Nữ Phụ Vs Tác Giả
-
Chương 41: Cô mụ về nước yến, đại mạch chiến loạn
Bởi vì Vạn Giang Hồng hiểu lầm cô là Âu Dương Ngữ, không cho phép cô chui vào trong ngực y
nữa, lần nào lợi dụng lúc y không chú ý mà chui vào sẽ bị tóm lấy đuôi
lôi ra ngoài. Cô cũng lười phải giải thích. Mỗi ngày đứng ở trên bả vai
của y, cùng y vào ra đủ loại nơi chốn, cực kỳ thú vị.
Mấy ngày trước đi gặp vua, Thập Lý Dạ kia ngoan ngoãn núp trong ngực của hoàng đế, dáng vẻ ngây thơ, hoàn toàn chẳng nhận thấy cảm giác của một yêu phi tí nào. Nhưng cô biết, ai cũng không sánh nổi sự âm độc của Dạ phi kia. Cũng khó trách, cực kì ít ỏi hậu cung dám đi tranh sủng.
Mà Hoàng đế Đại Yến, lão cha già của Vạn Giang Hồng, dáng vẻ trầm mê tửu sắc, nhìn sao cũng thấy ngứa mắt. Tuy rằng đôi mắt cực kỳ có hồn, nhưng da thịt chảy xệ trên mặt khiến cô luôn có kích động muốn xé bỏ.
Ngày hôm đó vừa ra khỏi hoàng cung, lại trông thấy Lý Duyên từng gặp lúc vào thành ngày hôm ấy. Vẫn đầu heo não heo mắt heo y nguyên. Thất Thất ghét bỏ nhắm hai mắt lại, không nhìn gã.
“Tam gia, trở về được mấy ngày rồi sao không tới tìm ta? Chẳng lẽ bị vị mỹ nhân nhi trong cung kia câu mất hồn rồi?” Lý Duyên mập mờ vỗ vỗ bả vai của Vạn Giang Hồng. Thất Thất bất mãn nhìn tay của gã đập vào bả vai của Vạn Giang Hồng, há mồm muốn cắn. Chẳng qua mặc dù Lý Duyên này nhìn mập mạp, nhưng động tác không hề chậm chạp chút nào, dễ dàng tránh thoát công kích của cô, thu tay về.
Vạn Giang Hồng nhếch miệng cười, tóm chặt xiêm y thật dày trên người, “Đừng nói linh tinh, sao ta dám chọc vào những thứ trong cung, còn không phải sợ bị cha ta trách phạt à, chịu đựng tới giờ mới được ra ngoài đây.”
“Ra vậy.” Lý Duyên chợt bừng tỉnh gật gù, ngay sau đó tỉ mỉ quan sát Vạn Giang Hồng từ trên xuống dưới, hai cặp mắt híp nhất thời sáng trưng lên, “Tam gia, ta nói lời này ngươi đừng trách. Hơn nửa đời người Lý Duyên ta ngắm nhìn mỹ nhân, đến nay vẫn chưa gặp được người nào xinh đẹp bằng Tam gia cả.”
Bất chợt, nụ cười trên mặt Vạn Giang Hồng đông cứng, tuy rằng y tự luyến, nhưng trong hai chữ ‘tự luyến’ có chữ ‘tự’, chứ không phải bị một gã trai nào đó bình phẩm từ đầu tới chân giống như nữ tử. Mất hứng nhíu nhíu mày, “Nếu như ngươi còn nói năng bậy bạ lần nữa, đừng trách sau này ta không gặp ngươi.”
“Ấy, đừng! Chỉ là nói đùa thôi mà. Ha ha ha… Ta biết rõ Tam gia rộng lượng, bây giờ mới dám nói ra.” Lý Duyên híp cặp mắt nhỏ, quàng vai y kéo y lên lầu, “Dạo gần đây Túy Kim Hương vừa tới vài vị mỹ nhân nhi, ta dẫn ngươi đi ngắm nhìn một chút.”
Vạn Giang Hồng nhíu mày, cười bỉ ổi, “Hay lắm.” Dứt lời, vô cùng tình nguyện theo Lý Duyên lên lầu.
Thất Thất đứng trên vai y liên tục dậm chân, nhưng không có cách nào ngăn cản y đi lên. Đồ háo sắc đáng chết, cô vẫn còn ở đây đó!
*
Tiếng đàn sáo lượn lờ, bốn năm nữ tử trẻ tuổi chân trần ăn mặc mỏng manh, uyển chuyển thướt tha nhảy múa theo tiếng nhạc đệm. Vạn Giang Hồng híp mắt, đắm đuối nhìn mấy vũ nữ phía trước, chốc chốc thích thú vỗ tay khen hay.
Thất Thất nhảy lên trên án kỷ, cái đuôi đảo qua, liền gạt một cái chén uống rượu xuống đất, vỡ ‘choang’ một tiếng, sau đó khiêu khích nhìn chằm chằm vào y. Nào ngờ Vạn Giang Hồng chỉ là cười như không cười chăm chú nhìn cô, một câu trách móc cũng không có.
Mặc dù Lý Duyên đính nụ cười trên mặt, trong hai con mắt híp lại trăm mối cảm xúc, con ngươi đảo vòng, bưng bình rượu trên án kỷ đi tới, tựa như quen thuộc ngồi bên cạnh y, rót rượu vào hai cái chén, đưa tới, “Tam gia, liệu có vừa ý?”
Tiện tay nhận lấy ly rượu trong tay của gã, “Mỹ nhân yểu điệu, uyển chuyển như bướm, nếu như ta nói hoàn toàn vừa ý thì sao?” Dứt lời, một hơi uống cạn rượu trong chén.
“Ha ha ha ha! Thú vị thú vị.” Lý Duyên cười to, đưa tay vẫy vẫy, “Cùng tới đây phục vụ Tam gia chu toàn nào.” Những nữ tử đang nhảy múa kia nghe thấy thế, nhao nhao tới đón tiếp. Mềm yếu tựa không xương dựa vào người Vạn Giang Hồng.
Mà Vạn Giang Hồng không có một chút biểu tình lúng túng nào, thoải mái cầm bình rượu lên uống.
Thất Thất không khỏi có chút tức giận. Chìa ra móng vuốt vung về phía các cô gái kia, nhưng thật sự không muốn đả thương người, chỉ là lúc móng sắc sắp chạm tới người các cô, lẳng lặng rụt móng vuốt vào. Nhưng thành công khiến các cô gái kia hoảng sợ rời khỏi bên người Vạn Giang Hồng, lùi ra ngoài một bước.
Vạn Giang Hồng thấy vậy, không nhịn được buột miệng cười, ngón trỏ và ngón giữa cặp lấy, kẹp cái đuôi của cô, xách ngược cô lên. Rượu chảy ra men theo cằm của y, ướt cổ. Không để ý nói, “Tiểu tử, đừng nghịch ngợm nữa, đi xin lỗi các tỷ tỷ đi, bằng không lần sau tao không dẫn mày theo nữa.”
Nhìn bộ dạng cực kỳ tà mị kia, Lý Duyên không nhịn nổi nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng nhích đến cạnh y.
Tất nhiên Thất Thất thấy được cái ánh mắt khiến người ta ghê tởm kia, chân trước huơ huơ, cố gắng khiến Vạn Giang Hồng chú ý tới tên khốn rõ ràng có vấn đề về giới tính Lý Duyên kia.
Mắt thấy cái đầu heo của Lý Duyên càng lúc càng tiến gần, Thất Thất gấp đến độ gngao kêu lên. Một cước, liền đạp đổ một bình rượu khác, ướt thân áo của Vạn Giang Hồng.
Vạn Giang Hồng tức thì đứng lên, cúi đầu có chút làm tiếc nhìn Lý Duyên, “Tiểu hồ ly này vẫn ngang tàng như vậy, ta ra ngoài dạy dỗ nó một chút rồi trở lại, Lý nhị công tử, ngươi cứ tự nhiên trước nhé.” Dứt lời, không đợi gã trả lời, xách theo tiểu hồ ly ra ngoài.
*
Ra cửa, đứng ở chỗ tay vịn lầu hai, lúc này mới phát hiện tiếng người huyên náo ở bên ngoài.
“Có gì mà ầm ĩ đến vậy?” Vạn Giang Hồng kéo tiểu thị đi ngang qua, tò mò hỏi.
Tiểu thị cung kính hành lễ, “Hồi công tử, nghe nói hôm nay Cửu công chúa về thành. Các cô nương tiểu thư trong kinh đô đều chộn rộn ra ngoài ngó trông phong thái.”
Vạn Giang Hồng bừng tỉnh ngộ ra. Tiểu cô cô của y là nữ tử trong lòng của toàn Đại Yến, nhưng lại là nhân vật phu quân trong mộng. Mỗi lần xuất hiện, sẽ dẫn tới náo động.
Đặt tiểu hồ ly lên tay vịn, bản thân thì gác lên lan can, quay đầu qua, cẩn thận nhìn tiểu hồ ly đang liếm láp chân trước của mình.
“Âu Dương Ngữ, biểu hiện hôm nay của ngươi rất kỳ lạ. Cho dù ngươi có thầm mến ta, cũng là làm quá mức rồi đó.”
Thất Thất sững sờ, suýt nữa ngã khỏi tay vịn. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm, giống như nhìn quái vật cẩn thận đánh giá y. Sau đó nghĩ tới ánh mắt buồn nôn của Lý Duyên, không khỏi có chút lo lắng.
Chìa ra móng vuốt, rạch trên lan can bằng gỗ: “Cách xa tên đầu heo kia.”
“Ha ha, ngươi là đang quan tâm ta à, chỉ tiếc, ta rất ghét mấy thứ đồ không xinh đẹp. Mà ngươi, vừa vặn là một nhân vật như thế.” Vạn Giang Hồng cười lưu manh, đưa tay tóm lấy tai của cô, “Chẳng qua, bộ dạng hồ ly này của ngươi thật đáng yêu.”
Cái bộ mặt không quan tâm kia của y khiến cô càng thêm sốt ruột, không chờ cô tiếp tục rạch chữ trên lan can bằng gỗ. Y quay đầu lại, nhìn chỗ Lý Duyên, tiếp đó nói, “Về phần Lý Duyên, ta tự có chừng mực, ngươi chớ lo lắng. Vả lại suy nghĩ xem nên biến trở về như nào đi. Nếu không phu quân ngươi quay về, tìm không thấy ngươi, vậy thì không tốt đâu.”
Thất Thất đang chìa ra móng vuốt phải chợt khựng lại, đột nhiên nghĩ đến một sự thật đáng sợ. Cô đắc tội với tác giả, làm thế nào để cô biến trở về đây? Hoặc là làm thế nào để trở về thế giới cũ đây?
Càng nghĩ càng nhức đầu, cả thân thể nhỏ bé co lại thành một cục, ôm lấy đầu hồ ly không ngừng dùng móng vuốt gãi đầu mình. Lần này tiêu rồi, đều là do tên xấu xa Vạn Giang Hồng gây họa.
Đang chuẩn bị ngẩng đầu, nhảy tới cắn tai của y, lại nghe tiếng y có chút ngập ngừng, “Nếu như… Nếu như ngươi biến trở về rồi, xin ngươi, hãy đối xử thật tốt với Nghê Thường. Nàng ấy lúc nào cũng hấp tấp, luôn không chịu suy nghĩ mà đắc tội người ta, xin ngươi, nếu tương lai nàng ấy xảy ra chuyện, ngươi chiếu cố cho nàng nhiều chút, được không. Dĩ nhiên, ta sẽ không để cho ngươi làm không công, nếu như ngươi đồng ý yêu cầu đó của ta, ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngươi lúc làm hồ ly.”
Thất Thất sửng sốt, nhìn gò má y có chút ửng hồng, đột nhiên có chút mờ mịt. Dáng vẻ kia của anh ta, là sao hả? Chẳng lẽ đúng với suy đoán của cô ư? Mặc kệ có phải hay không, tóm lại hiện giờ tâm trạng của cô đột nhiên cực kỳ tốt. Không ngừng gật đầu, nhìn bộ dạng như trút được gánh nặng của y. Thất Thất vui vẻ nhảy tới trên vai của y, lè lưỡi, liếm lên tai trái của y.
Cô còn lâu mới nói rõ cô thật sự là Nghê Thường, với cả cô muốn nhìn thử xem, bao giờ kẻ ngốc ngếch này mới có thể phát hiện ra cô.
Có lẽ vui mừng quá mức mà quên mất cảnh báo lúc trước của y. Cái đuôi nhói đau, bị y lôi cái đuôi vứt xuống lầu, “Đã nói rồi, cái tai này của ta đã có chủ, ngươi không được đụng vào.”
Nhìn tảng đá cứng rắn trên đất, Thất Thất hung dữ trừng mắt liếc y một cái, hay là cô nói cho anh ta biết rõ chân tướng trước, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ, nếu cô tiếp xuống mạnh như này không biết sẽ gãy tay hay gẫy chân đây.
‘Bịch’ một tiếng, liền rơi xuống đất, cái mông hồ ly đáng thương của cô, đau đến sắp mất cả cảm giác rồi, hai chân run rẩy, làm thế nào cũng không đứng nổi. Đúng vào lúc này, các cô nương tiểu thư hai bên đường đã quên mất rụt rè là cái thứ gì, quạt tròn, khăn tay trong tay vẫy loạn, lớn tiếng hét ầm lên.
Thất Thất quay đầu lại, con ngựa khổng lồ kia chỉ cách cô năm thước, tiếng vó ngựa nhấc cao giống như từng nhát búa đòi mạng, lộc cộc truyền tới.
Sợ hãi dùng bàn chân che kín hai mắt, chờ cái chết đi tới. Nào ngờ một trận đau đớn, thân thế giống như trái bóng bay tới một bên.
Thất Thất co quắp ngã trên mặt đất, khó nhọc mở mắt ra, liền nhìn thấy Vạn Giang Hồng đang duy trì tư thế đá bóng, bộ dạng thở dốc, vô cùng vui mừng, thuận lợi khiến Thất Thất hận đến cắn răng. Cho dù phải cứu cô, tại sao không thể đổi cách nào dịu dàng hơn một chút chứ? Phỉ nhổ một tiếng, không trụ nổi nữa, ngất đi.
Bên này, Lạc Nhan Cơ chuyển ngựa đi tới, nhìn Vạn Giang Hồng gần đó, nhíu chặt chân mày, “Ngươi làm cái gì thế hả?”
Vạn Giang Hồng không để ý nàng ta, trực tiếp tới chỗ tiểu hồ ly, đưa tay, nhấc tiểu hồ ly lên, nhìn hai mắt nó nhắm chặt, xách theo cái đuôi của nó, huơ huơ, “Này, sẽ không cứ thế mà chết chứ.”
Lạc Nhan Cơ nhảy xuống ngựa, đập đập vai của y, thì thầm bên tai của y nói, “Theo ta tới phủ trạch của ta, có một số việc muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì, không nói ở đây được ư?”
Lạc Nhan Cơ nghiêm mặt, nghe tiếng các cô nương ở hai bên kêu gào tên của nàng, lặng lẽ nắm chặt quả đấm, giọng nói trầm thấp của cô, giống như rít ra từ kẽ răng, “Ngươi bảo… muốn để ta nói ở đây hả?”
Nhìn gương mặt của nàng trong chớp mắt biến đen, Vạn Giang Hồng cười nịnh nọt, vội vàng mở miệng, “Không không không! Cháu chỉ là nói đùa thôi, tiểu cô mụ, xin mời. Cháu đi theo người.”
Lạc Nhan Cơ lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi lại lên lưng ngựa, roi dài vung lên, liền phi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của nàng tiêu sái rời đi. Vạn Giang Hồng xách theo tiểu hồ ly, điếng người. Nàng ấy muốn hắn chạy đuổi theo sao?
*
Lúc thở hồng hộc chạy tới phủ công chúa thì Lạc Nhan Cơ đang bưng một chén trà, uống rất nhàn nhã.
Vạn Giang Hồng ném tiểu hồ ly sang một bên góc, bản thân không khách khí chút nào cầm cả bình trà lên uống.
Nước trà đầy bình theo âm thanh ‘ừng ực’ ở cổ họng của y biến mất hầu như không còn.
Nặng nề đặt bình trà xuống, lúc này y mới nhìn về phía Lạc Nhan Cơ đang ung dung tự tại, “Tiểu cô mụ, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tay phải Lạc Nhan Cơ gõ án kỷ, môi mấp máy, mở miệng nói, “Đệ Ngũ Uyên tạo phản.”
“Cái gì?!” Vạn Giang Hồng kinh ngạc, “Sao hắn có thể tạo phản được?”
“Lời truyền điên rồ ở Đại Mạch: Nhị phu nhân Âu Dương Ngữ của Đệ Ngũ Uyên bị Cố Cẩn Hi giam trong hoàng cung. Ngươi nói thế này Đệ Ngũ Uyên có thể tạo phản hay không?”
“Âu Dương Ngữ bị giam trong hoàng cung, người chắc chắn chứ?” Suy nghĩ của Vạn Giang Hồng nhất thời có chút rối ren, lẳng lặng quay đầu, liếc nhìn tiểu hồ ly đang ngất xỉu ở một bên, một dấu chấm hỏi to đùng đè ép lòng y khiến y không thở nổi.
Lạc Nhan Cơ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Ta có phái người âm thầm thăm dò qua, quả thật là Âu Dương Ngữ, chẳng qua ta không rõ, tại sao Cố Cẩn Hi lại muốn nhốt Âu Dương Ngữ?”
Vạn Giang Hồng sững sờ nhìn tiểu hồ ly, một loại suy đoán nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim. Hình như tiểu hồ ly rất thích tai trái của hắn, mà Nghê Thường, cũng từng thích cắn vào chỗ đó…
Chẳng lẽ tiểu hồ ly kia là Cố Nghê Thường?!!!
Khẩn trương đi tới, đau lòng ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, dịu dàng vuốt xuôi theo da lông của nó, sợ hãi làm nó tỉnh dậy rồi sẽ không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với nó. Nhớ tới trước kia còn nhờ nó đối xử thật tốt với Nghê Thường, lúc này mặt y đặc sắc giống hệt như cái bảng pha màu. Có thể quay ngược trở về, rút lại lời của hắn không?
Bên này, Lạc Nhan Cơ tiếp tục nói, “Bây giờ Đại Mạch rối loạn. Nhìn điệu bộ này của Đệ Ngũ Uyên, không lật đổ Đại Mạch chắc chắn sẽ không dừng tay. Mà chúng ta, cũng có thể nhân cơ hội này, một lưới bắt hết Đại Mạch.”
“Tiểu cô mụ, người… có nghe được tin tức của Nghê Thường không?” Vạn Giang Hồng chần chừ, cuối cùng lấy hết dũng khí, nơm nớp lo sợ hỏi.
Nghe được hai chữ Nghê Thường, chân mày Lạc Nhan Cơ nhíu chặt hơn chút ít, trong giọng rõ ràng là không vui, “Ả đã hại ngươi mất con mắt phải, còn suýt nữa bỏ mạng, ngươi vẫn không quên được ả à?”
Vạn Giang Hồng lặng lẽ liếc nhìn tiểu hồ ly trong ngực, xác định nó vẫn chưa mở mắt, lúc này mới yên lòng nói, “Tiểu cô mụ, nếu như một người đã chiếm mất hai phần ba trái tim, phải cắt bỏ nàng như thế nào?”
‘Rầm’ một tiếng, án kỷ bị đập chia làm hai nửa. Lạc Nhan Cơ liếc nhìn y một cái, “Đừng quên nguyện vọng kia của ngươi.”
“Cháu muốn thiên hạ, mà nàng ấy, cháu cũng sẽ không từ bỏ. Tiểu cô mụ, người không cần phải lo lắng. Hùng tâm chinh phục thiên hạ, cháu chưa bao giờ từ bỏ cả.” Vạn Giang Hồng âm thầm nắm chặt quả đấm, từng hình ảnh lúc còn thơ bé hiện ra nơi đáy mắt, sự bất đắc dĩ khi đó, khổ sở khi đó, uất ức khi đó, hắn không muốn nhớ lại lần nào nữa.
“Ngươi chưa là tốt rồi, ta tới hoàng cung trước một chuyến, ngươi tạm thời đừng nông nổi hành động. Trước hết nghe ngóng mấy huynh trưởng kia của ngươi rồi lại nói tiếp.” Dứt lời, Lạc Nhan Cơ vội vã đi vào buồng trong thay quần áo.
Vạn Giang Hồng ngồi tại chỗ, hơi suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi Lạc Nhan Cơ không trả lời vấn đề của y, nếu như suy đoán của y không sai, tiểu hồ ly này chính là Cố Nghê Thường, thế thì thân thể nguyên bản của Cố Nghê Thường đang ở đâu?
Nhưng nhìn nét mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống Nghê Thường của Lạc Nhan Cơ, nhất thời cảm thấy, có lẽ tự y âm thầm điều tra sẽ tốt hơn chút.
Loanh quanh trong phòng, chấm vào vết nước đọng trên mặt đất, để lại thư trên tường, vội bước nhanh ra ngoài.
Không hề hay biết, tiểu hồ ly trong ngực từ lúc được y ôm vào lòng đã yên lặng tỉnh lại, chỉ là khi nghe được quyết tâm của y thì len lén cười cong đôi mắt hồ ly.
Thì ra người cô từng ghen tuông, chính là bản thân cô... Chỉ là không biết, cô khiến cho mắt phải của anh ta bị mù ư, đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại cô cũng không dám tỉnh lại, sợ mở mắt rồi, không cẩn thận sẽ cười lớn, thành ra phá hỏng bầu không khí, nên tiếp tục làm bộ ngủ mê man, được y ôm vào ngực tựa như bảo bối tương đối tốt.
Bốn chân mềm nhũn, trong miệng thì thào niệm: giả chết giả chết…
Mấy ngày trước đi gặp vua, Thập Lý Dạ kia ngoan ngoãn núp trong ngực của hoàng đế, dáng vẻ ngây thơ, hoàn toàn chẳng nhận thấy cảm giác của một yêu phi tí nào. Nhưng cô biết, ai cũng không sánh nổi sự âm độc của Dạ phi kia. Cũng khó trách, cực kì ít ỏi hậu cung dám đi tranh sủng.
Mà Hoàng đế Đại Yến, lão cha già của Vạn Giang Hồng, dáng vẻ trầm mê tửu sắc, nhìn sao cũng thấy ngứa mắt. Tuy rằng đôi mắt cực kỳ có hồn, nhưng da thịt chảy xệ trên mặt khiến cô luôn có kích động muốn xé bỏ.
Ngày hôm đó vừa ra khỏi hoàng cung, lại trông thấy Lý Duyên từng gặp lúc vào thành ngày hôm ấy. Vẫn đầu heo não heo mắt heo y nguyên. Thất Thất ghét bỏ nhắm hai mắt lại, không nhìn gã.
“Tam gia, trở về được mấy ngày rồi sao không tới tìm ta? Chẳng lẽ bị vị mỹ nhân nhi trong cung kia câu mất hồn rồi?” Lý Duyên mập mờ vỗ vỗ bả vai của Vạn Giang Hồng. Thất Thất bất mãn nhìn tay của gã đập vào bả vai của Vạn Giang Hồng, há mồm muốn cắn. Chẳng qua mặc dù Lý Duyên này nhìn mập mạp, nhưng động tác không hề chậm chạp chút nào, dễ dàng tránh thoát công kích của cô, thu tay về.
Vạn Giang Hồng nhếch miệng cười, tóm chặt xiêm y thật dày trên người, “Đừng nói linh tinh, sao ta dám chọc vào những thứ trong cung, còn không phải sợ bị cha ta trách phạt à, chịu đựng tới giờ mới được ra ngoài đây.”
“Ra vậy.” Lý Duyên chợt bừng tỉnh gật gù, ngay sau đó tỉ mỉ quan sát Vạn Giang Hồng từ trên xuống dưới, hai cặp mắt híp nhất thời sáng trưng lên, “Tam gia, ta nói lời này ngươi đừng trách. Hơn nửa đời người Lý Duyên ta ngắm nhìn mỹ nhân, đến nay vẫn chưa gặp được người nào xinh đẹp bằng Tam gia cả.”
Bất chợt, nụ cười trên mặt Vạn Giang Hồng đông cứng, tuy rằng y tự luyến, nhưng trong hai chữ ‘tự luyến’ có chữ ‘tự’, chứ không phải bị một gã trai nào đó bình phẩm từ đầu tới chân giống như nữ tử. Mất hứng nhíu nhíu mày, “Nếu như ngươi còn nói năng bậy bạ lần nữa, đừng trách sau này ta không gặp ngươi.”
“Ấy, đừng! Chỉ là nói đùa thôi mà. Ha ha ha… Ta biết rõ Tam gia rộng lượng, bây giờ mới dám nói ra.” Lý Duyên híp cặp mắt nhỏ, quàng vai y kéo y lên lầu, “Dạo gần đây Túy Kim Hương vừa tới vài vị mỹ nhân nhi, ta dẫn ngươi đi ngắm nhìn một chút.”
Vạn Giang Hồng nhíu mày, cười bỉ ổi, “Hay lắm.” Dứt lời, vô cùng tình nguyện theo Lý Duyên lên lầu.
Thất Thất đứng trên vai y liên tục dậm chân, nhưng không có cách nào ngăn cản y đi lên. Đồ háo sắc đáng chết, cô vẫn còn ở đây đó!
*
Tiếng đàn sáo lượn lờ, bốn năm nữ tử trẻ tuổi chân trần ăn mặc mỏng manh, uyển chuyển thướt tha nhảy múa theo tiếng nhạc đệm. Vạn Giang Hồng híp mắt, đắm đuối nhìn mấy vũ nữ phía trước, chốc chốc thích thú vỗ tay khen hay.
Thất Thất nhảy lên trên án kỷ, cái đuôi đảo qua, liền gạt một cái chén uống rượu xuống đất, vỡ ‘choang’ một tiếng, sau đó khiêu khích nhìn chằm chằm vào y. Nào ngờ Vạn Giang Hồng chỉ là cười như không cười chăm chú nhìn cô, một câu trách móc cũng không có.
Mặc dù Lý Duyên đính nụ cười trên mặt, trong hai con mắt híp lại trăm mối cảm xúc, con ngươi đảo vòng, bưng bình rượu trên án kỷ đi tới, tựa như quen thuộc ngồi bên cạnh y, rót rượu vào hai cái chén, đưa tới, “Tam gia, liệu có vừa ý?”
Tiện tay nhận lấy ly rượu trong tay của gã, “Mỹ nhân yểu điệu, uyển chuyển như bướm, nếu như ta nói hoàn toàn vừa ý thì sao?” Dứt lời, một hơi uống cạn rượu trong chén.
“Ha ha ha ha! Thú vị thú vị.” Lý Duyên cười to, đưa tay vẫy vẫy, “Cùng tới đây phục vụ Tam gia chu toàn nào.” Những nữ tử đang nhảy múa kia nghe thấy thế, nhao nhao tới đón tiếp. Mềm yếu tựa không xương dựa vào người Vạn Giang Hồng.
Mà Vạn Giang Hồng không có một chút biểu tình lúng túng nào, thoải mái cầm bình rượu lên uống.
Thất Thất không khỏi có chút tức giận. Chìa ra móng vuốt vung về phía các cô gái kia, nhưng thật sự không muốn đả thương người, chỉ là lúc móng sắc sắp chạm tới người các cô, lẳng lặng rụt móng vuốt vào. Nhưng thành công khiến các cô gái kia hoảng sợ rời khỏi bên người Vạn Giang Hồng, lùi ra ngoài một bước.
Vạn Giang Hồng thấy vậy, không nhịn được buột miệng cười, ngón trỏ và ngón giữa cặp lấy, kẹp cái đuôi của cô, xách ngược cô lên. Rượu chảy ra men theo cằm của y, ướt cổ. Không để ý nói, “Tiểu tử, đừng nghịch ngợm nữa, đi xin lỗi các tỷ tỷ đi, bằng không lần sau tao không dẫn mày theo nữa.”
Nhìn bộ dạng cực kỳ tà mị kia, Lý Duyên không nhịn nổi nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng nhích đến cạnh y.
Tất nhiên Thất Thất thấy được cái ánh mắt khiến người ta ghê tởm kia, chân trước huơ huơ, cố gắng khiến Vạn Giang Hồng chú ý tới tên khốn rõ ràng có vấn đề về giới tính Lý Duyên kia.
Mắt thấy cái đầu heo của Lý Duyên càng lúc càng tiến gần, Thất Thất gấp đến độ gngao kêu lên. Một cước, liền đạp đổ một bình rượu khác, ướt thân áo của Vạn Giang Hồng.
Vạn Giang Hồng tức thì đứng lên, cúi đầu có chút làm tiếc nhìn Lý Duyên, “Tiểu hồ ly này vẫn ngang tàng như vậy, ta ra ngoài dạy dỗ nó một chút rồi trở lại, Lý nhị công tử, ngươi cứ tự nhiên trước nhé.” Dứt lời, không đợi gã trả lời, xách theo tiểu hồ ly ra ngoài.
*
Ra cửa, đứng ở chỗ tay vịn lầu hai, lúc này mới phát hiện tiếng người huyên náo ở bên ngoài.
“Có gì mà ầm ĩ đến vậy?” Vạn Giang Hồng kéo tiểu thị đi ngang qua, tò mò hỏi.
Tiểu thị cung kính hành lễ, “Hồi công tử, nghe nói hôm nay Cửu công chúa về thành. Các cô nương tiểu thư trong kinh đô đều chộn rộn ra ngoài ngó trông phong thái.”
Vạn Giang Hồng bừng tỉnh ngộ ra. Tiểu cô cô của y là nữ tử trong lòng của toàn Đại Yến, nhưng lại là nhân vật phu quân trong mộng. Mỗi lần xuất hiện, sẽ dẫn tới náo động.
Đặt tiểu hồ ly lên tay vịn, bản thân thì gác lên lan can, quay đầu qua, cẩn thận nhìn tiểu hồ ly đang liếm láp chân trước của mình.
“Âu Dương Ngữ, biểu hiện hôm nay của ngươi rất kỳ lạ. Cho dù ngươi có thầm mến ta, cũng là làm quá mức rồi đó.”
Thất Thất sững sờ, suýt nữa ngã khỏi tay vịn. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm, giống như nhìn quái vật cẩn thận đánh giá y. Sau đó nghĩ tới ánh mắt buồn nôn của Lý Duyên, không khỏi có chút lo lắng.
Chìa ra móng vuốt, rạch trên lan can bằng gỗ: “Cách xa tên đầu heo kia.”
“Ha ha, ngươi là đang quan tâm ta à, chỉ tiếc, ta rất ghét mấy thứ đồ không xinh đẹp. Mà ngươi, vừa vặn là một nhân vật như thế.” Vạn Giang Hồng cười lưu manh, đưa tay tóm lấy tai của cô, “Chẳng qua, bộ dạng hồ ly này của ngươi thật đáng yêu.”
Cái bộ mặt không quan tâm kia của y khiến cô càng thêm sốt ruột, không chờ cô tiếp tục rạch chữ trên lan can bằng gỗ. Y quay đầu lại, nhìn chỗ Lý Duyên, tiếp đó nói, “Về phần Lý Duyên, ta tự có chừng mực, ngươi chớ lo lắng. Vả lại suy nghĩ xem nên biến trở về như nào đi. Nếu không phu quân ngươi quay về, tìm không thấy ngươi, vậy thì không tốt đâu.”
Thất Thất đang chìa ra móng vuốt phải chợt khựng lại, đột nhiên nghĩ đến một sự thật đáng sợ. Cô đắc tội với tác giả, làm thế nào để cô biến trở về đây? Hoặc là làm thế nào để trở về thế giới cũ đây?
Càng nghĩ càng nhức đầu, cả thân thể nhỏ bé co lại thành một cục, ôm lấy đầu hồ ly không ngừng dùng móng vuốt gãi đầu mình. Lần này tiêu rồi, đều là do tên xấu xa Vạn Giang Hồng gây họa.
Đang chuẩn bị ngẩng đầu, nhảy tới cắn tai của y, lại nghe tiếng y có chút ngập ngừng, “Nếu như… Nếu như ngươi biến trở về rồi, xin ngươi, hãy đối xử thật tốt với Nghê Thường. Nàng ấy lúc nào cũng hấp tấp, luôn không chịu suy nghĩ mà đắc tội người ta, xin ngươi, nếu tương lai nàng ấy xảy ra chuyện, ngươi chiếu cố cho nàng nhiều chút, được không. Dĩ nhiên, ta sẽ không để cho ngươi làm không công, nếu như ngươi đồng ý yêu cầu đó của ta, ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngươi lúc làm hồ ly.”
Thất Thất sửng sốt, nhìn gò má y có chút ửng hồng, đột nhiên có chút mờ mịt. Dáng vẻ kia của anh ta, là sao hả? Chẳng lẽ đúng với suy đoán của cô ư? Mặc kệ có phải hay không, tóm lại hiện giờ tâm trạng của cô đột nhiên cực kỳ tốt. Không ngừng gật đầu, nhìn bộ dạng như trút được gánh nặng của y. Thất Thất vui vẻ nhảy tới trên vai của y, lè lưỡi, liếm lên tai trái của y.
Cô còn lâu mới nói rõ cô thật sự là Nghê Thường, với cả cô muốn nhìn thử xem, bao giờ kẻ ngốc ngếch này mới có thể phát hiện ra cô.
Có lẽ vui mừng quá mức mà quên mất cảnh báo lúc trước của y. Cái đuôi nhói đau, bị y lôi cái đuôi vứt xuống lầu, “Đã nói rồi, cái tai này của ta đã có chủ, ngươi không được đụng vào.”
Nhìn tảng đá cứng rắn trên đất, Thất Thất hung dữ trừng mắt liếc y một cái, hay là cô nói cho anh ta biết rõ chân tướng trước, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ, nếu cô tiếp xuống mạnh như này không biết sẽ gãy tay hay gẫy chân đây.
‘Bịch’ một tiếng, liền rơi xuống đất, cái mông hồ ly đáng thương của cô, đau đến sắp mất cả cảm giác rồi, hai chân run rẩy, làm thế nào cũng không đứng nổi. Đúng vào lúc này, các cô nương tiểu thư hai bên đường đã quên mất rụt rè là cái thứ gì, quạt tròn, khăn tay trong tay vẫy loạn, lớn tiếng hét ầm lên.
Thất Thất quay đầu lại, con ngựa khổng lồ kia chỉ cách cô năm thước, tiếng vó ngựa nhấc cao giống như từng nhát búa đòi mạng, lộc cộc truyền tới.
Sợ hãi dùng bàn chân che kín hai mắt, chờ cái chết đi tới. Nào ngờ một trận đau đớn, thân thế giống như trái bóng bay tới một bên.
Thất Thất co quắp ngã trên mặt đất, khó nhọc mở mắt ra, liền nhìn thấy Vạn Giang Hồng đang duy trì tư thế đá bóng, bộ dạng thở dốc, vô cùng vui mừng, thuận lợi khiến Thất Thất hận đến cắn răng. Cho dù phải cứu cô, tại sao không thể đổi cách nào dịu dàng hơn một chút chứ? Phỉ nhổ một tiếng, không trụ nổi nữa, ngất đi.
Bên này, Lạc Nhan Cơ chuyển ngựa đi tới, nhìn Vạn Giang Hồng gần đó, nhíu chặt chân mày, “Ngươi làm cái gì thế hả?”
Vạn Giang Hồng không để ý nàng ta, trực tiếp tới chỗ tiểu hồ ly, đưa tay, nhấc tiểu hồ ly lên, nhìn hai mắt nó nhắm chặt, xách theo cái đuôi của nó, huơ huơ, “Này, sẽ không cứ thế mà chết chứ.”
Lạc Nhan Cơ nhảy xuống ngựa, đập đập vai của y, thì thầm bên tai của y nói, “Theo ta tới phủ trạch của ta, có một số việc muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì, không nói ở đây được ư?”
Lạc Nhan Cơ nghiêm mặt, nghe tiếng các cô nương ở hai bên kêu gào tên của nàng, lặng lẽ nắm chặt quả đấm, giọng nói trầm thấp của cô, giống như rít ra từ kẽ răng, “Ngươi bảo… muốn để ta nói ở đây hả?”
Nhìn gương mặt của nàng trong chớp mắt biến đen, Vạn Giang Hồng cười nịnh nọt, vội vàng mở miệng, “Không không không! Cháu chỉ là nói đùa thôi, tiểu cô mụ, xin mời. Cháu đi theo người.”
Lạc Nhan Cơ lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi lại lên lưng ngựa, roi dài vung lên, liền phi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của nàng tiêu sái rời đi. Vạn Giang Hồng xách theo tiểu hồ ly, điếng người. Nàng ấy muốn hắn chạy đuổi theo sao?
*
Lúc thở hồng hộc chạy tới phủ công chúa thì Lạc Nhan Cơ đang bưng một chén trà, uống rất nhàn nhã.
Vạn Giang Hồng ném tiểu hồ ly sang một bên góc, bản thân không khách khí chút nào cầm cả bình trà lên uống.
Nước trà đầy bình theo âm thanh ‘ừng ực’ ở cổ họng của y biến mất hầu như không còn.
Nặng nề đặt bình trà xuống, lúc này y mới nhìn về phía Lạc Nhan Cơ đang ung dung tự tại, “Tiểu cô mụ, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tay phải Lạc Nhan Cơ gõ án kỷ, môi mấp máy, mở miệng nói, “Đệ Ngũ Uyên tạo phản.”
“Cái gì?!” Vạn Giang Hồng kinh ngạc, “Sao hắn có thể tạo phản được?”
“Lời truyền điên rồ ở Đại Mạch: Nhị phu nhân Âu Dương Ngữ của Đệ Ngũ Uyên bị Cố Cẩn Hi giam trong hoàng cung. Ngươi nói thế này Đệ Ngũ Uyên có thể tạo phản hay không?”
“Âu Dương Ngữ bị giam trong hoàng cung, người chắc chắn chứ?” Suy nghĩ của Vạn Giang Hồng nhất thời có chút rối ren, lẳng lặng quay đầu, liếc nhìn tiểu hồ ly đang ngất xỉu ở một bên, một dấu chấm hỏi to đùng đè ép lòng y khiến y không thở nổi.
Lạc Nhan Cơ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Ta có phái người âm thầm thăm dò qua, quả thật là Âu Dương Ngữ, chẳng qua ta không rõ, tại sao Cố Cẩn Hi lại muốn nhốt Âu Dương Ngữ?”
Vạn Giang Hồng sững sờ nhìn tiểu hồ ly, một loại suy đoán nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim. Hình như tiểu hồ ly rất thích tai trái của hắn, mà Nghê Thường, cũng từng thích cắn vào chỗ đó…
Chẳng lẽ tiểu hồ ly kia là Cố Nghê Thường?!!!
Khẩn trương đi tới, đau lòng ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, dịu dàng vuốt xuôi theo da lông của nó, sợ hãi làm nó tỉnh dậy rồi sẽ không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với nó. Nhớ tới trước kia còn nhờ nó đối xử thật tốt với Nghê Thường, lúc này mặt y đặc sắc giống hệt như cái bảng pha màu. Có thể quay ngược trở về, rút lại lời của hắn không?
Bên này, Lạc Nhan Cơ tiếp tục nói, “Bây giờ Đại Mạch rối loạn. Nhìn điệu bộ này của Đệ Ngũ Uyên, không lật đổ Đại Mạch chắc chắn sẽ không dừng tay. Mà chúng ta, cũng có thể nhân cơ hội này, một lưới bắt hết Đại Mạch.”
“Tiểu cô mụ, người… có nghe được tin tức của Nghê Thường không?” Vạn Giang Hồng chần chừ, cuối cùng lấy hết dũng khí, nơm nớp lo sợ hỏi.
Nghe được hai chữ Nghê Thường, chân mày Lạc Nhan Cơ nhíu chặt hơn chút ít, trong giọng rõ ràng là không vui, “Ả đã hại ngươi mất con mắt phải, còn suýt nữa bỏ mạng, ngươi vẫn không quên được ả à?”
Vạn Giang Hồng lặng lẽ liếc nhìn tiểu hồ ly trong ngực, xác định nó vẫn chưa mở mắt, lúc này mới yên lòng nói, “Tiểu cô mụ, nếu như một người đã chiếm mất hai phần ba trái tim, phải cắt bỏ nàng như thế nào?”
‘Rầm’ một tiếng, án kỷ bị đập chia làm hai nửa. Lạc Nhan Cơ liếc nhìn y một cái, “Đừng quên nguyện vọng kia của ngươi.”
“Cháu muốn thiên hạ, mà nàng ấy, cháu cũng sẽ không từ bỏ. Tiểu cô mụ, người không cần phải lo lắng. Hùng tâm chinh phục thiên hạ, cháu chưa bao giờ từ bỏ cả.” Vạn Giang Hồng âm thầm nắm chặt quả đấm, từng hình ảnh lúc còn thơ bé hiện ra nơi đáy mắt, sự bất đắc dĩ khi đó, khổ sở khi đó, uất ức khi đó, hắn không muốn nhớ lại lần nào nữa.
“Ngươi chưa là tốt rồi, ta tới hoàng cung trước một chuyến, ngươi tạm thời đừng nông nổi hành động. Trước hết nghe ngóng mấy huynh trưởng kia của ngươi rồi lại nói tiếp.” Dứt lời, Lạc Nhan Cơ vội vã đi vào buồng trong thay quần áo.
Vạn Giang Hồng ngồi tại chỗ, hơi suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi Lạc Nhan Cơ không trả lời vấn đề của y, nếu như suy đoán của y không sai, tiểu hồ ly này chính là Cố Nghê Thường, thế thì thân thể nguyên bản của Cố Nghê Thường đang ở đâu?
Nhưng nhìn nét mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống Nghê Thường của Lạc Nhan Cơ, nhất thời cảm thấy, có lẽ tự y âm thầm điều tra sẽ tốt hơn chút.
Loanh quanh trong phòng, chấm vào vết nước đọng trên mặt đất, để lại thư trên tường, vội bước nhanh ra ngoài.
Không hề hay biết, tiểu hồ ly trong ngực từ lúc được y ôm vào lòng đã yên lặng tỉnh lại, chỉ là khi nghe được quyết tâm của y thì len lén cười cong đôi mắt hồ ly.
Thì ra người cô từng ghen tuông, chính là bản thân cô... Chỉ là không biết, cô khiến cho mắt phải của anh ta bị mù ư, đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại cô cũng không dám tỉnh lại, sợ mở mắt rồi, không cẩn thận sẽ cười lớn, thành ra phá hỏng bầu không khí, nên tiếp tục làm bộ ngủ mê man, được y ôm vào ngực tựa như bảo bối tương đối tốt.
Bốn chân mềm nhũn, trong miệng thì thào niệm: giả chết giả chết…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook