“Đứa… Đứa nhỏ?” – Tô Na ngây người ra, lập tức che bụng nhanh chóng lùi về sau từng bước, ánh mắt đảo xung quanh, cười gượng nói – “Đứa nhỏ cảm thấy trong bụng rất buồn, nên đã ra ngoài hít thở không khí, ha ha ha….”

“……………..”

Ba người nhất tề trừng mắt nhìn nha đầu ngu ngốc này, không ai cảm thấy mấy lời này buồn cười.

Tô Na rụt đầu, ho một tiếng, khó khăn nói: “Cái kia….Con, con đi lấy đứa nhỏ về….”

Nói xong liền nhanh chân chạy về phòng, bắt đầu tìm cái bụng giả bị cô quăng đến góc nào không biết.

Phòng ngủ lộn xộn như ổ chuột, cô lật hết cái nọ đến cái kia để tìm, tạo ra một tràng âm thanh linh binh lách cách.

Xét về điểm này, cô rất giống Tô Mạch Ngôn.

Cái gì cũng tiện tay vứt.

Cố gắng lôi được cái bụng giả ở dưới cái bàn lên, cô cười sung sướng, xoay người cởi áo định mặc vào.

Nhưng vừa quay người lại, thì giật mình sợ hãi đến mức suýt nữa thì ngã ra sau.

Chú Trần nhíu mày đứng phía sau cô, trừng mắt nhìn cái bụng giả trong tay cô: “Đây là cái gì?”

Tô Na sợ hãi, vội giật mạnh tay muốn giấu cái bụng giả ra sau, nhưng lại bị chú Trần túm được, thanh âm của ông càng thêm nghiêm khắc: “Đây là cái gì?”

“Đứa….” – Tô Na há miệng thở dốc, thấy Tiêu Thế ở sau lưng chú Trần khủng hoảng nhìn cô, vội vàng sửa lại – “Hi…. Chú Trần thật khéo, nhanh vậy đã thấy rồi.”

“………….”

Chú Trần vẫn nắm chặt cái bụng giả nhìn cô.

Tiêu Thế run rẩy vươn tay sang bên canh, được Tô Mạch Ngôn đỡ lấy.

Tô Na vô tội nháy nháy mắt mấy cái, tiếp tục cười ngây ngô với chú Trần, lộ hai bên má lúm đồng tiền thực ngọt.

“Đứa nhỏ mất lúc nào?” – Chú Trần ngồi trên sô pha, một tay cầm lấy cái gạt tàn, bắt đầu nhả khói – “Giấy xét nghiệm không thể làm giả được.”

Tô Na co người lại trên sô pha, lúc trước đã mấy lần muốn trốn, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của cha cô cản lại, hiện tại cô chỉ muốn co người lại sao cho không ai nhìn thấy mình.

Cô nhìn cái gạt tàn trong tay chú Trần, càng nhìn càng thấy sợ, chỉ lo lúc ông tức lên, sẽ ném nó về phía mình, có thể bể đầu ấy chứ.

Tiêu Thế nhìn cô, thở dài, thản nhiên nói: “Sau hôm chúng ta biết.”

“…......”

Chú Trần hít sâu một hơi, tiếp tục hút thuốc: “Sao lại thế?”

“Tô Na còn trẻ, vẫn chưa thích hợp để có con.” – Ánh mắt Tiêu Thế liếc nhìn Tô Mạch Ngôn, lại nói tiếp – “Tình cảm cũng phai nhạt.”

“Cái gì?” – Ngón tay chú Trần run lên – “Tình cảm phai nhạt là có ý gì?”

Tiêu Thế lại nhìn Tô Mạch Ngôn, biểu tình của đối phương vẫn thản nhiên, bộ dáng không chút gợn sóng.

Nhưng Tiêu Thế cảm thấy, hắn đang vô cùng khẩn trương, ánh mắt cũng không liếc về phía y một chút nào.

Y xoa xoa trán, cười khổ nói: “Ý tứ chính là, chúng cháu chia tay rồi.”

“…………”

Trong không khí đột nhiên im lặng.

Chú Trần đập mạnh cái gạt tàn xuống bàn, giận dữ nói: “Chuyện lớn như thế mà không nói chuyện với người nhà?! Nói kết hôn là kết hôn, ly hôn là ly hôn, chúng mày coi hôn nhân là cái gì?”

Tiêu Thế mím môi không nói lời nào, mãi sau mới lên tiếng: “Có nói cũng không giúp được gì. Thật sự là đã không còn cách nào khác nữa rồi, nếu không cũng đã không ly hôn.”

“Mày….” – Chú Trần hít một hơi, vừa định trách cứ, đột nhiên lại thôi – “Đây là chủ ý của ai? Đã bàn bạc tốt chưa?”

Tiêu Thế hơi hơi nhíu mày, há mồm: “Là….”

“Là con.” – Tô Na đột nhiên nói, cúi đầu không dám nhìn ông – “Là con không muốn có đứa nhỏ, hơn nữa…. Cảm thấy cuộc sống hôn nhân không hề như con muốn, nên mới cứng rắn bức A Thế ly hôn.”

“…………”

Tiêu Thế nhìn cô, có chút ngoài ý muốn.

Tô Na ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập hối lỗi, nhưng không hề có hối hận: “Con biết chuyện ly hôn là không đúng, con thật sự thật sự xin lỗi, nhưng đừng để cho mẹ biết chuyện này…. A Thế, anh ấy cũng rất vất vả để giấu diếm.”

Chú Trần im lặng nhìn cô.

Thật lâu sau, Tô Mạch Ngôn thở dài, trầm giọng nói: “Là Na Na không có phúc, không phải lỗi của A Thế… Thời gian đó, quả thực cậu ấy cũng rất khó khăn, nhưng lại không muốn làm cho hai người phải lo lắng, dù sao bà thông gia cũng bệnh nặng.”

Ngày đó khi chú Trần rời đi, nhìn mặt Tiêu Thế, đột nhiên hỏi: “Vậy giờ thì sao? Có ai vừa ý chưa?”

Tiêu Thế nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật gật đầu: “Anh ấy tốt lắm.”

Không phải có hoặc không có, mà là hắn tốt lắm.

Chú Trần thở dài, đi được hai bước, lại dừng lại, không quay đầu lại nói: “Những lời về Hãn Kiện vừa nãy, là tôi quá đáng.”

“A….”

Tiêu Thế trừng mắt nhìn, vừa rồi khẩn trương quá, đã quên chuyện này.

“Nhưng dù sao đồng tính luyến ái vẫn là không tốt.” – Chú Trần khụ một tiếng – “Có thể khuyên thì khuyên nhủ nó một chút.”

Tiêu Thế cúi đầu nghĩ, nếu người khác tới khuyên mình, nên chia tay Tô Mạch Ngôn, vì đồng tính luyến ái là không đúng, là đoạn tử tuyệt tôn, bản thân mình sẽ thế nào?

Đại khái là y sẽ lấy tương lai thê thảm của bản thân làm cái cớ, rồi chiếm tiện nghi đối phương?

Tiêu Thế khẽ cười, lắc lắc đầu, thành khẩn nói với cái gáy của chú Trần: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Có một số việc, ở trước mặt người nghiêm túc, không cần quá tích cực thì tốt hơn.

Vài ngày không đi làm, sáng thứ hai vừa đến công ty, Tiêu Thế lập tức bị cả đám đồng nghiệp bu lấy,

Y mặc đồ đầu bếp bận rộn thái thái trộn trộn, Tiểu Trần ở bên cạnh thỉnh thoảng nhón một miếng điểm tâm, nhịn không được cảm khái nói: “Anh Tiêu, mấy hôm anh nghỉ, bọn em chả có thêm đồ ăn ngon, nhớ anh muốn chết.”

Tiêu Thế cười cười vỗ vai cô, lật bản kế hoạch, nghe vậy nhíu mày: “Không phải còn Lục tiên sinh sao?”

Chủ nhân của gian phòng này đâu phải chỉ có mình y.

“Ai?” – Tiểu Trần sợ run một chút, nói – “Anh Tiêu không biết sao? Lục tiên sinh từ chức rồi.”

Ngón tay Tiêu Thế dừng lại: “Cái gì?”

“Hóa ra là trưởng phòng chưa nói gì…” – Tiểu Trần vuốt vuốt tóc, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói – “Trong công ty đều đồn rằng, anh ta với trưởng phòng An…. Là cái quan hệ kia. Ngay từ đầu mọi người cũng không cho là thật, dù sao về ngoại hình điều kiện gì cũng cách nhau một khoảng, kết quả là qua vài ngày, anh ta từ chức.”

“Với… trưởng phòng An?” – Biểu tình của Tiêu Thế như ăn phải ruồi.

Đột nhiên nhớ tới một hôm nào đó, Tô Mạch Ngôn say rượu đi chơi cùng An Duệ và Lục Kính Triết.

Nghe nói đồng tính luyến ái thường kết bạn với nhau, An Duệ là đồng tính, vậy thì Lục Kính Triết cũng là…?

Tâm tư y chạy được vài vòng, chợt nghe Tiểu Trần tiếp tục nói: “Vốn dĩ nhân duyên của anh ta trong công ty cũng không tốt, đắc tội với không ít đồng nghiệp, mặc kệ có phải thật hay không dù sao thì vẫn có người thích nói xấu sau lưng người khác, anh cũng biết là loại chuyện này…”

Tiêu Thế cảm thấy có chút đau đầu, phất phất tay nói: “Tôi biết rồi.”

Người như Lục Kính Triết, từ trước đến giờ luôn luôn mạnh mẽ, lại có thể bị lời đồn đại trong công ty mà xin từ chức?

Tiêu Thế cảm thấy không thể tin được.

Hay là nói, miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ, lời đồn đại cũng có thể làm cho một người phải từ bỏ sư nghiệp công danh.

Cũng không thể nói là lúc này y cảm thấy khổ sở thay cho anh ta, dù sao hai người cũng chỉ quen biết sơ sơ, nhưng cảm khái thì luôn có. Hơn nữa anh ta cũng có lập trường tương tự y, nói thỏ khóc hổ thì có chút khó nghe, nhưng cũng không kém vậy là bao.

Vì Lục Kính Triết đột ngột từ chức, cho nên Tiêu Thế tạm thời thành nhân viên nghiên cứu phát triển của cả hai ban. Mỗi ngày nấu nướng xong không chỉ đem cho Tô Mạch Ngôn mà còn phải mang cho cả An Duệ một phần.

Y đột nhiên có cảm giác y không phải là thành phần tri thức nữa, mà giống như đồng chí đưa cơm vậy.

Vào đến cửa, An Duệ quay lưng về phía y, đang nhìn gì đó ngoài cửa sổ. Phong thủy phòng An Duệ không được tốt lắm, từ cửa sổ nhìn ra là một cao ốc bẩn thỉu âm u sắp đổ nát rồi.

Tiêu Thế nhìn bóng dáng hắn ta, âm thầm đoán người này đại khái là đang yên lặng ưu thương.

Kết quả đối phương vừa xoay người, vẫn là nụ cười mê người tao nhã như cũ: “Thân thể Tiêu tiên sinh khá hơn chưa?”

Người ta nói, trên thế giới này có một loại người, mà khí tràng của hắn chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả: “Bức nhân phong phạm (Phong thái khiến người khác cảm thấy bị áp lực)”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương