Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ
-
Chương 12: Thoái hôn theo đúng ý anh thôi!
Sau khi kết
thúc giờ học bữa sáng, cô bước tới lớp của Lâm Tuyết Linh để bàn một
chút chuyện trên đường đi cô vừa suy nghĩ miên man.
_”Nếu Hàn thị rút vốn khỏi Mạc thị cũng không lỗ là bao nên mấy tên cổ đông sẽ không làm gì được. Nhưng như vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa nguyên chủ với Mạc lão gia và Mạc phu nhân sẽ kém đi và có thể sẽ trở mặt. Như vậy thì sẽ gây ra nhiều điều không đáng có... bla... bla...”- Sau một hồi suy nghĩ miên man cũng tới lớp của Lâm Tuyết Linh. Cô ló đầu nhìn vào.
_Cô tìm ai hả?- Một tên con trai nào đó thấy cô thì đứng lên hỏi.
_ Tôi tìm Lâm Tuyết Linh cô ấy có ở đây không?- Cô lạnh nhạt đáp.
_ Hôm nay cô ta nghỉ bệnh rồi! Vì chuyện gì tôi không biết!- Anh ta khó chịu đáp.
Nghe thấy thế cô bước xuống chỗ đậu chiếc Ferrari màu đỏ của mình đợi Thanh ca vì hôm nay lớp của anh học 5 tiết còn cô chỉ học 4 tiết nên phải đợi trong xe.
Bỗng Mạc Tĩnh bước đến mở cửa xe ra bước vào trong.
_Hồi sáng cô nói thật ư?- Anh ta nghi hoặc hỏi.
_ Ưmk- Cô lạnh nhạt đáp mắt thì chăm chú nhìn vào cái điện thoại vì đang nói chuyện với Linh tỷ.
_ Nè! Bộ nhìn tôi cô thấy chướng mắt lắm sao!- Nói rồi anh giựt chiếc điện thoại của cô giơ lên cầu khiến cô phải chồm người lên với cái điện thoại. Bỗng cô nhìn thẳng vào mặt anh khiến cho anh mặt bắt đầu đỏ lên vì lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của cô.
_” Cô đẹp thật! ĐM mình nghĩ gì vậy!?! Cô ta luôn muốn hại Băng nhi mà!?!...bla...bla...bla...”- Lược bỏ hàng ngàn câu chửi bản thân của tự kỷ ca :V
_Có điện thoại- Cô thấy anh ngẩn người thì chớp lấy cơ hội giựt chiếc điện thoại lại và nghe máy.
_Alô- Cô nhẹ nhàng nói giọng nói như đang hát khiến người ta muốn trầm mình trong đó.
_” Cô chủ thư kí Lâm bảo gọi cho người về nhà ạ!”- Anh vui mừng khi nghe cô bắt máy mà giọng nói lại nhẹ nhàng như vậy. Vì thường ngày cô chẳng bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với anh cả nên có chút khiến anh vui.
_Rồi- Cô chán nản đáp- Lát nữa anh đến đón Thanh Thanh!
_Dạ- Nghe anh nói xong thì cô cúp máy.
_Này! Xuống xe đi tôi có việc phải đi rồi- Câu nói của cô khiến tự kỷ ca thức tỉnh và bước ra khỏi xe.
Sau đó cô phóng xe thẳng về nhà mà không biết có một tên nhóc trẻ trâu nào đấy đang ngẩn người ra lúc lâu mới cười khổ rồi lên chiếc BMW chạy tới BT Mạc gia.
---Vạch phân tuyến chạy xe quá tốc độ---
Sau khi phóng xe trên con đường về BT Hàn gia thì thấy tên thư kí Lâm bước xuống lầu.
_ Có chuyện gì sao?- Cô từ tốn bước lại ghế sofa ngồi xuống.
_ Hai tên kia la đau nên đến xem sao thôi!- Anh trả lời nhẹ nhàng tay thì cầm khăn lau vết máu trên tay do vừa thay băng cho hai anh song sinh.
_ Chảy nhiều máu lắm à- Cô vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi mắt thì nhìn vào tay của thư kí Lâm.
_ Cũng không có gì nặng- Anh nhàn nhạt trả lời- Cô quan tâm hai người đó sao?
_Chỉ là muốn đào tạo lại hai người đó, anh thấy sao?- Cô đặt tách trà xuống bàn nghiêm giọng hỏi.
_ Cốt cách dẻo dai thân hình có thể rèn luyện thêm và tên anh trai có đầu óc có thể tham gia làm cho Blood Moon- Mắt anh xẹt qua tia hào hứng nói- Còn em trai của Lưu Dật Thần là Lưu Nhật Thiên vẫn chưa đủ thể trạng yêu cầu của một sát thủ.
_ Hai tên đó nghe cũng được đấy- Môi cô khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
_Nếu họ không đồng ý thì sao?- Anh nghi hoặc hỏi.
_ Thì thôi! Tôi cũng lười quản chuyện đó- Cô nhìn về phía cửa sổ con ngươi màu đỏ sâu thẳm bỗng trầm tư một hồi lâu. Thấy vậy anh lên tiếng.
_ Nhưng...- Anh vội nói khi thấy con ngươi màu đỏ sâu thẳm kia suy nghĩ thứ gì đó. Từ lúc anh làm cho cô, ai cũng nói cô là người tuỳ hứng nhưng anh biết họ nói sai. Cô là người quyết đoán và đôi lúc có chút cao ngạo. Nhưng cô chưa từng làm gì hại đến nữ nhân của Dạ Hạo Nhiên nhưng hắn luôn muốn bóp chết cô. Một người con gái mà trụ vững được Blood Moon khi bị người đứng dậy hắc đạo muốn diệt mà sống được tới giờ mà còn khiến nó đứng thứ hai thử hỏi ai làm được điều đó. Họ không xứng đáng để chỉ trích cô. Từ nhỏ đám tiểu thư, công tử kia sống trong nhung lụa còn cô phải tạo nên hậu thuẫn vững chãi như bây giờ họ thật không xứng.
_ Chúng tôi đồng ý- Hai anh nnãy giờ đứng trên đó nghe hết rồi. Từ nhỏ hai anh đã bị bỏ xó không ai thương yêu, bảo hộ. Lớn lên thì bị đánh đập nay cô chịu cho anh sự bảo hộ cho dù bán mạng chỉ vì cô hai anh cũng sẽ làm.
_Hảo!- Cô cười nhẹ, lần đầu tiên có người khiến cô cười nhẹ trừ em trai lúc trước của cô.- Từ nay Lưu Dật Thần anh đi theo thư kí Lâm còn Lưu Nhật Thiên anh thì theo tôi! Tôi sẽ dạy anh kỹ năng sát thủ sau khi vết thương lành hẳn. Tuy nhiên hai anh dọn qua phòng cho khách đi. Tối nay tôi sẽ dạy hai anh kiến thức cấp ba chừng nào theo được trình độ trên trường thì hai anh sẽ học trường Cream! Còn bây giờ tôi có chút việc cần giải quyết anh dậy họ đi!- Nói rồi cô xách cái túi chéo đi.
BT Mạc gia
_Chào Hàn tiểu thư- Ông quản gia với mái tóc muối tiêu bước ra chào cô.
_ Dạ- Cô lễ phép cuối đầu chào-”Tới giờ diễn rồi!”- Tiếng lòng của cô.
_ Tiểu thư tới tìm thiếu gia à?- Ông quản gia rất có hảo cảm với vị thiếu phu nhân này vì cô rất giỏi và biết chừng mực chưa bao giờ la rầy đám người hầu cho dù có làm sai gì.
_Dạ không ạ! Cháu chỉ tới tìm Mạc lão gia và Mạc phu nhân thôi ạ còn Tĩnh ca cháu nghĩ anh ấy không thích gặp cháu đâu ạ- Cô từ tốn trả lời còn khuyến mãi thêm nụ cười khổ.
_ Ân lão gia và phu nhân đang ở trong phòng khách- Ông có cảm giác nụ cười ấy của cô chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì mà ông không muốn sẽ xảy ra.
_Tuyết nhi con tới rồi à!- Mạc phu nhăn vui vẻ chạy đến ôm cô.
_ Ân- Cô nhẹ nhàng ôm bà lại.
_Tuyết nhi cháu đến đây tìm Tĩnh nhi hả?- Mạc lão gia cười hiền nhìn cô.
_ Cháu đến đây để thoái hôn ạ- Cô lễ phép cười gượng.
_ Sao lại như vậy!- Mạc phu nhân hơi kích động khi nghe cô nói vậy.
_ Cháu chỉ buông tay cho Tĩnh ca đến với Băng Băng thôi! Nếu họ yêu nhau thì cháu sẽ lùi về sau cho cả ba hạnh phúc thôi!- Cô cười nhẹ nhìn hai ông bà.
_ Nếu cháu muốn vậy chúng ta cũng không cản trở... Nhưng nếu cháu thích ai thì phải cho bác coi mặt trước đó!- Mạc phu nhân cười tươi nhìn cô khiến cô phì cười. Nhưng không ai biết Mạc Tĩnh đứng trên lầu nãy giờ nên nghe hết cả.
_”Nếu Hàn thị rút vốn khỏi Mạc thị cũng không lỗ là bao nên mấy tên cổ đông sẽ không làm gì được. Nhưng như vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa nguyên chủ với Mạc lão gia và Mạc phu nhân sẽ kém đi và có thể sẽ trở mặt. Như vậy thì sẽ gây ra nhiều điều không đáng có... bla... bla...”- Sau một hồi suy nghĩ miên man cũng tới lớp của Lâm Tuyết Linh. Cô ló đầu nhìn vào.
_Cô tìm ai hả?- Một tên con trai nào đó thấy cô thì đứng lên hỏi.
_ Tôi tìm Lâm Tuyết Linh cô ấy có ở đây không?- Cô lạnh nhạt đáp.
_ Hôm nay cô ta nghỉ bệnh rồi! Vì chuyện gì tôi không biết!- Anh ta khó chịu đáp.
Nghe thấy thế cô bước xuống chỗ đậu chiếc Ferrari màu đỏ của mình đợi Thanh ca vì hôm nay lớp của anh học 5 tiết còn cô chỉ học 4 tiết nên phải đợi trong xe.
Bỗng Mạc Tĩnh bước đến mở cửa xe ra bước vào trong.
_Hồi sáng cô nói thật ư?- Anh ta nghi hoặc hỏi.
_ Ưmk- Cô lạnh nhạt đáp mắt thì chăm chú nhìn vào cái điện thoại vì đang nói chuyện với Linh tỷ.
_ Nè! Bộ nhìn tôi cô thấy chướng mắt lắm sao!- Nói rồi anh giựt chiếc điện thoại của cô giơ lên cầu khiến cô phải chồm người lên với cái điện thoại. Bỗng cô nhìn thẳng vào mặt anh khiến cho anh mặt bắt đầu đỏ lên vì lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của cô.
_” Cô đẹp thật! ĐM mình nghĩ gì vậy!?! Cô ta luôn muốn hại Băng nhi mà!?!...bla...bla...bla...”- Lược bỏ hàng ngàn câu chửi bản thân của tự kỷ ca :V
_Có điện thoại- Cô thấy anh ngẩn người thì chớp lấy cơ hội giựt chiếc điện thoại lại và nghe máy.
_Alô- Cô nhẹ nhàng nói giọng nói như đang hát khiến người ta muốn trầm mình trong đó.
_” Cô chủ thư kí Lâm bảo gọi cho người về nhà ạ!”- Anh vui mừng khi nghe cô bắt máy mà giọng nói lại nhẹ nhàng như vậy. Vì thường ngày cô chẳng bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với anh cả nên có chút khiến anh vui.
_Rồi- Cô chán nản đáp- Lát nữa anh đến đón Thanh Thanh!
_Dạ- Nghe anh nói xong thì cô cúp máy.
_Này! Xuống xe đi tôi có việc phải đi rồi- Câu nói của cô khiến tự kỷ ca thức tỉnh và bước ra khỏi xe.
Sau đó cô phóng xe thẳng về nhà mà không biết có một tên nhóc trẻ trâu nào đấy đang ngẩn người ra lúc lâu mới cười khổ rồi lên chiếc BMW chạy tới BT Mạc gia.
---Vạch phân tuyến chạy xe quá tốc độ---
Sau khi phóng xe trên con đường về BT Hàn gia thì thấy tên thư kí Lâm bước xuống lầu.
_ Có chuyện gì sao?- Cô từ tốn bước lại ghế sofa ngồi xuống.
_ Hai tên kia la đau nên đến xem sao thôi!- Anh trả lời nhẹ nhàng tay thì cầm khăn lau vết máu trên tay do vừa thay băng cho hai anh song sinh.
_ Chảy nhiều máu lắm à- Cô vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi mắt thì nhìn vào tay của thư kí Lâm.
_ Cũng không có gì nặng- Anh nhàn nhạt trả lời- Cô quan tâm hai người đó sao?
_Chỉ là muốn đào tạo lại hai người đó, anh thấy sao?- Cô đặt tách trà xuống bàn nghiêm giọng hỏi.
_ Cốt cách dẻo dai thân hình có thể rèn luyện thêm và tên anh trai có đầu óc có thể tham gia làm cho Blood Moon- Mắt anh xẹt qua tia hào hứng nói- Còn em trai của Lưu Dật Thần là Lưu Nhật Thiên vẫn chưa đủ thể trạng yêu cầu của một sát thủ.
_ Hai tên đó nghe cũng được đấy- Môi cô khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
_Nếu họ không đồng ý thì sao?- Anh nghi hoặc hỏi.
_ Thì thôi! Tôi cũng lười quản chuyện đó- Cô nhìn về phía cửa sổ con ngươi màu đỏ sâu thẳm bỗng trầm tư một hồi lâu. Thấy vậy anh lên tiếng.
_ Nhưng...- Anh vội nói khi thấy con ngươi màu đỏ sâu thẳm kia suy nghĩ thứ gì đó. Từ lúc anh làm cho cô, ai cũng nói cô là người tuỳ hứng nhưng anh biết họ nói sai. Cô là người quyết đoán và đôi lúc có chút cao ngạo. Nhưng cô chưa từng làm gì hại đến nữ nhân của Dạ Hạo Nhiên nhưng hắn luôn muốn bóp chết cô. Một người con gái mà trụ vững được Blood Moon khi bị người đứng dậy hắc đạo muốn diệt mà sống được tới giờ mà còn khiến nó đứng thứ hai thử hỏi ai làm được điều đó. Họ không xứng đáng để chỉ trích cô. Từ nhỏ đám tiểu thư, công tử kia sống trong nhung lụa còn cô phải tạo nên hậu thuẫn vững chãi như bây giờ họ thật không xứng.
_ Chúng tôi đồng ý- Hai anh nnãy giờ đứng trên đó nghe hết rồi. Từ nhỏ hai anh đã bị bỏ xó không ai thương yêu, bảo hộ. Lớn lên thì bị đánh đập nay cô chịu cho anh sự bảo hộ cho dù bán mạng chỉ vì cô hai anh cũng sẽ làm.
_Hảo!- Cô cười nhẹ, lần đầu tiên có người khiến cô cười nhẹ trừ em trai lúc trước của cô.- Từ nay Lưu Dật Thần anh đi theo thư kí Lâm còn Lưu Nhật Thiên anh thì theo tôi! Tôi sẽ dạy anh kỹ năng sát thủ sau khi vết thương lành hẳn. Tuy nhiên hai anh dọn qua phòng cho khách đi. Tối nay tôi sẽ dạy hai anh kiến thức cấp ba chừng nào theo được trình độ trên trường thì hai anh sẽ học trường Cream! Còn bây giờ tôi có chút việc cần giải quyết anh dậy họ đi!- Nói rồi cô xách cái túi chéo đi.
BT Mạc gia
_Chào Hàn tiểu thư- Ông quản gia với mái tóc muối tiêu bước ra chào cô.
_ Dạ- Cô lễ phép cuối đầu chào-”Tới giờ diễn rồi!”- Tiếng lòng của cô.
_ Tiểu thư tới tìm thiếu gia à?- Ông quản gia rất có hảo cảm với vị thiếu phu nhân này vì cô rất giỏi và biết chừng mực chưa bao giờ la rầy đám người hầu cho dù có làm sai gì.
_Dạ không ạ! Cháu chỉ tới tìm Mạc lão gia và Mạc phu nhân thôi ạ còn Tĩnh ca cháu nghĩ anh ấy không thích gặp cháu đâu ạ- Cô từ tốn trả lời còn khuyến mãi thêm nụ cười khổ.
_ Ân lão gia và phu nhân đang ở trong phòng khách- Ông có cảm giác nụ cười ấy của cô chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì mà ông không muốn sẽ xảy ra.
_Tuyết nhi con tới rồi à!- Mạc phu nhăn vui vẻ chạy đến ôm cô.
_ Ân- Cô nhẹ nhàng ôm bà lại.
_Tuyết nhi cháu đến đây tìm Tĩnh nhi hả?- Mạc lão gia cười hiền nhìn cô.
_ Cháu đến đây để thoái hôn ạ- Cô lễ phép cười gượng.
_ Sao lại như vậy!- Mạc phu nhân hơi kích động khi nghe cô nói vậy.
_ Cháu chỉ buông tay cho Tĩnh ca đến với Băng Băng thôi! Nếu họ yêu nhau thì cháu sẽ lùi về sau cho cả ba hạnh phúc thôi!- Cô cười nhẹ nhìn hai ông bà.
_ Nếu cháu muốn vậy chúng ta cũng không cản trở... Nhưng nếu cháu thích ai thì phải cho bác coi mặt trước đó!- Mạc phu nhân cười tươi nhìn cô khiến cô phì cười. Nhưng không ai biết Mạc Tĩnh đứng trên lầu nãy giờ nên nghe hết cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook