Nữ Tế Nan Đương
-
Chương 29
Ngoài dự đoán của Tiêu Thế, mọi người trong quán bar này rất thanh tịnh, cũng không giống kiểu cuồng dã của các nơi khác, trang trí rất đẹp, tràn đầy vẻ lịch sự tao nhã, một số nam nhân tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện, liếc mắt nhìn qua có thể thấy không ít người có vẻ thành đạt.
Một thanh niên tóc hồng đang dựa vào bên đàn piano hát, một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng mềm mại, dày mà mê người.
Tiêu Thế và Hãn Kiện cúi gằm mặt mà đi như kiểu tội phạm bị truy nã, chọn đại một chỗ ngồi xuống, nhíu mày thấp giọng nói: “Không phải mày bảo những chỗ này rất HIGH sao?”
“Ờ thì….” – Hãn Kiện nhìn trái nhìn phải, xấu hổ nói – “Tao đây cũng đã tới bar kiểu này bao giờ đâu…..”
Tô Mạch Ngôn ngồi cách đó không xa, biểu tình thản nhiên, trong tay là một ly Whiskey thêm chanh, lắc lắc, uống từng ngụm từng ngụm, nghiêng đầu nghe ca sĩ đang hát.
An Duệ tựa lưng vào ghế ngồi, chăm chú nhìn sườn mặt của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thế lúc này đen lại, lầm bầm: “Ánh mắt sắc tình, không biết xấu hổ!”
“…. Tuy rằng mày đang rất phẫn nộ.” – Hãn Kiện nhìn bàn tay nổi gân xanh trên đùi kia, khóc không ra nước mắt nói – “Nhưng mày có thể không cần sờ đùi tao không?”
Phải bắt được trọng điểm!
“Sao?” – Tiêu Thế đằng đằng sát khí quay sang, vừa thấy tay mình liền hắc tuyến rút về, cười gượng nói – “Ặc, thói quen thôi, muốn tìm dao phay ấy mà………”
“………..”
Hãn Kiện nhìn đũng quần mình, nghẹn lời không nói được gì: “Trời ạ! Đến người ngoài như mày cũng nói thế, thì còn ai dám gả cho tao nữa đây…..”
JJ của gã mà đòi dùng như dao phay, giết người à?
Nghĩ vậy, lại nhịn không được nhớ tới cái đêm không trăng không sao âm u gió lạnh kia, đồng chí thiếu niên nào đó với ánh mắt phấn nộ, càng nhắm mắt lại thì hình ảnh càng hiện lên rõ ràng, cảm giác như là hận đến mức muốn phun lửa.
Nghĩ đến cái đêm mình chuồn êm kia, trên giường còn dính một đống chất lỏng trắng đỏ hỗn độn, răng của gã không hẹn mà va vào nhau lập cập.
Đại khái, cái loại JJ này, quả thật là có thể dùng như dao phay?
Đâm nát hoa cúc……..
“Phụ nữ?” – Suy nghĩ từ đâu đó mãi mới chạy về được, không đợi thu hồi đến một nửa, chợt nghe có người cười nói – “Tiên sinh không thích đàn ông sao?”
Hãn Kiện vẫn còn chưa tỉnh táo, không cần nghĩ ngợi nói: “Mày mới thích đàn ông áy! Ông nội mi đây hoàn toàn bình thường, thích nữ…….”
Lời nói chưa kịp ra tiếp bị ánh mắt giết người của Tiêu Thế đẩy trở về.
“A ha ha, làm sao có khả năng thích phụ nữ chứ……” – Hãn Kiện híp mắt cười nhìn thanh niên mỹ mạo đang tủm tỉm nhìn mình – “Chúng ta đều giống nhau thôi, thích đàn ông mới là bình thường, đồng tính luyến ái là tình yêu tinh khiết nhất, là mục tiêu tiến hóa của cả nhân loại, chúng ta đương nhiên phải cố gắng rồi…….”
Nói xong, gã yên lặng xoay người hung hăng tự vả bản thân.
Bị tên tiểu nghiệt súc kia huấn luyện thành phản xạ có điều kiện rồi!
Thanh niên tóc hồng áo hồng, khuôn mặt lịch sự tao nhã, thoáng mang một chút cảm giác mê người, chính là ca sĩ vừa mới hát lúc nãy.
“Tôi là A Ngữ, hai người là lần đầu tiên đến đây?” – Cậu ta cười cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thế, lại phát hiện tầm mắt của đối phương hoàn toàn không đặt lên người mình, ngược lại còn chăm chú nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang nói chuyện cách đó không xa, không khỏi nhíu mày – “Xin hỏi vị tiên sinh này xưng hô thế nào?”
Tiêu Thế không để ý đến cậu ta.
Hãn Kiện vừa thấy một đồng chí GAY chân chính thì cả người khẩn trương, cứng ngắc cào cào tóc, lắp bắp nói: “Cậu, cậu ta họ Tráng, kêu Tráng Dương.”
“……”
Tráng Dương tiên sinh quay đầu, hai mắt đầy tơ máu nhìn gã.
Hãn Kiện thống khổ che mặt, buồn bã nói: “Ta họ La, gọi là cải củ cao (萝卜糕 )
Tráng Dương vừa lòng.
Y hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu đi tiếp tục giám sát đại sắc lang đã nhe răng.
“Tên hai vị quả là đặc biệt.” – A Ngữ nhịn không được cười rộ lên – “Hoàn cảnh chỗ này rất tốt, tất cả đều là người văn minh, không cần đề phòng như thế.”
Hãn Kiện cười gượng gật đầu: “Không đề phòng, không đề phòng, tất cả đều là đồng chí tốt……”
Nói đến hai chữ đồng chí, khóe mắt gã hung hăng thêm vài phần.
“Nhưng mà,” – A Ngữ chỉ Tiêu Thế đang xù lông, cười nói – “Bạn của anh có vẻ cảm xúc không được bình thường.”
Tô Mạch Ngôn uống hết một chén rượu, sắc mặt không thay đổi, An Duệ ân cần thay hắn rót thêm chén nữa.
Đồ lòng dạ cầm thú, lòng dạ cầm thú……..
Tiêu Thế căm giận lắc đầu, loại kỹ xảo này, cũng chỉ có nhạc phụ đại nhân nhìn không ra!
Tửu lượng của Tô Mạch Ngôn rất tốt, mấy chén rượu vừa rồi chưa đủ làm hắn say, nhưng mà liếc mắt thấy thái độ khẩn trương của người kia, liền nhịn không được mà uống hết chén này đến chén khác.
Uống rượu cũng tốt, có thể làm một số việc mà căn bản bình thường không dám làm, không cần phải cố kỵ điều gì.
Nếu không thể giữ người ta bên cạnh mình suốt đời, vậy thì buông tay đi. Yêu người khác phái? Vậy thì bẻ cong hắn! Trẻ hơn mình thì sao? Cho dù có không biết xấu hổ hiến thân cũng không sao, làm cho người ta mê luyến thân thể mình cũng không sao! Chắc chắn sẽ có cách làm cho hắn phải yêu mình.
Hết lần này đến lần khác, người mà hắn trốn tránh chỉ có một.
Là Tiêu Thế.
Là chồng của chính con gái mình.
Khi ở bên nghe được tiếng tim y đập, cho dù không ôm được nhau, cũng cảm thấy tốt lắm.
An Duệ thở dài, đứng dậy nói: “Đã khuya rồi, chúng ta về thôi.”
Tô Mạch Ngôn cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm rượu còn lại: “Chờ một chút.”
“Nếu tôi là anh, chỉ cần thích, không cần biết đối phương là ai, tôi sẽ tích cực tấn công.” – Động tác cự tuyệt nghe của đối phương làm cho không khí xung quanh như bị đè nén, An Duệ kéo cravat, hai tay chống bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn – “Tôi sẽ không cho anh đề nghị như vậy.”
“………..”
Tô Mạch Ngôn không chút sợ hãi ngửa đầu nhìn hắn.
“Cho nên,” – An Duệ lộ ra một thoáng châm chọc trong nụ cười – “Không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn uống đến chén thứ tư, không nhìn chằm chằm hai người đó nữa, mà muốn đứng dậy lật bàn, may mà được Hãn Kiện và A Ngữ kìm lại.
Hai người kia đang thảo luận xem có cách nào để tìm ra một lý do vô tình gặp mặt, sau đó đem công chúa…. A, nhầm, là nhạc phụ đại nhân từ tay ác ma trở về.
Đáng tiếc, hai tên thẳng nam cùng hai đồng chí gay mà ngẫu nhiên gặp nhau ở GAY BAR, xác suất bằng không……..
Tiêu Thế lùi vào góc, cứng ngắc luyện tập: “Thật khéo a, ngài cũng đến đây uống rượu.”
Bên kia An Duệ đột nhiên đứng dậy.
Hãn Kiện vỗ một phát lên lưng y, khẩn trương nói: “Đi rồi đi rồi.”
Tiêu Thế vội xoay người, nở nụ cười hoàn mỹ: “Thật trùng hợp, ngài cũng đến đây sao……..”
Nụ cười cứng lại.
Tô Mạch Ngôn ngồi vững như Thái Sơn, An Duệ đứng nới rộng cravat.
“Ấy, sớm quá.” – Hãn Kiện cười gượng.
Tiêu Thế lườm gã một cái, xoay người tiếp tục luyện tập với cái lọ hoa, tự đáy lòng nói: “Thật là quá khéo, tôi với bạn đến đây cũng có thể gặp ngài?”
An Duệ kéo cravat, bước đi.
Hãn Kiện kinh hô: “Đi rồi!”
Tiêu Thế xoay người, vội vàng nói: “Thật là quá khéo…….”
Trước mắt không có một bóng người.
An Duệ hai tay chống xuống bàn, nói gì đó với nhạc phụ.
“……….”
Hãn Kiện sờ sờ mũi: “Khụ, tao gấp quá.”
Tiêu Thế thở dài xoay người, vô lực: “Thực khéo, ta đến đây mượn toilet, ngài đến uống rượu?”
Hãn Kiện hét lên chói tai: “Đến rồi!”
“Đừng đùa.”
Tiêu Thế kiệt sức quay sang, ánh mắt gặp ngay một đôi mắt đen thẳm.
“…………”
Nhạc phụ đại nhân không biết đã đứng sau y từ khi nào, vẻ mặt lãnh mạc (lạnh lùng, đạm mạc).
Tiêu Thế im lặng một giây, thành khẩn mỉm cười nói: “Thực khéo, ta đến đây mượn quán bar, ngài đến uống nước tiểu?”
“……….”
Hãn Kiện im lặng xoay người, nằm úp sấp trên vách tường che mặt, cả người run rẩy. (Vì cười)
Một thanh niên tóc hồng đang dựa vào bên đàn piano hát, một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng mềm mại, dày mà mê người.
Tiêu Thế và Hãn Kiện cúi gằm mặt mà đi như kiểu tội phạm bị truy nã, chọn đại một chỗ ngồi xuống, nhíu mày thấp giọng nói: “Không phải mày bảo những chỗ này rất HIGH sao?”
“Ờ thì….” – Hãn Kiện nhìn trái nhìn phải, xấu hổ nói – “Tao đây cũng đã tới bar kiểu này bao giờ đâu…..”
Tô Mạch Ngôn ngồi cách đó không xa, biểu tình thản nhiên, trong tay là một ly Whiskey thêm chanh, lắc lắc, uống từng ngụm từng ngụm, nghiêng đầu nghe ca sĩ đang hát.
An Duệ tựa lưng vào ghế ngồi, chăm chú nhìn sườn mặt của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thế lúc này đen lại, lầm bầm: “Ánh mắt sắc tình, không biết xấu hổ!”
“…. Tuy rằng mày đang rất phẫn nộ.” – Hãn Kiện nhìn bàn tay nổi gân xanh trên đùi kia, khóc không ra nước mắt nói – “Nhưng mày có thể không cần sờ đùi tao không?”
Phải bắt được trọng điểm!
“Sao?” – Tiêu Thế đằng đằng sát khí quay sang, vừa thấy tay mình liền hắc tuyến rút về, cười gượng nói – “Ặc, thói quen thôi, muốn tìm dao phay ấy mà………”
“………..”
Hãn Kiện nhìn đũng quần mình, nghẹn lời không nói được gì: “Trời ạ! Đến người ngoài như mày cũng nói thế, thì còn ai dám gả cho tao nữa đây…..”
JJ của gã mà đòi dùng như dao phay, giết người à?
Nghĩ vậy, lại nhịn không được nhớ tới cái đêm không trăng không sao âm u gió lạnh kia, đồng chí thiếu niên nào đó với ánh mắt phấn nộ, càng nhắm mắt lại thì hình ảnh càng hiện lên rõ ràng, cảm giác như là hận đến mức muốn phun lửa.
Nghĩ đến cái đêm mình chuồn êm kia, trên giường còn dính một đống chất lỏng trắng đỏ hỗn độn, răng của gã không hẹn mà va vào nhau lập cập.
Đại khái, cái loại JJ này, quả thật là có thể dùng như dao phay?
Đâm nát hoa cúc……..
“Phụ nữ?” – Suy nghĩ từ đâu đó mãi mới chạy về được, không đợi thu hồi đến một nửa, chợt nghe có người cười nói – “Tiên sinh không thích đàn ông sao?”
Hãn Kiện vẫn còn chưa tỉnh táo, không cần nghĩ ngợi nói: “Mày mới thích đàn ông áy! Ông nội mi đây hoàn toàn bình thường, thích nữ…….”
Lời nói chưa kịp ra tiếp bị ánh mắt giết người của Tiêu Thế đẩy trở về.
“A ha ha, làm sao có khả năng thích phụ nữ chứ……” – Hãn Kiện híp mắt cười nhìn thanh niên mỹ mạo đang tủm tỉm nhìn mình – “Chúng ta đều giống nhau thôi, thích đàn ông mới là bình thường, đồng tính luyến ái là tình yêu tinh khiết nhất, là mục tiêu tiến hóa của cả nhân loại, chúng ta đương nhiên phải cố gắng rồi…….”
Nói xong, gã yên lặng xoay người hung hăng tự vả bản thân.
Bị tên tiểu nghiệt súc kia huấn luyện thành phản xạ có điều kiện rồi!
Thanh niên tóc hồng áo hồng, khuôn mặt lịch sự tao nhã, thoáng mang một chút cảm giác mê người, chính là ca sĩ vừa mới hát lúc nãy.
“Tôi là A Ngữ, hai người là lần đầu tiên đến đây?” – Cậu ta cười cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thế, lại phát hiện tầm mắt của đối phương hoàn toàn không đặt lên người mình, ngược lại còn chăm chú nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang nói chuyện cách đó không xa, không khỏi nhíu mày – “Xin hỏi vị tiên sinh này xưng hô thế nào?”
Tiêu Thế không để ý đến cậu ta.
Hãn Kiện vừa thấy một đồng chí GAY chân chính thì cả người khẩn trương, cứng ngắc cào cào tóc, lắp bắp nói: “Cậu, cậu ta họ Tráng, kêu Tráng Dương.”
“……”
Tráng Dương tiên sinh quay đầu, hai mắt đầy tơ máu nhìn gã.
Hãn Kiện thống khổ che mặt, buồn bã nói: “Ta họ La, gọi là cải củ cao (萝卜糕 )
Tráng Dương vừa lòng.
Y hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu đi tiếp tục giám sát đại sắc lang đã nhe răng.
“Tên hai vị quả là đặc biệt.” – A Ngữ nhịn không được cười rộ lên – “Hoàn cảnh chỗ này rất tốt, tất cả đều là người văn minh, không cần đề phòng như thế.”
Hãn Kiện cười gượng gật đầu: “Không đề phòng, không đề phòng, tất cả đều là đồng chí tốt……”
Nói đến hai chữ đồng chí, khóe mắt gã hung hăng thêm vài phần.
“Nhưng mà,” – A Ngữ chỉ Tiêu Thế đang xù lông, cười nói – “Bạn của anh có vẻ cảm xúc không được bình thường.”
Tô Mạch Ngôn uống hết một chén rượu, sắc mặt không thay đổi, An Duệ ân cần thay hắn rót thêm chén nữa.
Đồ lòng dạ cầm thú, lòng dạ cầm thú……..
Tiêu Thế căm giận lắc đầu, loại kỹ xảo này, cũng chỉ có nhạc phụ đại nhân nhìn không ra!
Tửu lượng của Tô Mạch Ngôn rất tốt, mấy chén rượu vừa rồi chưa đủ làm hắn say, nhưng mà liếc mắt thấy thái độ khẩn trương của người kia, liền nhịn không được mà uống hết chén này đến chén khác.
Uống rượu cũng tốt, có thể làm một số việc mà căn bản bình thường không dám làm, không cần phải cố kỵ điều gì.
Nếu không thể giữ người ta bên cạnh mình suốt đời, vậy thì buông tay đi. Yêu người khác phái? Vậy thì bẻ cong hắn! Trẻ hơn mình thì sao? Cho dù có không biết xấu hổ hiến thân cũng không sao, làm cho người ta mê luyến thân thể mình cũng không sao! Chắc chắn sẽ có cách làm cho hắn phải yêu mình.
Hết lần này đến lần khác, người mà hắn trốn tránh chỉ có một.
Là Tiêu Thế.
Là chồng của chính con gái mình.
Khi ở bên nghe được tiếng tim y đập, cho dù không ôm được nhau, cũng cảm thấy tốt lắm.
An Duệ thở dài, đứng dậy nói: “Đã khuya rồi, chúng ta về thôi.”
Tô Mạch Ngôn cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm rượu còn lại: “Chờ một chút.”
“Nếu tôi là anh, chỉ cần thích, không cần biết đối phương là ai, tôi sẽ tích cực tấn công.” – Động tác cự tuyệt nghe của đối phương làm cho không khí xung quanh như bị đè nén, An Duệ kéo cravat, hai tay chống bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn – “Tôi sẽ không cho anh đề nghị như vậy.”
“………..”
Tô Mạch Ngôn không chút sợ hãi ngửa đầu nhìn hắn.
“Cho nên,” – An Duệ lộ ra một thoáng châm chọc trong nụ cười – “Không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn uống đến chén thứ tư, không nhìn chằm chằm hai người đó nữa, mà muốn đứng dậy lật bàn, may mà được Hãn Kiện và A Ngữ kìm lại.
Hai người kia đang thảo luận xem có cách nào để tìm ra một lý do vô tình gặp mặt, sau đó đem công chúa…. A, nhầm, là nhạc phụ đại nhân từ tay ác ma trở về.
Đáng tiếc, hai tên thẳng nam cùng hai đồng chí gay mà ngẫu nhiên gặp nhau ở GAY BAR, xác suất bằng không……..
Tiêu Thế lùi vào góc, cứng ngắc luyện tập: “Thật khéo a, ngài cũng đến đây uống rượu.”
Bên kia An Duệ đột nhiên đứng dậy.
Hãn Kiện vỗ một phát lên lưng y, khẩn trương nói: “Đi rồi đi rồi.”
Tiêu Thế vội xoay người, nở nụ cười hoàn mỹ: “Thật trùng hợp, ngài cũng đến đây sao……..”
Nụ cười cứng lại.
Tô Mạch Ngôn ngồi vững như Thái Sơn, An Duệ đứng nới rộng cravat.
“Ấy, sớm quá.” – Hãn Kiện cười gượng.
Tiêu Thế lườm gã một cái, xoay người tiếp tục luyện tập với cái lọ hoa, tự đáy lòng nói: “Thật là quá khéo, tôi với bạn đến đây cũng có thể gặp ngài?”
An Duệ kéo cravat, bước đi.
Hãn Kiện kinh hô: “Đi rồi!”
Tiêu Thế xoay người, vội vàng nói: “Thật là quá khéo…….”
Trước mắt không có một bóng người.
An Duệ hai tay chống xuống bàn, nói gì đó với nhạc phụ.
“……….”
Hãn Kiện sờ sờ mũi: “Khụ, tao gấp quá.”
Tiêu Thế thở dài xoay người, vô lực: “Thực khéo, ta đến đây mượn toilet, ngài đến uống rượu?”
Hãn Kiện hét lên chói tai: “Đến rồi!”
“Đừng đùa.”
Tiêu Thế kiệt sức quay sang, ánh mắt gặp ngay một đôi mắt đen thẳm.
“…………”
Nhạc phụ đại nhân không biết đã đứng sau y từ khi nào, vẻ mặt lãnh mạc (lạnh lùng, đạm mạc).
Tiêu Thế im lặng một giây, thành khẩn mỉm cười nói: “Thực khéo, ta đến đây mượn quán bar, ngài đến uống nước tiểu?”
“……….”
Hãn Kiện im lặng xoay người, nằm úp sấp trên vách tường che mặt, cả người run rẩy. (Vì cười)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook