Ta nghĩ một lúc rồi đi đến phòng giam.

Trong ngục chỉ có hai tên lính canh, thấy ta họ đứng dậy cung kính chào và cũng không cản ta vào trong.

Khi thấy cảnh tượng trước mắt, những lời nói ta dày công suy nghĩ trước khi đến bỗng nghẹn lại ở cổ họng.

Lục Kiếm Thanh và nữ chính bị giam trong cùng một phòng, hai người dựa vào nhau, có lẽ nửa để giữ ấm, nửa ôm lấy nhau.

Nghe thấy tiếng bước chân, họ cùng quay đầu lại nhìn.

Ta nhìn mối quan hệ của hai người lúc này cũng hiểu được ít nhiều.

Nữ chính phản ứng lại, vội giữ khoảng cách với Lục Kiếm Thanh.

“Lục Kiếm Minh đang tấn công vào thành ở bên ngoài.”
Ban đầu ta không định nói cho nữ chính biết Lục Kiếm Minh vì cô ấy mà trở nên điên cuồng như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh tượng cô ấy và Lục Kiếm Thanh đã rung động với nhau, ta lại thay đổi ý định.

Khi nghe tin Lục Kiếm Minh vì nữ chính mà thổ huyết, bất chấp tất cả tấn công thành, Lục Kiếm Thanh rõ ràng đã trở nên căng thẳng, vẻ mặt đáng thương nhìn nữ chính.


Hắn giống như một chú chó nhỏ đang cầu xin sự thương xót từ chủ nhân của mình.

Quả nhiên, ban đầu nữ chính còn cảm thấy rối bời, dường như cô ấy có chút động lòng, nhưng khi nhìn Lục Kiếm Thanh, cô ấy đã lấy lại sự kiên định.

“Mẫn tiểu thư, cô nói rất đúng, tình yêu của hắn ta quá rẻ mạt, quá dễ thay lòng đổi dạ.”
Nữ chính lặng lẽ nắm lấy một tay của Lục Kiếm Thanh rồi nói: “Đoạn tình cảm muộn màng của hắn, ta không cần nữa.”
Lục Kiếm Thanh mỉm cười với nữ chính, siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.

Ta nhìn mà nổi cả da gà, cái tên Lục Kiếm Thanh này cũng khá giỏi đấy chứ, chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được trái tim nữ chính rồi.

Trong truyện, hắn không có nhiều đất diễn, xem ra là chưa gặp được cơ hội tốt.

Chẳng phải sao, vừa có cơ hội, hắn liền quá nhanh quá nguy hiểm chớp lấy thời cơ mà cướp lấy trái tim của nữ chính.

Tiếng trống thúc quân cũng đã dừng, Triệu Dự vui vẻ từ tường thành trở về, xem ra lục Kiếm Minh đã bại trận.

• Trống thúc quân: tiếng trống báo hiệu trước khi có trận chiến.



Khi gặp lại Triệu Dự, ta nhìn hắn giở giọng trêu chọc: “Ngài cũng khá ranh mãnh đấy, cố tình nhốt Lục Kiếm Thanh chung với Phùng Thư Mi, để họ dễ dàng nảy sinh tình cảm với nhau!”
Nghe lời ta trêu chọc, hắn khẽ cười không nói gì, nhắm mắt dang rộng hai tay.

Đây là tư thế để người khác giúp cởi áo giáp.

Lính hầu cận của hắn nhìn ta một cái, rồi lặng lẽ rời đi mà không làm gì.

Ta nhìn quanh, trong phòng cũng không có ai khác.

...!Ý gì đây?
Triệu Dự nhắm mắt, không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”
Lại còn sai khiến ta!
Ta không mấy tình nguyện, nhưng nghĩ đến việc cần cầu xin hắn thả ta đi, đành chậm chạp bước tới.

Vừa mới đến gần, Triệu Dự liền mở mắt, ánh mắt đầy ngạc nhiên, như thể không biết là ta vậy.

Giả vờ giỏi lắm!
Ta nở một nụ cười khô khan: “Ta hầu hạ vương gia thay y phục.”
Triệu Dự có chút ngại ngùng, yết hầu ở cổ giật mạnh, cánh tay hơi run rẩy như thể không chịu nổi sức nặng của áo giáp
Ta liếc nhìn, trong lòng có chút khinh bỉ, chỉ có chút sức lực này mà dám tự xưng dũng mãnh trong ba quân? Chắc không phải là thuộc hạ tâng bốc hắn đâu nhỉ.

Bộ giáp rất nặng, ta vất vả tháo xuống khỏi người hắn ta, không cẩn thận suýt nữa thì rơi xuống đất.

Triệu Dự vòng tay xuống, ngay lập tức ôm lấy ta..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương