Mười ngày qua đi, Kinh thành tuyết đã tan ít, mọi thứ dần phục hồi.

Lúc bên ngoài người bận bịu chuẩn bị đón mùa Xuân, Phương Phương trong Tân phủ hết sức yên bình, nhàn nhã.
Là nàng sáng sớm vừa mở cửa, chân bước liền đụng phải Tân Cầm Nhi đi vào.
Kẻ thò đầu ra, người đưa tay vỗ nhầm, trùng hợp một chỗ nên tiếng cộc vang dội.
Tân Phương Phương đột nhiên bị cốc trán, cảm nhận sức lực kia khá lớn, theo bản năng ôm cái trán hơi đau của mình, cũng chẳng nhìn người trước mặt là ai, cứ thế hăng giọng quát: "Tông môn nó! Tên nào đánh ta?!"
"Xin lỗi nhị tỉ, muội muội sơ ý quá." Tiếng trong trẻo của Tân Cầm Nhi truyền vào tai Tân Phương Phương, nàng bây giờ mới để ý ngẩng đầu nhìn.

Đập vào mắt là Tân Cầm Nhi một thân hồng y mềm mại, tươi xinh lay động theo cử chỉ dịu dàng, khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn được trang điểm kĩ càng.
Cánh môi hồng nhuận treo nụ cười mỉm, đôi mắt đen có chút sắc, ánh mắt thản nhiên trông nàng, hàng mày mỏng dễ nhìn hơn, không dầy như trước kia.

Nét trên gương mặt, có vài điểm tương đồng nàng.
Tân Cầm Nhi đối với nàng thân thân thiện thiện lại gần, hơn thế còn giơ tay chuẩn bị xoa trán giúp nàng đỡ đau.
Tân Phương Phương lập tức tránh né bàn tay đó, lùi người ra xa tạo khoảng cách nhất định, rồi nhàn nhạt nói: "Ta không sao.

Tam muội nay có chuyện gì mà tìm ta thế?"
"Cũng không có gì, chỉ đơn thuần đến cảm tạ tỉ tỉ chuyện đêm ấy...!Và muốn mời tỉ đi đến một nơi thú vị cùng muội muội." Tân Cầm Nhi vừa cười vừa đáp, mắt sâu xa quan sát biểu cảm, động tác của nàng, âm thầm đánh giá.
Trong mắt Tân Cầm Nhi cố che giấu chán ghét nàng.
Tân Phương Phương này qua vài lần tiếp xúc, đôi lúc thấy bình thản, chẳng lo sợ, khiến người nhìn không ra khe hở gì, nhưng thi thoảng lại kích động, vẻ rất nghiêm trọng trong khi việc hết sức nhỏ nhoi.
Giống vừa rồi, lỡ tay vỗ một cái mà kêu đau, hình như mắng nàng ta nữa?!
Nếu không do lần nọ uống say quên về, để Hoa Hoa cùng Tân Phương Phương dìu đi, và Hoa Hoa nói chuyện của nàng ta ra cho Tân Phương Phương nghe.

Sợ chuyện bất cẩn bị tiết lộ, nàng ta còn lâu mới ở đây đoán tình tình, tâm tư của nữ nhân trước mắt.
Căn bản ghét cùng nhau nói chuyện Tại sao? Vì nàng ta không thích!
Tự dưng có thêm một tỉ tỉ, phần của ba tỉ muội trước giờ đầy đủ, bỗng ít đi, cả quan tâm của phụ thân cũng phải chia sẻ.
Trước đây không có Tân Phương Phương, phụ thân luôn luôn hướng ba tì muội nuông chiều, giờ có rồi phụ thân đầu tiên nghĩ tới Tân Phương Phương.
Tuy Đại tỉ, Hoa Hoa chấp thuận, phần nàng ta lại chẳng hề vui đâu!
Dù cho là Tân Phương Phương có bệnh, yếu ớt, cần săn sóc hơn ai hết.
Tân Cầm Nhi đang nghĩ xấu trong lòng mình, Tân Phương Phương bên này buông tay ôm trán, xem xét Tân Cầm Nhi, vô tình thấy được tia chán ghét thoáng qua ở Tân Cầm Nhi.
Nàng khẽ híp mắt, như có như không nghiêng đầu, thẳng thừng nói: "Ý muội là mời ta đi Nam quán?"

Tân Cầm Nhi nghe Tân Phương Phương nói, nàng ta ngơ ngác xong cười thành tiếng, "Tỉ tỉ biết đùa, nơi muội nói là nơi ngoại thành, phong cảnh hữu tình, rất đẹp!"
Chờ Tân Cầm Nhi hết câu, Tân Phương Phương liền đáp: "Nam quán cũng rất phong cảnh hữu tình."
Tân Cầm Nhi bị nhắc lần hai về Nam quán, sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi, phát ra lời lạnh nhạt: "Nhị tỉ sao thích nhắc Nam quán thế? Hay tỉ mong đến đó? Nếu vậy muội chẳng ngại chiều lòng tỉ tỉ."Hay cho Tân Phương Phương! Mỉa mai nàng ta đến thế! Nàng ta đi Nam quán, thích kĩ nam thì sao?
Bản thân Tân Phương Phương cũng hơn gì ai đâu? Thích một nữ tử, cướp tân nương, náo loạn hôn lễ của Đoan vương, trở lại chưa lâu đã khiến phụ thân lo toan.
Nói người mà không xem lại mình!
Quả nhiên chỉ có Đại tỉ mới xứng làm tỉ tỉ của nàng ta.
Tân Phương Phương nâng mắt nhìn Tân Cầm Nhi thay dạng, chợt trên môi cong cong nụ cười.

Nàng cười vì rốt cuộc thối muội muội rùa lòi đầu ra khỏi mai rồi.
Tân Cầm Nhi lúc nàng xuất hiện ở Tân phủ, trước sau như một đều chẳng cười đón, những lần gặp gỡ ngoài một câu Nhị tỉ, rồi lướt qua thì còn sự không thích hiện hữu.

Ban đầu không để ý, do không tiếp xúc nhiều, thường xuyên gặp mặt nàng cho là tam muội tình tính vậy, nhưng thực chất không phải!
Giọng điệu đêm say khi nói về nàng lần đầu tiên, người ta thường bảo con người rượu vào lời ra, mỗi câu nói tuôn lúc say là thập phần chân thật.


Rõ như ban ngày, cảm xúc của tam muội vui sướng, nồng đậm dư vị cười trên nỗi đau kẻ mình ghét.
Hôm nay che đi cái ghét bỏ trong mắt để miễn cưỡng nói chuyện với nàng.

Thật đáng cười!
Ai cần? Ai mượn đâu!
Tới bằng mặt không bằng lòng, thể loại này cần ăn kiêng!
Còn nữa, nhìn thôi cũng đoán được thối muội muội đến xã giao là muốn thăm dò nàng, chắc rằng lo lắng nàng nói ra chuyện bí mật ấy.
Thật sự Tân Cầm Nhi bày vẽ, cứ thống khoái nói ra một câu có phải dễ không? Cái gì mời đi đâu đó? Làm nàng vòng vo theo!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương