Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
-
Chương 35: Tiểu Thư Tàn Phế (35)
Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.
Ngày xưa khi Quân Mạc còn ở đây, Tô Quỳ luôn cảm thấy người đàn ông này quá dính người, chỉ cần ở nhà là tuyệt đối sẽ dính lấy cô.
Nhưng mà, lúc này hắn mới đi xa nửa tháng, cô đã bắt đầu không ngăn nổi sự lo lắng trong lòng. Bởi cốt truyện đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Cô không vào cung, tổ mẫu vẫn khỏe mạnh, tương lai Phùng gia ràn rỡ.
Nhưng ——
Chính điều đó mới làm cô sợ hãi, mỗi đêm đều tỉnh giấc vì ác mộng, cô mơ thấy Quân Mạc nhắm mắt nằm trong vũng máu, mơ thấy cô bị kéo về cốt truyện ban đầu, từ đây bị nhốt trong chùa, kết liễu thân tàn.
Nhiệm vụ thất bại, không thể gặp lại người thân kiếp trước nữa.
Cho đến khi mồ hôi đầy đầu tỉnh dậy, mới phát hiện ra là một cơn ác mộng tàn nhẫn.
Đều nói giấc mơ đều ngược lại với thực tế, hy vọng là như thế!
Cảnh sắc ngày hè ngoài cửa sổ, hoa nở từng chùm, một gốc cây hoa bạch lan nở rộ, hương thơm bay vào trong phòng, ánh mặt trời vừa lúc, có hoa bầu bạn.
Lục Yêu vội vàng chạy vào trong phòng vì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tô Quỳ. Thấy trán cô mướt mồ hôi, gương mặt càng ngày càng gầy yếu, lộ ra chiếc cằm nhòn nhọn.
Nàng ấy không khỏi đau lòng, “Chủ tử, lại mơ thấy ác mộng?”
Ngày xưa khi nhìn thấy Tô Quỳ, cô lúc nào cũng hi hi ha ha, dáng vẻ kiêu ngạo nhưng đầy sức sống, nào có nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này?
Lục Yêu nhìn thôi cũng cảm thấy hoảng hốt.
Tô Quỳ xua tay, cô cảm thấy cơ thể mình không có chút sức lực nào, sau đó co người lại trong chăn, rũ mắt nói: “Không sao, chắc là do gần đây nghĩ ngợi quá nhiều, ta hơi mệt, ngủ thêm một lát.”
Lục Yêu nhìn cô muốn nói lại thôi, “Chủ tử…… Ngài không ăn bữa sáng sao?”
“Không muốn ăn.” Tô Quỳ mơ màng sắp ngủ.
“Gầy đây ngài gầy đi rất nhiều, ăn thêm một chút được không, Vương gia quay về nhìn thấy ngài như vậy chắc chắn sẽ rất đau lòng……”
Tô Quỳ vốn đã sắp chìm vào trong bóng tối mở mắt, nhớ tới lời nói lưu luyến bên tai trước khi đi của hắn, “Ở nhà chờ ta, phải ăn cơm đúng giờ, ngoan ngoãn nghe lời, đừng để bản thân bị thương, hứa với ta, được không?”
Lúc đó cô trả lời thế nào!
Cô cười khúc khích rồi cắn vào dấu răng cũ trên vai hắn, nơi có một dấu răng rất sâu, là do cô cắn trong đêm tân hôn.
Bây giờ đã in sâu trên vai hắn, có thể nhìn thấy vết cắn rõ ràng.
“Ta là ai chứ? Sao có thể để bản thân tủi thân được! Còn chàng, chính là người đàn ông mà bổn Vương Phi đóng dấu, ở bên ngoài không được xằng bậy đó ——”
Lời thề sẽ chăm sóc bản thân thật tốt lúc đầu của cô, nhưng mới hơn nửa tháng, cũng đã bị những suy nghĩ vớ vẩn của cô hành hạ trở nên chật vật thế này.
Cô vẫn còn là một Tô Quỳ nắng gắt như lửa sao?
Đôi mắt uể oải mấy ngày nay chợt rạng rỡ, đôi môi mím chặt, đôi mắt mèo vì gầy yếu mà có vẻ càng to hơn cũng chậm rãi nheo lại.
Đúng rồi, đây vẫn còn là cô sao?
Trận chiến của cô và Phùng Thanh Thanh vẫn chưa kết thúc, hoàng đế từng giây từng phút nhìn chằm chằm phu quân của cô như một con chó dữ, sẵn sàng lao tới cắn bất cứ lúc nào.
Là người duy nhất có thể làm chủ trong vương phủ này, sao cô có thể mềm yếu như thế?
Cô đứng dậy, giọng nói lấy lại sự kiên định trước đây, “Lục Yêu, truyền thiện.”
Tuy Lục Yêu không biết cô vừa nghĩ gì, nhưng cũng đủ làm nàng ấy vui mừng quá đỗi. Nàng ấy lập tức đồng ý, đám nha hoàn bên ngoài đang chờ sẵn cũng lần lượt bưng đồ ăn vào.
Sau khi được hầu hạ mặc quần áo rửa mặt, Tô Quỳ vừa ngồi xuống bàn, ăn được mấy miếng, quản gia Lý Tấn đã bước vào bẩm báo, nói là Nhu phi nương nương mời Tô Quỳ vào cung.
Tô Quỳ cười lạnh, cầm khăn lên lau miệng, lúc này mới được mấy ngày, mà đã gấp không chờ nổi muốn xử lý cô rồi à?
Được đăng tại webtruyen
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook