Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
-
Chương 62: Tình Nhân (22)
Hãy để những tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời đó của anh xuống hết địa ngục đi thôi!
Sau khi vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, anh mới thẳng bước tới mặc lại váy cho Tô Quỳ, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt, hơi thở như có như không của cô.
Trái tim của Tống Thành run lên khi nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, anh không hiểu tại sao vừa rồi bản thân lại có thể vì phát điên lên mà suýt chút nữa đã giết chết cô..
Bất chợt, anh bỗng nghĩ, nếu trên đời này không còn có bóng dáng của cô nữa... Chỉ nghĩ đến đây, toàn thân của anh lại không thể khống chế được run lên, hận không thể khiến mọi người xung quanh cũng sợ hãi nhiều như anh.
Khi ôm chặt cô trong lòng, anh mới có thể cảm nhận thấy rõ được thân thể mềm mại như không có xương của Tô Quỳ đã rã rời như thế nào, cô yếu ớt cuộn tròn mình vào trong vòng tay anh, khiến cho anh gần như không thể cảm nhận được sức nặng của cô lúc này nữa.
Anh vỗ nhẹ lên gò má của cô, "Không được ngủ, biết không?"
Anh quấn một lớp chăn mỏng cho người con gái đang gục đi ở trong lòng của mình, rồi nhẹ nhàng ôm cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, anh đã bất ngờ bị một bóng dáng nhỏ bé chặn lại, nhưng thật đáng tiếc lúc này Tống Thành không có thời gian để quan tâm đến cô ta, anh vội vàng bước đi, nhưng không ngờ lại bị cô gái đó chặn lại.
Hàng lông mày của anh khó chịu chau lại, Tống Thành nhìn cô gái với ánh mặt lạnh lùng và nói: "Cút ngay!"
Chân của Hàn Quả Quả mềm nhũn, cô ta cảm thấy không thể thở nổi trước luồng khí mạnh mẽ đang tỏa ra của Tống Thành, cô ta cố gắng kìm nén sự sợ hãi này ở tận sâu trong lòng rồi nhanh chóng nói hết những gì mình muốn nói với người đàn ông đang đứng trước mặt: "Boss... Anh, anh định đưa vị tiểu thư này đi bệnh viện sao? Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi có thể... Đi cùng anh được không?"
Tống Thành đã không còn có đủ kiên nhẫn để nghe những lời vô nghĩa của cô ta nữa, anh sải bước chân thật nhanh để đi tới thang máy, "Nếu không muốn chết thì cút ngay!"
Hàn Quả Quả ngạc nhiên nhìn anh, nhưng khi cô ta ngước mặt lên thì lại chỉ xuyên qua khuỷu tay của Boss nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời - đôi mắt ngập nước chứa đầy sự giễu cợt đôi với cô ta.
Nó khiến trái tim cô ta từ từ chìm xuống, rồi dần dần rơi xuống đáy vực sâu thẳm.
Tô Quỳ mỉm cười mãn nguyện khi thấy cảnh này, sau đó cô mới yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có vẻ như cô gái này cũng không trong sáng và ngây thơ như trong cốt truyện.
* * *
Quả nhiên, ngược luyến tình thâm được viết ra trong tiểu thuyết đều là giả dối, mà cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được nội dung câu chuyện nếu không tự mình tham gia vào nó.
Nhưng mà đáng tiếc, thật xin lỗi~
Bởi vì, người đàn ông này, cô không định nhường cho ai!
Đêm qua thì bị anh lăn lộn cả đêm, đến hôm nay thì cô lại bị bỏng, đỏ bừng cả một mảng trên tay, suýt nữa thì chết trong tay anh. Khi Tống Thành đưa Tô Quỳ lên xe Bentley và chở đến bệnh viện, lúc này, đầu của Tô Quỳ đã rối tung lên, tuy rất mệt nhưng bàn tay nhỏ bé của cô vẫn bị bàn tay to lớn của người đàn nắm chặt lấy, anh ôm cô như thể sợ cô sẽ chạy mất vậy.
Giọng nói từ tính nhẹ nhàng của anh cứ quanh quẩn ở bên tai của cô, "Tô Quỳ! Không được ngủ, biết không? Một lát nữa thôi là đến bệnh viện rồi."
Tô Quỳ bất mãn ngắt lời anh, cô lẩm bẩm nói: "Ồn quá..."
Tâm trí từ nãy giờ vẫn còn đang căng thẳng của Tống Thành cứ như vậy mà bị một câu nói ngắn gọn mang theo chút làm nũng của cô đánh bại ngay lập tức.
Anh dở khóc dở cười mà bóp chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Được rồi, tôi sẽ không nói về vấn đề này nữa, nhưng em cũng không được phép ngủ, biết chưa."
Cuối cùng, anh không thể không cảnh cáo cô thêm một lần nữa, vì Tô Quỳ đã yếu đến mức này cho nên anh rất sợ cô sẽ chết bất cứ lúc nào.
Rõ ràng anh cũng là một người đã từng lăn lộn trong bóng tối nhiều rồi, cho dù có giết người thì đôi mắt của anh cũng sẽ không hề chớp dù chỉ một chút, duy chỉ có khi gặp gặp cô...
Khó trách người phụ nữ nhỏ bé này lại dám nói với anh như vậy, bằng tài năng của mình, cô nhất định sẽ nắm bắt được trái tim của anh dù sớm hay muộn.
Cho nên mới có thể trêu chọc trái tim vốn không hề dao động của anh đến mức có thể tạo ra được một cơn bão lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đúng là một cô gái đáng ghét, một diễn viên bẩm sinh.
Anh không thể biết được mặt nào mới là con người thật của cô, nhưng cho dù là mặt nào thì cuối cùng anh vẫn sẽ đều yêu đến chết đi sống lại.
Một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để khiến anh hãm sâu vào trong đó...
Sau khi vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, anh mới thẳng bước tới mặc lại váy cho Tô Quỳ, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt, hơi thở như có như không của cô.
Trái tim của Tống Thành run lên khi nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, anh không hiểu tại sao vừa rồi bản thân lại có thể vì phát điên lên mà suýt chút nữa đã giết chết cô..
Bất chợt, anh bỗng nghĩ, nếu trên đời này không còn có bóng dáng của cô nữa... Chỉ nghĩ đến đây, toàn thân của anh lại không thể khống chế được run lên, hận không thể khiến mọi người xung quanh cũng sợ hãi nhiều như anh.
Khi ôm chặt cô trong lòng, anh mới có thể cảm nhận thấy rõ được thân thể mềm mại như không có xương của Tô Quỳ đã rã rời như thế nào, cô yếu ớt cuộn tròn mình vào trong vòng tay anh, khiến cho anh gần như không thể cảm nhận được sức nặng của cô lúc này nữa.
Anh vỗ nhẹ lên gò má của cô, "Không được ngủ, biết không?"
Anh quấn một lớp chăn mỏng cho người con gái đang gục đi ở trong lòng của mình, rồi nhẹ nhàng ôm cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, anh đã bất ngờ bị một bóng dáng nhỏ bé chặn lại, nhưng thật đáng tiếc lúc này Tống Thành không có thời gian để quan tâm đến cô ta, anh vội vàng bước đi, nhưng không ngờ lại bị cô gái đó chặn lại.
Hàng lông mày của anh khó chịu chau lại, Tống Thành nhìn cô gái với ánh mặt lạnh lùng và nói: "Cút ngay!"
Chân của Hàn Quả Quả mềm nhũn, cô ta cảm thấy không thể thở nổi trước luồng khí mạnh mẽ đang tỏa ra của Tống Thành, cô ta cố gắng kìm nén sự sợ hãi này ở tận sâu trong lòng rồi nhanh chóng nói hết những gì mình muốn nói với người đàn ông đang đứng trước mặt: "Boss... Anh, anh định đưa vị tiểu thư này đi bệnh viện sao? Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi có thể... Đi cùng anh được không?"
Tống Thành đã không còn có đủ kiên nhẫn để nghe những lời vô nghĩa của cô ta nữa, anh sải bước chân thật nhanh để đi tới thang máy, "Nếu không muốn chết thì cút ngay!"
Hàn Quả Quả ngạc nhiên nhìn anh, nhưng khi cô ta ngước mặt lên thì lại chỉ xuyên qua khuỷu tay của Boss nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời - đôi mắt ngập nước chứa đầy sự giễu cợt đôi với cô ta.
Nó khiến trái tim cô ta từ từ chìm xuống, rồi dần dần rơi xuống đáy vực sâu thẳm.
Tô Quỳ mỉm cười mãn nguyện khi thấy cảnh này, sau đó cô mới yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có vẻ như cô gái này cũng không trong sáng và ngây thơ như trong cốt truyện.
* * *
Quả nhiên, ngược luyến tình thâm được viết ra trong tiểu thuyết đều là giả dối, mà cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được nội dung câu chuyện nếu không tự mình tham gia vào nó.
Nhưng mà đáng tiếc, thật xin lỗi~
Bởi vì, người đàn ông này, cô không định nhường cho ai!
Đêm qua thì bị anh lăn lộn cả đêm, đến hôm nay thì cô lại bị bỏng, đỏ bừng cả một mảng trên tay, suýt nữa thì chết trong tay anh. Khi Tống Thành đưa Tô Quỳ lên xe Bentley và chở đến bệnh viện, lúc này, đầu của Tô Quỳ đã rối tung lên, tuy rất mệt nhưng bàn tay nhỏ bé của cô vẫn bị bàn tay to lớn của người đàn nắm chặt lấy, anh ôm cô như thể sợ cô sẽ chạy mất vậy.
Giọng nói từ tính nhẹ nhàng của anh cứ quanh quẩn ở bên tai của cô, "Tô Quỳ! Không được ngủ, biết không? Một lát nữa thôi là đến bệnh viện rồi."
Tô Quỳ bất mãn ngắt lời anh, cô lẩm bẩm nói: "Ồn quá..."
Tâm trí từ nãy giờ vẫn còn đang căng thẳng của Tống Thành cứ như vậy mà bị một câu nói ngắn gọn mang theo chút làm nũng của cô đánh bại ngay lập tức.
Anh dở khóc dở cười mà bóp chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Được rồi, tôi sẽ không nói về vấn đề này nữa, nhưng em cũng không được phép ngủ, biết chưa."
Cuối cùng, anh không thể không cảnh cáo cô thêm một lần nữa, vì Tô Quỳ đã yếu đến mức này cho nên anh rất sợ cô sẽ chết bất cứ lúc nào.
Rõ ràng anh cũng là một người đã từng lăn lộn trong bóng tối nhiều rồi, cho dù có giết người thì đôi mắt của anh cũng sẽ không hề chớp dù chỉ một chút, duy chỉ có khi gặp gặp cô...
Khó trách người phụ nữ nhỏ bé này lại dám nói với anh như vậy, bằng tài năng của mình, cô nhất định sẽ nắm bắt được trái tim của anh dù sớm hay muộn.
Cho nên mới có thể trêu chọc trái tim vốn không hề dao động của anh đến mức có thể tạo ra được một cơn bão lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đúng là một cô gái đáng ghét, một diễn viên bẩm sinh.
Anh không thể biết được mặt nào mới là con người thật của cô, nhưng cho dù là mặt nào thì cuối cùng anh vẫn sẽ đều yêu đến chết đi sống lại.
Một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để khiến anh hãm sâu vào trong đó...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook