Nữ Phụ Vạn Người Mê Chỉ Muốn Làm Thế Thân
-
Chương 3
Edit: Haan
Bỗng nhiên bị cô bổ nhào vào lòng, sợi tóc trên trán Tịch Thế Thừa khẽ động đậy, cụp mắt kinh ngạc nhìn Trì Vãn.
Hơi thở lướt qua một cơn gió nhẹ, mang theo mùi hương độc nhất vô nhị của Trì Vãn.
Anh nhớ đến buổi vũ hội tối qua, đôi tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ cầm khăn, từng chút một, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh.
Giờ phút này, cánh tay thơm thơm mềm mềm đang vòng lên lưng anh, ôm anh thật chặt.
Vẫn chưa thấy hiện lên khung chat trong không trưng, trong lòng Trì Vãn thấp thỏm không yên, mặt dán vào lồng ngực Tịch Thế Thừa, hai tay ôm eo anh không dám buông lỏng.
… Như vậy có coi là thành công không?
Hẳn là không hói đầu đâu nhỉ!
Tịch Thế Thừa quay đầu, nhìn về phía Lệ Thư Bạch bên cạnh, nhướng mày.
Một màn trước mắt không khỏi chướng mắt, Lệ Thư Bạch lạnh mặt lại, bắt lấy tay Trì Vãn, kéo cô từ trên người Tịch Thế Thừa ra, “Một cái khuyên tai mà thôi, làm cô cảm động đến mức này sao?”
Trì Vãn còn chưa hết bệnh, gương mặt hồng hồng, giơ khuyên tai lên, đáy mắt bộc lộ ánh sáng hoài niệm: “Đây là của mẹ tôi truyền lại cho tôi.”
Lệ Thư Bạch khẽ xì, “Cái thứu plastic rẻ tiền này sao?”
Trì Vãn: … Đại tổng tài có thể đừng phá đám không?
Ánh mắt đảo qua cái khuyên tai kia, Tịch Thế Thừa tựa như đang cười, nhìn về phía Trì Vãn: “Không giới thiệu một chút sao?”
“Trì Vãn, bạn gái tôi.” Lệ Thư Bạch tạm ngừng, lại giới thiệu với Trì Vãn, “Đây là Tịch thiếu.”
Trì Vãn duỗi cánh tay trắng nõn ra, đôi mắt hồn nhiên: “Chào anh, gọi tôi Vãn Vãn là được rồi.”
Tịch Thế Thừa đưa tay, bắt tay cô một cái.
Vừa chạm vào lập tức thu tay lại.
Tiếng siêu xe thể thao từ rất xa đã nghe được, Ferrari, Lamborghini lần lượt dừng trước cổng nhà cũ Tịch gia, trên xe có bốn năm thanh niên quần áo tơm tất bước xuống.
Nhìn thấy mấy người bạn trong giới, Tịch Thế Thừa giơ lên, chuyển hướng sang Lệ Thư Bạch, “Tôi quá đó một chuyến.”
Lệ Thư Bạch gật đầu: “Được.”
Một đám phú nhị đại* tập hợp, phách lối xuất hiện oanh tạc đường phố, xe sang tụ tập, không thể không chú ý.
Tịch Thế Thừa đút tay vào túi, chậm rãi ung dung đi qua, một chàng trai nhuộm tóc màu lam khói khoác vai anh.
Có người đưa một điếu thuốc, Tịch Thế Thừa quay đầu chỗ khác, biểu cảm lạnh lùng, lộ ra góc nghiên sắc nét.
Lệ Thư Bạch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trì Vãn bên cạnh, vẫn có chút không tin: “Trong vũ hội hóa trang tối qua, cô gái kia là cô?”
Trì Vãn làm tư thế tháo mặt nạ, âm cuối quyến rũ như một móc câu nhỏ: “Không phải là tôi à?”
“Sao cô phải giả câm?” Lệ Thư Bạch mơ hồ có chút tức giận, “Nếu tới tìm tôi, sao lại giả vờ không quen biết? Còn bộ váy đó là ai mua cho cô?”
Bị anh ta chất vấn liên tiếp làm cô hơi đau đầuu, Trì Vãn ôm tay, khóe môi nhếch lên, nhìn anh ta cười.
Lệ Thư Bạch nhíu mày: “Không giải thích chút nào?”
“Tôi là thế thân anh thuê, không phải bạn gái của anh.” Trì Vãn giơ tay lên, cách áo sơ mi vẽ lên ngực anh ta một dấu X, “Lệ tổng, chú ý thân phận của anh, anh chỉ là dê… ông chủ mà thôi, quản nhiều như vậy, làm tôi hoài nghi anh yêu tôi đó.”
Lệ Thư Bạch: “… …”
Rau hẹ phải có dáng vẻ của rau hẹ, cô không phải Trì Vãn lúc trước, sẽ không cân nhắc tâm trạng của nam chính.
Ngẩng đầu, nhìn quanh một chút, thấy gần đó không có ai, Lệ Thư Bạch cười lạnh: “Tôi yêu cô? Trì Vãn, cô nhớ cho kỹ vào.”
Trì Vãn nhấc mi lên, cười mỉm nhìn anh ta.
Lệ Thư Bạch chỉnh lại cổ áo: “Nếu không phải do cô có khuôn mặt tương tự cô ấy, tôi căn bản sẽ không nhìn cô thêm một cái nào.”
Oa oa, anh ta tới rồi anh ta tới rồi, anh ta với lời thoại của tổng tài bá đạo rồi.
Trì Vãn trầm mặc, thở dài, bỗng nhiên lộ ra thần sắc đau buồn.
Thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, ánh mắt Lệ Thư Bạch dừng lại.
Anh ta đã quên, Trì Vãn thích anh ta đến cỡ nào.
Vừa rồi ngay trước mặt anh ta, cố ý ôm Tịch Thế Thừa, cũng chỉ là muốn làm anh ta ghen.
Lệ Thư Bạch mấp máy môi, muốn nói thêm chút gì đó, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai anh ta.
“Lệ tổng.”
Trì Vãn nhón chân lên, xích lại gần anh ta một chút, môi đỏ kề vào tai anh ta, nhìn từ xa, giống như một đôi tình nhân ân ái đang thì thầm.
Lệ Thư Bạch nghiêng đầu nhìn cô, cụp đôi mi dày xuống: “Ừm.”
Cô khéo mở đôi môi đỏ, từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào tai anh ta: “Yên tâm đi, tôi chỉ yêu tiền của anh, không màng đến con người anh. Đúng rồi, 500 nghìn tháng này, hình như còn chưa chuyển cho tôi?”
Lệ Thư Bạch: “…”
Trì Vãn vỗ vỗ vai anh ta, nụ cười dịu dàng, hai ngón tay vươn vào túi áo sơ mi anh ta, lấy thư mời ra, giương lên, “Tiền mặt hay chi phiếu, tôi đều có thể nhận đó nha ~”
Mặc cô cô kéo tay mình, Lệ Thư Bạch lạnh mặt, không nói thêm một chữ nào nữa.
Con thỏ ghé vào lưng Trì Vãn: “Chị cũng trực tiếp quá rồi.”
Trì Vãn mỉm cười: “So với việc để anh ta hoài nghi mục đích chị không thuần khiết, không bằng nói thẳng ra, nói không chừng, ngày nào đó bá đạo tổng tài thấy chị chướng mắt, cho chị lấy tiền cút đi thì sao?”
Cô vô cùng chờ mong cảnh tượng:
Lệ đại tổng tài ném một tấm thẻ đen hoặc chi phiếu: “Không phải cô thích tiền của tôi sao? Người phụ nữ kia, cầm 50 triệu này, cút ngay cho tôi!”
Chỉ nghĩ thôi cũng rất vui vẻ rồi.
Trì Vãn tận tụy đóng vai bạn gái, sóng vai cùng Lệ Thư Bạch đi đến của Tịch gia.
Mỹ nữ mặc sườn xám cầm thiết bị, quét mã trên thư mời, mỉm cười: “Có thể vào, xin mời hai vị.”
Lúc vào cửa, Trì Vãn quay đầu, nhìn thoáng qua sau lưng.
Tịch Thế Thừa dựa vào capo Lamborghini, chống tay lên xe, co một chân lên, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Người đàn ông tóc màu lam khói khoác vai anh, nhìn Trì Vãn.
“Thế Thừa, đó là minh tinh nào vậy?”
…
Tiến vào sảnh tiệc, Trì Vãn lấy cớ đi toilet, rời khỏi tầm mắt Lệ Thư Bạch.
Trì Vãn đóng cửa lại, đặt túi lên mặt bàn bồn rửa tay, đối thoại với âm thanh trong đầu: “Thế nào?”
Con thỏ dựa vào một cái vòi nước, bày ra một tư thế tự nhận là rất ngầu: “Lady, chúc mừng chị đã thoát khỏi vận mệnh hói đầu.”
Trì Vãn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: “Chị muốn nói chuyện với lão đại của các em, sao hắn lại giả chết vậy?”
Dường như bất kỳ lúc nào cũng giám sát động tĩnh của cô, vừa dứt lời, trên không trung hiện ra một khung chat hơi mờ mầu xanh.
Vẫn là giọng nói đã qua xử lý như trước, ngột ngạc và trầm thấp.
[Nhiệm vụ hoàn thành rất xuất sắc.]
[Cô có thể tùy ý chọn một trong ba tấm thẻ bài trước mặt làm phần thưởng. Chú thích: Phần thưởng có hiệu lực vĩnh viễn.]
Trước mặt Trì Vãn lơ lửng ba tấm bài thẻ, mặt chính diện hướng về phía sau.
Cô giơ tay lên, chọn một thẻ bài ở giữa, “Cái này đi.”
Thẻ bài được chọn xoay lại, phía trên là hình ảnh một cô gái xinh đẹp, dưới cạnh có một dòng chữ: Đường chân tóc ưu việt.
[Nhận] [Bỏ]
Trì Vãn vuốt lá bài kia, hiếu kỳ hỏi: “Nếu nhận thẻ bài này, tôi sẽ có đường chân tóc như trên ảnh chứ?”
[Đúng thế.]
Trì Vãn dừng lại một chút, thử chọn Nhận.
Con thỏ đi tới, hai móng vuốt đụng nhau, mắt lấp lánh ánh sao nhìn Trì Vãn.
Trì Vãn xích lại gần tấm gương, sờ phần tóc mới mọc ra, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ chỉ có mọc thêm tóc, mà phần đỉnh đầu còn trở nên đẹp hơn!
“Không nói rõ được là khác chỗ nào, nhưng rõ ràng có cảm giác giá trị nhan sắc tăng cao. Tiểu Bạch, em cảm thấy thế nào?” Cô cúi đầu hỏi con thỏ.
Con thỏ cười nhe hai cái răng cửa to, ngốc ngếch ngu ngơ gật mạnh đầu.
“Còn hai tấm thẻ bài kia là gì?” Trì Vãn rất tò mò.
Mặt bài chưa chọn biết mắt trong không khí, lão đại thỏ không trả lời.
[Mong cô cuối cùng sẽ trở thành vạn người mê.]
…
Mấy công tử trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa màu ngà, Tịch Thế Thừa phong thái lười nhác, cụp mắt xuống, hững hờ xem màn hình điện thoại.
Âm nhạc du dương, trong sàn nhảy y hương phức ảnh*
Các cô gái uyển chuyển đặt tay lên vai các chàng trai, di chuyển vòng eo theo nhịp điệu.
Một phú nhị đại nào đó nhìn về phía Tịch Thế Thừa, lòng bàn tay che kín ly rượu: “Tâm trạng Tịch thiếu không tốt sao?”
“Hôm nay Thế Thừa cải nhau với ba cậu ấy, đang phiền não.”
Thanh niên tóc lam khói tên là Lục Huân, là bạn lớn lên cùng với Tịch Thế Thừa, là thái tử gia của một công ty quản lý nổi tiếng trong nước.
Buổi vũ hội hôm qua chính là do anh ấy tổ chức, không ít minh tinh có mặt.
Lệ Thư Bạch cách khá gần Lục công tử, nhấp một ngụm rượu, “Bình thường lão Tịch thương nhất là đứa con trai này của ông ấy.”
Lục Huân cười đến bả vai run rẩy, “Lão gia tử gọi cho tôi, hỏi Thế Thừa có phải gay không, tôi nói chú ấy yên tâm, chắc chắn cậu ấy không phải, bạn gái cũ của cậu ấy có thể gom thành một đống.”
Tịch Thế Thừa ngẩng đầu, quét mắt tới.
Lục huân chấp tay xin tha: “Không phải bên ngoài đồn như vậy sao.”
Chứng bệnh Ed tâm lý được phát hiện năm Tịch Thế Thừa mười tám tuổi, ở tuổi người ta yêu sớm, anh lại lòng lặng như nước, đều không có cảm giác với các cô gái xinh đẹp.
Tính tình anh lãnh đạm, cũng không chú ý đến chuyện của mình, lại làm ông bà Tịch gia lo sốt vó, hỏi ý kiến bác sĩ uy tín khắp nơi, sáng nay thậm chí còn mời cả chuyên gia thôi miên nổi tiếng đến.
Tịch Thế Thừa luôn biết rằng, trong mắt người nhà thì anh không bình thường, thế nên ngày càng không muốn về nhà.
Bên ngoài ngợp trong vàng son, ăn chơi đàng điếm, trở thành lãng tử hào môn trong mắt người khác, bạn gái mỗi ngày đều không giống nhau.
Chỉ có những bạn bè thân thiết biết, sinh hoạt cá nhân của anh còn sạch hơn cả giấy trắng.
Một ván trò chơi kết thúc, Tịch Thế Thừa đứng dậy, đi ra bên ngoài sảnh tiệc.
Ra biệt uyển, anh đi đến bên cạnh hồ nước hít thở không khí, rút điều thuốc ra được một nữa, nhưng lại từ từ bỏ vào.
Đối diện hồ nước, cô gái mặc đồ trắng cúi lưng như mèo, như đang tìm gì đó trong bụi cỏ.
Ánh sáng mù mịt khi chạng vạng tối, cô ngồi xổm xuống, váy ngắn đi thêm mấy phần, cong đôi chân vừa thon vừa dài, chói mắt trong đêm.
Một mái tóc xoăn dày trượt xuống đầu vai, eo nhỏ uyển chuyển vừa nắm tay.
Tịch Thế Thừa không chút hoang mang đi qua, đến phía sau cô, ánh mắt quét một vòng trên mặt đất, “Cô làm mất thứ gì à?”
“Một con thỏ.” Trì Vãn quay đầu, ôm lấy sau váy, đứng lên, mở đôi mắt thật to, lộ ra sự hồn nhiên như trẻ con, “Anh có thấy con thỏ của tôi không?”
Tịch Thế Thừa dừng lại một giây: “Cô mang theo thú cưng sao?”
“Đúng vậy, anh tìm giúp tôi đi, hình như nó chạy qua bên kia.” Giọng điệu Trì Vãn sốt ruột, kéo tay anh đi về phía tòa nhà phụ.
Tịch Thế Thừa không lên tiếng, theo bản năng muốn giật tay ra.
Lòng bàn tay của cô gái mềm mại trơn nhẵn, mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.
Nhìn vẻ mặt cô đơn thuần, ngay cả cảnh giác phòng bị người xa lạ cũng không có, Tịch Thế Thừa nói thầm: “Thật đúng là một đại tiểu thư.”
Đây là bị người nhà bảo vệ tốt đến nhường nào?
Anh lên cơn lười, mặc cho cô nắm tay, đi theo cô vòng một vòng rời khỏi tòa nhà nhỏ, đi vào nơi không có ai.
“Cô chắc chắn là ở đây?” Tịch Thế Thừa hơi nghiêng đầu, quan sát động tĩnh xung quanh, không nhìn thấy con thỏ nào.
Có gió thổi tới làm bay mái tóc dài của Trì Vãn.
Từng ngọn cây cọng cỏ tĩnh lặng
Tịch Thế Thừa rủ xuống mắt, nhìn cô.
Cô gái đung đưa cánh tay trắng như tuyết, tóc dài phiêu đãng, như một tinh linh, chầm chậm đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Anh liếm môi, giọng rất nhẹ: “Đơn thuần như vậy hả.”
Trì Vãn không chú ý anh đang nói gì, dịu dàng hô: “Tiểu Bạch? Tiểu Bạch!”
Con thỏ nhảy nhót trên mặt đất: “Trì Trì, em ở đây nè! Em ở đây nè! Hello?? Chị mù hả?”
Nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, Tịch Thế Thừa dừng chân, nổi lòng muốn trêu cợt, cố ý hù dọa cô: “Cứ đi về phía trước, không sợ tôi ức hiếp cô sao?”
Trì Vãn đưa lưng về phía anh, buông lỏng tay.
Cô gái không rành việc đời, dần dần hiện lên ánh mắt của Ngự tỷ*
Cô quay người, đôi mắt vô cùng kinh ngạc: “Tại sao phải ức hiếp tôi?”
Tịch Thế Thừa bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy vị đại tiểu thư này rất thú vị.
Trong buổi tiệc cố ý không nói lời nào, dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Tìm được khuyên tai, vui vẻ ôm anh, không để ý đến ánh mắt người bên cạnh chút nào.
Tại sao có thể có một người tính cách tùy ý lại ngây thơ đến thế?
Tịch Thế Thừa chậm rãi ung dung bước hai bước, tay khẽ chống lên bức tường phía sau lưng cô, cúi đầu, tận lực hạ giọng, “Cô nói thử xem?”
Trì Vãn nháy mắt, chân lùi đến sát tường, xiết chặt tay cầm điện thoại, “Tôi không add người lạ đâu.”
“Ửm?” Tịch Thế Thừa hơi sửng sốt, đột nhiên cười.
Anh cười đủ rồi, mới xòe tay ra, cố ý dọa cô: “Đúng, đưa điện thoại ra đây, nếu không —— đừng trách tôi làm cô khóc.”
Thấy Trì Vãn không nhúc nhích, giống như hù dọa, Tịch Thế Thừa từ từ cúi người xuống, tay luồng ra sau lưng cô, dùng một tay rút lấy điện thoại của cô.
“Ồ? Không đặt mật khẩu luôn?” Tịch Thế Thừa hơi nhướng mày, hờ hững rủ xuống mắt.
Trượt mở khóa, thuận lợi vào màn hình chính.
Bước kế tiếp… Bỗng nhiên không biết nên làm gì?
Anh do dự mấy giây, nhìn Trì Vãn một cái, tiếp tục giả vờ làm người xấu, nhấn mở Wechat, tìm số di động của mình, gửi yêu cầu kết bạn.
Ánh sáng trắng của màn hình chiếu lên ngũ quan sắc nét của anh, lông mi rõ ràng từng sợi, dáng vẻ làm cho người ta đố kỵ.
Trì Vãn dựa vào tường, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
—— Hoan nghênh anh trai bước vào lưới không lối về.
——————–
Bỗng nhiên bị cô bổ nhào vào lòng, sợi tóc trên trán Tịch Thế Thừa khẽ động đậy, cụp mắt kinh ngạc nhìn Trì Vãn.
Hơi thở lướt qua một cơn gió nhẹ, mang theo mùi hương độc nhất vô nhị của Trì Vãn.
Anh nhớ đến buổi vũ hội tối qua, đôi tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ cầm khăn, từng chút một, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh.
Giờ phút này, cánh tay thơm thơm mềm mềm đang vòng lên lưng anh, ôm anh thật chặt.
Vẫn chưa thấy hiện lên khung chat trong không trưng, trong lòng Trì Vãn thấp thỏm không yên, mặt dán vào lồng ngực Tịch Thế Thừa, hai tay ôm eo anh không dám buông lỏng.
… Như vậy có coi là thành công không?
Hẳn là không hói đầu đâu nhỉ!
Tịch Thế Thừa quay đầu, nhìn về phía Lệ Thư Bạch bên cạnh, nhướng mày.
Một màn trước mắt không khỏi chướng mắt, Lệ Thư Bạch lạnh mặt lại, bắt lấy tay Trì Vãn, kéo cô từ trên người Tịch Thế Thừa ra, “Một cái khuyên tai mà thôi, làm cô cảm động đến mức này sao?”
Trì Vãn còn chưa hết bệnh, gương mặt hồng hồng, giơ khuyên tai lên, đáy mắt bộc lộ ánh sáng hoài niệm: “Đây là của mẹ tôi truyền lại cho tôi.”
Lệ Thư Bạch khẽ xì, “Cái thứu plastic rẻ tiền này sao?”
Trì Vãn: … Đại tổng tài có thể đừng phá đám không?
Ánh mắt đảo qua cái khuyên tai kia, Tịch Thế Thừa tựa như đang cười, nhìn về phía Trì Vãn: “Không giới thiệu một chút sao?”
“Trì Vãn, bạn gái tôi.” Lệ Thư Bạch tạm ngừng, lại giới thiệu với Trì Vãn, “Đây là Tịch thiếu.”
Trì Vãn duỗi cánh tay trắng nõn ra, đôi mắt hồn nhiên: “Chào anh, gọi tôi Vãn Vãn là được rồi.”
Tịch Thế Thừa đưa tay, bắt tay cô một cái.
Vừa chạm vào lập tức thu tay lại.
Tiếng siêu xe thể thao từ rất xa đã nghe được, Ferrari, Lamborghini lần lượt dừng trước cổng nhà cũ Tịch gia, trên xe có bốn năm thanh niên quần áo tơm tất bước xuống.
Nhìn thấy mấy người bạn trong giới, Tịch Thế Thừa giơ lên, chuyển hướng sang Lệ Thư Bạch, “Tôi quá đó một chuyến.”
Lệ Thư Bạch gật đầu: “Được.”
Một đám phú nhị đại* tập hợp, phách lối xuất hiện oanh tạc đường phố, xe sang tụ tập, không thể không chú ý.
Tịch Thế Thừa đút tay vào túi, chậm rãi ung dung đi qua, một chàng trai nhuộm tóc màu lam khói khoác vai anh.
Có người đưa một điếu thuốc, Tịch Thế Thừa quay đầu chỗ khác, biểu cảm lạnh lùng, lộ ra góc nghiên sắc nét.
Lệ Thư Bạch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trì Vãn bên cạnh, vẫn có chút không tin: “Trong vũ hội hóa trang tối qua, cô gái kia là cô?”
Trì Vãn làm tư thế tháo mặt nạ, âm cuối quyến rũ như một móc câu nhỏ: “Không phải là tôi à?”
“Sao cô phải giả câm?” Lệ Thư Bạch mơ hồ có chút tức giận, “Nếu tới tìm tôi, sao lại giả vờ không quen biết? Còn bộ váy đó là ai mua cho cô?”
Bị anh ta chất vấn liên tiếp làm cô hơi đau đầuu, Trì Vãn ôm tay, khóe môi nhếch lên, nhìn anh ta cười.
Lệ Thư Bạch nhíu mày: “Không giải thích chút nào?”
“Tôi là thế thân anh thuê, không phải bạn gái của anh.” Trì Vãn giơ tay lên, cách áo sơ mi vẽ lên ngực anh ta một dấu X, “Lệ tổng, chú ý thân phận của anh, anh chỉ là dê… ông chủ mà thôi, quản nhiều như vậy, làm tôi hoài nghi anh yêu tôi đó.”
Lệ Thư Bạch: “… …”
Rau hẹ phải có dáng vẻ của rau hẹ, cô không phải Trì Vãn lúc trước, sẽ không cân nhắc tâm trạng của nam chính.
Ngẩng đầu, nhìn quanh một chút, thấy gần đó không có ai, Lệ Thư Bạch cười lạnh: “Tôi yêu cô? Trì Vãn, cô nhớ cho kỹ vào.”
Trì Vãn nhấc mi lên, cười mỉm nhìn anh ta.
Lệ Thư Bạch chỉnh lại cổ áo: “Nếu không phải do cô có khuôn mặt tương tự cô ấy, tôi căn bản sẽ không nhìn cô thêm một cái nào.”
Oa oa, anh ta tới rồi anh ta tới rồi, anh ta với lời thoại của tổng tài bá đạo rồi.
Trì Vãn trầm mặc, thở dài, bỗng nhiên lộ ra thần sắc đau buồn.
Thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, ánh mắt Lệ Thư Bạch dừng lại.
Anh ta đã quên, Trì Vãn thích anh ta đến cỡ nào.
Vừa rồi ngay trước mặt anh ta, cố ý ôm Tịch Thế Thừa, cũng chỉ là muốn làm anh ta ghen.
Lệ Thư Bạch mấp máy môi, muốn nói thêm chút gì đó, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai anh ta.
“Lệ tổng.”
Trì Vãn nhón chân lên, xích lại gần anh ta một chút, môi đỏ kề vào tai anh ta, nhìn từ xa, giống như một đôi tình nhân ân ái đang thì thầm.
Lệ Thư Bạch nghiêng đầu nhìn cô, cụp đôi mi dày xuống: “Ừm.”
Cô khéo mở đôi môi đỏ, từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào tai anh ta: “Yên tâm đi, tôi chỉ yêu tiền của anh, không màng đến con người anh. Đúng rồi, 500 nghìn tháng này, hình như còn chưa chuyển cho tôi?”
Lệ Thư Bạch: “…”
Trì Vãn vỗ vỗ vai anh ta, nụ cười dịu dàng, hai ngón tay vươn vào túi áo sơ mi anh ta, lấy thư mời ra, giương lên, “Tiền mặt hay chi phiếu, tôi đều có thể nhận đó nha ~”
Mặc cô cô kéo tay mình, Lệ Thư Bạch lạnh mặt, không nói thêm một chữ nào nữa.
Con thỏ ghé vào lưng Trì Vãn: “Chị cũng trực tiếp quá rồi.”
Trì Vãn mỉm cười: “So với việc để anh ta hoài nghi mục đích chị không thuần khiết, không bằng nói thẳng ra, nói không chừng, ngày nào đó bá đạo tổng tài thấy chị chướng mắt, cho chị lấy tiền cút đi thì sao?”
Cô vô cùng chờ mong cảnh tượng:
Lệ đại tổng tài ném một tấm thẻ đen hoặc chi phiếu: “Không phải cô thích tiền của tôi sao? Người phụ nữ kia, cầm 50 triệu này, cút ngay cho tôi!”
Chỉ nghĩ thôi cũng rất vui vẻ rồi.
Trì Vãn tận tụy đóng vai bạn gái, sóng vai cùng Lệ Thư Bạch đi đến của Tịch gia.
Mỹ nữ mặc sườn xám cầm thiết bị, quét mã trên thư mời, mỉm cười: “Có thể vào, xin mời hai vị.”
Lúc vào cửa, Trì Vãn quay đầu, nhìn thoáng qua sau lưng.
Tịch Thế Thừa dựa vào capo Lamborghini, chống tay lên xe, co một chân lên, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Người đàn ông tóc màu lam khói khoác vai anh, nhìn Trì Vãn.
“Thế Thừa, đó là minh tinh nào vậy?”
…
Tiến vào sảnh tiệc, Trì Vãn lấy cớ đi toilet, rời khỏi tầm mắt Lệ Thư Bạch.
Trì Vãn đóng cửa lại, đặt túi lên mặt bàn bồn rửa tay, đối thoại với âm thanh trong đầu: “Thế nào?”
Con thỏ dựa vào một cái vòi nước, bày ra một tư thế tự nhận là rất ngầu: “Lady, chúc mừng chị đã thoát khỏi vận mệnh hói đầu.”
Trì Vãn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: “Chị muốn nói chuyện với lão đại của các em, sao hắn lại giả chết vậy?”
Dường như bất kỳ lúc nào cũng giám sát động tĩnh của cô, vừa dứt lời, trên không trung hiện ra một khung chat hơi mờ mầu xanh.
Vẫn là giọng nói đã qua xử lý như trước, ngột ngạc và trầm thấp.
[Nhiệm vụ hoàn thành rất xuất sắc.]
[Cô có thể tùy ý chọn một trong ba tấm thẻ bài trước mặt làm phần thưởng. Chú thích: Phần thưởng có hiệu lực vĩnh viễn.]
Trước mặt Trì Vãn lơ lửng ba tấm bài thẻ, mặt chính diện hướng về phía sau.
Cô giơ tay lên, chọn một thẻ bài ở giữa, “Cái này đi.”
Thẻ bài được chọn xoay lại, phía trên là hình ảnh một cô gái xinh đẹp, dưới cạnh có một dòng chữ: Đường chân tóc ưu việt.
[Nhận] [Bỏ]
Trì Vãn vuốt lá bài kia, hiếu kỳ hỏi: “Nếu nhận thẻ bài này, tôi sẽ có đường chân tóc như trên ảnh chứ?”
[Đúng thế.]
Trì Vãn dừng lại một chút, thử chọn Nhận.
Con thỏ đi tới, hai móng vuốt đụng nhau, mắt lấp lánh ánh sao nhìn Trì Vãn.
Trì Vãn xích lại gần tấm gương, sờ phần tóc mới mọc ra, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ chỉ có mọc thêm tóc, mà phần đỉnh đầu còn trở nên đẹp hơn!
“Không nói rõ được là khác chỗ nào, nhưng rõ ràng có cảm giác giá trị nhan sắc tăng cao. Tiểu Bạch, em cảm thấy thế nào?” Cô cúi đầu hỏi con thỏ.
Con thỏ cười nhe hai cái răng cửa to, ngốc ngếch ngu ngơ gật mạnh đầu.
“Còn hai tấm thẻ bài kia là gì?” Trì Vãn rất tò mò.
Mặt bài chưa chọn biết mắt trong không khí, lão đại thỏ không trả lời.
[Mong cô cuối cùng sẽ trở thành vạn người mê.]
…
Mấy công tử trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa màu ngà, Tịch Thế Thừa phong thái lười nhác, cụp mắt xuống, hững hờ xem màn hình điện thoại.
Âm nhạc du dương, trong sàn nhảy y hương phức ảnh*
Các cô gái uyển chuyển đặt tay lên vai các chàng trai, di chuyển vòng eo theo nhịp điệu.
Một phú nhị đại nào đó nhìn về phía Tịch Thế Thừa, lòng bàn tay che kín ly rượu: “Tâm trạng Tịch thiếu không tốt sao?”
“Hôm nay Thế Thừa cải nhau với ba cậu ấy, đang phiền não.”
Thanh niên tóc lam khói tên là Lục Huân, là bạn lớn lên cùng với Tịch Thế Thừa, là thái tử gia của một công ty quản lý nổi tiếng trong nước.
Buổi vũ hội hôm qua chính là do anh ấy tổ chức, không ít minh tinh có mặt.
Lệ Thư Bạch cách khá gần Lục công tử, nhấp một ngụm rượu, “Bình thường lão Tịch thương nhất là đứa con trai này của ông ấy.”
Lục Huân cười đến bả vai run rẩy, “Lão gia tử gọi cho tôi, hỏi Thế Thừa có phải gay không, tôi nói chú ấy yên tâm, chắc chắn cậu ấy không phải, bạn gái cũ của cậu ấy có thể gom thành một đống.”
Tịch Thế Thừa ngẩng đầu, quét mắt tới.
Lục huân chấp tay xin tha: “Không phải bên ngoài đồn như vậy sao.”
Chứng bệnh Ed tâm lý được phát hiện năm Tịch Thế Thừa mười tám tuổi, ở tuổi người ta yêu sớm, anh lại lòng lặng như nước, đều không có cảm giác với các cô gái xinh đẹp.
Tính tình anh lãnh đạm, cũng không chú ý đến chuyện của mình, lại làm ông bà Tịch gia lo sốt vó, hỏi ý kiến bác sĩ uy tín khắp nơi, sáng nay thậm chí còn mời cả chuyên gia thôi miên nổi tiếng đến.
Tịch Thế Thừa luôn biết rằng, trong mắt người nhà thì anh không bình thường, thế nên ngày càng không muốn về nhà.
Bên ngoài ngợp trong vàng son, ăn chơi đàng điếm, trở thành lãng tử hào môn trong mắt người khác, bạn gái mỗi ngày đều không giống nhau.
Chỉ có những bạn bè thân thiết biết, sinh hoạt cá nhân của anh còn sạch hơn cả giấy trắng.
Một ván trò chơi kết thúc, Tịch Thế Thừa đứng dậy, đi ra bên ngoài sảnh tiệc.
Ra biệt uyển, anh đi đến bên cạnh hồ nước hít thở không khí, rút điều thuốc ra được một nữa, nhưng lại từ từ bỏ vào.
Đối diện hồ nước, cô gái mặc đồ trắng cúi lưng như mèo, như đang tìm gì đó trong bụi cỏ.
Ánh sáng mù mịt khi chạng vạng tối, cô ngồi xổm xuống, váy ngắn đi thêm mấy phần, cong đôi chân vừa thon vừa dài, chói mắt trong đêm.
Một mái tóc xoăn dày trượt xuống đầu vai, eo nhỏ uyển chuyển vừa nắm tay.
Tịch Thế Thừa không chút hoang mang đi qua, đến phía sau cô, ánh mắt quét một vòng trên mặt đất, “Cô làm mất thứ gì à?”
“Một con thỏ.” Trì Vãn quay đầu, ôm lấy sau váy, đứng lên, mở đôi mắt thật to, lộ ra sự hồn nhiên như trẻ con, “Anh có thấy con thỏ của tôi không?”
Tịch Thế Thừa dừng lại một giây: “Cô mang theo thú cưng sao?”
“Đúng vậy, anh tìm giúp tôi đi, hình như nó chạy qua bên kia.” Giọng điệu Trì Vãn sốt ruột, kéo tay anh đi về phía tòa nhà phụ.
Tịch Thế Thừa không lên tiếng, theo bản năng muốn giật tay ra.
Lòng bàn tay của cô gái mềm mại trơn nhẵn, mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.
Nhìn vẻ mặt cô đơn thuần, ngay cả cảnh giác phòng bị người xa lạ cũng không có, Tịch Thế Thừa nói thầm: “Thật đúng là một đại tiểu thư.”
Đây là bị người nhà bảo vệ tốt đến nhường nào?
Anh lên cơn lười, mặc cho cô nắm tay, đi theo cô vòng một vòng rời khỏi tòa nhà nhỏ, đi vào nơi không có ai.
“Cô chắc chắn là ở đây?” Tịch Thế Thừa hơi nghiêng đầu, quan sát động tĩnh xung quanh, không nhìn thấy con thỏ nào.
Có gió thổi tới làm bay mái tóc dài của Trì Vãn.
Từng ngọn cây cọng cỏ tĩnh lặng
Tịch Thế Thừa rủ xuống mắt, nhìn cô.
Cô gái đung đưa cánh tay trắng như tuyết, tóc dài phiêu đãng, như một tinh linh, chầm chậm đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Anh liếm môi, giọng rất nhẹ: “Đơn thuần như vậy hả.”
Trì Vãn không chú ý anh đang nói gì, dịu dàng hô: “Tiểu Bạch? Tiểu Bạch!”
Con thỏ nhảy nhót trên mặt đất: “Trì Trì, em ở đây nè! Em ở đây nè! Hello?? Chị mù hả?”
Nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, Tịch Thế Thừa dừng chân, nổi lòng muốn trêu cợt, cố ý hù dọa cô: “Cứ đi về phía trước, không sợ tôi ức hiếp cô sao?”
Trì Vãn đưa lưng về phía anh, buông lỏng tay.
Cô gái không rành việc đời, dần dần hiện lên ánh mắt của Ngự tỷ*
Cô quay người, đôi mắt vô cùng kinh ngạc: “Tại sao phải ức hiếp tôi?”
Tịch Thế Thừa bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy vị đại tiểu thư này rất thú vị.
Trong buổi tiệc cố ý không nói lời nào, dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Tìm được khuyên tai, vui vẻ ôm anh, không để ý đến ánh mắt người bên cạnh chút nào.
Tại sao có thể có một người tính cách tùy ý lại ngây thơ đến thế?
Tịch Thế Thừa chậm rãi ung dung bước hai bước, tay khẽ chống lên bức tường phía sau lưng cô, cúi đầu, tận lực hạ giọng, “Cô nói thử xem?”
Trì Vãn nháy mắt, chân lùi đến sát tường, xiết chặt tay cầm điện thoại, “Tôi không add người lạ đâu.”
“Ửm?” Tịch Thế Thừa hơi sửng sốt, đột nhiên cười.
Anh cười đủ rồi, mới xòe tay ra, cố ý dọa cô: “Đúng, đưa điện thoại ra đây, nếu không —— đừng trách tôi làm cô khóc.”
Thấy Trì Vãn không nhúc nhích, giống như hù dọa, Tịch Thế Thừa từ từ cúi người xuống, tay luồng ra sau lưng cô, dùng một tay rút lấy điện thoại của cô.
“Ồ? Không đặt mật khẩu luôn?” Tịch Thế Thừa hơi nhướng mày, hờ hững rủ xuống mắt.
Trượt mở khóa, thuận lợi vào màn hình chính.
Bước kế tiếp… Bỗng nhiên không biết nên làm gì?
Anh do dự mấy giây, nhìn Trì Vãn một cái, tiếp tục giả vờ làm người xấu, nhấn mở Wechat, tìm số di động của mình, gửi yêu cầu kết bạn.
Ánh sáng trắng của màn hình chiếu lên ngũ quan sắc nét của anh, lông mi rõ ràng từng sợi, dáng vẻ làm cho người ta đố kỵ.
Trì Vãn dựa vào tường, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
—— Hoan nghênh anh trai bước vào lưới không lối về.
——————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook