“Không cần khó xử.” – Lão nam nhân đầu đã cúi đến mức sắp chạm vào bàn ăn, buồn bã nói – “Nếu là vì chuyện bệnh tật, tôi không cần cậu thương hại.”

Tiêu Thế thở dài, bất đắc dĩ vươn tay sờ sờ tóc hắn, sao trước kia y không phát hiện ra, người này kỳ thực là luôn không được tự nhiên chứ? Tính tình lại khép kín, thoạt nhìn giống như mình đang bắt nạt hắn vậy.

“Mạch Ngôn, không phải là thương hại.” – Tiêu Thế ôn nhu nói, cảm giác được khi ngón tay mình chạm đến vành tai đối phương, vành tai liền đỏ rực lên, không khỏi mỉm cười – “Ít nhất, không chỉ là thương hại.”

“…….”

Nói cách khác, quả thật là vẫn có một chút thương hại bên trong.

Nếu không phải chính mình có khả năng sắp chết, nếu không phải là bộ dáng hiến thân quyết liệt của mình, tối hôm qua chắc chắn y sẽ không điên cuồng cùng mình như thế.

Đây là sự thành thực của Tiêu Thế.

Hắn biết, người thanh niên này từ trước đến nay không muốn lừa gạt người khác, cũng sẽ không để cho người khác hi vọng vô nghĩa.

Muốn lưu lại, vậy xin chờ.

Thất vọng rồi, vậy rút lui thôi.

Tô Mạch Ngôn rũ mắt, nghĩ rằng, đường lui sớm của mình đã không còn rồi, đến lúc này, một chút thất vọng muộn màng thì cũng có sao đâu?

Trầm mặc một hồi, tiếng đồng hồ vang lên, Tiêu Thế dừng vuốt tóc đối phương, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy giờ thì đến hẹn đi lấy kết quả?”

“… Mười giờ.”

Tiêu Thế nhìn đồng hồ, đã chín giờ, bệnh viện cách đây cũng khá xa, y đứng dậy: “Tôi đi cùng anh.”

“Không cần.” – Tô Mạch Ngôn cúi đầu, đi theo hắn, lấy tây trang của mình mặc vào, qua một đêm lăn lộn, bộ quần áo nhăn nhúm hết lại – “Mình tôi có thể tự đi.”

Tiêu Thế đang đi giày, nghe vậy dừng lại một chút, nhìn hắn: “Mạch Ngôn, tôi nói rồi, không cần khách khí với ta.”

Tô Mạch Ngôn liếc hắn một cái, mặt mày nhăn lại, không nói gì.

Nhìn biểu cảm lúc này của đối phương, với người ngoài thì có cảm giác như là có gió lạnh thổi qua, nhưng dưới con mắt Tiêu Thế, chắc chắn mười phần là cảm giác không được tự nhiên, giống như là bị y khi dễ vậy.

Nhưng y biết nói gì?

Ngay cả bản thân y lúc này cũng rất hỗn loạn.

Đại khái là hai người cùng buồn, tìm đến nhau, cũng không biết là đối phương nghĩ gì, đoán tới đoán lui quả là mệt người.

Cuối cùng y vẫn kéo Tô Mạch Ngôn đến bệnh viện. Tới nơi đã là mười giờ kém mười, trong phòng có rất nhiều người, hai người đứng ngoài chờ tới lượt.

Từ khi tỉnh ngủ, lão nam nhân đều thủy chung cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn thanh niên, cố gắng nhẹ nhàng dịch ra xa một chút: “……….Cậu về trước đi, cho dù có là ung thư thật thì cũng không có liên quan gì đến cậu.”

Thanh niên quay sang, nhìn thấy vành tai đỏ rực của hắn, cảm thấy buồn cười: “Tôi nghe một chút cũng không sao, hơn nữa hôm nay cũng không cần đi làm.”

Lão nam nhân liếc mắt nhìn y một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, đầu lưỡi như bị dính lại: “Không cần…”

Thanh niên nhanh chóng tiến lên bức người lùi về góc tường, mỉn cười nói: “Tôi muốn ở bên cạnh anh.”

Lão nam nhân không nói.

Hắn cúi đầu tự hỏi cả buổi, mới cứng ngắc gật đầu: “Được.”

Lần này cả cổ lẫn mặt đều đỏ.

……….

Mấy người xung quanh đều 囧囧 nhìn hai đại nam nhân, suýt thì rớt cằm.

“Anh xác định…. Anh đã từng bị chảy máu?” – Bác sĩ nhìn giấy xét nghiệm, sau đó quay đầu đánh giá mặt mũi vị bệnh nhân này – “Thật sự là có chảy máu?”

Tô Mạch Ngôn mím môi, trộm nhìn Tiêu Thế đang khẩn trương đứng bên cạnh, cứng ngắc gật đầu: “Đúng thế.”

“Chậc, không giống….” – Bác sỹ nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói – “Anh đã làm chỉ kiểm chưa?”

Chỉ kiểm?

Tô Mạch Ngôn nhíu mày nghĩ nghĩ, ngày hôm qua chỉ làm nội soi dạ dày, còn có sinh tiết tế bào.

Hắn lắc đầu.

“Ừm, vậy thì khó đây, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý….”

Cả Tô Mạch Ngôn lẫn Tiêu Thế đều cứng người.

Quả, quả thật là ung thư sao?

Mặt vị bác sỹ càng nhăn lại: “Anh cởi quần ra cho tôi xem.”

“Cái gì?” – Không đợi Tô Mạch Ngôn nói gì, Tiêu Thế đã nhảy vọt đến – “Cởi quần làm gì?”

Bác sỹ nhìn y như kiểu xem bệnh thần kinh: “Kiểm tra chứ sao, xem hậu môn của anh ta có bị nứt hay bị thương không.”

“….Bị thương?”

Tô Mạch Ngôn im lặng một chút, rồi nghiêm túc gật đầu: “Có.”

“Từ sáng hôm qua?”

Lão nam nhân nghiêm túc lắc đầu: “Hôm qua vẫn không việc gì, hôm nay bị thương.”

Tiêu Thế chút nữa thì nghẹn nước miếng, mặt mũi đỏ bừng cả lên.”

Bác sỹ liếc Tiêu Thế một cái, vuốt cằm nói: “Hôm qua vẫn không việc gì, vậy không phải là bị trĩ….”

“Vâng, không phải.”

Bệnh trĩ đương nhiên là hắn biết.

“Như vậy, gần đây anh có ăn thứ gì đó rất bổ không?”

Tô Mạch Ngôn nhớ đến vị quái thai ở canteen kia, gật đầu nói: “Ngày nào cũng ăn.”

“Bác sỹ.” – Tiêu Thế nhịn không được ngắt lời hắn, mím môi hỏi – “Xin hỏi… Anh ấy còn có thể… Điều trị không? Là giai đoạn nào rồi? Đến giai đoạn cuối chưa? Bao nhiêu tiền tôi cũng chữa.”

Bác sỹ suy nghĩ một lát, vung tay lên: “Có lẽ… muộn rồi. Không cần chữa, vô dụng!”

“……..”

Đầu óc Tiêu Thế trống rỗng, choáng váng, giai đoạn cuối rồi sao? Bó tay rồi?!

Tô Mạch Ngôn thì lại rất bình tĩnh, tiêp tục hỏi bác sỹ: “Là bệnh gì thế? Tôi còn sống được bao lâu?”

“………..”

Im lặng ba giây, bác sỹ bật cười.

“Cái gì? Ai nói anh sắp chế?” – Bác sỹ cười nói – “Anh chỉ là thượng hỏa mà thôi.”

Hai người ủ rũ đần độn về đến nhà – Nhà trọ của Tiêu Thế.

Không phải ung thư.

Tiêu Thế ngây người ngồi ở sô pha, nhìn theo bóng dáng Tô Mạch Ngôn một mạch lao thẳng vào bếp, nhất thời không biết phải làm gì.

Không phải ung thư.

Y thấp giọng nói, thế này mới có chút cảm giác chân thực, nhịn không được nhếch môi.

Thật là tốt quá… Hắn có thể sống thật lâu, mình còn có thể gặp hắn, cho dù là gương mặt không có biểu tình gì cũng được, lỗ tai thường thường hồng lên cũng tốt, cho tới giờ y mới thấy những thứ đó quý giá đến thế nào.

Tiêu Thế đỡ trán, cúi đầu bật cười: “Đúng, còn có thể thỉnh thoảng ôm một chút.”

Nghĩ đến đây, Tiêu Thế mới nhớ ra, Tô Mạch Ngôn về đến nhà liền vọt vào phòng bếp, đến giờ vẫn chưa ra.

Tiêu Thế nhíu mày.

Hắn đang làm gì? Chả lẽ định tự tay nấu cơm để chúc mừng?

Nghĩ đến bộ dáng gia sự vô địch của Tô Mạch Ngôn, Tiêu Thế không khỏi run rẩy.

Vị giác chắc chắn sẽ bị tiêu diệt… Y thở dài, vào bếp tìm người.

Nếu thân thể khỏe mạnh, hai người cũng nên chúc mừng một chút.

Nhưng vừa mới bước vào, y bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt dọa sợ. Mở to mắt ra nhìn, y tức giận nói: “Anh đang làm gì thế?!”

*****

Hãn Kiện từ chỗ Lục Kính Triết về, tâm tình không thể nói là có bao nhiêu khoái trá, như vừa trút được cả tảng đá đè trên người.

Vẻ mặt của gã lúc này vô cùng dương dương tự đắc, tâm tình vô cùng tốt.

Gã nghĩ một lúc, liền chuyển hướng đến nhà Tiêu Thế, muốn xem gần đây y sống thế nào.

Tuy y không nói ra, nhưng từ khi mẹ Tiêu đến N thành, y rất mệt, lại còn ly hôn, chắc chắn tâm trạng không thể tốt được.

Nghĩ vậy, gã cũng cảm thấy trong lòng hơi hơi chua xót.

Đứng trước cửa nhà Tiêu Thế, gã vỗ vỗ hai má, cười lẩm bẩm: “Vô tâm vô phế, vô tâm vô phế, vô tâm vô phế….”

Cửa không khóa, gã hít một hơi, nhấc chân đá cửa, bày ra vẻ mặt hớn hở bình thường: “Ha---ni---“

Vèo ---

Một vật sáng loáng lướt qua người gã, va vào bức tường, rơi xuống.

Hãn Kiện mở to mắt, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Mẹ nó! Ám khí?!”

Trên thảm là một con dao gọt hoa quả sắc bén.

Phía bên trong, không ngừng truyền đến tiếng Tiêu Thế hổn hển rống giận: “Mạch Ngôn, anh bình tĩnh lại một chút! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói! Này này…. Bỏ dao xuống! Này!”

Lại là một trận lách cách.

Hãn Kiện tròn mắt: “Làm gì thế? Có trộm sao?”

Nói xong bắt đầu xắn tay áo, hùng dũng oai vệ hiên ngang đi về phía phòng bếp, liếc thấy cái đèn bàn kia, liền lấy làm vũ khí.

Hãn Kiện hít một hơi thật sâu, cẩn thận dựa sát vào tường, nhỏ giọng nói: “Hanny – Tao đến giúp mày ~~”

Bên trong không có người đáp lại.

Tiêu Thế khàn giọng gào lên: “Mạch Ngôn, đó là dao phay! Anh dùng rồi về sau tôi lấy đâu ra dao mà dùng! Gọt bút chì cũng không được… Nào, anh bình tĩnh lại đi, gọt bút chì không giết người được đâu… A này, anh đừng cho ngón tay vào! Không đúng, sao phòng bếp lại có gọt bút chì….”

Mạch Ngôn?

Hãn Kiện lặng đi một chút, không phải là nhạc phụ của nó sao?

Chẳng lẽ là tức giận vì Tiêu Thế ly hôn với con gái, cho nên đến làm ầm ĩ?

Không đợi gã kịp hiểu rõ, lại một trận đinh đinh đang đang ầm ĩ.

Hơn nửa ngày, đạo tặc rốt cuộc cũng bị bắt.

Tiêu Thế dùng sức ôm lấy thắt lưng người kia, giữ chặt tay hắn, ôm chặt vào lòng, kiệt sức nói: “Mạch Ngôn…. Rốt cuộc là anh đang làm gì?”

Lão nam nhân bị ép buộc cũng mệt mỏi quá mức, thở hổn hển một hồi, mới buồn bã nói: “Không phải ung thư.”

“Không phải là ung thư không tốt sao?” – Tiêu Thế không hiểu nói – “Chẳng lẽ anh hi vọng bị ung thư? Lại còn muốn tự sát….”

“………”

Tô Mạch Ngôn nghiêm túc nhìn gã, trên mặt không có chút ý trêu chọc nào: “Tôi nghĩ mình sắp chết, nên mới đến cường bạo cậu.”

“Cường, cường bạo?” – Tiêu Thế ngẩn người ra, rồi lập tức run rẩy.

Tối hôm qua, hắn cho rằng thế là cường bạo y sao?

Dùng cái gì? Mông sao?

“Đúng vậy.” – Biểu tình của lão nam nhân rất thành thực – “Cậu rất buồn đúng không?”

“Hả? Cái gì?” – Tiêu Thế cảm giác đâu óc mình không thể theo kịp những ý nghĩ của hắn.

Ngữ khí của lão nam nhân vô cùng chắc chắn: “Cậu cũng cho là tôi sắp chết, mới có thể để yên cho tôi cường bạo.”

“……….”

Cho nên tôi muốn tạ tội.” – Tô Mạch Ngôn nghiêm túc nhìn y.

“…………”

Tiêu Thế囧囧nhìn hắn: “Dùng cái gì tạ tội? Dao phay sao?”

Nhạc phụ đại nhân vẫn rất bình tĩnh: “Nếu có mã tấu, tôi có thể mổ bụng.”

“………..”

Nhìn thấy thanh niên vẫn đang dại ra, đáy mắt lão nam nhân lóe lên một tia sáng, nhanh chóng vớ lấy con dao cuốn bút, cố sức nhét ngón tay út vào, quay sang bên nói: “Không thể tự sát ở nhà cậu, trước tôi bồi thường cậu một ngón tay.”

“………….”

Tiêu Thế dại ra một giây, lại gào lên thảm thiết: “A a a, anh đừng có làm xằng bậy!!! Đưa tay đây, tháo ra nhanh lên! Nhanh tháo ra!!!!!!!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương