Âu Dương Bác Minh xách theo giỏ hoa quả đi dọc hành lang tìm số phòng bệnh. Theo địa chỉ mà Nhã Luân cho thì chắc ở đâu đây thôi. Dù sao Hàn Như Tuyết cũng là bạn thuở nhỏ vào viện, phép lịch sự nên đi thăm một chút. Nhưng vừa bước qua góc ngoặt hành lang, cảnh tượng trước mắt làm tim hắn ngừng đập, khó thở.


Hắn thấy Hiểu Linh đang chậm chạp từng bước vịn tường đi đầy cố chấp. Âu Dương Nhã Luân thì đi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, sẵn sàng đỡ bất cứ lúc nào. Ánh mắt kia... ôn nhu mà tràn đầy bất đắc dĩ.


Tại sao Hiểu Linh ở đây? Trợ lý của cô ấy đâu? Tại sao Âu Dương Nhã Luân lại nhìn cô bằng ánh mắt đó? Họ quen nhau sao? Hiểu Linh thích Nhã Luân sao? Họ là đang giận dỗi?


Hàng loạt câu hỏi nhảy lên trong đầu Bác Minh. Càng những suy nghĩ về sau lại càng như đâm vào tim hắn đau đớn. Không được. Hắn không cho phép Âu Dương Nhã Luân cướp đi cô ấy. Hắn muốn tiến đến chất vấn đại ca tại sao luôn tranh với hắn như vậy. Từ nhỏ đã vậy. Bây giờ hắn cái gì cũng không cần, chỉ chú ý đến Hiểu Linh thì anh ta cũng tiến đến cướp đi ánh nhìn của cô ấy. Nhưng Bác Minh lại sợ, sợ khi ấy Hiểu Linh sẽ lạnh lùng mà gạt phăng hắn ra để bảo vệ Nhã Luân.


Hiểu Linh cau mày cố gắng đi nhanh nhất có thể. Cô chán ghét tiếng bước chân đều đặn đi bên cạnh. Âu Dương Nhã Luân vẫn đi theo bất chấp cô từ chối sự giúp đỡ từ hắn.


Âu Dương Nhã Luân bắt đắc dĩ cười cười nhìn cô gái đang từng bước từng bước chậm chạp vịn tường mà đi phía trước. Cô ấy từ chối nói chuyện với hắn, từ chối mọi sự giúp đỡ thiện ý từ hắn. Rõ ràng có thể dựa dẫm vào người khác, nhưng không, cô ấy vẫn cố chấp theo ý mình. Rốt cuộc cô ấy có nghĩ tới mình là phái yếu hay không.


Bác Minh đứng lặng trong chốc lát, rốt cuộc nhìn thấy Hiểu Linh gạt phăng cánh tay Nhã Luân ra thì thật sự không chịu đựng nổi nữa. Thả giỏ hoa quả xuống, hắn bước nhanh lại phía hai người. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía đối diện, Hiểu Linh và Nhã Luân theo phản xạ nhìn lên xem người tới là ai. Vừa thấy là Bác Minh, Nhã Luân chưa kịp nở nụ cười chào hỏi thì đã thấy cậu ấy tiến lại bế ngang Hiểu Linh lên, lạnh giọng nói:


- Cô ấy đã có em lo. Anh trở về đi.


Hiểu Linh và cả Âu Dương Nhã Luân ngỡ ngàng.


- Âu Dương Bác Minh... anh...


- Bác Minh.. em quen cô ấy?


Âu Dương Bác Minh không trả lời, cúi đầu hỏi Hiểu Linh:


- Anh đưa em rời khỏi đây nhé.


Hiểu Linh do dự rồi gật đầu, vòng tay ôm cổ Bác Minh lại chặt hơn một chút. So với Âu Dương Nhã Luân, cô dù sao cũng quen biết và thích tính cách của Âu Dương Bác Minh hơn. Có người giúp cô tránh thoát khỏi con người này thật cầu mà không được.


Nhìn thấy cái gật đầu rất nhẹ của Hiểu Linh làm Bác Minh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ẩn chứa sung sướng. Cô ấy không từ chối hắn. Thật tốt quá. Ít ra khi đứng giữa hai người, cô ấy vẫn chọn hắn. Bác Minh nhành nhạt quay lại nói với Nhã Luân:


- Anh trở về đi. Cầm theo giỏ hoa quả bảo em có việc gấp rời đi. Khi khác sẽ tới thăm Như Tuyết.


Không để Nhã Luân nói gì thêm, Âu Dương Bác Minh xoay người sải bước rời đi. Ôm cô gái ấy trong tay, hắn giờ mới nhận thấy: Hiểu Linh gầy yếu quá. Cô ấy nhỏ bé mong manh như thể chỉ cần hắn siết chặt tay hơn chút sẽ tan vỡ mất.


Vừa đi qua góc ngoặt hành lang, vòng tay của Hiểu Linh liền nới lỏng một chút. Trong lòng có chút thở phào. Thật may con người kia không tiếp tục đuổi theo. Cô ngước nhìn lên chỉ thấy một góc cằm gọn gàng đang căng chặt của Bác Minh, nhẹ giọng nói:


- Cảm ơn anh luật sư Âu Dương. Anh đặt tôi xuống đây được rồi.


Âu Dương Bác Minh vô thức siết chặt đôi tay khi nghe Hiểu Linh nói chuyện. Hắn... không muốn buông tay. Bác Minh dừng lại, nhưng đôi tay vẫn không có ý định buông cô xuống. Hiểu Linh đang định mở lời thì nghe anh nói chuyện:


- Em quen Nhã Luân sao? Em thích anh ấy sao?


Dù đã cố gắng kiềm chế tâm trạng lo lắng thấp thỏm, nhưng giọng nói của Bác Minh vẫn không tránh khỏi có chút run run, nghèn nghẹn. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng để lòng bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Cô ấy thích Nhã Luân sao? Lần đầu gặp, cô ấy ngạc nhiên nhìn hắn là vì hắn giống người nọ sao?


Hiểu Linh nhàn nhạt đáp như một lời trần thuật:


- Âu Dương Nhã Luân là ảnh đế, có biết nhưng không quen. Cũng không thích.


Âu Dương Bác Minh tâm trạng nhảy nhót. Cô ấy nói không thích... Là thật sự sao. Kìm nén kích động, hắn nhẹ hỏi:


- Không thích... thật sao? Nhã Luân rất ôn nhu, tốt tính..... cũng rất soái.


Hiểu Linh vỗ vỗ vai ra hiệu cho Bác Minh thả cô xuống. Dù rất miễn cưỡng, nhưng hắn cũng từ từ đặt cô xuống. Hiểu Linh vừa đứng vững. Bác Minh liền nắm lấy hai vai cô, nhìn sâu vào mắt cô, đôi môi mím chặt chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt chấp nhất đó làm Hiểu Linh có chút sững lại. Con người này rốt cuộc đã bị so sánh, bị bất công bao lâu mới có thể cố chấp với cảm xúc của một người ngoài như cô về Âu Dương Nhã Luân đến vậy. Cô chạm nhẹ tay mình vào mu bàn tay của Bác Minh, đáp:


- Âu Dương Nhã Luân ôn nhu với cả thế giới. Tôi.... Em... không hề hiếm lạ. Soái? Em thích ngắm phong thái của Âu Dương Bác Minh anh hơn.


Đột ngột bị khen ngợi làm tim Bác Minh đập dồn dập như sấm. Khuôn mặt với tốc độ tên lửa thoáng chốc đỏ bừng. Hắn kích động kéo lấy ôm chặt Hiểu Linh vào lòng. Mặt vùi vào cổ cô tham lam hít lấy khí tức chỉ riêng của Hiểu Linh. Cô gái hắn chú ý không hề yêu thích người nọ, thậm chí còn coi trọng hắn hơn. Rõ ràng biết lời nói của cô không hề có chút tình cảm nhi nữ, nhưng Bác Minh vẫn không kìm nén được hạnh phúc. Lời nói đó là dành cho hắn. Siết chặt vòng tay, giọng pha chút nức nở:


- Thật tốt quá. Thật cảm ơn em.


Hiểu Linh bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lấy, vỗ nhẹ sau lưng Bác Minh an ủi. Cô chỉ mềm lòng lần này thôi vậy.


Du Nhiên từ sáng vẫn luôn chờ cuộc gọi của Hiểu Linh tới khám. Vậy mà nhìn đồng hồ đã hơn 9h vẫn chưa thấy người đâu. Hắn có chút nhàm chán rời phòng làm việc ra ngoài tản bộ. Thì lập tức tâm trạng như chìm xuống đáy vực khi ngay gần cửa văn phòng hắn, Hiểu Linh lại đang ôm ấp một người nam nhân khác. Bóng lưng đó Du Nhiên không thể nhận lầm được. Thật bực bội. Cô ấy còn chưa từng ôm hắn như vậy.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương