm, sau khi Cảnh Ngọc Ninh trở về, đem chuyện cô gặp phải một bà cụ rất thú vị ở ngoài sân vận động, kể cho Lục Trình Niên nghe.

Lục Trình Niên không có hứng thú lắm với những chuyện này, chỉ là nhìn cô rất hào hứng, nên anh cũng không khỏi bị lây nhiễm mấy phần.

Cảnh Ngọc Ninh chợt nhớ tới ban ngày cùng Hoa Mộng Dao gọi điện thoại, hào hứng cùng Lục Trình Niên nói: “Anh biết không? Mộng Dao sắp sinh rồi.”

Lục Trình Niên nhíu mày.

Mộng Dao muốn sinh mắc mớ gì tới anh?

Cảnh Ngọc Ninh uốn đầu ngón tay tính một cái: “Còn một tháng nữa! Thân là mẹ nuôi của đứa bé, đến lúc đó em muốn đi nước F với cô ấy, anh cũng đi cùng em chứ.”

Lục Trình Niên nhíu mày.

Không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Anh không đi.”

Cảnh Ngọc Ninh đương nhiên sẽ không như ước nguyện của anh, nói thẳng: “Không được, anh phải đi!”

“Bởi vì em là mẹ nuôi, anh chính là cha nuôi, em đi anh không đi, vậy thì không thể nói nổi.”

Lục Trình Niên: “…”

Anh nở nụ cười lạnh.

“Anh không muốn làm cha nuôi, anh muốn làm cha ruột hơn.”

Cảnh Ngọc Ninh: “???”

Sửng sốt mấy giây, rốt cuộc mới kịp phản ứng ý của anh.

Lập tức khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, mắt nhìn xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới xấu hổ nói: “Anh nói linh tinh gì đấy?”

“Như vậy sao có thể là nói bậy? Chúng ta là vợ chồng, sinh con không phải chuyện đương nhiên sao?”

Người đàn ông vừa nói, một bên kéo cô vào trong ngực.

Cảnh Ngọc Ninh lập tức không khỏi đỏ mặt hơn.

Hai người đang anh anh em em, đúng lúc này, có người làm đi tới, bẩm báo nói: “Cậu chủ, mợ chủ, có khách đến, Bà cụ xin mời người qua.”

Cảnh Ngọc Ninh giật nảy mình, liền vội vàng đẩy Lục Trình Niên ra.

Quay đầu, đã thấy người làm cúi đầu, thật giống như không thấy được hai người thân mật, chỉ có khóe miệng kia bởi vì nén cười mà cong lên đã bán đứng cảm xúc của cô ấy.

Cảnh Ngọc Ninh lập tức lại đỏ bừng mặt.

Lục Trình Niên lại không cảm thấy cái gì, phất phất tay: “Bọn tôi biết rồi, sẽ xuống ngay.”

“Vâng.”

Người làm đi ra, Cảnh Ngọc Ninh ngồi dậy, phàn nàn nói: “Đều tại anh, để cho người ta thấy được thì không tốt.”

Sắc mặt người đàn ông vẫn như thường, sửa sang y phục của mình, cười nói: “Trong nhà còn sợ cái này sợ kia làm gì?”

Cảnh Ngọc Ninh không muốn cùng anh tiếp tục xoắn xuýt đề tài này: “Đi, bà gọi chúng ta, đi nhanh thôi.”

Đàn ông ở nhà họ Lục cũng không nhiều, dòng chính cũng chỉ có một mình Lục Trình Niên, lại thêm chuyện cha mẹ Lục Trình Niên qua đời sớm, bởi vậy trong nhà liền càng lộ ra sự quạnh quẽ khi ít người.

Hai ông bà cụ đều đã lớn tuổi rồi, ông cụ thân thể lại không tốt, Lục Trình Niên không yêu thích xã giao, lại lâu dài bên ngoài bề bộn nhiều công việc, thời gian ở nhà chính nhà họ Lục thì càng ít, bởi vậy bình thường bà cụ đều là xin miễn khách đến nhà hỏi thăm, thế mà không biết hôm nay sẽ là ai tới.

Mang tâm lý hiếu kì, Cảnh Ngọc Ninh đi theo Lục Trình Niên đi vào phòng trước.

Chỉ gặp trong phòng khách náo nhiệt hiếm thấy, trên ghế sa lon xa hoa ngồi một người đàn ông trung niên cùng một bà lão có mái tóc hoa râm, hai người đều đưa lưng về phía cô.

Tay hai bà cụ cầm lấy nhau thật chặt, hai người đang nói cái gì mà trên mặt bà cụ Sầm đều là vẻ rung động.

Mấy người làm ở bên cạnh phục vụ, bưng trà đổ nước, chờ đợi sai bảo, Bà cụ bình thường cũng không thích như này, nhưng hôm nay lại tiếp đãi long trọng đến như thế, có thể thấy được đối phương trong lòng bà có bao nhiêu trọng lượng.

Lục Trình Niên lôi kéo Cảnh Ngọc Ninh cùng đi vào

“Bà nội.”

“ Niên cùng Ninh tới?”

bà cụ Sầm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ, liền vội vàng cười chào hỏi bọn họ cùng đi qua đây ngồi xuống.

“Tới, giới thiệu cho hai người một chút, vị này chính là bà nội Cận trước đây bà đã đề cập đến rất nhiều lần, vị này là chú Cận của con, còn ông Cận thì đang cùng ông nội con đánh cờ trong phòng đấy.”

Nói xong, lại lôi kéo Lục Trình Niên hướng Bà cụ Cận giới thiệu.

“Kỳ Kỳ, đây chính là cháu của tôi, Lục Trình Niên, đây là cháu dâu của tôi, Cảnh Ngọc Ninh.”

Bà cụ Cận cùng Cảnh Ngọc Ninh đều chấn kinh mở to hai mắt nhìn.

“Bà cụ, là bà sao?”

“Cô gái, là con sao?”

Bên cạnh, tất cả mọi người nhìn đến động tác kinh ngạc của hai người, đều có chút không hiểu.

Hai người này chẳng lẽ trước đó có quen biết?

Cảnh Ngọc Ninh rốt cuộc kịp phản ứng, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.

Lục Trình Niên cũng phản ứng lại, ý thức được Bà cụ Cận rất có thể chính là người đêm qua, nhắc đến bà lão thú vị kia thì không khỏi cười cười.

Chỉ có bà cụ Sầm còn bị mơ mơ màng màng, thấy bọn họ đều đang cười, vội vàng hỏi.

“Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ninh, con cùng bà cụ Cận có gặp nhau trước đây sao?”

Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, thế là liền đem chuyện tối ngày hôm qua nói.

Bà cụ Sầm nghe xong, cũng không khỏi nhịn được cười lên.

Hai bà cụ lúc còn trẻ là bạn thân, vài chục năm trước, nhà họ Cận tại nước T cũng coi là hào môn thế gia hàng đầu, chỉ là về sau ông cụ Cận nhìn trúng thị trường nước ngoài, chuyển nhà đem đến nước ngoài, thanh danh ở trong nước lúc này mới chậm lại.

Nhưng dù là như thế, lại không ảnh hưởng tình cảm của mấy người bọn họ, những năm này, mặc dù không có thời gian thường xuyên lui tới gặp mặt, nhưng mỗi lần bà cụ Sầm nếu có việc muốn đi nước F, trên cơ bản đều sẽ đi tìm bà Cận tụ họp một chút.

Lần này, vẫn là nhà họ Cận xuất ngoại hơn hai mươi năm, lần đầu tiên về nước.

Nghe nói là bởi vì cháu trai nhỏ nhất của nhà họ Cận, năm đó Cận Tô Khải cùng vợ bởi vì tình cảm tan vỡ mà ly hôn, không ngờ lúc ly hôn, trong bụng đã có con, lúc ấy người nhà họ Cận không biết, chờ Tô Khải ly hôn mới biết được tin tức này.

Nhưng đối phương đã đi, ly hôn cũng đã ly hôn rồi, nhưng nhà họ Cận vẫn luôn tìm kiếm, đối phương lại một mực tránh mà không gặp.

Về sau bởi vì đối phương tận lực tránh né, thế nên cả hai bên đều dần dần đã mất đi liên lạc.

Nhưng mà hơn nửa năm trước kia, vợ trước của Cận Tô Khải sinh bệnh nặng, thời điểm hấp hối, đem chân tướng sự tình nói cho con, cũng thông báo cho người nhà họ Cận bên này biết chuyện.

Lần này, nhà họ Cận chủ động về nước, chính là vì làm quen hoàn cảnh sinh hoạt và lớn lên của đứa cháu, muốn cùng bồi dưỡng một chút tình cảm.

Bà cụ Sầm nghe xong rất xúc động.

“Các người thật ra coi như may mắn, đứa nhỏ này dù sao cũng tìm trở về, cũng chịu nhận thân, đứa bé nhà họ Quan kia đến nay cũng không có tìm về đâu, hôm qua tôi đi xem ông Quan, bộ dạng đó, tôi là thật không đành lòng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương