Ba ngày sau, Sơn Trà trở lại nhà, trước lúc về, cô nói với Tạ Tri Viễn về chuyện bà Lưu cho cô chiếc máy may, Tạ Tri Viễn liền lập tức đi tìm người mượn cái xe bò, định đi cùng với Sơn Trà kéo cái máy về.

Triệu Xuân Hoa bởi vì ba mươi đồng tiền của hồi môn và hai mươi đồng tiền lễ hỏi mà tức giận đến nỗi hoàn toàn không muốn để ý tới Sơn Trà, sợ người trong thôn nói xấu cho nên mới trốn ở nhà không đi ra ngoài, trên thực tế lúc Sơn Trà trở về, bà ta hoàn toàn không đi ra khỏi cửa.

Sơn Trà dĩ nhiên cũng không thèm để ý, cô với Triệu Xuân Hoa cũng không có tình cảm mẹ con gì, Triệu Xuân Hoa không muốn thấy cô, cô cũng chẳng muốn ở lại nhà họ Tưởng lâu, cô trở về cũng không phải là vì thăm Triệu Xuân Hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hau người đi ngang qua sân, vừa bỏ đồ xuống xong thì lại đi rồi, chờ cô đi mất, Triệu Xuân Hoa mới lộc cộc mà từ trong phòng đi ra, muốn xem thử Sơn Trà mang cho Tưởng Vệ Quốc thứ gì tốt, không xem thì thôi, vừa xem thì thiếu chút nữa ngất xỉu luôn tại chỗ.
Chỉ thấy Sơn Trà không biết từ nơi nào tìm tới một cái hộp, bên ngoài nhìn sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề, mở ra bên trong lại là đồ ăn không biết từ chỗ nào tìm tới bẩn thỉu cứng như đá, vốn dĩ không thể ăn!

Bà ta tức giận đến nỗi lập tức quay đầu xách theo đồ vật muốn đi tìm Sơn Trà, ra cửa lại đúng lúc thấy Sơn Trà đang nói chuyện phiếm với Lưu Mai.

Bà ta vừa đi ra Lưu Mai đã nhìn đồ trong tay bà ta nói: “Cháu về thì cứ về thôi, còn cho mua đồ cho bà ta làm cái gì? Kể cả có là đồ tốt mấy đi chăng nữa, bà ta cũng vẫn sẽ không có thiện cảm với cháu đâu.”

Triệu Xuân Hoa vừa nghe, lửa cũng sắp từ trên đỉnh đầu bùng lên, thứ tốt gì chứ? Cái này cho heo ăn heo còn chê, còn không biết xấu hổ nói là thứ tốt!

Miệng Sơn Trà lại nhanh hơn bà ta một bước, nhìn Triệu Xuân Hoa sâu kín nói.
“Nếu không phải nhờ phúc của dì ấy, cháu cũng không tìm thấy được nhà chồng tốt như thế, dù sao cũng phải nể mặt dì ấy vài phần.”

Lời này của Sơn Trà lọt vào trong tai Lưu Mai thì không thấy có gì không ổn, vừa rồi bà ấy nhìn thấy, Sơn Trà trở về ngồi trên chiếc xe bò, Tạ Tri Viễn là người cầm lái, cũng chưa để cho Sơn Trà phải xuống đất lần nào, trong ngực đựng trái cây thì mình không ăn mà toàn để cho Sơn Trà ăn trước, đây còn không phải là một nhà chồng tốt hay sao.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lời này nghe vào trong tai của Triệu Xuân Hoa thì lại không phải là chuyện tốt như vậy, bà ta lập tức tưởng rằng trong nhà Tạ Tri Viễn nghèo đến nỗi không có gì ăn cho nên mới gả Sơn Trà qua đó, Sơn Trà đồng ý là bởi vì không biết tình huống, bây giờ cũng đã kết hôn được mấy ngày rồi, chắc chắn đã hiểu ra mọi chuyện, trong lòng có thể không hận bà ta sao.
Đồ ăn này, tám phần chính là bởi vì khó chịu, cho nên mới cố ý mang nó về để trả thù bà ta.

Triệu Xuân Hoa nghĩ đến đây, lập tức lại thoải mái, Sơn Trà càng tức giận, thì chẳng phải càng chứng minh cuộc sống của cô ở nhà họ Tạ không quá tốt sao.

Nếu thật là như vậy, thì bà ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, một hộp đồ ăn không thể ăn thì đã là gì.

Nghĩ đến đây, bà ta đột nhiên dừng lại bước chân, cái gì cũng chưa nói, lại xách theo đồ vật đi trở về.

Sơn Trà hừ lạnh một tiếng, thu hết vẻ mặt của Triệu Xuân Hoa vào trong đáy mắt, cứ như vậy, mẹ con Tưởng Ngọc Trân chắc chắn đều cho rằng cuộc sống của cô và Tạ Tri Viễn nước sôi lửa bỏng, chờ đến lúc đó Tưởng Ngọc Trân phải chết dí với Chu Bình An, bọn họ lấy lại tinh thần thì đã cái gì cũng không còn kịp nữa.
Sơn Trà nói lời chào tạm biệt với Lưu Mai, kéo theo Tạ Tri Viễn cùng nhau vui vui vẻ vẻ đến nhà bà Lưu.


Bà Lưu đang phơi rau dại ở trong sân, bây giờ mùa xuân vừa qua không lâu, một nhúm rau dại có thể ăn được cuối cùng ở trong đất cũng bị hái về, bà ấy đã nhỏ lên không ít, ăn không hết thì rửa qua nước rồi phơi khô, đợi mùa đông lúc nào không có gì ăn thì lấy ra ngâm ăn thì sẽ rất thích hợp.

Sơn Trà với Tạ Tri Viễn mang theo ít gạo trắng bột mì và chút bánh quy đồ ăn vặt, bà Lưu vừa thấy, vội vàng xua tay: “Bà chỉ là một bà lão goá bụa mà thôi, các cháu mang tới nhiều đồ như vậy làm gì, mau mang về đi.”

Sơn Trà bảo chỗ cho Tạ Tri Viễn đặt đồ xuống, xong xuôi mới nói: “Không sao đâu ạ, đã để ở đây thì chính là của bà rồi, bà đừng không nỡ ăn đó nha, nếu như cứ để đến khi hỏng thối không ăn được nữa thì lãng phí lắm đó.”
Lương thực tốt như thế, bà Lưu làm sao nỡ để nó hỏng thối, thấy không từ chối được, bèn dứt khoát thừa dịp cả bọn Sơn Trà đều ở đây, múc nửa bát gạo và gạo bắp nấu chung, giữ Sơn Trà và Tạ Tri Viễn ở lại cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong bà Lưu liền chỉ huy Tạ Tri Viễn dọn máy may, trên máy may vẫn còn miếng vải bông khá to, Sơn Trà sợ bà Lưu luyến tiếc, bà Lưu lại nhìn cũng không nhìn một cái, hấp tấp để cho Tạ Tri Viễn dọn lên.

“Một món đồ nhỏ mà thôi, luyến tiếc gì chứ, để ở chỗ của bà thì cũng vô dụng thôi, vào trong tay cháu thì mới có ích, cháu cứ yên tâm mà dùng, đừng đau lòng.”

Bà Lưu dặn dò nói.

Có thứ này, tháng ngay sau này của Sơn Trà chắc chắn sẽ tốt lên đôi chút, bà ấy cũng có thể yên tâm chút.

Sơn Trà lôi kéo bàn tay gầy gò thô ráp của bà Lưu, trong lòng cực kỳ cảm động, đây là người đầu tiên thật lòng quan tâm đến cô kể từ sau khi cô đến thế giới này, cũng là nguồn an ủi duy nhất của nguyên thân ở thế giới này.
Một người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, lại còn tốt hơn gấp trăm lần người cha có quan hệ huyết thống giống như Tưởng Vệ Quốc.

Tạ Tri Viễn đặt đồ lên xong, Sơn Trà cũng chuẩn bị chào tạm biệt với bà Lưu rồi về nhà.

Mới vừa ra cửa, lại nghe thấy có người gọi cô, cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người đạp xe đạp hấp tấp đi về phía này, vừa đạp vừa phất tay kêu lên: “Sơn Trà! Sơn Trà! Đợi một chút!”

Không phải Vương Ái Hồng thì là ai?

Cô ấy đạp thật nhanh, vừa tới trước mặt thì lập tức phanh lại, khiến cho bím tóc vừa to vừa dài vung vẩy ra sau, lôi kéo Sơn Trà liền nói: “Tớ tới thật là đúng lúc, chậm một chút nữa thôi, thì chắc là phải tới thôn các cậu tìm cậu rồi.”

Cô ấy mệt đến nỗi thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, vừa nói chuyện vừa không ngừng thở dốc, Sơn Trà nhìn mà cũng sốt ruột lên, vỗ lưng cô ấy hai cái xong, mới hỏi: “Có chuyện gì mà nóng vội thế này?”
Nhắc tới chuyện này, Vương Ái Hồng lập tức cảm xúc kích động lên.

“Cậu xem chừng sắp có mối làm ăn lớn rồi, có một chủ lớn muốn gặp cậu!”

Sơn Trà vẫn còn có chút khó hiểu, Tạ Tri Viễn đã vèo một cái dựng lỗ tai lên.


Vương Ái Hồng tiếp tục nói: “Tớ trở về không phải nói với các chị họ của tớ sao, các chị ấy cũng muốn, tớ nói cậu tạm thời chưa có thời gian, phải chờ hai ngày nữa, bảo các chị ấy cứ liệt kê xem cần bao nhiêu bộ trước đi đã, sau đó tớ sẽ nói lại với cậu, kết quả các chị ấy thương lượng kiểu gì lại truyền ra ngoài, buổi chiều ngày hôm qua một cô gái đã đến cửa hàng của bọn tớ tìm tớ hỏi thăm.”

“Hỏi tớ rằng thứ này là ai làm, có thể cho cô ấy địa chỉ được không, cô ấy sẽ tới gặp cậu một chút.”

“Tớ suy nghĩ nếu để cho cô ấy trực tiếp tới tìm cậu thì không ổn lắm, cho nên bèn nghĩ hỏi hỏi cậu trước xem sao, rồi sau đó sẽ nói với cô ấy.”
Vương Ái Hồng kích động giống như việc làm ăn của chính mình vậy, lôi kéo Sơn Trà nhảy nhót.

Sơn Trà thì lại khá bình tĩnh, tuy rằng chuyện Vương Ái Hồng miêu tả rất giống như vậy, nhưng dù gì cũng chưa gặp người ta nên cũng không thể xác định là tới tìm cô làm nội y thật.

“Được rồi, gần đây tớ không bận gì, cũng có thời gian, cậu xem lúc nào rảnh thì có thể bảo với cô ấy hộ tớ, tìm một chỗ để gặp mặt xem sao.”

Vương Ái Hồng: “Cậu còn không biết tớ sao, tớ thì có thể bận gì được chứ, lúc nào tớ cũng rảnh. Cũng đừng hẹn ở nơi khác, tới nhà tớ luôn đi, có sẵn chỗ luôn rồi.”

Sơn Trà cười rộ lên: “Vậy thì được rồi, tới nhà cậu, ngày mai đi, buổi sáng tớ sẽ đi trấn trên một chuyến.”

Vương Ái Hồng gật đầu: “Được, vậy tớ không làm chậm trễ thời gian của cậu nữa, các cậu mau trở về đi, đến lúc đó tớ ở nhà chờ cậu.”
Vương Ái Hồng nói xong thì đạp xe nhanh chóng đi rồi.

Sơn Trà về nhà việc đầu tiên đó là gọi Tạ Tri Viễn tới trước mặt nói về chuyện này.

Tuy rằng cô đã kết hôn với Tạ Tri Viễn, nhưng chuyện buôn bán nội y này, cô cũng vẫn chưa nói với Tạ Tri Viễn.

Thứ nhất là do ngại ngùng, thứ hai là sợ anh không tiếp thu được.

Dù sao thời buổi này, khó mà tiếp thu việc phụ nữ đi ra ngoài xuất đầu lộ diện kiếm tiền quá nhiều, cho dù là Tạ Tri Viễn, Sơn Trà cũng không thể đảm bảo anh sẽ trăm phần trăm có cùng giá trị quan với mình, nhưng chuyện này đối với Sơn Trà không có đường sống để thương lượng, cho dù là gả cho một người đàn ông tốt giống như Tạ Tri Viễn, cô cũng vẫn sẽ giữ vững suy nghĩ ban đầu của mình —— dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Kể cả sau này Tạ Tri Viễn sẽ là đại lão tiếng tăm lừng lẫy trong quyển sách này, Sơn Trà vẫn cảm thấy mình cũng không thua kém anh bao nhiêu.
So với tránh ở sau lưng anh, cô lại thích hai người sóng vai cùng đi về phía trước hơn.

Tạ Tri Viễn đồng ý, cô sẽ làm. Tạ Tri Viễn không đồng ý, cô sẽ nghĩ cách thuyết phục anh, tiếp tục làm.

Sơn Trà nghiêm túc đứng đắn nói ra ý nghĩ của mình cho Tạ Tri Viễn, Tạ Tri Viễn im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Em muốn làm gì thì cứ làm đi, em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”


Sơn Trà sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, ngay sau đó thật sự là nhịn không được mà lộ ra nụ cười.

Người đàn ông chăm chỉ biết bảo vệ người mình, tôn trọng suy nghĩ của nửa kia, lại còn sẵn lòng ủng hộ vợ xây dựng sự nghiệp, vậy mà đã rơi vào tay cô, như vậy thật sự là quá tốt, cực kỳ hoàn hảo.

Hai người bàn luận với nhau nửa ngày, cuối cùng thống nhất ngày mai Tạ Tri Viễn sẽ đi cùng với Sơn Trà lên trấn trên, để cho Sơn Trà đi gặp nữ khách hàng kia, thuận tiện dẫn theo Sơn Trà cùng đi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Khoảng cách từ thôn Tam Tuyền lên trấn trên xa hơn từ vịnh Thanh Thủy lên trấn trên một chút, hôm lên đường Tạ Tri Viễn dậy sớm hơn thường lệ, mượn xe đạp của người trong thôn xong, mới trở về gọi Sơn Trà từ trong ổ chăn dậy.

Sơn Trà mang theo cơn buồn ngủ rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi đi theo Tạ Tri Viễn ra cửa, Tạ Tri Viễn còn tiện tay bỏ hai quả trứng gà vào trong tay cô, để cô trên đường ăn.

Người trong thôn phải làm việc nên đều thức dậy sớm, Sơn Trà vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy được, lập tức có người nhiệt tình hỏi: “Các cháu đang đi đâu đây?”

“Đến trấn trên một chuyến ạ.”

“Là đi nhận giấy kết hôn à?”

Khóe mắt đuôi lông mày của Tạ Tri Viễn đều là ý cười, vẻ mặt có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

“Thế thì mau đi đi, đừng chậm trễ.” Hàng xóm thấy vợ chồng son vừa mới kết hôn đã đường mật ngọt ngào như thế, trên mặt cũng tràn đầy ý cười, nhìn theo hai người đạp xe đạp đi xa.
Hai người bên này mới vừa đi, Kim Tuệ Tuệ đã dẫn Kim Bảo từ đầu thôn kia đi tới, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía phương hướng đám Sơn Trà đi xa nói: “Cô dâu mới cưới này cũng thật là làm ra vẻ quá, lên trấn trên mà cũng bắt Tri Viễn mượn xe đạp ở trong thôn nữa, sao vậy? Đi bộ hai bước thì sẽ gãy chân à? Tưởng mình là tiểu thư trong thành hay sao, quả nhiên là vừa làm ra vẻ vừa lười lại còn kiêu căng.”

Chị ta hất mặt lên trời mà khinh thường, hàng xóm cũng không biết đáp lại cái gì cho tốt, vợ chồng son người ta vui vẻ đi nhận giấy kết hôn, cũng không phải là mượn xe đạp của chị ta, mắc mớ gì đến chị ta chứ, gì mà chua ngoa như uống phải thùng dấm vậy, đúng là khiến cho người ta không ưa nổi mà.

Người khác không thích chị ta, chị ta lại là một chút cũng không cảm giác, lải nhải nói nửa ngày, nói đến nỗi người không muốn nghe đều vác theo ghế vào phòng, chị ta không còn người để nói, cuối cùng mới chịu ngừng lại.
Tưởng Ngọc Trân từ xa nhìn thấy, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Kim Tuệ Tuệ chính là chị dâu của Tạ Tri Viễn, muốn cho Sơn Trà không được sống yên ổn, thì dĩ nhiên Kim Tuệ Tuệ càng không thích Sơn Trà, cô ta càng vui vẻ.

Hai ngày nữa Chu Bình An sẽ đi, chỉ cần anh ta vừa đi, Tưởng Ngọc Trân sẽ không cần phải ở trước mặt anh ta làm bộ làm tịch nữa, đến lúc đó cô ta nhất định phải chăm tìm Kim Tuệ Tuệ tâm sự, tốt nhất có thể nghĩ ra cách gì để Kim Tuệ Tuệ xử lý Sơn Trà một trận thì không gì hay hơn, như vậy thì hẳn là sẽ rất thoải mái.

Tưởng Ngọc Trân còn đang vẻ mặt vui vẻ mà mơ mộng, đứa con trai út Chu Minh Kiệt của Chu Bình An đã nước mũi tèm lem thình lình chạy tới, lúc chạy đến sau lưng Tưởng Ngọc Trân, đột nhiên dùng tay cọ lên trên cái mũi một cái, sau đó cười khà khà mà lau lên trên quần của Tưởng Ngọc Trân.
Tưởng Ngọc Trân chỉ cảm thấy mình bị ai đó chạm vào một cái, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, duỗi tay sờ thử, lại sờ đến một đống nước mũi ướt nhão dính dính, lập tức gân cổ hét lên.

“Chu Minh Kiệt!”

Cô ta tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, nhéo Chu Minh Kiệt đang định vỗ vào mông nó hai cái, kết quả bàn tay của cô ta còn chưa hạ xuống, Chu Minh Kiệt đã hướng vào trong phòng gào lên trước.

“Bà, bà ơi cô ta đánh cháu, bà ơi, mau cứu cháu!”


Bà Chu nghe tiếng thì lập tức xốc rèm cửa lên chạy ra, như hổ rình mồi nhìn Tưởng Ngọc Trân: “Cô làm cái gì vậy!”

Tưởng Ngọc Trân kéo quần của mình đến cho bà Chu đầy mặt lửa giận xem: “Nó lau một đống nước mũi lên trên quần con.”

Bà Chu lại khinh thường nhìn lại: “Tôi còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, bây giờ cô cũng không phải là trẻ con, mà là mẹ của ba đứa trẻ rồi đấy, cũng đừng học theo thói tiểu thư giống như cô em gái kia của cô. Ngay cả nước mũi đã nhịn không nổi, sau này con đái dầm thì cô định làm gì hả? Nhà họ Chu chúng tôi cưới cô trở về, cũng không phải là để làm bà chủ đâu nhé.”
Nói xong thì xách theo Chu Minh Kiệt đi vào trong nhà, Chu Minh Kiệt đi theo bà Chu đi tới cửa, còn xoay đầu lại làm một cái mặt quỷ với Tưởng Ngọc Trân, khiến cho Tưởng Ngọc Trân tức giận đến mức bốc khói, ngón tay siết lại thật chặt.

Sơn Trà và Tạ Tri Viễn vừa đến trấn trên, đã đi thẳng đến cục dân chính trước, đi theo lúc người ta mở cửa, vào trong nhận giấy đăng ký kết hôn.

Tờ giấy đăng ký hơi mỏng phát đến trong tay Tạ Tri Viễn, anh nhìn chằm chằm nhìn hơn nửa ngày, khóe môi Sơn Trà treo lên ý cười, nhịn không được đẩy anh một cái: “Sao thế? Vui đến nỗi choáng váng à?”

Tạ Tri Viễn nhìn cô, ánh mắt có chút ngượng ngùng: “Ừ, vui vô cùng.”

Thật ra trong lòng Sơn Trà cũng rất kích động, muốn nói lên, cô cũng không nghĩ tới mình lại sẽ kết hôn sớm như thế, có điều cũng may ánh mắt và vận may của cô đều không tồi, gặp được người đàn ông này chẳng những là chính mình thích, mà còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều.
Sơn Trà bị Tạ Tri Viễn nhìn mà có chút ngượng ngùng, lại đẩy anh một cái: “Mau lên đừng nhìn em chằm nữa, nhanh đến nhà Ái Hồng đi.”

Tạ Tri Viễn gật đầu một cái, chân dài chống xe, để cho Sơn Trà ngồi trên yên sau, sau đó cúi đầu nhìn nhìn bàn tay Sơn Trà đỡ ở bên hông mình, bên tai ửng đỏ, hơi mím môi, sau đó dưới chân dùng sức giẫm lên, đạp xe lên đường đi tiếp.

Nhà ba mẹ của Vương Ái Hồng cách cục dân chính không xa, đạp xe chưa tới một lát đã tới rồi.

Sơn Trà bàn chuyện làm ăn, Vương Ái Hồng còn kích động hơn cả cô, đã sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, bèn vội vàng vẫy tay với bọn họ.

“Mau tới đây.”

Sơn Trà nhảy xuống khỏi xe đạp, Vương Ái Hồng nhanh chóng đi lên tới: “Hai người ăn cơm chưa? Tớ bảo mẹ tớ để lại cho tớ hai cái bánh nướng áp chảo, các cậu mau ăn chút đi.”
Công việc buôn bán trong nhà Vương Ái Hồng chính là làm bánh nướng áp chảo, tay nghề làm bánh nướng áp chảo của mẹ Vương Ái Hồng dĩ nhiên cũng là tuyệt nhất.

Sơn Trà trên đường bóc vỏ hai quả trứng gà, cho Tạ Tri Viễn mà anh không ăn, Sơn Trà bèn một mình một người ăn hai quả, lúc này cũng không thấy đói bụng, có điều cô không đói bụng, Tạ Tri Viễn hẳn là cũng sẽ đói bụng.

“Tớ không ăn đâu, cho anh ấy một cái đi.”

Tạ Tri Viễn nghe xong cũng không từ chối, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu từ trong ngực móc tiền ra định đưa cho Vương Ái Hồng.

Vương Ái Hồng không lấy, kéo cánh tay Sơn Trà: “Làm gì vậy? Khách sáo quá, tôi với Sơn Trà chính là bạn tốt nhất của nhau, anh là chồng của cô ấy, sao lại có thể nhận tiền một cái bánh của anh được chứ? Cầm lấy ăn đi!”

Tạ Tri Viễn nghe vậy, lại nhanh chóng thành thành thật thật cảm ơn với cô ấy: “Cảm ơn.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương