Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng
-
Chương 71-1
“Ông nghe tiểu Triệu nói, con vẫn đang suy nghĩ về mảnh đất Kim Kiều kia.” Hôm nay trong lúc ăn cơm tối đột nhiên ông ngoại Hàn hỏi.
Hàn Mai Mai gật gật đầu, cô cũng không bất ngờ, có đôi khi ông ngoại Hàn cũng sẽ quan tâm đến một số chuyện của công ty.
“Con đang lo lắng vấn đề tài chính sao, nếu là vấn đề này, con không cần lo lắng.” Ông ngoại Hàn nói chuyện với Hàn Mai Mai: “Tập đoàn Hàn thị của chúng ta vẫn không đến nỗi vì một chút tiền đó mà suy sụp. Người làm chuyện lớn, nên có vài phần quyết đoán. Sợ hãi rụt rè thì còn ra bộ dáng gì chứ.”
Tuy giọng ông ngoại Hàn cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cô lại nhịn không được mà thấy ấm áp trong lòng, Hàn Mai Mai biết ông ngoại đang cổ vũ cô: “Ông ngoại, con biết nên làm như thế nào rồi.”
Ông ngoại Hàn chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Gần đây sao lâu vậy mà không thấy tiểu Lạc tới ăn cơm, không phải hai đứa lại cãi nhau chứ.” Trong giọng ông ngoại Hàn nói lộ ra sự bất mãn đối với Hàn Mai Mai, giống như đang nói, nhất định là con lại bày tính tiểu thư ra chứ gì.
“Ông ngoại! Ông đang nói gì vậy chứ. Trong lòng ông, con là người như vậy sao? Sao bây giờ ông lại đứng về phía anh ấy vậy hả?” Hàn Mai Mai làm nũng, nhưng quả thật trong khoảng thời gian này Lạc Thần Dật cũng bận việc công ty nên thời gian gặp mặt cũng ít hơn trước kia.
Hàn Mai Mai trở lại phòng cầm điện thoại gọi một cú điện thoại cho Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật vẫn giống mọi ngày trêu chọc Hàn Mai Mai.
“Làm sao vậy nhớ anh rồi hả?” Lạc Thần Dật không đứng đắn nói.
“Mới không có, là ông ngoại hỏi gần đây sao anh không tới nhà của em ăn cơm đấy.” Hàn Mai Mai lại oán giận nói: “Ông còn nói hay là do em giở tính tiểu thư với anh, anh nói xem có phải hay không?”
“Xem ra ông ngoại vẫn sáng suốt nhất, biết cái khổ của anh.” Ở đầu bên kia điện thoại Lạc Thần Dật tố khổ nói.
“Cái gì! Hiện tại anh lại còn ý kiến hay sao?” Hàn Mai Mai trừng mắt nói.
“Làm sao anh dám chứ?” Ở đầu bên kia điện thoại Lạc Thần Dật không có thành ý mà cầu xin tha thứ.
Hai người liếc mắt đưa tình một hồi mới cúp điện thoại.
Sau khi gác điện thoại, tươi cười trên mặt Hàn Mai Mai liền bị thu lại.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Hàn Mai Mai nghe thấy một giọng nữ, tuy chỉ nói một câu “Thần Dật, tôi đi trước đây”, nhưng Hàn Mai Mai lại rất quen thuộc với giọng nói này. Người kia là Tôn Tiểu Vân.
Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai thừa dịp giữa trưa, đến công ty Lạc Thần Dật tìm anh cùng ăn cơm.
Hàn Mai Mai đến công ty Lạc Thần Dật, lần trước trong tiệc đinh hôn, ai cũng biết cô là con dâu chuẩn của nhà họ Lạc rồi. Ai nhìn thấy cô cũng cung kinh, ai lại dám đắc tội với bà chủ tương lại chứ.
Thư kí của Lạc Thần Dật cười tít mắt dẫn Hàn Mai Mai vô văn phòng làm việc của Lạc Thần Dật.
Hàn Mai Mai vừa đi vào liền nghe thấy một giọng nói, bước chân không tự chủ chậm lại.
“Lão Đại, gần đây các khu giải trí cứ hai ngày ba ngày lại có người tới kiểm tra. Khiến cho việc làm ăn bây giờ cũng không được tốt cho lắm. Mấy hôm trước, có mấy vị khách quý cũng bị cướp mất. Lão Đại, tôi biết anh vì Hàn tiểu thư, nhưng anh cũng không thể mang cả công ty...” Hoàng Mao sốt ruột nói.
“Tôi biết rồi.” Giọng Lạc Thần Dật thản nhiên nói.
Đối với thái độ thản nhiên của Lạc Thần Dật, Hoàng Mao có chút bất mãn: “Lão Đại, anh hãy nghe tôi nói...”
“Cậu không cần nói nữa. Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi.” Lạc Thần Dật quyết đoán kết thúc đề tài này: “Cậu ra ngoài đi.”
Khi Hoàng Mao ra ngoài, thấy Hàn Mai Mai đang ngồi ở bên cạnh uống trà, cũng không biết cô có nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ hay không? Lão Đại dặn bọn họ không được để cho Hàn Mai Mai biết chuyện này. Hoàng Mao có chút chột dạ đi qua.
Ngược lại Hàn Mai Mai lại cực kỳ tự nhiên chào hỏi.
Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai đi tới, mắt liền sáng lên.
“Sao hôm nay em lại tới đây? Đến cũng không gọi điện cho anh. Muốn đến bắt gian hay sao?” Lạc Thần Dật cười hỏi.
“Đúng vậy, em muốn xem xem anh có làm chuyện gì có lỗi sau lưng em hay không?” Hàn Mai Mai nói.
“Làm sao anh dám?” Lạc Thần Dật nói xong, ôm Hàn Mai Mai vào trong ngực: “Ngày mai có một buổi đấu giá, chúng ta cùng đi đi.”
Hàn Mai Mai vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi ngực Lạc Thần Dật: “Em biết rồi, em biết rồi, em về đây. Anh buông ra trước.... Không được động tay động chân... Đây là công ty, ngộ nhỡ có người tiến vào thì sao...”
Lạc Thần Dật trấn an nói: “Văn phòng của anh sẽ không có người vào đâu, em yên tâm đi. Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, thân mật một chút cũng không được sao?”
Tay Lạc Thần Dật bắt đầu không an phận rồi.
Tay Hàn Mai Mai giữ đúng điểm mấu chốt, cuối cùng Lạc Thần Dật cũng trêu chọc Hàn Mai Mai xong, cảm thấy mỹ mãn mới buông cô ra.
Khi Hàn Mai Mai ra khỏi phòng làm việc của anh, đỏ bừng cả mặt, cổ còn có ấn ký...
Thư ký thấy Hàn Mai Mai đi ra, cười đặc biệt sáng lạn, mặt Hàn Mai Mai lại càng hồng, có lẽ là chột dạ đi. Cảm thấy bọn họ biết vừa rồi cô đã là gì ở trong đấy.
“Em xác định Hàn Mai Mai nhất định sẽ thích mảnh đất này sao? Đừng quá vội, sẽ mất nhiều hơn được.” Lam Tấn Bằng vừa xem báo, vừa nói với Trình Khả Hinh.
“Anh yên tâm, em đã sắp xếp người trong công ty bọn họ rồi. Ít nhiều em cũng biết mức giá của họ rồi. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta ra giá thấp một chút là được.” Trình Khả Hinh tràn đầy tin tưởng nói.
“Nhất định chúng ta phải tham gia sao? Kỳ thật cũng không cần nhất định phải tham gia cạnh tranh mục tiêu. Chỉ cần tung một chút tin đồn là được rồi.” Lam Tấn Bằng nói.
“Hàn Mai Mai này không có ngốc như vậy đâu, đặc biệt hiện tại bên cạnh cô ta còn có Lạc Thần Dật. Nếu chúng ta không tham gia, cô ta nhất định sẽ hoài nghi mảnh đất đó có vấn đề.” Trình Khả Hinh tựa vào vai Lam Tấn Bằng nói, làm nũng: “Chúng ta cũng tham gia có được hay không?”
Lam Tấn Bằng thấy Trình Khả Hinh nói như vậy cũng gật gật đầu, tay đặt trên eo Trình Khả Hinh từ từ đi lên.
“Đừng, chán ghét.” Trình Khả Hinh hờn dỗi nói, nhưng thân thể lại dán chặt vào người Lam Tấn Bằng hơn...
Hàn Mai Mai, ngày vui của cô cũng sắp tới rồi.
Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai chọn một bộ lễ phục phù hợp, chỉ nhìn qua gương thôi cũng biết mặc vào nhất định sẽ rất có khí chất.
Hôm nay Lạc Thần Dật mặc một bộ tây trang màu đen, mười phần khiêm tốn. Nhưng cho dù là như vậy, khi Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật đi vào vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Không thể không nói, diện mạo hai người đều rất xuất sắc, đứng cùng một chỗ càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Nhưng làm náo động nhất vẫn là Trình Khả Hinh. Bộ lễ phục màu đỏ sẫm đó cần phải đặt trước với nhà thiết kế ở Pari một năm. Sợi dây chuyền của cô ta cũng phải mấy trăm vạn. Mà vung tay cũng rất hào phóng, chưa bao lâu đã đấu vài sản phẩm rồi, mà giá đều không nhỏ. Từ đầu đến cuối, Lam Tấn Bằng đều dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Trình Khả Hinh, thật khiến người ngoài ghẹn tị mà chết.
Trong khoảng thời gian ngắn trở thành đối tượng mọi người nghị luận.
Trình Khả Hinh cũng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, trên mặt luôn luôn tươi cười đắc ý. Bắt chuyện với mọi người, mọi người vì nể mặt Lam Tấn Bằng mà cũng khen ngợi ca tụng cô ta đến tận mây xanh.
Hàn Mai Mai gật gật đầu, cô cũng không bất ngờ, có đôi khi ông ngoại Hàn cũng sẽ quan tâm đến một số chuyện của công ty.
“Con đang lo lắng vấn đề tài chính sao, nếu là vấn đề này, con không cần lo lắng.” Ông ngoại Hàn nói chuyện với Hàn Mai Mai: “Tập đoàn Hàn thị của chúng ta vẫn không đến nỗi vì một chút tiền đó mà suy sụp. Người làm chuyện lớn, nên có vài phần quyết đoán. Sợ hãi rụt rè thì còn ra bộ dáng gì chứ.”
Tuy giọng ông ngoại Hàn cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cô lại nhịn không được mà thấy ấm áp trong lòng, Hàn Mai Mai biết ông ngoại đang cổ vũ cô: “Ông ngoại, con biết nên làm như thế nào rồi.”
Ông ngoại Hàn chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Gần đây sao lâu vậy mà không thấy tiểu Lạc tới ăn cơm, không phải hai đứa lại cãi nhau chứ.” Trong giọng ông ngoại Hàn nói lộ ra sự bất mãn đối với Hàn Mai Mai, giống như đang nói, nhất định là con lại bày tính tiểu thư ra chứ gì.
“Ông ngoại! Ông đang nói gì vậy chứ. Trong lòng ông, con là người như vậy sao? Sao bây giờ ông lại đứng về phía anh ấy vậy hả?” Hàn Mai Mai làm nũng, nhưng quả thật trong khoảng thời gian này Lạc Thần Dật cũng bận việc công ty nên thời gian gặp mặt cũng ít hơn trước kia.
Hàn Mai Mai trở lại phòng cầm điện thoại gọi một cú điện thoại cho Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật vẫn giống mọi ngày trêu chọc Hàn Mai Mai.
“Làm sao vậy nhớ anh rồi hả?” Lạc Thần Dật không đứng đắn nói.
“Mới không có, là ông ngoại hỏi gần đây sao anh không tới nhà của em ăn cơm đấy.” Hàn Mai Mai lại oán giận nói: “Ông còn nói hay là do em giở tính tiểu thư với anh, anh nói xem có phải hay không?”
“Xem ra ông ngoại vẫn sáng suốt nhất, biết cái khổ của anh.” Ở đầu bên kia điện thoại Lạc Thần Dật tố khổ nói.
“Cái gì! Hiện tại anh lại còn ý kiến hay sao?” Hàn Mai Mai trừng mắt nói.
“Làm sao anh dám chứ?” Ở đầu bên kia điện thoại Lạc Thần Dật không có thành ý mà cầu xin tha thứ.
Hai người liếc mắt đưa tình một hồi mới cúp điện thoại.
Sau khi gác điện thoại, tươi cười trên mặt Hàn Mai Mai liền bị thu lại.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Hàn Mai Mai nghe thấy một giọng nữ, tuy chỉ nói một câu “Thần Dật, tôi đi trước đây”, nhưng Hàn Mai Mai lại rất quen thuộc với giọng nói này. Người kia là Tôn Tiểu Vân.
Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai thừa dịp giữa trưa, đến công ty Lạc Thần Dật tìm anh cùng ăn cơm.
Hàn Mai Mai đến công ty Lạc Thần Dật, lần trước trong tiệc đinh hôn, ai cũng biết cô là con dâu chuẩn của nhà họ Lạc rồi. Ai nhìn thấy cô cũng cung kinh, ai lại dám đắc tội với bà chủ tương lại chứ.
Thư kí của Lạc Thần Dật cười tít mắt dẫn Hàn Mai Mai vô văn phòng làm việc của Lạc Thần Dật.
Hàn Mai Mai vừa đi vào liền nghe thấy một giọng nói, bước chân không tự chủ chậm lại.
“Lão Đại, gần đây các khu giải trí cứ hai ngày ba ngày lại có người tới kiểm tra. Khiến cho việc làm ăn bây giờ cũng không được tốt cho lắm. Mấy hôm trước, có mấy vị khách quý cũng bị cướp mất. Lão Đại, tôi biết anh vì Hàn tiểu thư, nhưng anh cũng không thể mang cả công ty...” Hoàng Mao sốt ruột nói.
“Tôi biết rồi.” Giọng Lạc Thần Dật thản nhiên nói.
Đối với thái độ thản nhiên của Lạc Thần Dật, Hoàng Mao có chút bất mãn: “Lão Đại, anh hãy nghe tôi nói...”
“Cậu không cần nói nữa. Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi.” Lạc Thần Dật quyết đoán kết thúc đề tài này: “Cậu ra ngoài đi.”
Khi Hoàng Mao ra ngoài, thấy Hàn Mai Mai đang ngồi ở bên cạnh uống trà, cũng không biết cô có nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ hay không? Lão Đại dặn bọn họ không được để cho Hàn Mai Mai biết chuyện này. Hoàng Mao có chút chột dạ đi qua.
Ngược lại Hàn Mai Mai lại cực kỳ tự nhiên chào hỏi.
Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai đi tới, mắt liền sáng lên.
“Sao hôm nay em lại tới đây? Đến cũng không gọi điện cho anh. Muốn đến bắt gian hay sao?” Lạc Thần Dật cười hỏi.
“Đúng vậy, em muốn xem xem anh có làm chuyện gì có lỗi sau lưng em hay không?” Hàn Mai Mai nói.
“Làm sao anh dám?” Lạc Thần Dật nói xong, ôm Hàn Mai Mai vào trong ngực: “Ngày mai có một buổi đấu giá, chúng ta cùng đi đi.”
Hàn Mai Mai vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi ngực Lạc Thần Dật: “Em biết rồi, em biết rồi, em về đây. Anh buông ra trước.... Không được động tay động chân... Đây là công ty, ngộ nhỡ có người tiến vào thì sao...”
Lạc Thần Dật trấn an nói: “Văn phòng của anh sẽ không có người vào đâu, em yên tâm đi. Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, thân mật một chút cũng không được sao?”
Tay Lạc Thần Dật bắt đầu không an phận rồi.
Tay Hàn Mai Mai giữ đúng điểm mấu chốt, cuối cùng Lạc Thần Dật cũng trêu chọc Hàn Mai Mai xong, cảm thấy mỹ mãn mới buông cô ra.
Khi Hàn Mai Mai ra khỏi phòng làm việc của anh, đỏ bừng cả mặt, cổ còn có ấn ký...
Thư ký thấy Hàn Mai Mai đi ra, cười đặc biệt sáng lạn, mặt Hàn Mai Mai lại càng hồng, có lẽ là chột dạ đi. Cảm thấy bọn họ biết vừa rồi cô đã là gì ở trong đấy.
“Em xác định Hàn Mai Mai nhất định sẽ thích mảnh đất này sao? Đừng quá vội, sẽ mất nhiều hơn được.” Lam Tấn Bằng vừa xem báo, vừa nói với Trình Khả Hinh.
“Anh yên tâm, em đã sắp xếp người trong công ty bọn họ rồi. Ít nhiều em cũng biết mức giá của họ rồi. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta ra giá thấp một chút là được.” Trình Khả Hinh tràn đầy tin tưởng nói.
“Nhất định chúng ta phải tham gia sao? Kỳ thật cũng không cần nhất định phải tham gia cạnh tranh mục tiêu. Chỉ cần tung một chút tin đồn là được rồi.” Lam Tấn Bằng nói.
“Hàn Mai Mai này không có ngốc như vậy đâu, đặc biệt hiện tại bên cạnh cô ta còn có Lạc Thần Dật. Nếu chúng ta không tham gia, cô ta nhất định sẽ hoài nghi mảnh đất đó có vấn đề.” Trình Khả Hinh tựa vào vai Lam Tấn Bằng nói, làm nũng: “Chúng ta cũng tham gia có được hay không?”
Lam Tấn Bằng thấy Trình Khả Hinh nói như vậy cũng gật gật đầu, tay đặt trên eo Trình Khả Hinh từ từ đi lên.
“Đừng, chán ghét.” Trình Khả Hinh hờn dỗi nói, nhưng thân thể lại dán chặt vào người Lam Tấn Bằng hơn...
Hàn Mai Mai, ngày vui của cô cũng sắp tới rồi.
Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai chọn một bộ lễ phục phù hợp, chỉ nhìn qua gương thôi cũng biết mặc vào nhất định sẽ rất có khí chất.
Hôm nay Lạc Thần Dật mặc một bộ tây trang màu đen, mười phần khiêm tốn. Nhưng cho dù là như vậy, khi Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật đi vào vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Không thể không nói, diện mạo hai người đều rất xuất sắc, đứng cùng một chỗ càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Nhưng làm náo động nhất vẫn là Trình Khả Hinh. Bộ lễ phục màu đỏ sẫm đó cần phải đặt trước với nhà thiết kế ở Pari một năm. Sợi dây chuyền của cô ta cũng phải mấy trăm vạn. Mà vung tay cũng rất hào phóng, chưa bao lâu đã đấu vài sản phẩm rồi, mà giá đều không nhỏ. Từ đầu đến cuối, Lam Tấn Bằng đều dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Trình Khả Hinh, thật khiến người ngoài ghẹn tị mà chết.
Trong khoảng thời gian ngắn trở thành đối tượng mọi người nghị luận.
Trình Khả Hinh cũng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, trên mặt luôn luôn tươi cười đắc ý. Bắt chuyện với mọi người, mọi người vì nể mặt Lam Tấn Bằng mà cũng khen ngợi ca tụng cô ta đến tận mây xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook