Bởi vì Khang Tịch bị thương, nên lúc ghi hình chương trình, có vài mục dự án cần chạy trước bị hủy bỏ, thay thế bằng một trò chơi câu đố nhỏ, ngồi đó di chuyển tay và động não là có thể hoàn thành.

Nhóm kế hoạch thực sự là có kinh nghiệm phong phú dày dặn, kế hoạch A bị loại bỏ, còn kế hoạch B có thể lên.

Trò chơi nhỏ đầu tiên là một trò chơi đoán chữ rất phổ biến. Cần phải kiểm tra là mức độ ăn ý giữa hai người.

Nhóm Khang Tịch lên đầu tiên.

Là do thành viên tiểu A trong nhóm nhỏ của Khang Tịch miêu tả, sau đó Khang Tịch đoán.

Thành ngữ đầu tiên được gọi là 'Đầu cơ trục lợi'.

Quý Ưu Trạch ở bên cạnh nâng tay chống cằm, hướng mặt về phía trước tò mò nhìn, sau đó đặc biệt chờ mong tiểu A miêu tả từ kia như thế nào.

Tiểu A nhìn xuống đề bài, sau đó vừa khoa múa tay chân vừa nói: “Tổng cộng có bốn chữ, chữ thứ nhất là, thứ mà Diêu Minh đặc biệt am hiểu…”.

Khang Tịch nghe nhìn, không chút do dự nói: “Ném rổ? Ném (Đầu)?”

“Đúng đúng! Chữ thứ hai là… lúc đi học chúng ta đều phải kiểm tra chứng chỉ, là cuộc thi tính toán gì đó?” Tiểu A vội vội vàng vàng miêu tả.

“Đầu cơ?” Khang Tịch nói xong, suy nghĩ một chút, lập tức vỗ tay, nói: “Đầu cơ trục lợi!”

“Đúng! Không hổ là nhóm chúng ta, Khang Tịch chị thật là quá tuyệt vời!” Lúc Tiểu A nói chuyện, khuôn mặt xúc động tự hào.

Kết quả cuối cùng là, hai người bọn họ đoán được tổng cộng mười một cụm từ trong vòng mười phút! Ngay cả, có vài từ tiểu A miêu tả khá trừu tượng, Khang Tịch đều đoán được.

Quý Ưu Trạch cảm thấy quả thực là vô cùng khó tin!

Sau khi Khang Tịch kết thúc, đến phiên Quý Ưu Trạch và tiểu B.

Thật ra đối với loại đề bài này, Quý Ưu Trạch vốn không lo lắng đầu óc mình không hoạt động, cô khá lo lắng là đầu ócmình mở rộng quá lớn không thu lại được.

Nói về lúc đi học, mỗi lần thi ngữ văn, cô có chút dễ vô tình làm ra những chuyện rất kỳ quái.

Ví dụ như đọc hiểu nhiều câu hỏi vô cùng kỳ diệu. Chẳng hạn như “Ý tưởng chính của đoạn XX này nói lên điều gì?”.

Mỗi lần gặp phải loại vấn đề này, Quý Ưu Trạch đều thích trả lời: “Đoạn này diễn tả ý tưởng chính là tác giả của bài văn muốn viết, sau đó thì viết ra.”

Ngoài ra, ví dụ như, có một bài văn xuôi đọc hiểu lời văn vô cùng tươi đẹp. Sau đó xuống phía dưới là đề bài: “Bản văn xuôi này mang đến cho bạn cảm tưởng gì?”

Quý Ưu Trạch cắn đầu bút suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trả lời: “Quả nhiên hè này mình phải đến Shangri-La chơi.”

Sau khi bài thì lần đó phát xuống, Quý Ưu Trạch đã bị giáo viên dạy văn mời đến văn phòng làm việc.

Giáo viên: “Tại sao em lại muốn trả lời như vậy?”

Quý Ưu Trạch: “Bởi vì đó chính là ý tưởng của em mà!”

Giáo viên: “Vậy không bằng em đừng trả lời!”

Quý Ưu Trạch: “Nhưng mà cô đã nói, lúc kiểm tra cho dù là viết linh tinh cũng phải nhồi nhét vào toàn bộ khoảng trống không biết viết, không nhét vào là người ngu!”

Giáo viên: “Nhưng sao em lại phải trả lời như vậy chứ? Em không có cảm tưởng khác à?”

Quý Ưu Trạch: “Nhưng đó là ý tưởng tức thời của em mà. Người tác giả kia ngôn ngữ khôi hài, lời văn đẹp, giỏi sử dụng nhân cách hóa phương pháp để sáng tác, miêu tả cảnh sắc Shangri-La như người con gái duyên dáng, dịu dàng xinh đẹp đáng yêu thành thục lại hào phóng làm cho tâm trạng người ta ngóng trông không gì sánh được.”

Giáo viên: “Vậy em đem lời em vừa nói viết vào là được mà!”

Quý Ưu Trạch: “Nhưng mà sau khi đọc đến cuối cùng dẫn đến ý tưởng là nghỉ hè quả nhiên vẫn phải đến Shangri-La chơi! Cái này mới là trọng tâm!”

Giáo viên: “Em rắc rối…!”

Trêи đó đại loại là như vậy, nó đã xảy ra rất nhiều lần. Thật ra, cũng không phải là cô đối nghịch và giáo viên, cô chỉ là… sâu trong nội tâm cảm thấy chủ đề này, loại đề bài hỏi cảm nhận của người đọc, đáng lẽ ra phải viết đúng sự thật cảm nhận mà bản thân muốn viết nhất!

Lúc Quý Ưu Trạch và tiểu B lên chiến trường. Đầu tiên là do tiểu B miêu tả, Quý Ưu Trạch đoán đề.

Tiểu B nhìn bảng đề tài phía sau lưng Quý Ưu Trạch, suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Bốn chữ, bốn chữ. Chữ đầu tiên trước. Chẳng hạn như, tôi muốn hỏi mượn bạn mười ngàn tệ, nhưng bạn muốn từ chối tôi, bạn sẽ nói gì với tôi?”

Quý Ưu Trạch tự hỏi trong chốc lát, trả lời: “Không (méi) thể thương lượng!”

“Không (bù) phải câu đó…” Tiểu B vội vàng vừa xua tay vừa nói chuyện, kết quả chợt nói ra chữ đầu tiên trong cụm từ, vậy nên đành bỏ qua.

Quý Ưu Trạch nghiêng đầu lại nhìn, thành ngữ kia là: Bất luân bất loại (Ngô không ra ngô, khoai không ra khoai).

囧. Vì vậy, nếu cô trả lời 'không cho mượn', vậy đã đáp đúng chữ thứ nhất.

“Đề bài này cũng có bốn chữ! Ve mùa hè, còn có một tên khác là gì?” Sau khi đổi đề, tiểu B tiếp tục đặt câu hỏi.

“Tôi biết! Leo cành cây!” Quý Ưu Trạch trả lời đầy tự tin.

Tiểu B nghe xong, muốn đâm đầu vào cây, nói: “Không phải cái đó, một cái tên đại chúng hơn!”

“Đại chúng leo cành cây!” Quý Ưu Trạch hoảng hốt, thậm chí còn tự chế từ.

“Không phải… Ôi, qua qua qua!” Tiểu B quýnh lên, không hướng dẫn nữa, tiếp tục thay đổi đề.

Câu hỏi thành ngữ đó là: Tri thư đạt lý (Có tri thức hiểu lễ nghĩa). Nếu như cô trả lời là ve sầu (tri liễu), vậy thì xong chữ thứ nhất rồi.

Lại một vấn đề mới xuất hiện, tiểu B nở nụ cười. Đề này nếu như còn trả lời không đúng, vậy cũng chỉ có thể chứng minh lúc thượng đế sáng tạo ra Quý Ưu Trạch, bỏ nhầm bã đậu với đầu óc vào đầu cô rồi.

“Câu này có ba chữ, một loài vật ở trong nước, rất hung dữ, ăn thịt người, tên gì?” Tiểu B đầy mong đợi nhìn Quý Ưu Trạch. Còn bổ sung một câu: “Có người vì nó mà từng dựng thành phim!”

“Tôi biết, cá piranha!” Quý Ưu Trạch lúc này, trả lời hoàn toàn tự tin.

“Không phải… ôi!” Tiểu B đột nhiên không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là hô bỏ qua.

Thì ra là 'cá mập trắng'. Tiếp tục 囧 rồi 囧.

Thấy dáng vẻ nóng nảy của tiểu B, Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, nói: “Hai ta đổi chỗ đi!”

Tiểu B không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu.

Trò chơi tiếp tục bắt đầu.

“Bốn chữ. Hai phe địch ta chém giết mở ra cuộc chiến ác liệt, ta đánh ngã quân địch, tình huống của quân địch lúc này là gì?” Quý Ưu Trạch tranh thủ từng phút từng giây nói.

“Một ván…”

“No, nhắc cậu chữ đầu tiên, phía sau từ sụp đổ thường là gì?” Quý Ưu Trạch biết cậu ta nghĩ sai, vì vậy lập tức bổ sung.

“Quân lính tan rã!” Tiểu B lập tức ngầm hiểu.

“Tốt. Tiếp tục. Lần này hai chữ, địa cầu Thái Dương Hệ hệ ngân hà và vân vân, đều tồn tại ít nhất một thứ gì bên trong?” Ngón tay Quý Ưu Trạch không quên ra dấu ý bảo hai chữ.

“Vũ trụ!” Tiểu B cũng đầy sức mạnh bùng nổ.

“Đúng, câu tiếp theo, bốn chữ! Nhẫn tạm thời gió yên sóng lặng, lùi một bước gì?” Quý Ưu Trạch hoàn toàn nhập trạng thái.

“Trời cao biển rộng!” Tiểu B lập tức trả lời.

“Bốn chữ, lúc chúng ta nói đến không hề có chuyện gì phiền lòng thì thích dùng từ gì để hình dung.”

“Tự do tự tại?” Lần này tiểu B chần chừ một lúc.

“Không phải, chữ đầu tiên, chữ đầu tiên, thiên hạ gì song?” Quý Ưu Trạch tiếp tục hướng dẫn.

“Thiên hạ vô song!” Sau khi tiểu B trả lời xong, lập tức hiểu được, bổ sung: “Vô ưu vô lự!” (Không buồn không lo)

“Đúng.”



Không hề nghĩ tới là, nhóm của Quý Ưu Trạch vậy mà từ từ lật ngược tình thế. Cuối cùng vẫn giải đáp được chín từ. Đồng thời nhóm phía sau cũng không vượt lên các cô. Mặc dù kém hơn nhóm Khang Tịch một chút.

Nhìn chung, ghi âm chương trình vẫn rất vui vẻ.

Chỉ là sau khi chương trình ghi hình xong, Quý Ưu Trạch thấy, mắt cá chân của Khang Tịch sưng lên.

Lúc trước vì không làm lỡ thời gian của mọi người, Khang Tịch cũng chỉ để Quý Ưu Trạch lấy chai tinh dầu xoa bóp chấn thương trong túi xách nàng ra xoa đỡ. Phần sau chương trình tuy là không cần hoạt động nhiều lắm, nhưng vẫn có nhiều bước đi đi đứng.

Một vài giờ sau khi ghi hình, mắt cá chân của Khang Tịch càng sưng mạnh hơn.

“Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thử.” Quý Ưu Trạch đau lòng nói.

“Được, nghe lời cậu.” Khang Tịch thấy mày Quý Ưu Trạch nhíu lại giống như là giữ mi tâm ghim một nơ bướm, vậy nên cười gật đầu.

Lúc sau, Quý Ưu Trạch đỡ Khang Tịch cẩn thận lên xe. Trợ lý của Quý Ưu Trạch và trợ lý của Khang Tịch có chút xấu hổ, muốn giúp gì đó, nhưng nhìn bóng lưng hai người, lại luôn cảm thấy đi giúp ngược lại như đang làm chuyện dư thừa. Vậy nên, cuối cùng đành cầm đồ đi theo sau các cô.

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, nói là chỗ mắt cá chân bị đè, có nghĩa là bị bong gân. Nói có nghiêm trọng rồi lại khôngnghiêm trọng, cuối cùng là không thương tổn đến đầu khớp xương. Nói không nghiêm trọng rồi lại nói xem như là nghiêm trọng, dù sao nhìn vết thương như thế sẽ phải đau một hai tuần, chủ yếu là xem thể chất Khang Tịch.

Nói chung là nhất định phải kiên trì dùng tinh dầu bôi và xoa bóp, với lại còn phải nghỉ ngơi thật tốt, không được vận động mạnh.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Quý Ưu Trạch vỗ ngực, nghiêm túc nói với Khang Tịch: “Đừng lo, không sao đâu, một tuần tới, chuyện lớn chuyện nhỏ trong sinh hoạt của cậu, mình lo hết! Mình tuyệt đối sẽ không để cậu bị thương lần thứ hai!”

Khang Tịch nghe vậy, cười tươi như hoa.

Lời của Quý Ưu Trạch, rõ ràng rất bình thường, nhưng sao nghe vào, lại thấy êm tai như vậy.

Chỉ là Khang Tịch không biết, Quý Ưu Trạch lại càng củng cố ý tưởng nhất định phải đi tập thể hình.

Bởi vì lúc vừa rồi đỡ Khang Tịch, trong đáy lòng Quý Ưu Trạch nghĩ: “Nếu như bà đây có đủ tự tin với mình, có thể một tay vác Khang Tịch lên lưng, chạy như điên cũng không sợ cậu ấy rớt xuống. Ôi. Cũng là vì thiếu tự tin, cõng, nhất định phải cõng đi được, nhưng chính là rất sợ sau khi cõng lên sẽ đikhông vững, dù sao nếu không cẩn thận té ngã, mắt cá chân kia nứt luôn thì sao giờ…”

Lúc Quý Ưu Trạch và Khang Tịch ghi hình chương trình, ở trường quay có fan không nhịn được chụp hình lại, sau đó rất nhanh truyền lên nhóm.

Sau buổi chiều, Dương Tố Hoan đang giúp người làm trong quán cùng nhau dọn dẹp đĩa ăn thừa khách để lại, trong nhóm đột nhiên sôi nổi.

Núi kia đem lòng yêu biển: “Ảnh chụp lão Quý tham gia chương trình tung ra ngoài!”

Mù tạc xanh: “Ôm chụt chụt, tôi muốn xem!”

Núi kia đem lòng yêu biển: “Để tôi đăng lên mục tài liệu nhóm. Lúc ghi hình hình như Khang Tịch bị thương. Lão Quý trông rất khẩn trương vì chị ấy, quả nhiên là khuê mật tốt nhất Trung Quốc!”

Động vật theo mùa: “Đây là lần đầu tiên hai chị ấy tham gia chung chương trình à?! Hạnh phúc!”

Mù tạc xanh: “Đúng vậy. Trước đây không thích Khang Tịch, nhưng bây giờ, không biết là yêu ai yêu cả đường đi hay là xảy ra chuyện gì nữa, luôn cảm thấy Khang Tịch cũng rất đáng khen! Cực kỳ thích hai chị ấy đứng chung một khung hình!”

Giới thần Ba La: “Có người viết fanfic về hai chị ấy… mấy người xem chưa?”

Con lật đật: “Liên kết đâu?”

Núi kia đem lòng yêu biển: “Chào Con lật đật lâu rồi không xuất hiện nha, ha ha, thấy fanfic thì nhô lên, cô là fan bách hợp hả?”

Con lật đật: “Cô đoán đi.”

Mù tạc xanh: “Thật ra bách hợp cũng rất kỳ diệu. Nói thật chứ, tôi cảm thấy cô gái như lão Quý nhà mình, chỉ nói ngoại hình thôi, đúng thật là rất mời gọi các cô gái thích.”

Rất muốn yêu đương: “Ha ha ha nghĩ tới chuyện lần cạnh tranh đó của lão Quý và Khang Tịch, điên cuồng đăng ảnh trêи weibo, nghĩ kỹ lại thì, đúng là thật mờ ám mà!”

Vũ sơn: “Là chuyện Khang Tịch liên tục đăng ảnh mình với Hanna, sau đó lão Quý liên tục đăng ảnh cổ với nhà thiết kế Trương Luyến Trần đó hả?”

Rất muốn yêu đương: “Đúng rồi, lúc đó đâu có cảm thấy gì. Bay giờ càng nghĩ càng thấy thật thú vị.”

Hạt cát nhỏ: “Các người đang nói bậy gì thế? Quý Ưu Trạch sao có thể là đồng tính luyến ái ghê tởm chết được?”

Mù tạc xanh: “Đất cát kia, bị bệnh à?”

Mù tạc xanh: “Không đúng, hạt cát.”

Rất muốn yêu đương: “Tư tưởng thật là cổ hủ, quản lý, mau đá tên điên đó ra ngoài đi.”

Núi kia đem lòng yêu biển: “Đậu xanh rau má mày nhé, Hạt cát nhỏ mày là cái khỉ gì hả, trêи thế giới này, cho dù là đồng tính hay dị tính, đều không phải để cho cái thứ như mày chỉ tay năm ngón, mày mới ghê tởm đó! Cho dù sau này lão Quý yêu nam hay nữ, tao đều ủng hộ! Đừng nói là lão Quý, cho dù là người bình thường, tao nói cho mày biết, bất kể là ai, cho dù là tình yêu dị tính hay tình yêu đồng tính, tôi đều ủng hộ không giống như cái thứ c*t như mày, lấy ra chế giễu mỉa mai gièm pha!”

Hạt cát nhỏ: “Phản ứng kịch liệt ghê, chẳng lẽ mày là đồng tình, tao đạp chân đau mày à?”

Núi kia đem lòng yêu biển: “Tao có bạn trai, cám ơn.”

Hạt cát nhỏ: “Nếu như mày nói trong lòng không bài xích đồng tính, vậy sao lại gấp gáp làm rõ mình không phải đồng tính thế?”

Núi kia đem lòng yêu biển: “Hộp xọ của mày làm từ thứ c*t chó gì thế? Tao có bạn trai thì không thể chống phân biệt đối xử kỳ thị đồng tính à? Đậu xanh rau má tiên sư nhà mày! Tao chống phân biệt đối xử kỳ thị đồng tính thì nhất định phải bỏ bạn trai tao à mày là đồ thiểu năng!”

Hạt cát nhỏ: “Bọn này thật ghê tởm. Tao đi. Bái bai.”

Mù tạc xanh: “Không nói được, cái thứ ngu dốt này, chỉ số IQ… bé Biển đừng tức giận…”



Sau khi Dương Tố Hoan thấy máy tính tải tài liệu trong nhóm về xong, thuận tiện nhìn xuống nội dung tán gẫu.

Hạt cát nhỏ kia nói khiến cô hơi sửng sốt. Cũng cảm thấy như bị ai bóp cổ. Từ trước đến nay cô đều không thích lên nhóm nói chuyện, bình thường đều chìm bên dưới. Không khí trong nhóm lần đầu tiên thấy căng như vậy. Cô thật sự có chút luống cuống.

Sau khi hạt cát nhỏ rời đi, Dương Tố Hoan cố gắng thoát khỏi những thứ không thoải mái này.

Giải nén xong, sau khi mở toàn bộ ảnh ra xem qua một lần, cô nâng tay chống cằm, một nụ cười dần dần lan rộng ra.

Quả nhiên, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch trông rất thân thiết. Hơn nữa… hình như thật sự rất xứng đôi.

Dương Tố Hoan khẽ thở dài, đôi mắt chuyển sang trêи người Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch trong hình, nơi nào cũng có cảm giác tốt. Ban đầu, cô chắc sẽ không giao tiếp với kiểu người như Quý Ưu Trạch, nhưng mà sau khi tiếp xúc, lại nghĩ trêи người Quý Ưu Trạch giống như gắn nam châm vậy, vốn không tránh thoát được.

Đột nhiên lại nhớ đến chuyện lần trước.

Lúc đó, cũng là ở nơi này, ở bên dưới cửa cuốn, Quý Ưu Trạch quay đầu hỏi cô sợ à, vừa cười vừa nói với cô: “Đừng sợ”.

Chính là chi tiết nho nhỏ như vậy, lại làm Dương Tố Hoan theo thói quen nhớ lại rất nhiều lần trong ngày. Giọng nói của Quý Ưu Trạch, vẻ mặt của Quý Ưu Trạch. Sau đó lại vô thức nghĩ đến Khang Tịch…

Quý Ưu Trạch thích con gái sao? Cô ấy cũng xem loại sách đó. Không không, xem thử có lẽ là tò mò mà thôi. Nhưng, nếu như thích con gái thật, vậy Quý Ưu Trạch và Khang Tịch thật sự có thể là… một đôi?

Dương Tố Hoan nằm úp sấp trêи quầy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vật trang trí thủy tinh nhỏ, sau đó lại quay đầu lẳng lặng nhìn chậu thùa xanh kia. Tóc dài như nước theo sống lưng trượt xuống, phân tán trêи váy áo. Hai tròng mắt nhìn như nước trong veo, chân mày thanh tú không lộn xộn, bộ dáng kia, giống như là người bước ra từ trong tranh. Chỉ là, trêи khuôn mặt thanh tú xuất trần như vậy, lại mang theo chút vẻ phiền não.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương