“Tưởng Sơn Trà, mày giỏi thật đấy nhỉ? Đã giờ nào rồi mà còn ngủ chưa chịu dậy, muốn bỏ đói cả cái nhà này có phải không?”

Triệu Xuân Hoa đứng ở cửa căn phòng phía tây với vẻ mặt tức giận, đóng sầm cửa lại, bụi gỗ trên cửa rơi xuống sột soạt nhưng người bên trong lại như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Cậu con trai Tưởng Ngọc Xuyên đứng dựa vào cửa nhân cơ hội than thở: “Mẹ, con dậy được nửa ngày rồi mà mẹ nhìn cô ta vẫn còn chưa dậy kìa, hôm nay con còn phải đi học nữa, đến bây giờ cơm còn chưa được ăn, chắc chắn cô ta đang muốn bỏ đói chúng ta rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Triệu Xuân Hoa chỉ có một người con trai là Tưởng Ngọc Xuyên, yêu thương vô cùng, nghe đến việc đến bây giờ con vẫn chưa được ăn cơm, quay đầu lại nói với con gái lớn Tưởng Ngọc Trân: “Đi gọi bố con về mà nấu cơm, nhân tiện về xem đứa con gái quý giá mà ông ta nuôi dạy tự cho rằng mình là tiểu thư quan gia nào vậy? Ngủ đến giờ này còn chưa chịu dậy, đợi nó ra đây, xem xem mẹ dạy dỗ nó thế nào.”
Tưởng Ngọc Trân gật đầu, nhìn thoáng qua cánh cửa phía tây, giả vờ tốt bụng khuyên nhủ: “Sơn Trà à, em đừng ngủ nữa, mau dậy đi, hiểu chuyện chút đi, đừng làm mẹ tức giận nữa.”

“Nếu như nó ngoan ngoãn thì sao có thể ngủ đến giờ này mà chưa chịu dậy? Phải để cho mọi người xung quanh đến xem xem nó tài đức như nào.”

Triệu Xuân Hoa xắn tay áo lên chửi rủa, Tưởng Ngọc Trân thấy mình châm lửa thành công, khóe miệng treo ý cười thong thả đi ra ngoài tìm Tưởng Vệ Quốc.

Bên ngoài sân, những người hàng xóm đi qua nghe thấy động tĩnh đằng sau cánh cửa của nhà họ, vừa nhìn thấy Tưởng Ngọc Trân bước ra liền vội vàng hỏi: “Nhà cháu có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm ra đã ồn ào như này rồi.”

Tưởng Ngọc Trân nhíu mày, vẻ mặt sầu não không biết nói sao để khuyên nhủ.
“Cháu cùng mẹ đi làm đồng, nhờ em Sơn Trà ở nhà nấu cơm, ai ngờ rằng em ấy còn chưa dậy, Ngọc Xuyên còn phải đi học mà giờ này vẫn chưa có cơm ăn. Mẹ cháu tức giận gọi em ấy vài lần nhưng cũng chẳng thấy đáp lời.”

“Thật là quá đáng. Mấy giờ rồi chứ? Ruộng thì không làm, việc nhà cũng bỏ đó. Con bé cũng lớn chừng này rồi mà vẫn lười biếng như vậy.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy. Mẹ cháu tốt tính quá đấy chứ, cũng chỉ mắng có vài câu rồi thôi. Nếu là nhà người khác thì nó đã bị đánh mấy trận rồi.”


“Haizz, ai bảo Xuân Hoa mềm lòng chứ, thấy con bé không có mẹ nên tận tâm chăm sóc nuôi nấng. Ai ngờ đâu hóa ra lại nuôi một con sói trắng không thuần được, haizz, mẹ của cháu thật vất vả quá.”

Tưởng Ngọc Trân nhìn từng người hàng xóm mắng Sơn Trà một lượt, trong lòng mừng thầm nhưng vẻ mặt vẫn biểu lộ sự thấu hiểu.
“Dì à, dì đừng nói vậy, có lẽ em ấy không khỏe nên không dậy được.”

Người phụ nữ khịt mũi trả lười: “Chỉ là lười biếng thôi, làm gì có chỗ nào không khỏe, chẳng qua rằng cháu đã quen với nó rồi nên mới để nó vô pháp vô thiên như thế.”

“Còn không phải sao, nếu là tôi á, tôi đã sớm gả nó ra ngoài rồi.”

“Lười biếng như này, có lấy cũng chẳng ai muốn lấy.”

“Không phải bề ngoài nhìn cũng được sao? Chỉ cần sinh được con, chắc chắn vẫn có người lấy. . .”

“Cũng đúng, ông Trần làng bên không phải vừa mất vợ sao, nhờ người mai mối hỏi xem, có khi lại muốn lấy.”

Một nhóm người vây quanh Tưởng Ngọc Trân đùa giỡn với những ý đồ xấu xa nhưng Tưởng Ngọc Trân không hề có ý dừng lại. Sau khi mọi người đùa xong, cô ta nói: “Cháu vừa nấu ít cháo, sắp xong rồi, phải đi gọi bố cháu về ăn cơm, các dì cứ nói chuyện ạ.”
“Xem xem cháu chăm chỉ như nào, vẫn phải nấu cơm lúc đi làm đồng về. Sơn Trà có được một nửa sự chăm chỉ của cháu thì cũng không bị người ta ghét đến mức này đâu.”

Tưởng Ngọc Trân nghe những lời nói bên tai, mỉm cười bước đi.

Ngay sau khi cô ta rời đi, những người hàng xóm đã tản ra, họ bận rộn đi khắp các con phố và kể cho dân làng nghe chuyện này như một trò đùa.


Trong sân, Triệu Xuân Hoa xắn tay áo nhổ nước bọt, lùi lại hai bước, định đá tung cánh cửa.

Căn phòng phía Tây này là nơi để đặt đồ lặt vặt linh tinh, thường ngày căn bản không đóng cửa, cũng không hiểu móng heo nhỏ Sơn Trà kia đã dùng thứ gì buộc vào cánh cửa làm bà đẩy nửa ngày cũng đẩy không ra.

Bà ta tức giận bước hai bước đạp tới nhưng cánh cửa đột nhiên mở ra. Bà ta không kịp dừng lại, lao vào phòng như chó ăn phân, trẹo chân, lập tức ôm chân hét lên.
“Trời ơi. Chân của tôi. Chân của tôi.”

Tưởng Ngọc Trân không ngờ tới sự đột ngột này, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, chạy tới đỡ Triệu Xuân Hoa khóc: “Mẹ, mẹ có sao không?”

Triệu Xuân Hoa toát mồ hôi lạnh vì đau, không nói nên lời trừ mấy tiếng gào khan.

Người khởi xướng chuyện này, Sơn Trà, đang đứng một bên mặt không thay đổi, gập lưng lại, nói: "Ồ, có chuyện gì vậy? Tại sao dì không nói gì đã muốn vào rồi?”

Nói gì? Bà ta đập sắp vỡ cửa, Sơn Trà lại ra vẻ như không nghe thấy, bảo bà ta nói như thế nào đây?

Nhìn thấy mẹ chịu thiệt, Tưởng Ngọc Xuyên đứng dậy giơ nắm đấm lên định đánh Sơn Trà, Sơn Trà ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, thấy hắn còn dám động tay, cô lấy một cái gậy từ sau cánh cửa, chỉ cần hắn dám xông tới, cô liền dùng gậy vụt thẳng tay.
“Mày đến thử xem.”

Tưởng Ngọc Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy Sơn Trà như thế này, hắn sợ tới mức sững sờ tại chỗ với vẻ mặt hoảng sợ.

Triệu Xuân Hoa lấy lại tinh thần, hét lên: “Tưởng Sơn Trà, mày muốn làm gì? Mày còn định đánh Ngọc Xuyên à! Mày muốn tạo phản có đúng không?”


Sơn Trà cầm cây gậy trong tay: “Dì nói gì vậy. Cậu ta muốn đánh tôi trước.”

Ánh mắt Triệu Xuân Hoa trừng lớn như chuông đồng, đừng nói là Tưởng Ngọc Xuyên, ngay cả bà ta cũng chưa từng nhìn thấy Sơn Trà như thế này bao giờ, nhất thời kinh hãi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm một lát, Triệu Xuân Hoa lại ngồi dưới đất gào lên.

“Thật sự không chịu nổi nữa rồi! Tưởng Vệ Quốc, ông quay về mà xem, cái móng heo nhỏ này muốn đánh người mà.”

Vừa nói, bà ta vừa sầm mặt khóc, Tưởng Ngọc Xuyên đứng bên cạnh chảy cả nước mũi, ngơ ngác nhìn Sơn Trà không dám động thủ nữa.

Còn Sơn Trà thì sao? Cô để cho Triệu Xuân Hoa khóc lóc còn mình thì rời khỏi căn phòng phía Tây mà không thèm nhìn lại, đi đến phòng Đông nơi bọn họ ở, đẩy cửa đi vào.

Triệu Xuân Hoa cũng không quan tâm đến chuyện hú hét nữa, bà ta nhanh chóng đứng dậy, chống cổ chân đau điếng người đi vào phòng, hét lớn: "Ai cho mày vào phòng của tao, mày định làm gì?"

Sơn Trà nhấc tấm vải bông che trong một cái giỏ trong góc, lấy ra hai quả trứng, vừa đi vừa nói: "Ăn sáng, không thấy sao?"
Gia đình không giàu có, ngoại trừ Tưởng Ngọc Xuyên sáng nào cũng có thể ăn một quả trứng, còn lại đều bị Triệu Xuân Hoa giấu trong phòng xem như bảo bối, nhìn thấy Sơn Trà ăn, Triệu Xuân Hoa tức giận.

“Ai cho mày ăn trứng? Đó là của Ngọc Xuyên! Mày bỏ xuống!"

Bà ta khập khiễng bước tới chỗ Sơn Trà muốn cướp lại nhưng Sơn Trà nhanh chóng đẩy bà ta ra.

Đây là đứa con gái riêng mà dù bị đánh mắng cũng không dám thả một cái rắm trước đây sao? Thật là muốn tạo phản mà.

Dáng người Triệu Xuân Hoa không cao, thấp hơn Sơn Trà nửa cái đầu lại còn đang bị đau chân, cho dù bà ta rất hận Sơn Trà thì bà ta căn bản cũng không phải đối thủ của cô, bà ta không hiểu vì sao mà vừa tỉnh dậy cô lại như biến thành một con người khác, dám động tay động chân với bà ta.


Bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Sơn Trà như thế này trước đây, lúc này thực sự sợ hãi, dù sao thì bây giờ trong nhà cũng không có ai, nếu như hai người thật sự động thủ, bà ta chắc chắn sẽ chịu thiệt hơn.
Bà ta không biết Sơn Trà xảy ra chuyện gì, cũng không dám hành động hấp tấp, tay dừng lại nhưng miệng lại không ngừng, kéo Tưởng Ngọc Xuyên chạy ra ngoài sân, kêu gào cuồng loạn.

“Sống thế này làm sao mà sống được đây. Tôi nuôi nó từ khi còn tè dầm đến khi lớn, cuối cùng lại thành nuôi một con sói mắt trắng, không những chẳng chịu làm việc nhà, mới mắng hai câu còn đòi đánh người! Mọi người đến xem đây này.”

Triệu Xuân Hoa gào thét hăng say, Sơn Trà lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô nhấc cái nắp nồi lên, bỏ trứng vào bên trong nồi đang chuẩn bị nấu cháo.

Cô cũng không phải đột nhiên thay đổi tính cách, cô căn bản không phải Tưởng Sơn Trà như miệng Triệu Xuân Hoa nói, chỉ là sáng nay cô mới xuyên vào cuốn sách này.

Nơi cô đang ở là một quyển niên đại mẹ kế, nữ chính chính là chị kế Tưởng Ngọc Trân, là con gái của Triệu Xuân Hoa với người chồng cũ, khi lên bảy tuổi đã cùng Triệu Xuân Hoa đến nhà họ Tưởng.
Còn cô là nữ phụ hoàn toàn trái ngược với nữ chính, bị nữ chính đem đi so sánh khắp nơi, hơn nữa còn có kết cục thảm hại.

Là nữ chính trong sách, chị kế của cô hầu như có tất cả những đức tính tốt. Chẳng những chăm chỉ cần cù lại giỏi giang, được dân làng quý mến. Sau khi kết hôn với nam chính lại càng là một người vợ mẫu mực. Trên chăm sóc mẹ chồng, dưới dạy dỗ con cái, chịu thương chịu khó.

Mới đầu thì không được lòng mấy đứa nhỏ nhưng sau này thì khác, ba đứa nhỏ đều coi cô ta như mẹ ruột, cuối cùng lấy được lòng của nam chính, trùng hợp nam chính được thăng chức, cả nhà được đưa vào viện quân sự, cùng nhau sống những ngày tháng đẹp đẽ.

Nhưng Sơn Trà trong cuốn sách này lại không có kết thúc tốt đẹp. Theo miêu tả trong sách, cô là người lười biếng, khi còn bé thì không chịu làm việc nhà, đi đâu cũng cạnh tranh với nữ chính.
Lúc đầu nam chính coi trọng cô trước, muốn đến nhà cầu hôn nhưng cô lại không thích nam chính đã có một đời vợ còn có con nhỏ, mắng hắn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chửi bới không ngừng.

Kết quả là nam chính kết hôn với chị kế, sau đó lại thăng chức rất nhanh, còn cô lại phải kết hôn với một một người đàn ông nổi tiếng lười biếng, nghèo đói, bị gia đình vùi dập lừa gạt, kết cục là cái chết thảm thương.

Khi Sơn Trà đọc truyện, cô chỉ cảm thấy việc mình cùng nữ phụ này cùng tên thật sự là làm bẩn tên mình, trợn tròn mắt đọc.

Nhưng cho đến sáng nay mở mắt ra, phát hiện mình đã xuyên vào trong cơ thể của nhân vật này, sau khi lấy lại trí nhớ, nhìn nhận lại mọi thứ cô mới nhận ra mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương