Nữ phụ xinh đẹp những năm 80
-
Chương 12:
Cô làm lơ ánh mắt thù địch của Tưởng Ngọc Trân, đặt hai người họ sang một bên, Sơn Trà hét lên về phía những người xem chuyện vui bên cạnh: “Hãy mau kiểm tra lại đồ của bản thân đi, xem có mất cái gì hay không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhanh chóng cúi đầu sờ sờ túi tiền của chính mình, có vài người vội vàng nói bản thân bị mất đồ.
Có một người đàn ông đứng rất gần Sơn Trà cũng cúi đầu sờ soạng trên người vài cái sau đó cũng tiến lại đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Túi tiền da trâu chính là của tôi, làm phiền đưa lại giùm tôi.”
Vương Ái Hồng đang ngồi xổm xuống ở bên cạnh, cô ấy vội vàng cúi đầu lục lọi bên trong, tìm được chiếc ví da trâu không cần suy nghĩ mà đưa cho người đàn ông đó.
“Cảm ơn cô.”
Anh ta nói rồi duỗi tay nhận lấy, nhưng Sơn Trà lại đột nhiên đưa tay ra và giữ túi tiền trong tay Vương Ái Hồng lại.
Lông mày của người đàn ông này nhíu lại, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Sơn Trà với vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Cô làm như vậy là có ý gì thế? Đó là túi tiền của tôi.”
Nhìn dáng vẻ người đàn ông trông có vẻ lo lắng và nói một cách chân thành, nhưng Sơn Trà cũng không đem túi tiền đưa cho mà cô còn hỏi ngược lại: “Hãy cho tôi biết cái túi trông như thế nào và có gì ở trong đó?”
Vẻ mặt người đàn ông trở nên cứng đờ, sau đó tăng âm lượng lên và nói: “Cô có ý gì vậy hả? Không lẽ cô nghĩ là tôi tham lam lấy đồ của người khác? Tôi nói này cô gái xinh đẹp à, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ? Túi tiền còn có thể có bộ dáng gì nữa? Chỉ là một chiếc túi tiền da trâu màu đỏ thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông vừa nói ra lời này, ý cười trên mặt Sơn Trà cũng đã thu lại, cô nhìn về phía Tạ Tri Viễn vừa mới tìm dây thừng đem tên ăn trộm trói lại nói: “Người này chính là đồng phạm của tên ăn trộm, đừng để cho tên này chạy!”
Tạ Tri Viễn phản ứng cực nhanh, ngay khi Sơn Trà vừa mới nói ra thì anh đã giống như một con báo đem tên đồng phạm ấn ở trên mặt đất.
Tên trộm và đồng bọn cũng không hiểu cho đến khi bị ghì chặt xuống đất, chúng cũng không hiểu bản thân đã để lộ sơ hở ở đâu, cái gì cũng chưa làm mà tại sao đã bị Sơn Trà nhìn thấu được như thế.
Chu Bình An cũng phản ứng không chậm, anh ta nghe nói đây là đồng phạm của tên trộm, vì vậy anh ta nhanh chóng đẩy Tưởng Ngọc Trân qua bên cạnh, cùng với Tạ Tri Viễn đem hai tên ăn trộm khống chế chặt chẽ.
“Cô bé này là ai vậy? Rốt cuộc làm sao mà có thể nhìn ra tên này cũng là đồng phạm được thế?”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy tên đó dừng ở đó cũng đã lâu, nhưng lại không nhìn thấy tên đó có nhìn tên trộm kia ra hiệu gì cả nha. Cô bé này cũng quá lợi hại đi nha!”
“Đúng vậy, cũng không biết làm sao, nhưng mà quá lợi hại rồi!”
“Tên ăn trộm này lá gan cũng quá lớn, ban ngày ban mặt mà dám ở đây trộm đồ, nên bắt đến Cục Công An rồi đi nhốt lại.”
“Đúng đúng đúng…”
Đừng nói là quần chúng vây xem còn không rõ, ngay cả Chu Bình An người đã từng ở trong quân đội cũng không hiểu, người đàn ông này chỉ vừa nói có một tiếng, làm sao mà Sơn Trà lại có thể xác định được người đàn ông này là đồng phạm với tên ăn trộm kia?
Anh ta từ trước tới giờ chỉ biết Sơn Trà xinh đẹp, lại không phát hiện ra cô vậy mà còn thông minh đến như thế.
Bọn họ vừa mới đem người khống chế lại thì đã có quần chúng nhiệt tình đưa cảnh sát tới, nghe nói ở đây có trộm, cảnh sát đến rất nhanh, vài người mặc sắc phục tiến lên để hiểu rõ tình huống, sau đó lại điểm danh khen ngợi bọn người Sơn Trà và Tạ Tri Viễn thì đã đem người mang đi.
Vương Ái Hồng lớn như thế này lại là lần đầu tiên cô ấy được xướng tên và khen ngợi vì việc làm tốt. Tuy rằng cô ấy chỉ ở một bên cũng không giúp đỡ cái gì, nhưng cũng được hưởng chung vinh dự, cô ấy ôm lấy cánh tay Sơn Trà và hỏi ra điều mà mọi người đang rất quan tâm.
“Cậu làm thế nào mà có thể phát hiện người đàn ông đó cũng là ăn trộm vậy?”
Tạ Tri Viễn và Chu Bình An nghe cô ấy hỏi vậy cũng không nhịn được mà đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đợi Sơn Trà trả lời câu hỏi này: “Tên đó đã ở tại đó một khoảng thời gian khá dài, ngay sau khi mở miệng thì anh ta lại nói rằng anh ta bị mất một chiếc ví da trâu. Nhưng chiếc ví đó rõ ràng được làm bằng da dê, và đó là ví của phụ nữ.”
Người khác không thể nhận ra sự khác nhau của da dê và da trâu, nhưng Sơn Trà lại biết rất rõ, thời buổi này người có thể sử dụng túi tiền da dê cũng không phải là người thường.
Ban đầu thì cô cũng chỉ nghĩ rằng người đàn ông này vừa thấy tiền thì không nhịn được mà nổi lòng tham, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện và cử động không tự nhiên của anh ta, lúc này cô mới nghĩ rằng phần trăm anh ta có thể là đồng phạm của tên trộm kia rất lớn. Nhìn thấy người bạn đồng hành của mình bị bắt, anh ta không muốn chạy, mà còn nghĩ đến việc đυ.c nước béo cò, vớt lại một chút.
Nghe Sơn Trà nói xong, trong mắt Tạ Tri Viễn loé lên một cái, còn Vương Ái Hồng lại nhìn cô với vẻ mặt sùng bái.
“Sao cậu có thể hiểu biết được nhiều như thế vậy?”
“Xem trong sách thôi.” Sơn Trà trả lời một cách có lệ, cô đang muốn lôi kéo Vương Ái Hồng chạy lấy người thì lại thấy một người phụ nữ ăn mặc phong cách phương tây và trang điểm tinh xảo đang từ trong đám người vội vội vàng vàng đi tới, vẻ mặt vô cùng nôn nóng như đang tìm cái gì đó.
“Xin hỏi các ngừoi có nhìn thấy một cái túi tiền da dê màu đỏ hay không?”
Chu Bình An: Đó thực sự là một chiếc ví da dê!
Vương Ái Hồng vừa nghe đã yêu cầu người phụ nữ đó mô tả lại hình dáng bên ngoài của chiếc ví da dê, vừa nghe xong cô ấy biết chắc chắn chiếc ví da dê này là của người phụ nữ này. Sau đó cô ấy nhanh chóng đem từ đầu tới cuối câu chuyện nói qua với người phụ nữ đó một lần, lại cường điệu nói sơ qua một chút về quá trình Sơn Trà và Tạ Tri Viễn bắt lấy tên ăn trộm, thấy người phụ nữ nắm lấy tay Sơn Trà liên tục nói lời cảm.
“Không có gì đâu, cảnh sát vừa mới rời đi, nếu cô đi ngay bây giờ thì vừa vặn có thể đuổi theo kịp đó.” Sơn Trà nói.
Người phụ nữ gật gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi tên Sơn Trà, lúc này mới đuổi theo bước chân công an đi lấy lại đồ của chính mình.
Mắt thấy sự việc cũng đã được giải quyết, Sơn Trà và Vương Ái Hồng đi dạo cũng đã mua được không ít, cũng dự định về nhà.
Sơn Trà có ấn tượng không tồi với Tạ Tri Viễn, dáng vẻ khi lớn lên của anh cũng rất hợp mắt cô, chỉ là có Chu Bình An ở đây làm cô có chút hơi lo lắng.
“Tôi đến đây một mình.”
Sơn Trà bên này vừa mới có suy nghĩ như thế đã nghe Tạ Tri Viễn đi đến trước mặt giải thích.
Sơn Trà: ?
Người này là con giun trong bụng cô hay sao? Anh làm sao mà biết cô đang suy nghĩ gì trong lòng thế này?
Không chờ Sơn Trà kịp suy nghĩ cẩn thận, Tạ Tri Viễn đã nhìn cô cười một cái, sau đó anh vẫy vẫy tay đi trước.
Sơn Trà lúc này càng nghĩ càng không hiểu, điều này có nghĩa là gì?
Chu Bình An đem hết mọi hành động của Tạ Tri Viễn và Sơn Trà thu vào trong mắt, biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta càng không thể giải thích được.
Mà Tưởng Ngọc Trân ở bên kia bị vắng vẻ cả nửa ngày vừa thấy Chu Bình An lại ở đó nhìn chằm chằm vào Sơn Trà, cô ta nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay áo của anh ta.
Chỉ là con mèo mù may mắn đυ.ng phải con chuột chết mà thôi, anh sẽ không thật cho rằng cái móng heo nhỏ đó có năng lực gì thật đấy chứ! Ngay cả khi có thì đó cũng là khả năng quyến rũ đàn ông mà con nhỏ đó học được từ người mẹ đã chết của mình!
Tưởng Ngọc Trân ở trong lòng vô cùng xem thường Sơn Trà, nhưng đến khi Chu Bình An nhìn qua thì cô ta lại thay đổi vẻ mặt hiền lành và đức độ: “Chúng ta đi ra ngoài cũng một khoảng thời gian khá dài rồi, Minh Kiệt và những người khác ở nhà chờ đợi đến nóng nảy rồi, hay là chúng ta đi về trước đi.”
Chỉ cần qua mấy ngày nữa là bọn họ đã phải kết hôn, chờ sau khi cô ta bước chân vào cửa nhà họ Chu được, đến lúc đó hãy đợi xem cô ta làm sao mà xử lý con hồ ly tinh hay đi dụ dỗ đàn ông Sơn Trà này mới được!
Chu Bình An sau khi nghe cô ta nhắc tới cậu con trai út Chu Minh Kiệt, lúc này anh ta mới phục hồi tinh thần lại, sau đó vẫn là không nhịn được mà nhìn thoáng qua về phía Sơn Trà ở bên kia một cái, lại thấy Sơn Trà sớm đã lôi kéo Vương Ái Hồng đi xa rồi, lúc này anh ta không khỏi cảm thấy có chút vỡ mộng ở trong lòng.
“Đi thôi.”
Triệu Xuân Hoa đã bận trước bận sau vài ngày, cuối cùng ngày lành của Tưởng Ngọc Trân và Chu Bình An, ngày mà bà ta luôn mong chờ cũng đã đến.
Tuy rằng gia đình không giàu có, không thể làm được tiệc lớn, nhưng người trong thôn làm sao mà có thể không biết việc Tưởng Ngọc Trân đã gả vào một nhà tốt cơ chứ?
Cho nên từ sáng sớm Triệu Xuân Hoa đã yêu cầu Tưởng Vệ Quốc phải chi nhiều tiền để mua pháo treo và một túi kẹo trái cây lớn, thậm chí cho dù không thể mời mọi người trong thôn ăn cơm, thì bà ta cũng phải để cho mọi người trong thôn biết Ngọc Trân nhà bà ta sẽ được gả đến nhà họ Chu để hưởng phúc.
Sáng sớm Sơn Trà đã bị đánh thức bởi tiếng pháo, cô có chút bực bội, nghe tiếng ồn ào bên ngoài cho dù cô muốn ngủ cũng không thể ngủ được, vậy chi bằng cô cũng thức dậy đi ra ngoài xem trò vui.
Tưởng Vệ Quốc cũng rất có mặt mũi, theo lẽ thường ông ta chắc chắn sẽ kêu Sơn Trà đến giúp đỡ cùng nhau xử lý, nhưng gần đây tính tình Sơn Trà thay đổi vô cùng lớn, ông ta thật sự sợ cô sẽ ở trước mặt mọi người mà nói ra điều đó kinh khủng, cho nên rốt cuộc cũng không dám ép buộc cô, Sơn Trà muốn ở nhà làm gì thì làm ông ta cũng không thèm quan tâm.
Trong thôn có người chuẩn bị kết hôn, hàng xóm láng giềng vẫn rất nguyện ý đến chung vui, nguyên nhân chủ yếu vẫn chính là vì Triệu Xuân Hoa còn mua bao trái cây đường, chỉ cần vừa thấy người sẽ tặng hai cái, mọi người chính vì trái cây đường này mà ngay cả con cũng mang đến nơi này góp vui.
Người đến càng nhiều, vẻ mặt Triệu Xuân Hoa trông càng ưa nhìn, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
“Các người đừng vội rời đi nha, Bình An nói hôm nay là ngày trọng đại của Ngọc Trân nhà chúng tôi nên muốn mượn chiếc xe hơi nhỏ tới để đón Ngọc Trân nhà chúng tôi qua cửa nữa đấy, xe hơi nhỏ các người có lẽ vẫn chưa nhìn thấy đâu, hôm nay tôi sẽ cho các người được chiêm ngưỡng để biết thêm kiến thức.”
Đây chính là điều mà bà ta đã nói với Chu Bình An rất nhiều lần, phải thật vất vả lắm mới để cho Chu Bình An đồng ý, anh ta nói rằng sẽ mượn chiếc xe tới đón Ngọc Trân bọn họ vào cửa, và bà ta chắc chắn sẽ không thể nào mà bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời như vậy để thể hiện, bà ta lôi kéo hàng xóm láng giềng qua lại để khoe khoang.
Lưu Mai nắm chặt tay đứng ở xa xa, vừa thấy Sơn Trà đi ra đã nhanh chóng vẫy tay với Sơn Trà, chờ Sơn Trà tới trước mặt bà ta đã không thể nhịn không được mà khinh thường: “Nghe thấy bà ta nói gì không, xe hơi nhỏ đấy à, chúng ta chưa từng nhìn thấy nó đâu, bà ta cũng chỉ giỏi khoe khoang mà thôi, nếu có bản lĩnh thì lái một cái máy bay tới luôn đi, xe hơi nhỏ thì tính là cái gì!”
Chuyện bà ta không hợp với Triệu Xuân Hoa cũng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, sau khi trải qua chuyện mười đồng lần trước nữa thì mối quan hệ của cả hai đã như nước với lửa.
Cứ như vậy, bà ta nghiễm nhiên cũng xem Sơn Trà trở thành người của mình, lôi kéo cô và khinh bỉ không ngơi miệng, nhưng phải công nhận là bà ta độc mồm độc miệng thật, bộ dáng nói xấu người khác thật là đỉnh, nói đến mức khiến cho Sơn Trà cười không khép miệng được, tâm trạng khi bị tiếng pháo đánh thức lúc trời sáng tinh mơ cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Mấy người các cô đứng ở một bên nhìn Triệu Xuân Hoa đang ba hoa khoe khoang, mấy đứa nhóc trên đường thì vô cùng vui vẻ chạy tới, chúng vừa chạy vừa hướng về phía đám người hét lên.
“Xe hơi nhỏ tới rồi, xe hơi nhỏ tới rồi!”
Vịnh Thanh Thủy này là một nơi nghèo nàn, đường xá vẫn còn là những con đường lầy lội màu vàng, và cô cũng đã không nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ nào trong suốt khoảng thời gian qua.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe thấy điều này, khuôn mặt bà ta ngay tức khắc nở một nụ cười.
“Chắc chắn là Bình An của chúng ta tới đón Ngọc Trân, nhanh lên, Vệ Quốc ông mau kêu Ngọc Trân đi ra đi.”
Tưởng Vệ Quốc quay đầu đi vào bên trong gọi người đi ra, chỉ trong chốc lát, Tưởng Ngọc Trân trang điểm vô cùng xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười tươi đã đi theo Tưởng Vệ Quốc bước ra ngoài.
Triệu Xuân Hoa nắm lấy tay Tưởng Ngọc Trân, Tưởng Ngọc Trân nhìn xung quanh một lượt, sau khi ở trong đám người nhìn thấy Sơn Trà, cô ta nhịn không được mà nhìn cô bằng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy sự đắc ý.
Chờ hôm nay sau khi cô ta được gả đến nhà họ Chu đi, cho dù Sơn Trà có muốn uy hϊếp cô ta thì cũng đã vô dụng rồi, sau này những tháng ngày đang chờ đợi cô ta nhất định sẽ rất tốt, đến lúc đó để cô ta chống mắt lên xem Sơn Trà còn kiêu căng ngạo mạn như thế nào với cô ta được nữa đây.
Nhưng Sơn Trà lại chỉ xem cô ta như là không khí, sau khi nhìn cô ta một cái, cô cũng không muốn nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Cô ta đang mặc trên người cái gì vậy hả trời? Trên người đều chất đống màu đỏ tía, vì sợ bản thân không đủ đẹp và làm nóng đôi mắt người khác hay sao.
Triệu Xuân Hoa nắm tay Tưởng Ngọc Trân ở dưới ánh mắt chờ đợi cả một buổi của mọi người, cuối cùng một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen đang ung dung đến muộn, dưới ánh mắt đầy sự hâm mộ và tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Triệu Xuân Hoa thẳng sống lưng chờ xe hơi nhỏ dừng lại ở trước mặt bọn họ.
“Có thật đây chính là có xe hơi nhỏ hay không? Nhà họ Chu này điều kiện cũng thật là tốt quá đi!”
“Còn phải nói nữa hay sao, người ta dẫu sao cũng chính là người đã nhậm chức ở trong bộ đội, quả nhiên chính là cái bát vàng mà. Nghe nói còn có danh ngạch tùy quân đấy, Ngọc Trân gả qua đó nói không chừng còn có thể đi theo cùng với gia đình anh ta vào viện quân nhân, nói không chừng đến lúc đó sẽ trở thành người thành phố.”
“Thiệt hay giả vậy? Nếu vậy thì tên Chu Bình An này cũng quá lợi hại rồi đấy!”
“Còn không phải hay sao, không nhìn lại trong Vịnh Thanh Thủy này còn có người thứ hai có thể lấy xe hơi tới cưới vợ sao! Đừng thấy người ta đã kết hôn lần thứ hai, Ngọc Trân gả đi lần này chính là trèo cao rồi đấy.”
Tiếng nói nhỏ khe khẽ của người xung quanh đều không thể nào mà không lọt được vào tai của Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, khóe miệng Triệu Xuân Hoa vẫn luôn cười tươi chưa từng hạ xuống lần nào cả.
Tưởng Ngọc Trân thì càng không cần phải nói rồi, cô ta được khen đến mức toàn thân thoải mái, cả người như muốn bay lên trời.
Trong khoảng trống giữa những cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người, chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại ở trước mặt hai người bọn họ.
Triệu Xuân Hoa nhanh chóng phất tay nói với người giúp đỡ ở phía sau: “Đợi chút nữa khi cửa xe mở ra, các người phải nhanh chóng đem đồ bỏ vào trong, nhớ là phải thật cẩn thận vào, đừng có để cho của hồi môn của Ngọc Trân nhà chúng tôi bị hỏng đấy.”
Người hỗ trợ đều đáp lời bà ta xong, cửa xe cũng đã chậm rãi mở ra, bọn họ đang định đem hết đồ để vào bên trong, chợt lại thấy người ở bên trong cửa xe đi ra lại không phải là Chu Bình An.
Mà là một người đàn ông cùng với một người phụ nữ trang điểm vô cùng tinh xảo.
Ánh mắt người phụ nữ bối rối quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người, sau đó nhìn vào Triệu Xuân Hoa rồi hỏi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Tưởng Sơn Trà hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook