Sơn Trà đi vào trong đám người, nhìn Tạ Tri Viễn trước, tầm mắt hai người giao nhau, Tạ Tri Viễn có chút ngại ngùng nghiêng đầu đi, hoàn toàn không có sự hung ác như lúc nhìn Đổng Quế Hương vừa rồi.

Phải nói là ban đầu Sơn Trà chỉ thấy có hảo cảm đối với mặt của anh, sau chuyện Đổng Quế Hương này, cô đổi lại càng thêm coi trọng với Tạ Tri Viễn vài lần.

Gặp chuyện không sợ, còn biết bảo vệ người của mình, loại bao che người mình này ở trong lòng Sơn Trà mới có thể được gọi là đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không tồi, biểu hiện như vậy thì mới đáng khen.

Liếc mắt nhìn Tạ Tri Viễn xong, Sơn Trà lại nhìn về phía Đổng Quế Hương.

Cô ta cũng không biết những lời nói bậy về Sơn Trà của mình đã bị cô nghe thấy bao nhiêu, lúc này cực kỳ chột dạ, cũng không dám đối mặt với Sơn Trà, chỉ đứng ở phía sau người khác cúi gằm đầu xuống.
“Cô nói tôi là hồ ly tinh, tôi sẽ coi như là cô khen tôi, dù sao dáng vẻ khó coi cũng không phải là lỗi của cô, cha sinh mẹ dưỡng, cô cũng không cần tự ti như vậy.”

Lời này của Sơn Trà vừa nói ra, người xung quanh đều không nhịn được mà bật cười.

Chẳng trách lại nói miệng lưỡi Sơn Trà càng ngày càng lợi hại, câu này không cần mang theo nửa chữ thô tục, nhưng lực sát thương lại cực kỳ lớn.

“Cô…” Khuôn mặt của Đổng Quế Hương tức giận đến đỏ bừng, há miệng lại không có cách nào phản bác, ai bảo dáng vẻ Sơn Trà hơn đứt cô ta nhiều chứ.

“Còn việc cô nói tôi làm giả cờ thưởng, tôi đây cũng không dám nhận, chuyện bắt ăn trộm tôi chỉ là người giúp đỡ, người là đối tượng tôi bắt lấy, còn giải đi là việc của công an, chuyện cờ thưởng là người bị hại và công an đưa tới, chuyện này tin hay không tùy cô. Nhưng nếu như cô ở bên ngoài nói bậy, vậy thì tôi sẽ đến tìm trưởng thôn hỏi cho rõ ràng, không thì chúng ta cùng đi, cô ở trước mặt trưởng thôn hỏi lại lần nữa những nghi ngờ của mình ấy, cô thấy như thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơn Trà cũng không giận, nói có sách mách có chứng mà lục lại từng câu của Đổng Quế Hương.

Trong lòng Đổng Quế Hương thật ra biết rõ ràng tất cả, chỉ là do cô ta cố ý muốn hủy hoại thanh danh của Sơn Trà, cho nên nào dám làm lớn chuyện đến tai trưởng thôn, chứ càng đừng nói đến việc khua môi múa mép ngay trước mặt Vương Hữu Đức.

Cô ta vội vàng kêu lên: “Tôi không đi.”

Sơn Trà nghe vậy thì sắc mặt lạnh lùng, giọng nói cũng trầm xuống mấy độ: “Nếu như cô không đi, vậy thì chính là do cô cố ý phá hỏng yên bình của dân chúng, bôi nhọ hình tượng của công an nhân dân!”


Cái mũ này vừa chụp xuống, Đổng Quế Hương sợ tới mức cả người run lên như cầy sấy.

Tuy rằng thời buổi này đã không phải sớm mấy năm kia rung chuyển quang cảnh, nhưng nếu như phải truy cứu thật, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Tôi, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu mà thôi, nào có nghiêm trọng giống như lời cô nói chứ!” Đổng Quế Hương sợ tới mức run rẩy, lời nói cũng nói không rõ.

“Có nghiêm trọng hay không, cứ đến chỗ trưởng thôn hỏi thử chẳng phải là sẽ rõ sao, đi, chúng ta cùng đi.”

Sơn Trà tiến lên hai bước tới trước mặt cô ta, dáng vẻ giống như muốn kéo cô ta đi tới chỗ trưởng thôn.

Đến đây thì Đổng Quế Hương đã thật sự bị dọa sợ, ngã ngồi xuống trên mặt đất, liên mồm nói: “Tôi không đi, tôi nói bậy, đều là tôi nói bậy, tôi sai rồi.”

Vừa nói vừa sợ Sơn Trà chưa hết giận, cuối cùng cắn răng một cái, tự duỗi tay vung cho chính mình một cái tát.

“Đều là do cái miệng bậy bạ này, nói hươu nói vượn, ai cho mày nói hươu nói vượn.”

Cô ta tự đánh mình, người xung quanh cũng không tiện khuyên, đều chỉ đứng ở một bên hóng chuyện.
Sơn Trà chờ cô ta tát đến mười cái, mới mở miệng nói: “Nếu cô đã thừa nhận là mình nói bậy, cũng đã xin lỗi với tôi, vậy thì chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa, có điều nếu như lần sau còn nghe thấy, thì cho dù cô có đem mặt đánh sưng, tôi cũng sẽ dẫn cô đến chỗ trưởng thôn nói rõ cho bằng được.”

Đổng Quế Hương liên tục gật đầu: “Tôi không nói, tôi sẽ không bao giờ nói nữa.”

Sơn Trà quét mắt nhìn một vòng, mấy người ngày thường thích đặt điều lung tung cho cô cũng đều bị dọa sợ, sợ cô tha cho Đổng Quế Hương xong sẽ lại tìm mình hỏi tội, đều nhanh chóng cúi đầu.

Lúc này Sơn Trà mới kéo theo Vương Ái Hồng ra hiệu với Tạ Tri Viễn xong, ba người cùng nhau rời đi.

Chờ đi được xa rồi, Vương Ái Hồng mới không nhịn được nhảy ra khen nói: “Sơn Trà cậu siêu quá đi, lúc nãy trông cậu như vậy, ngay cả tớ còn sợ luôn ấy.”
Sơn Trà hất mặt lên, vẻ mặt nghịch ngợm: “Cái này gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ.”

Từ lúc cô xuyên qua đến bây giờ, người đặt điều cho cô ở trong thôn quá nhiều, không biết nguyên thân rõ ràng là một cô bé chẳng trêu chọc ai, lại từ đâu chui ra nhiều người không vừa mắt cô ấy như thế.


Trước đó cô không so đo là bởi vì cô lười để ý tới, dù gì ở trong lòng cô, đây là một đám người ngu muội chẳng có ích gì trong sách, ngoại trừ cái miệng thích nói bậy về người khác ra thì cũng chả đả động được đến một sợi lông của cô.

Có điều hôm nay Đổng Quế Hương nói hươu nói vượn ngay trước mặt Tạ Tri Viễn, ngược lại làm cho cô có chút bực bội, tượng đất còn có ba phần tính tình, thật cho rằng cô không để ý đến bọn họ là do không dám sao?

Vẻ mặt Vương Ái Hồng sùng bái nhìn cô: “Đáng lẽ phải nên trị bọn họ từ sớm, suốt ngày chỉ biết đặt điều sau lưng người khác.”
Cô ấy vốn đã không thích nhìn hành vi cả ngày không có chuyện gì làm chỉ biết châu đầu nói bậy về người khác của đám bà tám trong thôn, hôm nay được Sơn Trà xử tại chỗ như thế, quả thật là làm cho cô ấy hả dạ cực kỳ.

Cô ấy bám dính lấy Sơn Trà còn muốn ríu rít nói thêm, khóe mắt nhìn thấy Tạ Tri Viễn theo ở phía sau, đột nhiên ý thức được hai người này sắp kết hôn, mình lại cướp lấy Sơn Trà nói không ngừng nghỉ như vậy thì đúng là kỳ cục, bèn vội vàng kéo Sơn Trà một cái nói: “Cái kia, tớ còn có chút việc, tớ đi về trước nhà, hai người nói chuyện một lát đi.”

Nói xong nhìn Tạ Tri Viễn cười he he rồi chạy.

Cô ấy vốn đang cảm thấy Sơn Trà đột nhiên sắp phải gả chồng, sợ không thỏa đáng, hôm nay nhìn lại, Tạ Tri Viễn hình như cũng khá tốt, khuôn mặt đẹp trai còn chưa nói, còn bảo vệ Sơn Trà như thế, khá tốt.

Vương Ái Hồng nhường chỗ lại cho Tạ Tri Viễn, Tạ Tri Viễn lại nhìn chằm chằm Sơn Trà không biết nói cái gì.

“Là anh chủ động cầu hôn với nhà chúng tôi à?” Sơn Trà đột nhiên quay đầu hỏi.

Tạ Tri Viễn sửng sốt một lát, nhanh chóng gật đầu, dĩ nhiên là do chính anh muốn cưới Sơn Trà, hơn nữa anh đã suy nghĩ đã lâu, nằm mơ cũng muốn.

“Anh cũng thấy rồi đấy, tôi ở trong thôn thanh danh cũng không quá tốt.” Sơn Trà cong đuôi mắt, từ trên khuôn mặt tuấn dật của Tạ Tri Viễn nhìn ra một tia thẹn thùng, rõ ràng tuổi lớn hơn cô không ít, lại ngây thơ giống như một cậu nhóc con vậy, không hề nhìn ra được chút dáng vẻ nào tương lai sẽ là đại lão thương nghiệp.
“Cô không phải là người như vậy.”

Sơn Trà sửng sốt, ý cười càng sâu: “Sao anh biết?”

Tạ Tri Viễn không lên tiếng, ánh mắt lại cực kỳ chân thành tha thiết, anh tự biết.

Anh không nói Sơn Trà cũng không hỏi nhiều, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi không thích làm việc, giặt quần áo nấu cơm đều ngại phiền, chuyện đồng áng càng không cần phải nói, anh cũng không ngại sao?”


“Tôi biết.” Tạ Tri Viễn nói.

Hửm? Sơn Trà nhướng mày, lúc này Tạ Tri Viễn mới ý thức được lời nói của mình có ý nghĩa khác, giải thích nói: “Những điều cô nói tôi đều biết làm, để tôi đi.”

Sơn Trà nghe vậy thì ngọt ngào cười: “Vậy làm phiền anh.”

Tạ Tri Viễn không phải đặc biệt tới tìm Sơn Trà, anh là có chuyện muốn làm, kết quả vừa vặn đυ.ng phải Đổng Quế Hương nói bậy Sơn Trà, mới không nhịn được mà đứng ra.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Sơn Trà để cho anh đi, dù sao hai người cũng sắp kết hôn, về sau còn có rất nhiều thời gian từ từ nói.

Tiễn Tạ Tri Viễn đi xong, lúc này Sơn Trà mới chậm rì rì đi về hướng nhà mình.

Cô còn chưa về tới nhà, cũng đã có người đi trước một bước kể lại cho Triệu Xuân Hoa chuyện cô xử đẹp Đổng Quế Hương.

Nghe kể Đổng Quế Hương nói bậy sau lưng Sơn Trà đúng lúc bị cô bắt được, cuối cùng chẳng những nhận lỗi với Sơn Trà không nói, còn tự tát mình mười mấy bạt tai, Triệu Xuân Hoa lập tức mắt cũng trợn tròn.

Bà ta sớm biết Sơn Trà đã không còn giống hồi trước, lại không nghĩ rằng bây giờ lại đáng sợ như vậy, xem ra quyết định của bà ta là chính xác rồi, nếu như còn giữ Sơn Trà lại ở trong nhà, nói không chừng bà ta chính là Đổng Quế Hương tiếp theo, nhanh chóng gả cô ra ngoài, cũng tránh cho cô ở nhà gây họa cho bà ta.
Chờ về sau khi đến nhà họ Tạ rồi, để xem cô và bà chị dâu cọp cái kia của Tạ Tri Viễn ai lợi hại hơn.

Triệu Xuân Hoa nghĩ như thế, mấy ngày liên tiếp cũng không dám lại gây chuyện với Sơn Trà, chỉ còn chờ tới ngày đó, sẽ nhanh chóng gả Sơn Trà ra ngoài, tránh cho lại xảy ra thêm chuyện.

Bà ta thì lòng nóng như lửa đốt, Sơn Trà thì lại nên làm gì thì làm cái đó, thừa lúc vẫn còn có chút thời gian, mỗi ngày nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, ăn uống no đủ rồi đến nhà bà Lưu dẫm dẫm máy khâu, để cho trước khi mình gả đến nhà họ Tạ, có thể làm xong tất cả áo ngực đã hứa với Vương Ái Hồng.

Chuyện cô sắp kết hôn, khắp Thanh Thủy Loan đều truyền tai nhau ồn ào huyên náo, dĩ nhiên bà Lưu cũng biết.

Hỏi Sơn Trà vài lần, biết là cô tự nguyện, lúc này mới không tìm Triệu Xuân Hoa làm ầm lên.
Sơn Trà dẫm lên máy may, bà Lưu liền ngồi ở một bên giúp cô cắt chỉ, đợi Sơn Trà làm cũng gần xong, bà ấy mới mở miệng nói: “Trà à, cháu nói kết hôn là kết hôn, bà cũng không có gì đưa cho cháu, hay là, máy may này cháu cầm đi dùng đi.”

Người trong thôn đều biết, bà Lưu dĩ nhiên cũng nghe nói, nghe nói Sơn Trà sắp gả đến một gia đình cực kỳ nghèo, không cha không mẹ không nhà ở.

Tuy rằng Sơn Trà nhiều lần bảo đảm là do mình tự nguyện, nhưng bà Lưu vẫn có thể nghĩ ra được, nhất định là Triệu Xuân Hoa cố ý, nếu không thì bằng diện mạo của Sơn Trà, thanh niên trẻ tuổi thích cô nhiều như vậy, sao lại cố tình tìm đúng người có điều kiện kém cỏi nhất chứ.

Sơn Trà vừa nghe, trong tay ngừng lại.

“Bà, cháu không cần đâu, đây là đồ con trai để lại bà, sao cháu có thể lấy đi được.”

Bà Lưu sờ sờ tay Sơn Trà, lại nhìn nhìn máy khâu: “Bà đã lớn tuổi, đôi mắt cũng mờ, cho dù là đặt ở trong nhà, sau này cháu không tới xỏ kim cho bà, bà cũng không dùng được, không phải cháu muốn kiếm tiền sao? Giữ ở trong tay cháu sẽ hữu dụng hơn là bà.”

Cũng chỉ có Sơn Trà, nếu không máy khâu này chắc chắn là dù có như thế nào bà cũng sẽ không đưa cho người khác.

Đối với Sơn Trà nói, so với Tưởng Vệ Quốc, bà Lưu mới giống như là người thân mà cô luôn canh cánh trong lòng ở thế giới này hơn.

Cô chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Chỉ cần bà không chê cháu phiền, thì cho dù cháu kết hôn cũng có thể mỗi ngày tới xỏ kim cho bà.”

Bà Lưu bị lời nói của cô chọc cười: “Kết hôn rồi sẽ là người lớn, nói cái gì mà như trẻ con vậy.”

Có điều kể cả lời nói của Sơn Trà chỉ là nói đùa, bà Lưu nghe xong cũng thấy thỏa mãn, hiện tại bà không có con cái, coi Sơn Trà giống như cháu gái ruột của mình vậy, dĩ nhiên là hy vọng cô được sống hạnh phúc.
“Vậy cứ quyết định như thế đi, đợi cháu kết hôn với thằng nhóc nhà họ Tạ, cháu bảo cậu ta tới mang thứ này đi, bà giữ lại cũng vô dụng, coi như là quà mừng cho các cháu.”

Sơn Trà còn đang định từ chối, bà Lưu lại bĩu môi bực lên.

“Nếu như cháu còn từ chối nữa, bà sẽ giận đấy, hay là cháu ghét thứ cũ rích này của bà.”

Sơn Trà vội vàng xua tay, đành phải đồng ý.

Đúng là cô cần dùng máy khâu, vốn còn nghĩ chờ gả đi xong, sẽ nghĩ cách mua một cái, kết quả bây giờ lại được bà Lưu cho luôn rồi.

Tuy rằng bà Lưu luôn miệng nói bà giữ lại cũng vô dụng, nhưng Sơn Trà lại rất rõ ràng, máy may này đối với bà Lưu mà nói, không chỉ là một món đồ, mà còn là một phần ký ức của bà ấy, cho dù không thể dùng, thì cũng có thể đặt ở trong nhà làm kỉ niệm.

Bây giờ lại sẵn lòng để máy khâu lại cho cô, có thể thấy được đã hạ bao nhiêu quyết tâm.
Sơn Trà nghĩ đến đây, trong lòng tràn ngập cảm động và không nỡ, xoay người ôm bà Lưu, nghiêm túc nói: “Bà, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ yêu quý nó sử dụng nó, chờ cháu kiếm lời, sẽ mua cho bà thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.”

Vẻ mặt bà Lưu từ ái xoa đầu Sơn Trà, gật gật đầu.

“Được, bà chờ.”

Bà biết Sơn Trà chăm chỉ, khéo tay lại còn sáng tạo, bất kể là gả đến nhà nào, thì chỉ cần cô muốn, chắc chắn vẫn sẽ có thể sống tốt.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương