Nữ Thần Mau Xuyên: Con Đường Nghịch Tập Của Pháo Hôi
-
Chương 34: [TG2] Công chúa là bia đỡ đạn (3)
Edit+beta: LinhLan601
Tô Nhụy vừa nhớ đến phần hồi ức này, bỗng cảm thấy bản thân không ổn.
Hơi thở oán hận của nguyên chủ quá mức mãnh liệt, tinh thần lực của cô lại quá thấp, không thể chống lại được.
Cô đành từ bỏ, lựa chọn phương thức khác.
“Angel, kết cục của Tô Viện như thế nào?” Nguyên chủ chết quá sớm, rất nhiều chuyện nàng ấy không biết được.
“Sau khi Tô Nhụy gả đến Nam Phong quốc, vài năm sau, Bắc Lăng quốc phái sứ giả hòa thân tới. Lần này, đối tượng hòa thân là một hoàng tử trẻ tuổi, soái khí. Hơn nữa, người này trà trộn vào đội ngũ hòa thân, âm thầm tự mình lựa chọn đối tượng. Tô Viện ban đầu cũng không biết hắn là hoàng tử, chỉ đơn thuần cảm thấy hắn anh tuấn, quý khí bức người, liền nảy sinh tình cảm. Dưới sự quan tâm, săn sóc mỗi ngày cùng tình cảm của Tô Viện, vị hoàng tử này đã yêu nàng ta, còn hướng Hoàng thượng xin được tứ hôn. Lần này Hoàng Thượng rất cao hứng, không chỉ khôi phục lại thân phận nữ nhi và phân vị quận chúa của Tô Viện. Đồng thời còn phong nàng ta làm Khuynh Quốc công chúa, đi trước Bắc Lăng quốc hòa thân. Sau khi Tô Viện gả đến Bắc Lăng quốc, người kia vẫn luôn giữ mình trong sạch, trừ bỏ Tô Viện, không có thêm bất kì một thê thiếp nào khác. Vài năm sau, Tô Viện dùng kế hại chết hoàng thượng đương nhiệm, thuận lợi cùng hoàng tử kia bước lên vị trí tối cao.” Angel bình tĩnh tường thuật lại.
Xem ra nữ chủ của thế giới này là Tô Viện, còn nam chủ không ai khác chính là hoàng tử Thượng Quan Mặc Lăng. Mà Hoàng Thượng, nhiều nhất cũng chỉ là nam phụ mở đường cho Tô Viện.
Có điều, dường như có chỗ không thích hợp. Tô Nhụy cảm giác bản thân đã bỏ qua một chi tiết nào đấy.
“Ký chủ, cô nghĩ đúng rồi. Đây vốn là một cuốn tiểu thuyết, nữ chính là Tô Viện trong khi nguyên chủ lần này chỉ là một vật hi sinh, còn chưa được tính là một nữ phụ. Vì thế nên lai lịch, thân phận thật sự của nữ chính, nguyên chủ không thể nào biết được. Tô Viện vốn là người từ thế kỷ 21 xuyên qua. Sau khi bị Diêm Vương câu sai hồn, cô ta liền uy hiếp Diêm Vương. Vì muốn bưng bít chuyện lần này, Diêm Vương liền đáp ứng Tô Viện, đem cô ta đá tới phiến đại lục này.” Angel kể rõ sự thật với Tô Nhụy.
Thì ra là thế, trách không được cô luôn cảm thấy kì quái...
*
Sau khi Tô Nhụy tỉnh lại, lập tức xuất hiện hai tiểu cung nữ, quỳ gối trước Tô Nhụy, nói: “Công chúa, người cần gì phải cùng Diệp vương tranh luận như vậy, còn bị hắn đẩy mạnh xuống hồ. Hoàng Thượng cũng quá bất công, thiên vị. Rõ ràng là Diệp vương một chút vết thương cũng đều không có, trong khi công chúa lại bị rơi xuống nước, thế mà Hoàng thượng còn răn dạy người.” Hai tiểu cung nữ bất công thay cho Tô Nhụy, không ngừng nức nở.
(Từ đoạn này bắt đầu thay đổi xưng hô của Tô Nhụy sang "nàng" cho hợp bối cảnh)
Tô Nhụy ngây ngốc, không nghĩ tới thời gian nàng đi vào thế giới này lại đúng lúc nữ chủ xuyên qua.
Bên ngoài cung truyền đến âm thanh thái giám thông báo: "Thái Hậu giá lâm".
Theo sau hắn là một nữ nhân trung niên đang chậm rãi đi về hướng Tô Nhụy, trên mặt bà đều là nước mắt. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Tô Nhụy, nháy mắt khóc lớn lên: “Nhuỵ nhi của ta, sao con có thể rơi xuống hồ?!”
Hiện tại, Tô Nhụy mới tinh tế đánh giá mẫu thân của thân thể này. Người trước mắt ước chừng hơn bốn mươi tuổi, bởi vì bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn mới chỉ ba mươi. Một thân cung bào đỏ thẫm gắn vô số hạt lưu li nhỏ. Vạt lụa phía dưới mềm mại xõa tung, mỗi khi bước đi lại phát ra âm thanh của tiểu châu ma sát với nền đất. Trên hồng bào thêu tinh tế từng đóa kim hồng mẫu đơn lớn bằng chỉ bạc, ung dung mà cao quý. Ẩn ẩn hiển lộ ra dáng người được bảo dưỡng thỏa đáng. Đồng thời, càng thêm phụ trợ làn da trắng nõn, mịn màng của bà.
“Tên hỗn tiểu tử Diệp vương kia khi dễ con, vậy mà hoàng huynh con lại không thay con trút giận. Có người làm ca ca như vậy sao?!” Sau khi nói xong, bà tức giận mà cắn răng.
Tô Nhụy thầm nghĩ trong lòng, trước khi nàng chưa có thực lực, tuyệt đối không thể chính diện giao phong cùng địch nhân.
Tô Nhụy vừa nhớ đến phần hồi ức này, bỗng cảm thấy bản thân không ổn.
Hơi thở oán hận của nguyên chủ quá mức mãnh liệt, tinh thần lực của cô lại quá thấp, không thể chống lại được.
Cô đành từ bỏ, lựa chọn phương thức khác.
“Angel, kết cục của Tô Viện như thế nào?” Nguyên chủ chết quá sớm, rất nhiều chuyện nàng ấy không biết được.
“Sau khi Tô Nhụy gả đến Nam Phong quốc, vài năm sau, Bắc Lăng quốc phái sứ giả hòa thân tới. Lần này, đối tượng hòa thân là một hoàng tử trẻ tuổi, soái khí. Hơn nữa, người này trà trộn vào đội ngũ hòa thân, âm thầm tự mình lựa chọn đối tượng. Tô Viện ban đầu cũng không biết hắn là hoàng tử, chỉ đơn thuần cảm thấy hắn anh tuấn, quý khí bức người, liền nảy sinh tình cảm. Dưới sự quan tâm, săn sóc mỗi ngày cùng tình cảm của Tô Viện, vị hoàng tử này đã yêu nàng ta, còn hướng Hoàng thượng xin được tứ hôn. Lần này Hoàng Thượng rất cao hứng, không chỉ khôi phục lại thân phận nữ nhi và phân vị quận chúa của Tô Viện. Đồng thời còn phong nàng ta làm Khuynh Quốc công chúa, đi trước Bắc Lăng quốc hòa thân. Sau khi Tô Viện gả đến Bắc Lăng quốc, người kia vẫn luôn giữ mình trong sạch, trừ bỏ Tô Viện, không có thêm bất kì một thê thiếp nào khác. Vài năm sau, Tô Viện dùng kế hại chết hoàng thượng đương nhiệm, thuận lợi cùng hoàng tử kia bước lên vị trí tối cao.” Angel bình tĩnh tường thuật lại.
Xem ra nữ chủ của thế giới này là Tô Viện, còn nam chủ không ai khác chính là hoàng tử Thượng Quan Mặc Lăng. Mà Hoàng Thượng, nhiều nhất cũng chỉ là nam phụ mở đường cho Tô Viện.
Có điều, dường như có chỗ không thích hợp. Tô Nhụy cảm giác bản thân đã bỏ qua một chi tiết nào đấy.
“Ký chủ, cô nghĩ đúng rồi. Đây vốn là một cuốn tiểu thuyết, nữ chính là Tô Viện trong khi nguyên chủ lần này chỉ là một vật hi sinh, còn chưa được tính là một nữ phụ. Vì thế nên lai lịch, thân phận thật sự của nữ chính, nguyên chủ không thể nào biết được. Tô Viện vốn là người từ thế kỷ 21 xuyên qua. Sau khi bị Diêm Vương câu sai hồn, cô ta liền uy hiếp Diêm Vương. Vì muốn bưng bít chuyện lần này, Diêm Vương liền đáp ứng Tô Viện, đem cô ta đá tới phiến đại lục này.” Angel kể rõ sự thật với Tô Nhụy.
Thì ra là thế, trách không được cô luôn cảm thấy kì quái...
*
Sau khi Tô Nhụy tỉnh lại, lập tức xuất hiện hai tiểu cung nữ, quỳ gối trước Tô Nhụy, nói: “Công chúa, người cần gì phải cùng Diệp vương tranh luận như vậy, còn bị hắn đẩy mạnh xuống hồ. Hoàng Thượng cũng quá bất công, thiên vị. Rõ ràng là Diệp vương một chút vết thương cũng đều không có, trong khi công chúa lại bị rơi xuống nước, thế mà Hoàng thượng còn răn dạy người.” Hai tiểu cung nữ bất công thay cho Tô Nhụy, không ngừng nức nở.
(Từ đoạn này bắt đầu thay đổi xưng hô của Tô Nhụy sang "nàng" cho hợp bối cảnh)
Tô Nhụy ngây ngốc, không nghĩ tới thời gian nàng đi vào thế giới này lại đúng lúc nữ chủ xuyên qua.
Bên ngoài cung truyền đến âm thanh thái giám thông báo: "Thái Hậu giá lâm".
Theo sau hắn là một nữ nhân trung niên đang chậm rãi đi về hướng Tô Nhụy, trên mặt bà đều là nước mắt. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Tô Nhụy, nháy mắt khóc lớn lên: “Nhuỵ nhi của ta, sao con có thể rơi xuống hồ?!”
Hiện tại, Tô Nhụy mới tinh tế đánh giá mẫu thân của thân thể này. Người trước mắt ước chừng hơn bốn mươi tuổi, bởi vì bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn mới chỉ ba mươi. Một thân cung bào đỏ thẫm gắn vô số hạt lưu li nhỏ. Vạt lụa phía dưới mềm mại xõa tung, mỗi khi bước đi lại phát ra âm thanh của tiểu châu ma sát với nền đất. Trên hồng bào thêu tinh tế từng đóa kim hồng mẫu đơn lớn bằng chỉ bạc, ung dung mà cao quý. Ẩn ẩn hiển lộ ra dáng người được bảo dưỡng thỏa đáng. Đồng thời, càng thêm phụ trợ làn da trắng nõn, mịn màng của bà.
“Tên hỗn tiểu tử Diệp vương kia khi dễ con, vậy mà hoàng huynh con lại không thay con trút giận. Có người làm ca ca như vậy sao?!” Sau khi nói xong, bà tức giận mà cắn răng.
Tô Nhụy thầm nghĩ trong lòng, trước khi nàng chưa có thực lực, tuyệt đối không thể chính diện giao phong cùng địch nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook