Điền Miêu Miêu gửi xong tin nhắn trong nhóm này, lại vào nhóm đồ nướng của mình để giải thích qua một chút, cuối cùng đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi. Rốt cuộc là ai đã lan truyền sự việc một cách sai lệch vậy chứ? Tin đồn quả thật là quá đáng sợ!

“Giải thích rõ ràng rồi à?” Lăng Sấm ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu, thấy anh vẫn đang cầm thìa ăn óc heo, bèn lên tiếng: “Anh nếm hương vị giúp tôi là được rồi, không cần miễn cưỡng đâu.”

“Vẫn ổn.” Lăng Sấm lại cúi đầu nhấm nháp óc heo trong thìa: “Ngon hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Điền Miêu Miêu nghe anh nói vậy, khóe miệng không kìm được mà cong lên: “Có phải chỉ cần vượt qua rào cản tâm lý, là phát hiện mình yêu nó rồi không?”

Lăng Sấm nhoẻn miệng không lên tiếng, Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhắc nhở anh: “Tuy nhiên óc heo ăn nhiều sẽ bị ngấy, anh bỏ lại một ít cũng không sao.”

“Ừm.” Cuối cùng, Lăng Sấm bỏ lại một phần nhỏ trong đ ĩa giấy bạc, rồi cầm cốc nước khi nãy Điền Miêu Miêu đưa cho mình lên uống.

Điền Miêu Miêu ngước mắt xem giờ trên đồng hồ treo tường, và nói với Lăng Sấm: “Đã giờ này rồi, anh còn kịp bày quầy bán hàng tối nay không?”

“Không sao, muộn một chút cũng được.” Tuy nhiên, đã đến lúc anh phải rời đi rồi. Lăng Sấm đứng dậy khỏi ghế và nói với Điền Miêu Miêu: “Vì Điền Đậu Đậu không sao rồi, nên tôi về đây, nếu cô có gì cần giúp đỡ, thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng sống ở gần đây.”

“Được, cảm ơn ông chủ Lăng!” Điền Miêu Miêu nói rồi lại nghĩ ra gì đó, nên cũng đứng dậy: “Anh đợi một chút, tôi đi lấy ít đồ.”

Lăng Sấm tò mò quay người lại, trông thấy cô đi vào phòng bếp, lấy ra vài chiếc bánh chưng trong tủ lạnh: “Anh cầm cái này về ăn đi, coi như là cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay.” 

Lăng Sấm nhận lấy bánh chưng, nhìn cô mỉm cười: “Còn chưa đến Tết Đoan Ngọ mà đã ăn bánh chưng rồi sao?” 

“Đúng thế.” Điền Miêu Miêu khẽ nhướng mày: “Bánh chưng này là bánh chưng nổi tiếng trên mạng của làng Thanh Tịnh, cách đây không lâu, chợ thôn Thanh Tịnh đã hot rần rần trên mạng, mà bánh chưng làm thủ công của dì Vạn cũng bán hết ngay lập tức. Từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn bánh chưng của nhà dì ấy, nguyên liệu thật, trước đây mỗi khi đến dịp Tết Đoan Ngọ đều bán rất chạy rồi, chứ đừng nói là bây giờ. Chờ đến gần Tết Đoan Ngọ mới mua, chắc chắn sẽ không mua nổi, vì vậy tôi đã nhờ mẹ mua trước hộ mình một ít, cái này gọi là ăn bánh chưng kiểu phân bố giảm tải.”

Lăng Sấm bị câu “ăn bánh chưng kiểu phân bố giảm tải” của cô chọc cười: “Vậy thì tôi phải thưởng thức thật cẩn thận mới được.”

“Ừm ừm, dây buộc màu vàng là bánh nhân thịt lòng đỏ trứng, dây màu đỏ là nhân thịt cay, tôi thích nhất là hai loại nhân này.”

“Được.”

“Đợi lần tới có cơ hội, sẽ mời anh ăn bánh Trung Thu phân bố giảm tải.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với Lăng Sấm: “Trên Thị trấn có một hàng bán bánh Trung Thu nhân mè thịt bò, cũng rất nổi tiếng, mỗi năm hễ đến dịp Trung Thu họ là lại nhận được rất nhiều đơn đặt hàng lớn, những đơn nhỏ lẻ như bọn tôi thì không có thời gian làm.”

Dương như Lăng Sấm đã bị lây nhiễm nụ cười của cô, nên ánh mắt cũng ẩn hiện ý cười: “Xem ra chỗ cô đúng là địa linh nhân kiệt nhỉ, có bao nhiêu đồ ăn ngon như vậy.”

Điền Đậu Đậu ngồi trên ghế sofa ho khan hai tiếng, rồi nhìn về phía hai người, lên tiếng: “Trong phòng vẫn còn một người nữa là em đó, anh chị có thể tém tém lại chút không?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Lăng Sấm: “…”

“Khụ, vậy tôi về đây.” Lăng Sấm cầm bánh chưng trên tay, đi về phía cửa, thấy Điền Miêu Miêu cũng đi theo, bèn nói: “Không cần tiễn đâu, cô cứ ở trong nhà đi.”

“Ồ, vậy anh lái xe cẩn thận nhé.”

“Ừm.” Lăng Sấm thay giày của mình, rồi lại khẽ nở nụ cười nhìn Điền Miêu Miêu trong nhà: “Cảm ơn bánh chưng của cô nhé.”

“Không có gì.”

Đợi khi cánh cửa đóng lại, Điền Miêu Miêu quay người, thì nhìn thấy Điền Đậu Đậu ngồi trên ghế sofa, nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy.

“…” Điền Miêu Miêu lặng im một lúc, sau đó đi vào nhà: “Em nhìn chị như vậy làm gì? Ghê chết đi được.”

Điền Đậu Đậu vẫn nhìn cô bằng biểu cảm đó: “Chết chị nhé, chị rơi vào bể tình rồi.”

Điền Miêu Miêu: “…”

“Em còn nói mà không biết xấu hổ hả, nếu không phải tại em không cẩn thận, thì hôm nay có thế này không?” Điền Miêu Miêu cố tình né tránh cậu ấy.

“… Chị tưởng là em muốn bị thương đấy chắc? Đau chết đi được đây này!” Điền Đậu Đậu đã bị cô dẫn sang chuyện khác: “Hôm nay chúng ta không mở hàng nữa, chỗ xiên nướng này tính sao đây?”

Điền Miêu Miêu nói: “Một số xiên đồ sống đã được đặt, chỗ còn lại chúng ta để ăn dần vậy.”

Dù sao thì nếu tự ăn sẽ không bận tâm đ ến việc thịt bị đông lạnh, vừa hay mấy ngày này cô cũng chẳng phải ra ngoài mua đồ ăn.

Sau khi tắm xong, cô ngồi trong phòng xem phim, thì đột nhiên điện thoại reo lên, cô với đến nhìn một cái, là Lăng Sấm gửi tới một tấm ảnh bánh chưng.

Lăng Sấm: “Dọn hàng về nhà, hấp chiếc bánh chưng nhân lòng đỏ trứng, hương vị thực sự rất ngon.”

Điền Miêu Miêu nhìn vào dòng tin nhắn của anh, bất giác cong khóe môi, cô trả lời lại: “Anh thích là tốt rồi, bánh chưng có thể để trong ngăn mát, sẽ giữ được lâu hơn.”

Lăng Sấm: “Ừm, sáng mai ngủ dậy sẽ hấp thêm một cái nhân cay.”

Lăng Sấm: “Muộn vậy rồi mà cô vẫn chưa ngủ sao?”

Điền Miêu Miêu: “Mấy ngày tới không phải bán hàng, có thể ngủ nướng, hahaha.”

Lăng Sấm im lặng mỉm cười bên ngoài màn hình, rồi đáp lại cô: “Tuy nhiên thức đêm không tốt cho sức khỏe, nếu đã hiếm lắm mới có dịp được nghỉ, thì nên ngủ sớm một chút.”

Điền Miêu Miêu: “Ừm, ừm, tôi xem nốt tập phim này rồi đi ngủ.”

Điền Miêu Miêu: “Hahaha, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, anh đã lạnh lùng nói “Không thêm Wechat”.” *Biểu cảm đầu cún*

Lăng Sấm: “… Phản xạ có điều kiện thôi, vì thường xuyên có khách hàng hỏi xin Wechat của tôi.”

Điền Miêu Miêu: “Đều là khách hàng nữ phải không?” *Đầu cún*

Lăng Sấm: “… Không phải cô đang xem phim sao? Không làm phiền cô nữa.”

Điền Miêu Miêu mỉm cười một tiếng, không tiếp tục trêu chọc anh nữa. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn thấy chú chim bằng đất sét đang đặt bên cạnh máy tính, là chú chim trước đó Lương Tinh Tinh đã tặng cho cô, cũng là chú chim cùng một cặp với của Lăng Sấm. Cô đưa ngón tay nhẹ nhàng chọc vào chú chim nhỏ, rồi lại xem tiếp phim của mình.

Ngày hôm sau, Điền Miêu Miêu ở nhà chơi cả ngày, trong khoảng thời gian ngày nào cũng bận luôn tay luôn chân, thì quả thực cô cũng muốn được nghỉ, bây giờ được nghỉ thật rồi, lại thấy ở nhà có chút không có gì để làm. Ngay cả phim cũng cảm thấy không hay bằng khi phải tranh thủ thời gian để xem. 

Lại một ngày nữa trôi qua, cô đưa Điền Đậu Đậu đến bệnh viện thay thuốc, cô hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chân này phải nghỉ ít nhất là nửa tháng, Điền Miêu Miêu kìm không được phải thầm lẩm bẩm, lẽ nào nửa tháng cô không được bán hàng sao?

Mặc dù, hiện tại Điền Đậu Đậu không thể đứng được, nhưng nếu ngồi xiên thịt vào que thì vẫn làm đỡ được, nếu cô thuê thêm một người, thì có lẽ sẽ mở lại được hàng.

Trên đường về, Điền Miêu Miêu thương lượng việc này với Điền Đậu Đậu, khi đi đến cửa nhà, Điền Miêu Miêu ấn vân tay, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy mẹ đang ngồi bên trong. 

Cả Điền Miêu Miêu lẫn Điền Đậu Đậu đều choáng váng. Chỉ có mẹ Điền là vẫn bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười lạnh lùng: “Về rồi đấy à?”

Điền Miêu Miêu nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười với mẹ Điền trong nhà: “Mẹ, sao mẹ lại lên đây thế?”

Mẹ Điền hừ một tiếng, và đứng dậy khỏi ghế sofa: “Mẹ không lên thì sao biết được hai đứa đã mở hàng bán đồ nướng rồi chứ? Chiếc xe đồ ăn đậu trong hầm là của con phải không?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Không phải chứ, rốt cuộc là tại sao đột nhiên mẹ lại đến đây thế này?

“Chân con sao rồi?” Mẹ Điền nhìn Điền Đậu Đậu đang chống nạng đứng ngoài cửa, rồi đi về phía cậu ấy: “Mẹ thấy con đăng lên khoảnh khắc, nói là khâu mất mấy mũi?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Chà, cô đã biết tại sao mẹ lại đến đây rồi! Cô nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Điền Đậu Đậu.

Điền Đậu Đậu: “…”

Ông trời đúng là có lương tâm, cậu ấy chỉ đăng đại một bài lên khoảnh khắc, cũng đâu có ngờ mẹ cậu lại đến thẳng đây! 

“Được rồi, hai đứa đừng đứng đó nữa, vào đi rồi nói.” Mẹ Điền vừa nói vừa đỡ Điền Đậu Đậu vào nhà, Điền Miêu Miêu cũng thay giày rồi thi theo sau bọn họ.

“Còn công việc ở khách sạn của con thì sao? Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc bán đồ nướng?” Mẹ Điền nhìn Điền Miêu Miêu bên cạnh, bà ấy không nghĩ rằng làm việc ở khách sạn bận rộn là thế, vậy mà Điền Miêu Miêu vẫn còn sức để làm thêm nghề phụ.

Điền Miêu Miêu thấy không giấu được nữa, chỉ đành nói: “Khách sạn phá sản rồi, ông chủ đầu tư thất bại, nên rút sạch cả tiền, bọn con phải vất vả lắm mới đòi lại được hai tháng tiền lương trước đó.”

Mẹ Điền nhất thời bất ngờ, dường như không thể nghĩ rằng một khách sạn lớn như vậy mà nói phá sản cái là phá sản ngay. Bà ấy mất một lúc để tiêu hóa, rồi mới lên tiếng: “Vậy con có thể đến làm việc tại khách sạn khác, sao lại đi bán đồ nướng thế?”

Điền Miêu Miêu đáp: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, bán đồ nướng kiếm được nhiều hơn nhiều so với làm việc tại khách sạn đó!” 

“… Cái này mẹ còn không biết hay sao? Trước đây gia đình chúng ta bán ít đồ ăn quá nhỉ? Tay nghề của con còn học từ chỗ ba con mà ra kìa.” Mẹ Điền nhìn cô, nói: “Tuy nhiên tiền kiếm được ở bán hàng ăn vất vả, con nói xem con học hành khổ cực bao nhiêu năm, cuối cùng lại đi bán đồ nướng như ba con?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Đây chẳng phải là kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sao?

Điền Đậu Đậu cảm thấy lúc này nên nói đỡ chị gái mình một câu, dù sao thì mẹ cũng là do cậu ấy “mời” đến: “Mẹ, bây giờ có rất nhiều người bằng cấp cao đều tự gây dựng sự nghiệp, nói đâu xa, ở ngay chợ đêm cổng Bắc có một người là ông chủ Lăng…”

Cậu ấy đang nói đến đây, thì bị Điền Miêu Miêu thụi cho một cái, Điền Đậu Đậu bị ngắt lời, bèn cau mày nhìn về phía cô: “Sao chị lại đánh em?”

Em đang nói đỡ cho chị mà!

Điền Miêu Miêu mỉm cười với cậu, rồi quay sang nói với mẹ mình: “Đậu Đậu  nói không sai, bề ngoài thì con bán đồ nướng, nhưng thực chất là đang gây dựng sự nghiệp! Sau này, con muốn mở thương hiệu đồ nướng của mình ở khắp Nam Bắc Đại Giang, làm ăn lớn mạnh!”

Mẹ Điền: “…”

“Đến lúc đó con sẽ mở một công ty tập đoàn, tên cũng đã nghĩ xong cả rồi, là Tập đoàn Miêu Miêu!”

Mẹ Điền: “…”

Bà ấy khẽ ho một tiếng, nhìn Điền Miêu Miêu, nói: “Mẹ biết, từ khi còn nhỏ thì ước mơ của con đã tương đối xa vời, chẳng phải hồi bé con còn muốn làm đặc công hay sao?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Mẹ Điền nói xong lại nhìn về phía Điền Đậu Đậu: “Con bán đồ nướng mới được vài ngày, mà đã làm chân bị thương rồi, không phải ba con đã nói bao nhiêu lần rồi sao, không được để dao thái cạnh tay, nhưng con không sửa được, bây giờ tự chịu một nhát chắc là nhớ đời rồi đúng không?”

“… Con biết, biết rồi, chị cũng đã mắng con rồi mà.” Điền Đậu Đậu quyết định vì mình là bệnh nhân, nên giải tán trước: “Con về phòng nghỉ trước đây, hai người cứ nói chuyện thư thả nhé!”

Điền Miêu Miêu thấy cậu ấy muốn rời đi, bèn vội vàng túm cánh tay cậu ấy lại rồi cùng đứng lên: “Con đỡ em ấy vào trong, bây giờ chân cẳng em ấy bất tiện lắm.”

Cô nói xong cũng chẳng để ý đến phản ứng của Điền Đậu Đậu và mẹ mình, cứ thế đỡ cậu ấy đi vào phòng ngủ, còn đóng của “cạch” một tiếng.

Điền Đậu Đậu nhìn chị gái đầy cảnh giác: “Chị muốn làm gì thế?”

Điền Miêu Miêu nói: “Chị cảnh cáo em nhé, Điền Đậu Đậu, đừng có nhắc tới ông chủ Lăng trước mặt mẹ.”

“Tại sao?” Điền Đậu Đậu có phần không hiểu: “Anh Sấm đẹp trai như vậy, còn có biệt danh là Sói già Phố Wall, có gì mà phải giấu giếm?”

“… Không liên quan đến vấn đề này, em đừng có nhắc đến anh ấy trước mặt mẹ là được.”

Điền Đậu Đậu nhìn cô đánh giá, rồi đột nhiên khai thông tâm trí: “Ồ, em hiểu rồi, chị sợ mẹ chúng ta biết chị có ý với anh ấy, sợ mẹ sẽ cố ý chạy đến gặp anh ấy chứ gì?”

“…”

Điền Miêu Miêu im lặng một lúc, đang định lên tiếng thì bị Điền Đậu Đậu chặn lại: “Chị đừng hòng phủ nhận, cặp mắt này của em chính là thước đo.”

“…” Điền Miêu Miêu mỉm cười với cậu ấy: “Vậy tại sao em lại không nhìn ra Chu Đình đã có bạn trai rồi chứ?”

“…” Có cần phải sát thương lẫn nhau vậy không?

Cậu ấy ho một tiếng và nói: “Được, em biết rồi, sẽ không nhắc đến anh Sấm nữa, với tính cách của mẹ thì nói không chừng sẽ thực sự khiến anh ấy sợ mà bỏ chạy mất.”

Điền Miêu Miêu mím môi, không đáp lại, mẹ Điền đi đến trước cửa, giơ tay gõ: “Hai đứa nói gì thế, lâu vậy mà vẫn chưa nói xong à?”

“Không có gì, không có gì ạ.” Điền Miêu Miêu vừa đáp, vừa đi tới mở cửa: “Con đang kiểm tra xem Điền Đậu Đậu có giấu đồ ăn không, bác sĩ nói em ấy phải ăn kiêng.”

Mẹ Điền nhìn Điền Đậu Đậu đang ngồi bên trong, nói: “Đúng là thằng bé đã từng có “tiền án” này, đã kiểm tra xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi ạ, không giấu đồ.” Điền Miêu Miêu mỉm cười, bước ra ngoài.

Vì căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ, hiện tại phòng ngang đã để cho Điền Đậu Đậu ở, nên buổi tối mẹ Điền chỉ có thể ngủ chung giường với Điền Miêu Miêu.

Đã lâu rồi hai mẹ con không ngủ cùng nhau, khiến Điền Miêu Miêu có chút không quen, cô nhìn mẹ đang ngồi thoa kem dưỡng da bên cạnh, hỏi: “Mẹ, bao giờ thì mẹ về?”

Mẹ Điền liếc cô một cái: “Sao nào, mẹ mới đến mà đã muốn đuổi rồi à?”

“Ý con không phải vậy.” Điền Miêu Miêu nhanh chóng cười trừ: “Con đang lo lắng nếu mẹ không ở nhà trọ thì bên đó bận không hết việc! Mẹ là nhân vật cốt cán của nhà trọ chúng ta mà.”

“Bớt tâng bốc đi.” Mẹ Điền vặn chặt lọ kem mắt trong tay, nói với cô: “Hai ngày nữa mẹ sẽ về, tuy nhiên hiện tại chân của Điền Đậu Đậu đang bị thương, cũng không bán được hàng, con cứ định ở nhà nghỉ mãi thế à?”

“Hôm nay, con cũng đã thương lượng với em ấy về việc này…” Điền Miêu Miêu nói, rồi lại nhìn bà ấy: “Mẹ không phản đối bọn con bày quầy bán hàng nữa sao?”

Mẹ Điền khẽ cười, nhìn cô, nói: “Mẹ phản đối thì hai đứa có nghe không? Bọn con thích bán thì bán, đợi đến khi không bán nổi nữa thì sẽ tự khắc đi kiếm việc làm.”

“…”

“Nếu không được nữa thì còn có thể về nhà trọ đỡ việc.”

“… Con chắc chắn sẽ làm ăn lớn mạnh!”

“Được rồi, được rồi.” Mẹ Điền nói: “Nếu con đã có tự tin như vậy, thì ngày mai mẹ cùng con bày bán, xem xem công việc làm ăn của bà chủ Điền tốt ra sao.”

Điền Miêu Miêu ngạc nhiên: “Cái này thì không cần đâu ạ! Hiếm lắm mẹ mới đến thành phố A, ngày mai con đưa mẹ đi dạo quanh quanh.”

“Đâu phải mẹ chưa từng đi dạo, có gì hiếm lạ đâu?” Mẹ Điền không quan tâm: “Ngày nào cũng chỉ ham chơi như con mà còn muốn làm ăn lớn?”

“… Nào có phải con muốn chơi, là do Điền Đậu Đậu bị thương mà.”

“Vậy ngày mai mẹ bày quầy cùng con, ở cổng Bắc công viên Ánh Sao phải không?”

“…” Đầu óc Điền Miêu Miêu lập tức quay cuồng, tuyệt đối không được để mẹ đến chợ đêm cổng Bắc: “Hay là ngày mai mẹ con ta bày quầy ngày dưới lầu nhé? Điền Đậu Đậu mới bị thương, một mình em ấy ở nhà không tiện, chúng ta bày bán dưới lầu nếu em ấy có việc gì thì có thể lập từ về nhà.”

Mẹ Điền ngẫm nghĩ, cảm thấy lời cô nói cũng có lý: “Nhưng có được bày quầy dưới lầu khu nhà của con không?”

“Bày tạm chắc không sao đâu ạ, hơn nữa con có xe đồ ăn, nhìn cũng khá dễ thương.”

Mẹ Điền: “…”

Ừm, bà ấy đã nhìn thấy chiếc xe đồ ăn màu hồng đó rồi, quả thực tương đối đáng yêu.

Thương lượng xong xuôi với mẹ Điền, Điền Miêu Miêu lại nhắn tin vào nhóm đồ nướng, để thông báo với mọi người rằng ngày mai mình sẽ bày quầy, tuy nhiên không phải ở chợ đêm cổng Bắc mà là dưới lầu khu nhà.

Vốn dĩ khu nhà cách chợ đêm cổng Bắc không xa, chỉ cần cô bày bán, bất luận là dưới lầu hay ở chợ đêm cổng Bắc thì đối với những người muốn ăn đồ nướng mà nói sẽ chẳng có gì khác biệt.

Điền Miêu Miêu đang định đặt điện thoại xuống đi ngủ thì dì Trần lại nhắn riêng cho cô: “Miêu Miêu, ngày mai đến bày quầy trước cổng siêu thị của dì đi! Chỗ đó rộng rãi, hơn nữa còn có chỗ ngồi, quan trọng nhất là, nếu như vậy sẽ tiện cho dì ăn hơn.” *Cười trộm*

Dì Trần mở một siêu thị ở dưới lầu khu nhà, quy mô không lớn, nhưng thường ngày mọi người muốn mua sắm món gì cũng tương đối thuận tiện. Để mở rộng kinh doanh, bà ấy còn nhân cơ hội bán cả đồ uống lạnh mùa Hè, trước đó Điền Miêu Miêu cũng từng mua để uống.

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Như vậy có làm phiền dì quá không ạ?”

Dì Trần: “Không đâu, nói không chừng người đến ăn đồ nướng còn nhân tiện mua luôn vài cốc đồ uống của dì nữa kìa.”

Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, thực ra bày bán trước tiệm của dì Trần sẽ tiện hơn nhiều là đi kiếm đại một nơi nào đó, bèn trả lời lại: “Được ạ, vậy con cảm ơn dì Trần nhé.”

Ngày hôm sau, một nhà ba người ở nhà chuẩn bị đồ cần dùng cho quầy hàng buổi tối, Điền Đậu Đậu thật không ngờ, mình đã thế này rồi mà vẫn không thoát khỏi số phận làm việc.

Vì chân của cậu không được dùng lực, nên Điền Miêu Miêu đã gánh vác trách nhiệm thái đồ, còn mẹ Điền và Điền Đậu Đậu ngồi bên cạnh để xiên que. Mẹ Điền thấy Điền Miêu Miêu chuẩn bị nhiều rau thịt như vậy, thì hỏi: “Bình thường hai đứa có bán được nhiều vậy không?”

Điền Đậu Đậu nói với bà ấy: “Mẹ, mẹ cũng xem thường bọn con quá rồi đó, nếu không phải con ngăn cản chị gái con, thì ngày nào chị ấy cũng có thể bán đến một giờ sáng đó!”

“…” Vậy xem ra buôn bán thực sự khá tốt.

“Hơn nữa, chị ấy còn phát triển thêm dịch vụ đồ sống nữa, những người không sống ở đây mà muốn ăn vẫn có thể đặt đồ sống rồi về tự nướng.”

Mẹ Điền có chút bất ngờ liếc nhìn Điền Miêu Miêu: “Đầu óc con linh hoạt ghê nhỉ, có vẻ là muốn làm ăn lớn thật rồi.”

“Đương nhiên rồi ạ.” Điền Miêu Miêu đang nói thì điện thoại để trên bàn đổ chuông. Cô rửa tay, đi ra khỏi bếp, nhìn thấy là Lăng Sấm gửi tin nhắn cho mình, thì như tên trộm, cầm điện thoại mang vào bếp.

Lăng Sấm: “Hôm nay, cô định mở hàng sao? Làm một mình à?”

Điền Miêu Miêu: “Không phải, mẹ tôi đang ở đây.”

Mẹ Điền ngồi ngoài bếp nhìn chằm chằm vào bóng lưng lén lút của Điền Miêu Miêu, bèn hỏi Điền Đậu Đậu kế bên: “Con nói thật cho mẹ, có phải chị con đang yêu đương không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương