Trong văn phòng chủ tịch.

Văn phòng của Tống Thành cũng như tính cách của anh vậy, đơn giản lại không mất cách điệu, phần lớn đều sử dụng hai màu trắng đen. Bàn làm việc làm bằng đá cẩm thạch đặt trong một góc, bên cạnh là một kệ để sách cũng màu trắng đen.

Một bộ sô pha làm bằng da đặt sát tường dùng để tiếp khách và nghỉ ngơi.

Ngoài ra còn một cánh cửa trắng làm bằng gỗ ngăn cách thành hai không gian, bên trong là một căn phòng nhỏ.

Tống Thành bá đạo ôm cô vào trong văn phòng, sau đó anh ngồi xuống bàn làm việc xử lý công việc.

Tô Quỳ nhàm chán ngồi trên sô pha, cô nhìn chằm chăm ngón tay trắng nõn như ngọc cả nửa ngày, thấy Tống Thành thật sự đang nghiêm túc làm việc, không hề để ý đến sự tồn tại của mình.

Cô chống cằm bắt đầu đánh giá người đàn ông đang chăm chú làm việc trước mắt.

Vài sợi tóc mái tuỳ ý rơi xuống vầng trán rộng, trên chiếc mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng làm khí chất của anh dịu dàng hơn rất nhiều.

Mọi người đều nói đàn ông đang làm việc là quyến rũ nhất, Tống Thành lại càng là người nổi bật trong số đó.

Nếu bình thường nhìn anh như người trong xã hội đen, khí chất u ám thì khi đeo kính, anh lại giống như một giáo sư, mà không phải một người đàn ông nắm giữ vận mệnh của một tập đoàn tài chính.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá nóng bỏng, mà Tống Thành lại là một người vô cùng nhạy bén với tình hình xung quanh, tất nhiên không thể không cảm giác được ánh mắt của cô.

Anh vờ như không biết mà ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt ngập nước, đầu quả tim như bị thứ gì đó chạm vào, một lúc lâu sau anh mới cong môi hỏi: “Đẹp không?”

Mắt phượng khẽ híp lại, khoé môi khẽ cong lên, cố tình hạ giọng quyến rũ nói.



Tô Quỳ gật đầu giống như không hề phát hiện ra, hai má hồng hồng như vừa uống một lọ rượu vang đỏ, “Đẹp!”

“Thật sự? Vậy em yêu tôi không?” Giọng nói càng thêm khàn khàn, âm cuối kéo dài giống như cầm theo lưỡi hái tử thần, biết cái chết sắp đến nhưng vẫn cam tâm tình nguyện dâng ra linh hồn của bản thân chỉ cầu xin có thể đổi được một ánh mắt của anh.

“Thật, thật sự, em yêu…” Từ từ!

Tô Quỳ mở to hai mắt rồi tức giận nhìn đối phương, giọng nói tràn đầy không thể tin: “Anh lừa em nói?!”

Cho dù chưa nói hết chữ cuối cùng nhưng Tống Thành đã nghe thấy lời nói đằng trước một cách rõ ràng, đáng tiếc…

Anh thở dài, là anh sai khi không nghĩ cô có thể lấy lại tinh thần nhanh như vậy.

Anh dừng ngón tay đang khẽ xoay bút ký tên, “Em có thấy khát không? Muốn uống gì?”

Tô Quỳ lườm anh một cái rồi nhún vai tỏ vẻ tuỳ tiện, “Em uống gì cũng được, giống anh!”

“Được.” Tống Thành nhấn điện thoại nội bộ, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, anh nói với đầu bên kia: “Mang hai tách cà phê vào văn phòng tôi.” Nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Một tách thêm sữa thêm đường, nhanh chóng.”

Lời nói của anh lập tức làm trái tim Tô Quỳ đập như nổi trống, là anh sao? Nếu không phải thì sao anh lại biết cô thích đồ ngọt, là người ủng hộ trung thành của sữa chứ.

Tống Thành cũng không có thuật đọc tâm nên tất nhiên cũng không biết vì sao vẻ mặt của Tô Quỳ lại thay đổi thất thường, anh cho rằng cô không thích bèn nói: “Không thích? Vậy để tôi nói trợ lý đổi đồ uống khác cho em.”

Nhưng vì sao trí nhớ lại đang nói cho anh người con gái này thích ngọt như mạng chứ?

“Không…” Tô Quỳ mỉm cười nhìn anh, “Em rất thích.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương