CHƯƠNG 12: BÀ LỤC TƯƠNG LAI

Lục Trình Niên quay đầu qua, cuối cùng
ánh mắt rơi xuống trên mặt cô.

Người phụ nữ nhỏ bé mặc áo khoác
ngoài màu be vẫn có vẻ ngoài sạch sẽ, nhẹ
nhàng khoan khoái như trước, nhưng dường
như nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt cô còn
chưa hoàn toàn rút đi, bị ánh mắt sắc bén
của anh bắt giữ.

Ánh mắt anh thâm trâm, cũng không nói
gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Ừm, uống một chút.”

Cảnh Ngọc Ninh cười gượng.

Người đàn này đúng là biết nói dối, ngửi
nồng độ cồn này, đâu phải uống một chút?

Rõ ràng uống rất nhiều!

Nhưng cô không có lập trường, cũng
không thể không thấy xấu hổ mà quan tâm
anh, nên chỉ mím môi không nói gì.

Tô Thâm quay đầu lại, mỉm cười hỏi cô:
“Cô Cảnh, cô sống ở đâu?”

Cảnh Ngọc Ninh báo một địa chỉ, Tô
Thâm đưa vào định vị rồi mới khởi động xe.

Bên trong xe rất yên tĩnh, hai tay Cảnh
Ngọc Ninh giao nhau đặt ở trên đùi, đầu
quay về phía ngoài cửa sổ.

Có lẽ do khí tràng của người đàn ông bên
cạnh thật sự quá mức mạnh mẽ, Cảnh Ngọc
Ninh không hiểu sao có chút cẩn trọng, lưng
cứng đờ.

Lục Trình Niên nhìn bộ dáng cẩn trọng
của cô, khẽ nhếch khóe môi.

“Lúc nãy em đi ra từ nhà họ Cảnh?”

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt một chút mới
phản ứng lại: “A, đúng vậy.”

“Theo tôi được biết em không hay về
nhà, sao tự dưng lại tới đây?”

Thân là người phụ nữ đã ngủ với ông chủ
lớn, Cảnh Ngọc Ninh cũng không trông cậy
vào việc ông chủ lớn không điều tra về mình,
nên cũng không ngạc nhiên khi anh biết
được tình huống của mình.

Cô do dự một chút, cũng không trả lời
thẳng.

“Có chút chuyện tiêng… phải về một
chuyến.”

“Chuyện riêng?”

Lục Trình Niên nhướn mày, trong bóng
đêm lộ ra một nụ cười như có như không,
mang theo ý tứ hàm súc, ngón tay khẽ gõ lên
cửa sổ xe.

“Tôi cho rằng, thân là vợ chồng hợp
pháp, chắc hẳn tôi có quyền biết chuyện
riêng của em.”

Lời này của anh mang theo ý cười, nếu
đổi là người khác, còn tưởng đối phương hay
nói giỡn.

Nhưng Cảnh Ngọc Ninh lại biết, anh
không hay nói giốn.

Mặc dù khóe miệng lộ ra nụ cười, ánh
mắt lại rất nghiêm túc, giống như đang cảnh
cáo cô-~- tốt nhất là tự mình thành thật khai
báo, đừng ép anh phải đi tra.

Cảnh Ngọc Ninh bất đắc dĩ cười khổ một
chút, không dám phản kháng, đành phải
thành thật kể lại kết quả của chuyện vừa trải
qua với anh.

Thật ra trong lòng lại có chút mong đợi.

Dù sao cũng là người phụ nữ từng qua
đêm với ông chủ lớn, thấy người phụ nữ của
mình bị bắt nạt, ông chủ lớn chắc hẳn sẽ
xuất đầu lộ diện giúp cô đúng không!

Ví dụ như lập tức quay đầu xe quay lại
nhà họ Cảnh giúp cô nói mấy lời độc ác gì đó.

Không ngờ–

“Nên em buồn vì cái tên cặn bã kia?”

Cảnh Ngọc Ninh: ?2?

Ông chủ lớn, trọng điểm mà anh chú ý có
phải trật rồi hay không?

Cô xấu hổ cười: “Không phải, tôi không
buồn! Ai nói tôi buồn?”

Ý cười bên khóe miệng Lục Trình Niên trở
nên khinh thường.

Cảnh Ngọc Ninh mím môi dưới, có chút chột dạ.

Đôi mắt cô lúng liếng một lát, cuối cùng
vần nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi chỉ cảm thấy
không cam lòng thôi! Vô cớ bị người ta cướp
bạn trai không nói, còn phải đi phối hợp với
bọn họ diễn trò, xem bọn họ tú ân ái, nghĩ tới
nó nên mới cảm thấy bực bội!”

Lục Trình Niên nhìn vào vẻ chán nản
trong mắt của cô, suy nghĩ một chút.

“Nên em dự định làm gì?”

Anh không tin cô sẽ thật sự nghe lời,
ngoan ngoãn đi làm hòn đá kê chân của đôi
nam nữ cặn bã kia như vậy.

Quả nhiên, một giây trước người phụ nữ
còn buồn bã, ngay lập tức đã lộ ra biểu tình
giảo hoạt.

“Gái này sao… Người sơn dã đều có diệu t
kế, tôi không nói với anh, tránh anh làm lộ bí
mật”

Lục Trình Niên nhếch môi, cũng không
truy hỏi nữa.

“Được, tôi chờ xem diệu kế của em”

Xe nhanh chóng đến nhà Cảnh Ngọc Ninh.

Căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố,
được bao quanh bởi một vòng cây trồng
nhân tạo, Tô Thâm dừng xe lại, Cảnh Ngọc
Ninh xuống xe, vẫy tay với người đàn ông
ngồi ở ghế sau.

“Tổng giám đốc Lục, cám ơn anh đã đưa
tôi về, tạm biệt.”

Cánh tay đang điều chỉnh ống tay áo của
Lục Trình Niên dừng một chút, nhìn cô, lên
tiếng sửa đúng: “Em nên đổi cách gọi, bà Lục.”

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, khuôn mặt
không hiểu sao nong nóng.

Khóe mắt liếc nhìn Tô Thâm đang nở nụ
cười trêu chọc, trừng mắt nhìn cậu ta.

Sau đó, mới nghiêm túc trả lời: “Không
phải nói cho tôi thời gian ba ngày sao? Ba
ngày còn chưa tới đâu! Vội cái gì?”

Lục Trình Niên nghĩ một chút, cũng đúng.

Từ trước tới nay lời anh đã nói ra thì thyệt
không nuốt lời, dù sao thời gian ba ngày đã
` qua một ngày, còn dư lại hai ngày mà thôi,
quả thật không vội.

Nghĩ đến đây, đôi mắt nhìn về phía cô
của anh lại nhiễm một tầng ý cười nhợt nhạt,
vẫy tay: “Được, vậy tạm biệt, bà Lục tương lai.
Cảnh Ngọc Ninh:…

Chiếc Rolls-Royce màu đen rời khỏi tầm
mắt, Cảnh Ngọc Ninh thu hồi ánh mắt, đi về
phía căn nhà.

Lúc mở cửa thì nhận được điện thoại của
trợ lý Tiếu Thanh, nói lúc nấy nhận được
email của tống giám độc Mộ gửi tới, sáng
mai công ty có một cuộc hỏi khẩn cấp, tất cả
các quản lý cấp cao đều phải tham gia, nhắc –
nhở cô chú ý đừng đến muộn.

Cảnh Ngọc Ninh đáp lời, sau khi cúp điện
thoại, mở hộp thư ra, quả nhiên thấy được
email mà Mộ Ngạn Bân gửi tới.

Bán đồ chơi tình thú chỉ là nghề phụ của
cô, chức vị của cô là quản lý của bộ phận
quan hệ công chúng của một công ty giải trí
thuộc tập đoàn nhà họ Mộ.

Công ty này là sản nghiệp đầu tiên mà
Mộ Trình Thiên giao cho Mộ Ngạn Bân, lúc
ấy tình hình của công ty rất xấu, Mộ Trình
Thiên giao công ty này cho anh ta, cũng là vì
muốn khảo nghiệm năng lực của anh ta.

Đoạn thời gian kia, Mộ Ngạn Bân bận
đến sứt đầu mẻ trán, sau khi Cảnh Ngọc
Ninh biết thì giúp anh xử lý mấy vụ việc,
mánh khóe rất hay, khiến cho anh ta vui vẻ
không thôi.

Sau đó cô về nước, chịu không nổi anh
đau khổ năn nỉ, nên tiếp quản bộ phận quan
hệ công chúng của công ty này.

Kể từ đó, công ty có tên Công ty quản lý
giải trí Phong Hòa, gần như không xảy ra vấn
đề nào lớn.

Ngay cả trong hoàn cảnh cạnh tranh
trong ngành ngày càng khốc liệt, vẫn đạt
được thành tích tốt, chỉ trong hai năm ngắn
ngủn, từ một công ty nhỏ sắp đóng cửa đã
nhanh chóng phát triển thành một công ty
truyền thông lớn không có đốithủ ngoại trừ
An Ninh quốc tế.

Cô không phải thiên tài, trước kia cũng
chưa từng làm qua cái này, sở dĩ có thể tạo
ra được thành tích như vậy, ngoại trừ tài
năng trời cho, còn có kết quả của sự cố
gắng hết lòng, khổ tâm ngày đêm làm việc:

Chỉ vì đây là công ty của anh ta.

Nhưng Mộ Ngạn Bân không công khai
quan hệ của bọn họ.

Lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho
rằng anh ta không muốn vì sợ quan hệ của
bọn họ ảnh hưởng đến công việc, nên cũng
yên lặng phối hợp, không bao giờ nói với bên
ngoài.

Vì vậy ngoại trừ người bạn thân là Hoa
Mộng Dao, không có người thứ hai biết cô
đang làm việc ở tập đoàn nhà họ Mộ.

Bây giờ ngẫm lại, lúc trước nói không
muốn công khai, chỉ sợ cũng là vì muốn giữ
lại đường lui cho chính mình mà thôi.

Một người đàn ông có yêu bạn hay
không, bạn có thể nhìn rõ trong loại tình
cảnh này.

Nghĩ đến đây, Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng
nhếch khóe môi.

Cô cầm di động gửi tin nhắn qua cho Mộ
Trình Thiên, sau đó đặt di động sang một
bên rồi vào phòng tắm.

Chờ cô rửa mặt xong đi ra, di động đã
nhận được tin nhắn trả lời của Mộ Trình Thiên.

“Tôi đã chuẩn bị xong những gì cô muốn,
mười giờ sáng mai cô qua đây ký tên, ký
xong thì có hiệu lực ngay lập tức.”

Ngón tay dài của cô gõ nhanh trên màn
hình, trả lời: “Được, cảm ơn bác Mộ.”

Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương