Khi Tưởng Ngọc Trân và mẹ cô ta vật lộn để tồn tại dưới sức ép của Sơn Trà, Sơn Trà đã sử dụng được chiếc máy khâu cũ của bà Lưu một cách thành thạo.

Cô mất một lúc để tự may cho mình hai bộ đồ lót đầu tiên từ một mảnh vải rách rưới.

Vì không có khóa kim loại nên cô đành làm cả hai bộ nội y của mình theo kiểu cài cúc trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi mặc áo, ngực được ép tạo thành một vòng cung, và phía dưới được gia cố bằng dải vải đỡ ngang, hai cúc nhỏ cài trước ngực, toàn bộ vòng 1 được bao bọc trọn vẹn bởi chiếc áo, vừa thoải mái mà vẫn rất đẹp.

Lúc đầu, khi cô nói về loại đồ lót mà cô muốn làm, bà Lưu cảm thấy lo lắng về nó, bà cảm thấy rằng một thứ quấn ngực thực sự không cần thiết phải mua bán như vậy, và cũng sẽ không ai muốn nó nếu nó được bán ra ngoài, nhưng thật sự rất khó để giải thích, bà sợ rằng sẽ đánh vào lòng tự tin của Sơn Trà.
Nhưng khi Sơn Trà thực sự làm ra, bà Lưu ngay lập tức đã bị sốc bởi sự khéo léo của cô.

"Chiếc áo thật đẹp quá!"

Sơn Trà đã sớm biết rằng cô lớn lên xinh đẹp với đôi lông mày lá liễu và khuôn miệng anh đào giống như mẹ ruột của mình.

Chỉ là cơ thể quá gầy, vốn dĩ người ở nông thôn đã ăn uống không được tốt, lại thêm bị Triệu Xuân Hoa ngược đãi, hầu như tất cả đồ mà Sơn Trà đều ăn để phát triển chiều cao, do vậy người trông rất mảnh mai.

Người dân nông thôn chú trọng đến sự cứng cáp, luôn thấy rằng nữ nhân phải béo tốt thì mới có sự phúc hậu, vì vậy, trong mắt bà Lưu, dù Sơn Trà đã mười tám tuổi nhưng vẫn luôn trông như một cô gái nhỏ.

Hôm nay, khi Sơn Trà mặc bộ đồ lót mới may, bà mới nhận ra rằng mặc dù cô mảnh mai, nhưng những chỗ cần béo thì rất rõ ràng, hàng ngày không thể nhìn ra đều là do những bộ đồ quần áo không vừa vặn che đi mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, sau khi thay đổi quần áo bên trong, bà liền thấy một cơ thể dường như hoàn toàn khác.

"Bà, thế nào ạ? Có hợp không ạ?" Sơn Trà xoay người một vòng trước mặt bà Lưu.


Bà Lưu gật gật đầu: "Phù hợp, vừa vặn, cháu mặc rất đẹp."

Khi Sơn Trà thay một bộ đồ lót khác, cả bộ quần áo thô cứng bên ngoài nhìn cũng khác, chiếc eo thon cùng đôi chân dài cộng với khuôn mặt này, cô ấy đúng là một mỹ nhân xinh đẹp.

Bà Lưu tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất có mắt nhìn người.

Sơn Trà mặc bộ này, làng trên xóm dưới đều tìm không ra được cái thứ hai.

Từ trước tuy rằng cũng đã rất xinh đẹp, nhưng nhìn luôn có chút non nớt, chưa lớn.

Vài ngày trở lại đây, cô đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, cười nhiều hơn hơn, vẻ ngoài nhút nhát và nhút nhát trước đây đã không còn nữa, chỉ sau vài ngày cố gắng, cô đã trở thành một thiếu nữ.
Bà Lưu nhìn Sơn Trà như nhìn cháu gái của mình, sau khi quan sát một lúc, bà chợt nghĩ ra điều gì đó và hỏi: "Mẹ kế của cháu gần đây không nói với cháu về chuyện hỏi cưới phải không?"

Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đã mười tám tuổi, đã đến tuổi có thể kết hôn, nhưng Triệu Xuân Hoa thì không phải người tốt, nhất định sẽ không nói cho Sơn Trà biết gia đình nào tốt, nếu Sơn Trà được gả vào một gia đình tốt như vậy, thì không phải rằng cuộc đời bà cũng sẽ bị đe dọa sao.

Sơn Trà biết ý của bà Lưu, lập tức lắc đầu an ủi bà và nói: "Không ạ, chị Ngọc Trân chưa kết hôn nên cháu cũng không vội."

Bà Lưu yên tâm lại, không có cũng không sao.

Trước đây bà cho rằng Sơn Trà còn nhỏ, nhưng hiện tại xem ra phải nhanh chóng nhờ người hỏi thăm xem trước mắt có một gia đình thích hợp, e rằng một ngày nào đó Triệu Xuân Hoa không vừa mắt mà tùy tiện gả cô đi nhà nào đó.
Đối với một người phụ nữ, hôn nhân này là chuyện cả đời, không thể để Triệu Xuân Hoa trì hoãn được.

Bà nội Lưu tự ngẫm nghĩ, nhưng bà không biết rằng Sơn Trà cũng đã nghĩ về vấn đề này từ lâu.

Sơn Trà không có hứng thú với Chu Bình An nhưng cô cũng không định ở nhà Tưởng này hàng ngày trừng mắt nhìn Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa không chê phiền thì cô cũng thấy bà ta phiền phức, vì vậy cô vẫn muốn kết hôn.


Nhưng cho dù kết hôn, cô cũng sẽ không tìm người tùy tiện kết hôn với mình, hơn nữa cô cũng không ở thời đại này nên không quan tâm đến ý kiến

của mọi người. Nhưng nếu cô tìm thấy người cô thích, cô có thể kết hôn luôn. Nếu không tìm được, cô cũng không vội.

Sơn Trà không vội, nhưng Triệu Xuân Hoa đã vội.

“Mẹ nói đem Sơn Trà gả đi sao? Chuyện này có thể không?” Tưởng Ngọc Trân ngồi ở mép giường, vừa thổi bong bóng trên tay vừa ngạc nhiên hỏi Triệu Xuân Hoa.
"Có gì mà không thể? Trước đây mẹ thấy nó làm việc nhà nên giữ nó ở nhà, vậy mà bây giờ nó cứ giống như một tiểu thư địa chủ vậy, ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, thì mẹ giữ nó ở nhà làm gì? Giữ lại làm tiểu thư để hầu hạ sao?”

Triệu Xuân Hoa định hôm nay lại ra ngoài nói xấu Sơn Trà thêm lần nữa, không ngờ vừa mở miệng, mọi người đều trở nên nóng nảy không muốn nghe nữa, ngăn cản bà lại, cho rằng bà lại nói tới nói lui chuyện này cả ngày dài và thật khó chịu.

Bà tức giận, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.

Vì bây giờ Sơn Trà lúc nào cũng chống đối lại bà ta, cũng không dễ dàng xử lý như trước, vậy tại sao bà ta lại phải nói năng nhẹ nhàng với cô chứ?

Hiện giờ bà ta không thể lấy gì từ Sơn Trà, lại còn phải phục vụ cô mỗi ngày, dựa vào cái gì cơ chứ?
Tốt hơn hết là đợi Tưởng Ngọc Trân kết hôn, tìm một nơi nghèo hơn xa hơn để gả cô thì còn có thể thu được một ít tiền trợ cấp cho gia đình mình.

Chỉ cần cô ở trong nhà thì bà ta không thể làm gì, còn khiến bà ta tức giận vô cớ.

Triệu Xuân Hoa đem ý nghĩ của mình nói với Tưởng Ngọc Trân, Tưởng Ngọc Trân nghĩ ngợi, coi đấy đúng là sự thật.


Bây giờ họ làm gì cũng bị Sơn Trà quản chế, chỉ bởi vì cuộc hôn nhân của cô ta với Chu Bình An vẫn chưa diễn ra.

Khi hai người kết hôn rồi, gạo đã thành cơm thì Sơn Trà có uy hϊếp họ cũng vô dụng, còn khi hôn lễ đã diễn ra, Chu Bình An cũng không thể đổi ý được nữa.

Khi đó, Sơn Trà không còn là mối nguy hại đối với cô ta nữa.

Cô ta đã làm rất nhiều việc thay Sơn Trà trong những ngày qua, nỗi uất hận của cô ta đã hằn sâu trong lòng. Cô ta tính rằng sau khi kết hôn tìm cách trả thù Sơn Trà , nhưng bây giờ nghe được lời mẹ nói, thâm tâm cô lập tức bị rấy động.

Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất của đời người phụ nữ là được gả cho một gia đình tử tế, nếu không cô ta đã chẳng đem hết tâm tư để cướp Chu Bình An về tay mình.

Khi cô ta kết hôn với Chu Bình An xong, để mẹ cô ta tìm một gia đình cho Sơn Trà, tốt nhất là một người nghèo và bất tài, như vậy Sơn Trà sẽ bị chà đạp dưới chân cô ta cả đời.

Chu Bình An trong tương lai sẽ thịnh vượng như mơ, cô ta càng có thể nhìn Sơn Trà nở lỗ mũi, lúc đó một người sẽ ở trên trời, người dưới đất. Nghĩ mà xem, ngay cả những bất bình về công việc nóng nực trong những ngày này cũng sẽ tan biến thôi.
"Được, vậy mẹ mau tìm người hỏi đi, đừng kén người tốt, càng xấu càng tốt, khi ấy chúng ta xem nó sẽ dùng cái gì để phô trương thực lực với chúng ta."

Tưởng Ngọc Trân cay đắng nói.

Triệu Xuân Hoa gật đầu: "Con đừng lo lắng, mẹ còn có thể không biết sao, mẹ nhất định sẽ chọn ra người tệ nhất, để cả đời này nó chẳng thể ngóc đầu lên được, đến lúc đó xem nó lấy cái gì diễu võ dương oai.”

Hai người họ âm mưu, tưởng tượng ra cảnh Sơn Trà khóc lóc van xin họ, họ liền cảm thấy nhẹ nhõm.

"Được rồi, đừng nói lung tung nữa, hôm nay không phải Bình An nói sẽ đến sao, con mau thu dọn đồ đạc đi, tranh thủ con nhỏ Sơn Trà không có mặt thì mau đi gặp cậu ấy. Cẩn thận không khi con nhỏ đó quay lại thì cậu ta lại không thể buông ra được.”

Cũng không biết Chu Bình An đã nhìn trúng được Sơn Trà ở chỗ nào, luôn luôn để cô trong lòng, nếu như không phải nhờ cô mua chuộc bà mối Trần lấy được lòng mẹ anh ta, có lẽ bây giờ anh ta và Tưởng Ngọc Trân đã không thể kết hôn được.
Rút cục thì cũng là con của hồ ly tinh, tuổi nhỏ cô ta đã biết làm thế nào để chiếm được đàn ông.

Triệu Xuân Hoa nghĩ rồi khịt mũi, sau đó đẩy Tưởng Ngọc Trân ra khỏi cửa.

Khi Sơn Trà từ nhà bà Lưu trở về, cô đã nhìn thấy mọi người xung quanh cửa nhà mình từ xa, thấy cô đến gần, ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ vào Sơn Trà, dường như có chuyện tốt thì sợ Sơn Trà không biết nên chạy nhanh nói với cô: "Sơn Trà à, người gia đình cô đã đến. Đó là anh rể tương lai của cô, sao cô không chạy về mà xem."


Họ nghe nói rằng người đàn ông họ Chu này ban đầu bị thu hút bởi Sơn Trà, nhưng anh ta không biết như nào mà lại hứa hôn với Tưởng Ngọc Trân, nghĩ lại chắc chắn là Sơn Trà nổi tiếng lười biếng nên đã khiến người ta rút lui và thay vào đó là gả cho Tưởng Ngọc Trân, người không xinh đẹp bằng cô ấy.
"Sơn Trà à, nghe nói anh rể tương lai của cô là quân nhân vẫn trong quân đội à? Một năm anh ta có thể nhận được rất nhiều tiền lương, nghe nói còn có phụ cấp nữa. Tuy là kết hôn lần thứ hai còn mang theo ba đứa con, nhưng trong mắt mọi người, gia đình anh ta vẫn là một gia đình rất tốt. Nhưng sao lại nhìn trúng chị gái cô chứ không phải cô nhỉ?”

Người phụ nữ đứng đối diện với Sơn Trà có quan hệ tốt với Triệu Xuân Hoa, khi nhìn thấy Sơn Trà, bà ta lập tức nháy mắt, cố ý cười nhạo cô.

Sơn Trà ngước mắt lên liếc bà ta một cái, thay vì lùi lại, nụ cười trên khóe miệng cô tăng lên : "Dì à, cháu thấy tuổi của dì cũng chưa cao, nhìn dì cũng vẫn còn xinh đẹp..."

Nói được một nửa, người phụ nữ không nhớ lại rằng bà ta cũng ghét Sơn Trà, còn nghĩ rằng Sơn Trà đang khen mình, lông mày sắp sửa nhướng lên, thì nghe thấy Sơn Trà nói, "Nếu dì thích anh rể tương lai của cháu như vậy, hay là để cháu vào nói giúp cho dì? Hai người cách nhau cũng không xa, dì xem dì cũng tranh thủ chút đi, nói không chừng anh ta lại nhìn trúng dì đấy.”
Xung quanh chợt im lặng, ngay sau đó đều nhịn không được mà bật cười,người phụ nữ lúc này mới ý thức được chính mình bị Sơn Trà nói đểu, mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, muốn nhảy dựng lên mắng chửi cô, thì phía sau, một người nam nhân trẻ tuổi đột nhiên đến và nói một cách lãnh đạm: “Nhường một chút.”

Sơn Trà và người phụ nữ cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang bước ra khỏi sân, anh ta trông như mới ngoài hai mươi, cao ráo cũng đẹp trai, nhưng lại cau mày và nhìn người phụ nữ một rất thiếu kiên nhẫn.

Sơn Trà chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này, đang nghĩ xem anh ta là ai thì thấy một nhóm người khác bước ra từ sân trong.

Tưởng Ngọc Trân, Tưởng Ngọc Xuyên, Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc, và trước mặt Tưởng Ngọc Trân là một người đàn ông cao lớn khác mà cô chưa từng thấy trước đây, lúc này Sơn Trà mới hiểu ra một chút.
Có vẻ như người đứng trước Tưởng Ngọc Trân, tám phần chắc chắn là nam chính đã mất đi người bạn đời đầu tiên và mang theo ba đứa con đi tìm người vợ thứ hai.

Nhưng trước khi Sơn Trà có thể nhìn kỹ nam nhân vật chính trông như thế nào, Tưởng Vệ Quốc đã đứng lên với khuôn mặt đen tối nói: "Sơn Trà, mày đang làm gì vậy, mày không thể hiểu chuyện chút sao?"

Ngay lập tức, ánh mắt của một số người tập trung vào khuôn mặt của Sơn Trà.

Tác giả có chuyện nói:

Chu Bình An: Cô nói nam chính là ta sao?

Sơn Trà: …biến đi


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương