Nữ Phụ Vạn Người Mê Chỉ Muốn Làm Thế Thân
-
Chương 1
Edit: Haan
Trì Vãn mở mắt ra.
Thoáng nhìn tấm gương đối diện, không khỏi nao nao.
Tiên nữ này là ai đây?
Vịn bồn tắm đứng lên, Trì Vãn cúi đầu nhìn.
Bộ váy trắng bảo thủ bị nước thấm ướt, tay áo rất dài, váy phủ đến cổ chân, không phù hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của cô.
Trong không khí còn phảng phất mùi khói thuốc, Trì Vãn quay đầu, trông thấy một người đàn ông xa lạ đứng bên ngoài phòng tắm.
Người kia đang nghe điện thoại, đi tới đi lui vô cùng nôn nóng.
“Xảy ra án mạng rồi, không phải nói liều thuốc này sẽ không gây ra chuyện gì sao?”
Cùm cụp một tiếng, người đàn ông nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy cô gái đã không còn hô hấp đứng ở cửa phòng tắm.
Trì Vãn sờ lên cái đầu đang đau nhức râm ran, còn chưa hiểu tình huống.
—— Đây là? Người anh em này là ai?
Người đàn ông tắt điện thoại đi về phía cô, Trì Vãn cảnh giác giơ nắm đấm, bỗng nghe thấy một âm mềm mại cay nghiệt ——
“À dá ~!”
Một quả cầu tuyết lông xù xuất hiện từ trong gai nhọn, nâng một chân nhỏ lên, bày ra tư thế công phu trứ danh, nháy mắt gạt ngã người đàn ông.
Sau một trận quẳng đông đánh tây như ném bao tải, người đàn ông mặt mũi sưng húp hôn mê bất tỉnh.
Trì Vãn nhìn giá trị vũ lực bùng nổ của tên nhóc kia, rơi vào trầm tư: Cô không phải đang nằm mơ?
Thu thập xong pháo hôi*, con thỏ xấu xa quay đầu, cặp mắt hung ác một giây sau liền ngập nước.
Trì Vãn: “...”
Cái mông lông xù ngồi trên mặt người đàn ông, con thỏ hai tay ôm ngực: “Quý cô Trì, chúc mừng chị đã trở thành cô gái được chọn, đi vào thế giới trong sách.”
Thì ra là xuyên sách rồi!
Loại tiểu thuyết này cô đọc chưa được trên trăm nhưng cũng mấy chục, Trì Vãn chọc chọc cái mặt bánh bao của nó: “Em là hệ thống?”
Con thỏ nhảy cẩng lên, nhảy nhót trên mặt người đàn ông, vung quyền nhe răng: “Không được dùng cái tên ngu xuẩn đó để gọi em!”
Trì Vãn suy nghĩ một chút về đề tài xuyên sách, bình tĩnh hỏi: “Được thôi, là muốn chị trợ giúp nhân vật phản diện thay đổi số phận bi thảm, hay là gây dựng sự nghiệp đi lên đỉnh cao cuộc sống?”
Con thỏ lắc đầu: “Chị đã bị khóa vào một trò chơi tình yêu thiếu nữ nhập vai ngoài đời thật, nhiệm vụ là công lược những người đàn ông trên thẻ bài, để bọn họ cuồng si vì chị, không phải là chị thì không được.”
Nó búng tay một cái, giữa không trung hiện lên bốn thẻ bài hình chữ nhật.
Bốn thẻ nhân vật được treo trước mặt Trì Vãn, tản ra hơi thở màu đỏ thẫm huyền bí, mỗi tấm đều ở trạng thái chờ mở khóa.
Một tấm trong đó khác với ba tấm còn lại, trên thẻ bài in một dấu chấm hỏi.
Ngón tay Trì Vãn lướt nhẹ qua bốn thẻ bài: “Công lược một lúc bốn người, một ngày nào đó thế nào cũng gặp phải sóng gió, chị không muốn chọc phiền phức đâu.”
Con thỏ sờ cằm cười xấu xa: “Sóng lớn, hay đàn ông đẹp trai đều chỉ là một dãy số liệu. Nhưng mà, nếu như cưỡng chế rời khỏi trò chơi, chị đang ngủ say ở hiện thực, sẽ chết não trong nháy mắt.”
Trì Vãn nhớ lại, trước khi ngủ cô đang chơi một trò chơi di động tiến hành yêu đương nóng bỏng, hận không thể lấy hết cả bốn nhân vật.
Cho nên... Ở trong mơ làm Hải Vương* một lần cũng không sao?
Trì Vãn liếc xéo con thỏ, gõ gõ đầu nó: “Hệ thống nhà khác đều rất hào phóng, chị chơi trò chơi này, có phần thưởng gì không?”
Là điểm tích lũy tiền mặt? Hay là siêu năng lực bàn tay vàng*?
Con thỏ ngơ ra một giây: “Đương, đương nhiên.”
Lúc này Trì Vãn mới hài lòng, cúi người giơ tay lên: “Thành giao.”
Mơ mơ hồ hồ giơ móng vuốt lên, đập tay với cô, con thỏ ưỡn cơ bụng mềm mại ra: “Được rồi, chúng ta đi ngay bây giờ thôi—— “
Trì Vãn cắt đứng ý chí chiến đấu đang sôi trào của nó: “Chờ một chút, nói qua nội dung cốt truyện trước đã.”
Con thỏ nhảy trên bàn, bắt đầu giảng giải những tình tiết quan trọng sinh động như thật.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Trì Vãn, là nữ phụ thế thân trong một quyển tiểu thuyết tổng tài.
Nguyên chủ tính cách nhu nhược, bị đồng nghiệp trong công ty xa lánh, sau khi từ chức thì tìm được việc đánh đàn dương cầm ở một nhà hàng cao cấp.
Lần đầu tiên nam chính Lệ Thư Bạch nhìn thấy cô, mất hồn thật lâu, ngồi trong cửa hàng cả buổi chiều mới rời đi.
Từ đó về sau, mỗi cuối tuần anh ta đều sẽ tới nhà hàng này, lúc gần về thì đặt một đóa hồng trắng trên đàn dương cầm.
Hoa hồng tích góp từng chút một thành một bó hoa khổng lồ, Trì Vãn bị Lệ tổng khôi ngô tuấn tú làm cho cảm động, tâm sự, hẹn hò với anh ta, dần dần đã yêu anh ta.
Cho đến khi tổng tài đặt trước mặt cô một tờ hiệp ước thế thân.
Trì Vãn mới biết trong mắt Lệ Thư Bạch, cô chỉ là cái bóng của nữ chính, tiếp cận cô chỉ vỏn vẹn bởi vì gương mặt tương tự nữ chính của cô.
Trì Vãn khổ sở trong lòng, lại không thể kiềm lòng, yên lặng ký hiệp ước, ở bên cạnh Lệ Thư Bạch làm thế thân của nữ chính.
Sau khi nữ chính trở lại bên cạnh nam chính, Lệ Thư Bạch tuyệt tình cắt đứt tất cả liên lạc với Trì Vãn.
Để chứng minh mình thật lòng, thù lao phong phú trong hiệp ước thế thân, một đồng Trì Vãn cũng không lấy.
Biết tin hai người kết hôn, Trì Vãn đánh mất lý trí, vì yêu mà phẩu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của nữ chính để dây dưa với Lệ Thư Bạch, đổi lấy là sự chán ghét của tổng tài.
Tại hội trường hôn lễ, Trì Vãn điên cuồng náo loạn, Lệ Thư Bạch gọi bảo an đuổi cô đi, một ánh mắt cũng không cho cô.
Nữ chính hạnh phúc liên miên bất tận, nữ phụ bất hạnh cũng có nỗi đau riêng.
Tính cách mềm yếu của nguyên chủ khiến cho Trì Vãn giận cô ấy không tranh giành, còn có chút đau lòng: “Ngốc thật, thù lao thuộc về mình sao lại không lấy? Đàn ông làm sao quan trọng bằng tiền.”
Lệ Thư Bạch còn không đáng giá bằng 100 cents Zimbabwe*, lông cừu đưa tới cửa ngu sao mà không lấy!
Con thỏ kể xong kết cuộc của nữ phụ, đột nhiên khoa tay múa chân: “A ha, nhiệm vụ đến rồi.”
Không trung hiện ra một khung mờ vô cùng có cảm giác khoa học kỹ thuật.
[Những người đàn ông dự buổi vũ hội hóa trang đêm nay không giàu sang thì cũng cao quý, phải chăng Tịch Thế Thừa cũng ở đó? Nhiệm vụ: Tìm ra nhân vật mục tiêu công lược, tiếp xúc thân thể với đối phương 10 giây.]
[Hạn chế thời gian 10 phút, quá thời gian sẽ có trừng phạt.]
[Bắt đầu đếm ngược, 09:59]
Nương theo tiếng vỡ vụn của dây xích, một thẻ bài nhân vật chủ động bay vào trong tay Trì Vãn.
Trên mặt thẻ là chân dung nhân vật và dòng chữ chú thích nhỏ.
—— Tịch Thế Thừa: 26 tuổi, lãng tử hào môn, người thừa kế của tập đoàn Tịch thị. Trong bụi vạn hoa, không dính lá vào người. Nghi ngờ có ED tâm lý*, thích chơi đùa nhưng xưa nay không nghiêm túc. Độ khó công lược: Ba sao.
Vốn Trì Vãn mười phần tự tin nhìn nhưng khi nhìn thấy chữ viết tắt tiếng Anh ED, đơ ra trong nháy mắt: “Làm sao chị công lược được một người đàn ông bất lực?”
Con thỏ trở mình trên chiếc giường mềm mại, gảy cái đuôi xù, hiển nhiên sẽ không cho cô bất kỳ trợ giúp nào.
Mặc dù trông con thỏ này rất không đáng tin cậy, Trì Vãn vẫn tin nó.
Không công lược, sẽ chết liền.
Tên pháo hôi trên mặt đất vẫn hôn mê, Trì Vãn cầm lấy mặt nạ hắn ta đặt trên tủ rượu.
Đêm nay là thời điểm sắp ký hết hiệp ước thế thân
Biết được từ trợ lý của Lệ Thư Bạch, đêm nay nam chính sẽ có mặt ở vũ hội tư nhân của một người bạn, Trì Vãn sợ xã hội đã lấy hết dũng khí tới tìm anh ta, bị bầu không khí sôi động của hội trường và muôn hình vạn trạng mặt nạ hù dọa lui bước.
Cô luống cuống trong hành lang, người phục vụ mang mặt nạ tiến lên, hỏi có phải cô cần giúp đỡ không.
Nguyên chủ vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu không có nhiều kinh nghiệm sống, sau khi uống đồ uống người phục vụ mời, đối phương lấy lý do đưa cô đi gặp Lệ Thư Bạch, dẫn cô tới gian phòng bên trong.
Mấy phút đồng hồ sau, Trì Vãn đã chết.
...
Đá tên phục vụ ngất trên mặt đất một đá, Trì Vãn ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên người hắn ta, ngón tay kẹp được vé mời vũ hội ra.
Có lẽ nguyên chủ tử vong ngoài ý muốn đã hù dọa tên này, hắn ta từng có ý đồ xối nước lạnh làm cô ấy tỉnh lại.
Bộ váy trên người còn nhỏ nước, cô phải thay một bộ đồ mới.
Trì Vãn đeo mặt nạ lên, kéo cửa phòng ra, ra dấu tay với người phục vụ trên hành lang.
Người nam mặc âu phục đeo mặt nạ màu vàng kim đi tới: “Thưa quý cô, cô cần tôi giúp gì sao?”
Trì Vãn: “Đem tới giúp tôi một chiếc váy xòe.”
Người phục vụ trong giới nhà giàu đều đã mưa dầm thấm đất, rốt cuộc là tiểu thư hàng thật, hay là tiểu thư dỏm phủ đầy hàng hiệu hao tâm tổn trí muốn đưa bản thân lên, bọn họ liếc mắt là có thể phân biệt.
Nhưng lần này, người phục vụ Hỏa Nhãn Kim Tinh* lại nhìn nhầm.
Trên người Trì Vãn có một khí chất ung dung.
Cô mặc một chiếc váy chữ A, dưới chân là đôi cao gót Givenchy, tốc độ nói không nhanh không chậm, giọng điệu sai sử tự nhiên, người nam mặc âu phục không mảy may hoài nghi thân phận của cô.
Người phục vụ cung kính gật đầu, mang đến cho cô một túi giấy xa xỉ đựng một bộ lễ phục màu đỏ và một đôi cao gót màu bạc.
Lo lắng cô bị cảm, còn lễ phép hỏi thăm cô có cần ngâm suối nước nóng hay không.
Thanh tiến độ còn lại ba phút.
Trì Vãn đuổi người phục vụ đi, xé nhãn, thay bộ lễ phục gợi cảm, mang bảo bối giày cao gót vào, kéo cửa ra, ưu nhã đi đến sảnh tiệc.
Buổi vũ hội hóa trang của người trong giới này, vì để chơi đùa cho thỏa chí, các hậu duệ của những nhà tư bản sau lớp mặt nạ không biết thân phận của nhau.
Đi đến cửa của sảnh tiệc, Trì Vãn bị người phục vụ mang mặt nạ chặn lại bên ngoài.
Trì Vãn giơ vé mời trong tay lên, đưa di động cho anh ta.
Người nam mặc âu phục nhận lấy điện thoại, cầm dụng cụ quét một lần từ đầu tới chân Trì Vãn: “Cô có thể vào.”
Đuôi váy Trì Vãn xao động như vầng hào quang của Mỹ Nhân Ngư, sượt qua người gác cửa.
Vừa mới ra trận, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm trong đám người, thiết kế khoét chữ V sâu mang hơi thở gợi cảm, xương bướm xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ.
[Đếm ngược: 01:30]
Con thỏ hấp tấp đi theo cô: “19 người đàn ông ở đây đều đeo mặt nạ, chị muốn tìm Tịch Thế Thừa bằng cách nào?”
Trì Vãn lướt nhìn quanh.
Ngoài cô ra, hình như không ai thấy được con thỏ này?
Người phục vụ bưng khay đi qua bên cạnh, Trì Vãn tiện tay lấy một ly Champagne, xuyên qua đám người, ánh mắt rơi vào một người đàn ông đứng cách đó không xa, lại nhẹ nhàng dời mắt, nhìn về phía vị kế tiếp.
Tịch Thế Thừa là một trong những nhân vật trong trò chơi tình yêu thiếu nữ.
Dù cho không thấy mặt, chỉ bằng khí chất ắt hẳn cũng có thể nhận ra.
[Đếm ngược: 00:30]
Tiếng kim giây trong đầu như đang đánh trống, chóp mũi Trì Vãn dưới lớp mặt nạ rịn mồ hôi.
Đi qua một nhóm nam nữ trẻ tuổi trò chuyện vui vẻ, Trì Vãn dừng bước, giác quan thứ sáu hết sức mãnh liệt, nhìn về phía người đàn ông giữa nhóm người.
Người kia mang mặt nạ màu trắng, vắt chéo chân, dựa vào trong cái sofa màu đỏ sẫm, khí chất hững hờ.
Anh cầm ly đế cao, những đốt ngón tay trên bàn tay đeo nhẫn vô cùng rõ ràng, dưới ống tay áo màu đen được vén lên, chiếc đồng hồ Tourbillon ánh lên những tia sáng xa xỉ.
Dù không nhìn thấy mặt, anh cũng chính là mặt trăng giữa các vì sao kia.
Con thỏ lấy một quả dâu tây nhỏ từ chiếc bánh ngọt, a ô cắn nó, hai má phồng lên: “Còn lại 6 giây, 5, 4, 3,...”
Trì Vãn hô khẽ một tiếng, chân trái trẹo xuống, Champagne trong ly không cẩn thận vẩy lên quần áo người này, cơ thể mảnh mai mất thăng bằng, ngã vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông.
Đột nhiên bị đổ rượu vào người, người đàn ông mang mặt nạ ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng dáng màu đỏ sắp ngã lên người mình, vô thức đưa tay, muốn đỡ lấy cô.
Một giây trước khi thân thể chạm nhau, Trì Vãn xiết chặt cỗ tay, bị người bên cạnh kéo lại.
Trì Vãn lui hai bước, đụng phải một lồng ngực nhuộm đầy hơi thở nam tính, lảo đảo đứng vững, tỏa ra oán niệm sắp hóa thành chân thực.
... Là ai? Làm hỏng chuyện tốt của bà đây...
Cô quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông mang mặt nạ sói.
Vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện bản thân không phát ra được thanh âm nào.
[Thật đáng tiếc, nhiệm vụ không được hoàn thành xuất sắc. Trừng phạt quá thời gian: Cấm nói một giờ.]
Giọng nói máy móc đã qua xử lý, buồn bực thô ráp khàn khàn, Trì Vãn hỏi trong lòng: “Ngươi là người thật, hay là trí tuệ nhân tạo?”
Âm thanh trong đầu không trả lời.
Người đàn ông kịp thời kéo cô buông tay ra, đôi mắt thâm sâu sau mặt nạ không gợn sóng, nhìn Trì Vãn: “Cô không sao chứ?”
Trì Vãn lắc đầu tỏ vẻ không sao.
May mắn trừng phạt chỉ là biến thành người câm, nếu trừ tiền gì đó, cô tuyệt đối sẽ khóc đến choáng váng ở nhà vệ sinh.
Con thỏ say khướt ngồi phịch trong bánh gato, ôm rượu đỏ nấc một cái: “Lệ Thư Bạch nhất định không nhận ra chị.”
Trì Vãn:? Em nói anh ta là nam chính??
Đôi mắt Trì Vãn tỏa sáng.
Cô nhớ không lầm, Lệ Thư Bạch nhờ luật sư lập hiệp ước thế thân, ngoại trừ biệt thự xe sang bên ngoài, còn thanh toán cho nguyên chủ tám triệu tiền thù lao.
Con số này đối với tổng tài động một chút là Thiên Lương Vương Phá* mà nói thì không là gì, nhưng đối với Trì Vãn bây giờ lại là một khoản tiền lớn.
Lệ Thư Bạch ở trong mắt cô chính là một con dê béo đi qua đi lại, là món tiền đầu tiên trên con đường trở thành phú bà, sao cô có thể không động lòng?
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Trì Vãn nhìn mình, ánh mắt không giống như sùng bái, càng không phải ái mộ, Lệ Thư Bạch nghi ngờ, trong ký ức đã từng gặp qua gương mặt này.
Lệ đại tổng tài rất chắc chắn, anh ta không nhận ra đóa hoa quý trên thế gian này.
Đóa hoa quý cao ngạo lạnh lùng không nói một câu, Lệ Thư Bạch cũng không nói gì nữa, mỗi người tự dời mắt đi.
Nhiệm vụ đầu tiên thất bại, Trì Vãn cũng không quên mục nhân vật mục tiêu công lược.
Sau khi đối mặt với nam chính dê béo, Trì Vãn đặt ly rượu vào cái khay của người phục vụ, giẫm lên đôi giày cao gót màu bạc sáng long lanh, cộp, cộp đi tới trước ghế sofa.
Áo sơ mi lụa đen của Tịch Thế Thừa bị ướt một mảng, bên cạnh có người kịp thời đưa khăn tay, anh thuận tay nhận lấy, lau sơ mấy cái, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương dịu nhẹ.
Còn chưa kịp phản ứng, khăn trong tay bị một đôi tay mềm mại trắng muốt lấy đi.
Trì Vãn cúi người, vén mấy sợi tóc ra sau tai, lộ ra cái tai nhỏ nhắn trắng nõn, cẩn thận lau chiếc áo đắt đỏ của anh.
Tịch Thế Thừa không phòng bị chút nào, duy trì tư thế nửa ôm ấp, nhìn cô gái xa lạ trước mắt, mặc cho cô lau chùi áo mình.
Trì Vãn lau lau nước động trên người anh, cong đôi mắt cười xuống, như một đứa trẻ mắc lỗi, hai tay dịu dàng ra dấu mà nói: Tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cho anh.
Tịch Thế Thừa nhìn vào đôi mắt trong suốt sau mặt nạ.
Trì Vãn vừa đi ra từ trong nước, đuôi tóc còn ướt, mái tóc dài hơi xoăn màu đen nhánh xõa trên đầu vai, màu đỏ của ngực váy làm nổi bật lên làn da trắng đến phát sáng, dụ hoặc như bơ.
Trời sinh cô có đôi mắt trẻ con thơ ngây, khiến người ta không nhận ra.
Những người đàn ông áo mũ chỉnh tề châu đầu ghé tai, thương tiếc vì cô không thể nói chuyện, cũng vô cùng tò mò dung nhan của Trì Vãn.
“Cô không cần bồi thường đâu.”
Giọng nói dưới mặt nạ trầm thấp lãnh đạm, đôi tay thon dài kéo cổ áo ra.
Trái tim đang treo cao của Trì Vãn trở về chỗ cũ, len lén thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi thời gian eo hẹp, dưới tình thế cấp bách mới nghĩ đến biện pháp này, buông tay cược một ván —— cược Tịch Thế Thừa sẽ đỡ được cô.
Áo sơ mi này của thái tử hào môn giá không hề rẻ, Trì Vãn đã chuẩn bị móc sạch túi.
Nguyên chủ không có thu nhập cố định, việc đánh đàn dương cầm cũng đã nghỉ, trước mắt ở trong biệt thự của Lệ Thư Bạch, thẻ ngân hàng, Wechat, trong tài khoản thanh toán tổng số dư không hơn năm nghìn tệ.
Trước khi xuyên sách, Trì Vãn tốt xấu gì cũng là hội viên cao cấp của hội chị em phú bà, một đêm trở lại trước giải phóng, tâm trạng không phải emo* bình thường.
Dựa vào núi lớn còn ngã, huống chi dựa vào đàn ông
Ngoại trừ cắt hẹ* Lệ Thư Bạch, cô phải tìm đường khác kiếm tiền, mau chóng khôi phục tự do tài chính, ôn lại 10 nghìn loại hạnh phúc của phú bà.
...
Trước khi ký tên lên hiệp ước thế thân, Trì Vãn không muốn để cho Lệ Thư Bạch nhận ra mình, vào nhà vệ sinh thay bộ váy hai trăm tệ cùng với một đôi giày nhái.
Chuông đồng hồ điểm nửa đêm, tựa như giấc mộng của Lọ Lem tan vỡ, Trì Vãn rời khỏi dinh thự sớm hơn anh ta một bước.
Một giờ trôi qua, lệnh cấm nói tự động được gỡ bỏ.
Trì Vãn ngoắc taxi, cho địa chỉ biệt thự Thủy Ngạn.
Dựa theo dáng vẻ nguyên chủ xoắn mái tóc thành nụ hoa, Trì Vãn chăm chú nhìn đồng hồ trên xe.
Giá tiền tăng lên một lần, lòng cô cũng co rút đau đớn một lần
“Ôi bác tài à, ông đừng có vòng đường xa đó.”
Biệt thự của Lệ Thư Bạch nằm ở vùng núi xa rời ồn ào náo động, bản đồ dự tính khoảng 48 phút đi xe, bây giờ đã một giờ rồi.
Nhìn kính sau thấy nét mặt Trì Vãm, trong lòng tài xế taxi khinh bỉ: Ở khu nhà giàu còn keo kiệt như thế, uổng cho cô là tiểu thư nhà giàu.
Trì Vãn luôn có bản lĩnh này.
Ngay cả khi cô mặc váy 49 tệ, ngón tay đeo nhẫn kim cương bằng nhựa, người khác cũng sẽ cho rằng cô là tiểu thư nhà giàu.
Trước khi xuống xe, Trì Vãn quét mã, chuyển tiền xe cho tài xế.
Ting một tiếng, Trì Vãn nghe tiếng nhắc nhở ghi nợ vào tài khoản.
Số dư còn lại: -95.5 đồng.
Đau lòng, chỗ nào cũng đau.
Sự thật chứng minh tài xế quả thật vòng đường xa.
Bước vào cửa, nhìn thấy Lệ Thư Bạch về sớm còn tắm rửa xong rồi, Trì Vãn dừng lại một chút, thay giầy ở cửa, xách túi đi vào.
Lệ Thư Bạch cầm khăn mặt lau mái tóc còn ướt, thuận miệng hỏi: “Cô đi đâu vậy, muộn như vậy mới về.”
Ném túi xách, Trì Vãn ngồi xuống ghế sofa, thoáng nhìn hiệp ước trên bàn trà, đánh đòn phủ đầu: “Đây là cái gì?”
Cô nghiêng người về trước, tay đè lên tờ hiệp ước mỏng manh, chuẩn bị cầm lên lật xem.
Biểu cảm nhỏ được khống chế vừa vặn, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt sáng lấp lánh, làm như không biết điều gì chờ đợi mình.
Lệ Thư Bạch vắt khăn mặt trên cổ, nhanh chân đi tới, xoay người, đầu ngón tay chặn đầu kia của tài liệu lại.
Trì Vãn giật một cái, không di chuyển: “...”
Lệ Thư Bạch vừa nghĩ ra hiệp ước, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói với cô.
Nhưng ánh mắt Trì Vãn quá mức cấp bách, anh ta dừng lại, từ từ nâng người lên, buông lỏng tay.
Thay vì làm cô sa vào giấc mộng giả tạo, không bằng nhanh chóng nói rõ ràng.
Huống chi, Trì Vãn có một người ba nghiện cờ bạc nợ nần, cô rất rất cần tiền.
Anh ta làm như thế, chỉ là theo nhu cầu mà thôi.
Lệ Thư Bạch ngồi xuống đối diện, nâng cằm ra hiệu: “Cô xem đi.”
Trì Vãn ở đối diện lật qua lại hiệp ước của luật sư chuyên nghiệp lập ra, đọc nhanh như gió, nhanh chóng lướt qua một lần, ánh mắt rơi vào điều khoản thù lao, quả nhiên là ——
Tám triệu.
Giàu to rồi.
Trì Vãn nghe thấy âm thanh bùng nổ trong lòng, nhìn Lệ Thư Bạch càng vừa mắt hơn, ra vẻ không hiểu, âm cuối lên cao: “Hiệp ước thế thân?”
Không có chất vấn trong dự đoán, càng không tức giận hay khóc lóc, sự tỉnh táo của cô, làm Lệ Thư Bạch có chút bất ngờ.
Im lặng một hồi, Lệ Thư Bạch giải thích ngắn gọn chuyện của anh ta và Cố Tiểu Chi.
Vì để trở thành nhà thiết kế trang sức xuất sắc hơn, ánh trăng sáng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Lệ Thư Bạch nhớ thương thành tật.
“Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã nhận lầm cô thành cô ấy.”
“Thật sự xin lỗi, che giấu lâu như vậy. Cô không phải Tiểu Chi, tôi cũng không có khả năng động lòng với cô.”
Chặc, tên già cặn bã.
Nếu anh ta đã muốn trao đổi, cô nhất định sẽ là một thế thân đủ tiêu chuẩn.
Chỉ nói tiền, tuyệt đối không nói đến tình cảm.
Trì Vãn ước gì Lệ Thư Bạch có giác ngộ như vậy, xác nhận một lần nữa quy tắc nào đó trên hiệp ước: “Không nắm tay không ôm ấp... quan hệ xâm nhập thân mật?”
Lệ Thư Bạch nhìn Trì Vãn.
Từ khi quen biết đến nay, bọn họ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật giữa người yêu với nhau, bảo Trì Vãn nghỉ việc, chuyển vào biệt thự ở, đều chỉ là vì tìm kiếm bóng dáng của Cố Tiểu Chi từ trên người cô.
Giọng điệu Lệ Thư Bạch lạnh lùng hơn: “Nhà đẹp xe sang tùy cô chọn, giặt đồ nấu cơm đã có người giúp việc Philippines, không can thiệp sinh hoạt cá nhân của đối phương, không nắm tay không ôm ấp, nhưng có một điều, đừng vọng tưởng thay thế vị trí của cô ấy.”
Nội tâm Trì Vãn Chấn động:... Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Quả nhiên là thế giới trong sách, trong hiện thực khó tìm được kiểu coi tiền như nước này, tổng tài đẹp trai lại còn vô cùng bá đạo thâm tình có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Được anh ta nhắc nhở, Trì Vãn mới nhớ tới, nguyên chủ hình như có một người ba nghiện cờ bạc hút máu cô ấy.
Trì Vãn cười cười, “Tiền trực tiếp chuyển vào tài khoản của tôi đi. Ba tôi lớn tuổi, dễ bị người ta lừa gạt, ông ấy giữ tôi không yên lòng.”
Lệ Thư Bạch khẽ gật đầu, “Cô xem xong rồi?”
Trì Vãn uống một ngụm nước, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, xem từng câu từng chữ nội dung bên trong: “Đừng nóng vội, nhiều chữ như vậy, tôi phải xem từ từ.”
Không thể trách cô cẩn thận mọi bề, muốn động vào túi tiền đàn ông không dễ dàng như vậy, nói chi là đàn ông có tiền khôn khéo.
Ngộ nhỡ Lệ Thư Bạch có thủ đoạn, chơi chữ với cô, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng còn đỡ, làm cô mơ mơ hồ hồ gánh đống nợ kếch xù, trở tay đưa cô vào cục cảnh sát cũng nên.
Việc ký hiệp ước giấy trắng mực đen, không được qua loa chút nào.
Lệ Thư Bạch dựa ra sau, kiên nhẫn đợi cô xem nửa giờ, “Có vấn đề gì không?”
Chuyên môn của Trì Vãn và pháp luật đại bác bắn cũng không tới, trình độ cũng vậy, có thể nhìn ra manh mối gì?
Không lên tiếng lâu như vậy, là đang cố ý kéo dài thời gian, cáu kỉnh với anh ta.
Lệ Thư Bạch có chút buồn cười mà nghĩ.
Trì Vãn ở thế giới thực tốt nghiệp thạc sĩ ngành luật của Stanford, sơ hở chữ nghĩa trong hiệp ước không qua nổi mắt cô.
Xác định xong phần hiệp ước này không có vấn đề, đã là 40 phút sau.
Trì Vãn cầm văn kiện, ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Thư Bạch muốn nói lại thôi.
“Liên quan tới chuyện thế thân...”
Lệ đại tổng tài không ngạc nhiên chút nào.
Quả nhiên, cô sẽ không thể nào đồng ý.
Dù sao vì anh ta, ngay cả tự do cũng có thể dứt bỏ, làm sao cam tâm tình nguyện chỉ làm thế thân cho người khác?
Lệ Thư Bạch nghĩ xong nỗi lòng không kiềm chế được của Trì Vãn, thậm chí chuẩn bị xé bỏ tờ hiệp ước.
Anh ta dựa vào sofa, tay đặt tùy ý hai bên, chống đầu, “Không đồng ý?”
“Cũng không phải”, Trì Vãn cười ngượng ngùng, “Tám triệu này có thể chuyển theo giai đoạn được không? Ngoài ra, tất cả chi phí trong lúc thế thân, anh xem, có phải cũng thanh toán hay không?”
Trì Vãn mở mắt ra.
Thoáng nhìn tấm gương đối diện, không khỏi nao nao.
Tiên nữ này là ai đây?
Vịn bồn tắm đứng lên, Trì Vãn cúi đầu nhìn.
Bộ váy trắng bảo thủ bị nước thấm ướt, tay áo rất dài, váy phủ đến cổ chân, không phù hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của cô.
Trong không khí còn phảng phất mùi khói thuốc, Trì Vãn quay đầu, trông thấy một người đàn ông xa lạ đứng bên ngoài phòng tắm.
Người kia đang nghe điện thoại, đi tới đi lui vô cùng nôn nóng.
“Xảy ra án mạng rồi, không phải nói liều thuốc này sẽ không gây ra chuyện gì sao?”
Cùm cụp một tiếng, người đàn ông nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy cô gái đã không còn hô hấp đứng ở cửa phòng tắm.
Trì Vãn sờ lên cái đầu đang đau nhức râm ran, còn chưa hiểu tình huống.
—— Đây là? Người anh em này là ai?
Người đàn ông tắt điện thoại đi về phía cô, Trì Vãn cảnh giác giơ nắm đấm, bỗng nghe thấy một âm mềm mại cay nghiệt ——
“À dá ~!”
Một quả cầu tuyết lông xù xuất hiện từ trong gai nhọn, nâng một chân nhỏ lên, bày ra tư thế công phu trứ danh, nháy mắt gạt ngã người đàn ông.
Sau một trận quẳng đông đánh tây như ném bao tải, người đàn ông mặt mũi sưng húp hôn mê bất tỉnh.
Trì Vãn nhìn giá trị vũ lực bùng nổ của tên nhóc kia, rơi vào trầm tư: Cô không phải đang nằm mơ?
Thu thập xong pháo hôi*, con thỏ xấu xa quay đầu, cặp mắt hung ác một giây sau liền ngập nước.
Trì Vãn: “...”
Cái mông lông xù ngồi trên mặt người đàn ông, con thỏ hai tay ôm ngực: “Quý cô Trì, chúc mừng chị đã trở thành cô gái được chọn, đi vào thế giới trong sách.”
Thì ra là xuyên sách rồi!
Loại tiểu thuyết này cô đọc chưa được trên trăm nhưng cũng mấy chục, Trì Vãn chọc chọc cái mặt bánh bao của nó: “Em là hệ thống?”
Con thỏ nhảy cẩng lên, nhảy nhót trên mặt người đàn ông, vung quyền nhe răng: “Không được dùng cái tên ngu xuẩn đó để gọi em!”
Trì Vãn suy nghĩ một chút về đề tài xuyên sách, bình tĩnh hỏi: “Được thôi, là muốn chị trợ giúp nhân vật phản diện thay đổi số phận bi thảm, hay là gây dựng sự nghiệp đi lên đỉnh cao cuộc sống?”
Con thỏ lắc đầu: “Chị đã bị khóa vào một trò chơi tình yêu thiếu nữ nhập vai ngoài đời thật, nhiệm vụ là công lược những người đàn ông trên thẻ bài, để bọn họ cuồng si vì chị, không phải là chị thì không được.”
Nó búng tay một cái, giữa không trung hiện lên bốn thẻ bài hình chữ nhật.
Bốn thẻ nhân vật được treo trước mặt Trì Vãn, tản ra hơi thở màu đỏ thẫm huyền bí, mỗi tấm đều ở trạng thái chờ mở khóa.
Một tấm trong đó khác với ba tấm còn lại, trên thẻ bài in một dấu chấm hỏi.
Ngón tay Trì Vãn lướt nhẹ qua bốn thẻ bài: “Công lược một lúc bốn người, một ngày nào đó thế nào cũng gặp phải sóng gió, chị không muốn chọc phiền phức đâu.”
Con thỏ sờ cằm cười xấu xa: “Sóng lớn, hay đàn ông đẹp trai đều chỉ là một dãy số liệu. Nhưng mà, nếu như cưỡng chế rời khỏi trò chơi, chị đang ngủ say ở hiện thực, sẽ chết não trong nháy mắt.”
Trì Vãn nhớ lại, trước khi ngủ cô đang chơi một trò chơi di động tiến hành yêu đương nóng bỏng, hận không thể lấy hết cả bốn nhân vật.
Cho nên... Ở trong mơ làm Hải Vương* một lần cũng không sao?
Trì Vãn liếc xéo con thỏ, gõ gõ đầu nó: “Hệ thống nhà khác đều rất hào phóng, chị chơi trò chơi này, có phần thưởng gì không?”
Là điểm tích lũy tiền mặt? Hay là siêu năng lực bàn tay vàng*?
Con thỏ ngơ ra một giây: “Đương, đương nhiên.”
Lúc này Trì Vãn mới hài lòng, cúi người giơ tay lên: “Thành giao.”
Mơ mơ hồ hồ giơ móng vuốt lên, đập tay với cô, con thỏ ưỡn cơ bụng mềm mại ra: “Được rồi, chúng ta đi ngay bây giờ thôi—— “
Trì Vãn cắt đứng ý chí chiến đấu đang sôi trào của nó: “Chờ một chút, nói qua nội dung cốt truyện trước đã.”
Con thỏ nhảy trên bàn, bắt đầu giảng giải những tình tiết quan trọng sinh động như thật.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Trì Vãn, là nữ phụ thế thân trong một quyển tiểu thuyết tổng tài.
Nguyên chủ tính cách nhu nhược, bị đồng nghiệp trong công ty xa lánh, sau khi từ chức thì tìm được việc đánh đàn dương cầm ở một nhà hàng cao cấp.
Lần đầu tiên nam chính Lệ Thư Bạch nhìn thấy cô, mất hồn thật lâu, ngồi trong cửa hàng cả buổi chiều mới rời đi.
Từ đó về sau, mỗi cuối tuần anh ta đều sẽ tới nhà hàng này, lúc gần về thì đặt một đóa hồng trắng trên đàn dương cầm.
Hoa hồng tích góp từng chút một thành một bó hoa khổng lồ, Trì Vãn bị Lệ tổng khôi ngô tuấn tú làm cho cảm động, tâm sự, hẹn hò với anh ta, dần dần đã yêu anh ta.
Cho đến khi tổng tài đặt trước mặt cô một tờ hiệp ước thế thân.
Trì Vãn mới biết trong mắt Lệ Thư Bạch, cô chỉ là cái bóng của nữ chính, tiếp cận cô chỉ vỏn vẹn bởi vì gương mặt tương tự nữ chính của cô.
Trì Vãn khổ sở trong lòng, lại không thể kiềm lòng, yên lặng ký hiệp ước, ở bên cạnh Lệ Thư Bạch làm thế thân của nữ chính.
Sau khi nữ chính trở lại bên cạnh nam chính, Lệ Thư Bạch tuyệt tình cắt đứt tất cả liên lạc với Trì Vãn.
Để chứng minh mình thật lòng, thù lao phong phú trong hiệp ước thế thân, một đồng Trì Vãn cũng không lấy.
Biết tin hai người kết hôn, Trì Vãn đánh mất lý trí, vì yêu mà phẩu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của nữ chính để dây dưa với Lệ Thư Bạch, đổi lấy là sự chán ghét của tổng tài.
Tại hội trường hôn lễ, Trì Vãn điên cuồng náo loạn, Lệ Thư Bạch gọi bảo an đuổi cô đi, một ánh mắt cũng không cho cô.
Nữ chính hạnh phúc liên miên bất tận, nữ phụ bất hạnh cũng có nỗi đau riêng.
Tính cách mềm yếu của nguyên chủ khiến cho Trì Vãn giận cô ấy không tranh giành, còn có chút đau lòng: “Ngốc thật, thù lao thuộc về mình sao lại không lấy? Đàn ông làm sao quan trọng bằng tiền.”
Lệ Thư Bạch còn không đáng giá bằng 100 cents Zimbabwe*, lông cừu đưa tới cửa ngu sao mà không lấy!
Con thỏ kể xong kết cuộc của nữ phụ, đột nhiên khoa tay múa chân: “A ha, nhiệm vụ đến rồi.”
Không trung hiện ra một khung mờ vô cùng có cảm giác khoa học kỹ thuật.
[Những người đàn ông dự buổi vũ hội hóa trang đêm nay không giàu sang thì cũng cao quý, phải chăng Tịch Thế Thừa cũng ở đó? Nhiệm vụ: Tìm ra nhân vật mục tiêu công lược, tiếp xúc thân thể với đối phương 10 giây.]
[Hạn chế thời gian 10 phút, quá thời gian sẽ có trừng phạt.]
[Bắt đầu đếm ngược, 09:59]
Nương theo tiếng vỡ vụn của dây xích, một thẻ bài nhân vật chủ động bay vào trong tay Trì Vãn.
Trên mặt thẻ là chân dung nhân vật và dòng chữ chú thích nhỏ.
—— Tịch Thế Thừa: 26 tuổi, lãng tử hào môn, người thừa kế của tập đoàn Tịch thị. Trong bụi vạn hoa, không dính lá vào người. Nghi ngờ có ED tâm lý*, thích chơi đùa nhưng xưa nay không nghiêm túc. Độ khó công lược: Ba sao.
Vốn Trì Vãn mười phần tự tin nhìn nhưng khi nhìn thấy chữ viết tắt tiếng Anh ED, đơ ra trong nháy mắt: “Làm sao chị công lược được một người đàn ông bất lực?”
Con thỏ trở mình trên chiếc giường mềm mại, gảy cái đuôi xù, hiển nhiên sẽ không cho cô bất kỳ trợ giúp nào.
Mặc dù trông con thỏ này rất không đáng tin cậy, Trì Vãn vẫn tin nó.
Không công lược, sẽ chết liền.
Tên pháo hôi trên mặt đất vẫn hôn mê, Trì Vãn cầm lấy mặt nạ hắn ta đặt trên tủ rượu.
Đêm nay là thời điểm sắp ký hết hiệp ước thế thân
Biết được từ trợ lý của Lệ Thư Bạch, đêm nay nam chính sẽ có mặt ở vũ hội tư nhân của một người bạn, Trì Vãn sợ xã hội đã lấy hết dũng khí tới tìm anh ta, bị bầu không khí sôi động của hội trường và muôn hình vạn trạng mặt nạ hù dọa lui bước.
Cô luống cuống trong hành lang, người phục vụ mang mặt nạ tiến lên, hỏi có phải cô cần giúp đỡ không.
Nguyên chủ vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu không có nhiều kinh nghiệm sống, sau khi uống đồ uống người phục vụ mời, đối phương lấy lý do đưa cô đi gặp Lệ Thư Bạch, dẫn cô tới gian phòng bên trong.
Mấy phút đồng hồ sau, Trì Vãn đã chết.
...
Đá tên phục vụ ngất trên mặt đất một đá, Trì Vãn ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên người hắn ta, ngón tay kẹp được vé mời vũ hội ra.
Có lẽ nguyên chủ tử vong ngoài ý muốn đã hù dọa tên này, hắn ta từng có ý đồ xối nước lạnh làm cô ấy tỉnh lại.
Bộ váy trên người còn nhỏ nước, cô phải thay một bộ đồ mới.
Trì Vãn đeo mặt nạ lên, kéo cửa phòng ra, ra dấu tay với người phục vụ trên hành lang.
Người nam mặc âu phục đeo mặt nạ màu vàng kim đi tới: “Thưa quý cô, cô cần tôi giúp gì sao?”
Trì Vãn: “Đem tới giúp tôi một chiếc váy xòe.”
Người phục vụ trong giới nhà giàu đều đã mưa dầm thấm đất, rốt cuộc là tiểu thư hàng thật, hay là tiểu thư dỏm phủ đầy hàng hiệu hao tâm tổn trí muốn đưa bản thân lên, bọn họ liếc mắt là có thể phân biệt.
Nhưng lần này, người phục vụ Hỏa Nhãn Kim Tinh* lại nhìn nhầm.
Trên người Trì Vãn có một khí chất ung dung.
Cô mặc một chiếc váy chữ A, dưới chân là đôi cao gót Givenchy, tốc độ nói không nhanh không chậm, giọng điệu sai sử tự nhiên, người nam mặc âu phục không mảy may hoài nghi thân phận của cô.
Người phục vụ cung kính gật đầu, mang đến cho cô một túi giấy xa xỉ đựng một bộ lễ phục màu đỏ và một đôi cao gót màu bạc.
Lo lắng cô bị cảm, còn lễ phép hỏi thăm cô có cần ngâm suối nước nóng hay không.
Thanh tiến độ còn lại ba phút.
Trì Vãn đuổi người phục vụ đi, xé nhãn, thay bộ lễ phục gợi cảm, mang bảo bối giày cao gót vào, kéo cửa ra, ưu nhã đi đến sảnh tiệc.
Buổi vũ hội hóa trang của người trong giới này, vì để chơi đùa cho thỏa chí, các hậu duệ của những nhà tư bản sau lớp mặt nạ không biết thân phận của nhau.
Đi đến cửa của sảnh tiệc, Trì Vãn bị người phục vụ mang mặt nạ chặn lại bên ngoài.
Trì Vãn giơ vé mời trong tay lên, đưa di động cho anh ta.
Người nam mặc âu phục nhận lấy điện thoại, cầm dụng cụ quét một lần từ đầu tới chân Trì Vãn: “Cô có thể vào.”
Đuôi váy Trì Vãn xao động như vầng hào quang của Mỹ Nhân Ngư, sượt qua người gác cửa.
Vừa mới ra trận, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm trong đám người, thiết kế khoét chữ V sâu mang hơi thở gợi cảm, xương bướm xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ.
[Đếm ngược: 01:30]
Con thỏ hấp tấp đi theo cô: “19 người đàn ông ở đây đều đeo mặt nạ, chị muốn tìm Tịch Thế Thừa bằng cách nào?”
Trì Vãn lướt nhìn quanh.
Ngoài cô ra, hình như không ai thấy được con thỏ này?
Người phục vụ bưng khay đi qua bên cạnh, Trì Vãn tiện tay lấy một ly Champagne, xuyên qua đám người, ánh mắt rơi vào một người đàn ông đứng cách đó không xa, lại nhẹ nhàng dời mắt, nhìn về phía vị kế tiếp.
Tịch Thế Thừa là một trong những nhân vật trong trò chơi tình yêu thiếu nữ.
Dù cho không thấy mặt, chỉ bằng khí chất ắt hẳn cũng có thể nhận ra.
[Đếm ngược: 00:30]
Tiếng kim giây trong đầu như đang đánh trống, chóp mũi Trì Vãn dưới lớp mặt nạ rịn mồ hôi.
Đi qua một nhóm nam nữ trẻ tuổi trò chuyện vui vẻ, Trì Vãn dừng bước, giác quan thứ sáu hết sức mãnh liệt, nhìn về phía người đàn ông giữa nhóm người.
Người kia mang mặt nạ màu trắng, vắt chéo chân, dựa vào trong cái sofa màu đỏ sẫm, khí chất hững hờ.
Anh cầm ly đế cao, những đốt ngón tay trên bàn tay đeo nhẫn vô cùng rõ ràng, dưới ống tay áo màu đen được vén lên, chiếc đồng hồ Tourbillon ánh lên những tia sáng xa xỉ.
Dù không nhìn thấy mặt, anh cũng chính là mặt trăng giữa các vì sao kia.
Con thỏ lấy một quả dâu tây nhỏ từ chiếc bánh ngọt, a ô cắn nó, hai má phồng lên: “Còn lại 6 giây, 5, 4, 3,...”
Trì Vãn hô khẽ một tiếng, chân trái trẹo xuống, Champagne trong ly không cẩn thận vẩy lên quần áo người này, cơ thể mảnh mai mất thăng bằng, ngã vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông.
Đột nhiên bị đổ rượu vào người, người đàn ông mang mặt nạ ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng dáng màu đỏ sắp ngã lên người mình, vô thức đưa tay, muốn đỡ lấy cô.
Một giây trước khi thân thể chạm nhau, Trì Vãn xiết chặt cỗ tay, bị người bên cạnh kéo lại.
Trì Vãn lui hai bước, đụng phải một lồng ngực nhuộm đầy hơi thở nam tính, lảo đảo đứng vững, tỏa ra oán niệm sắp hóa thành chân thực.
... Là ai? Làm hỏng chuyện tốt của bà đây...
Cô quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông mang mặt nạ sói.
Vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện bản thân không phát ra được thanh âm nào.
[Thật đáng tiếc, nhiệm vụ không được hoàn thành xuất sắc. Trừng phạt quá thời gian: Cấm nói một giờ.]
Giọng nói máy móc đã qua xử lý, buồn bực thô ráp khàn khàn, Trì Vãn hỏi trong lòng: “Ngươi là người thật, hay là trí tuệ nhân tạo?”
Âm thanh trong đầu không trả lời.
Người đàn ông kịp thời kéo cô buông tay ra, đôi mắt thâm sâu sau mặt nạ không gợn sóng, nhìn Trì Vãn: “Cô không sao chứ?”
Trì Vãn lắc đầu tỏ vẻ không sao.
May mắn trừng phạt chỉ là biến thành người câm, nếu trừ tiền gì đó, cô tuyệt đối sẽ khóc đến choáng váng ở nhà vệ sinh.
Con thỏ say khướt ngồi phịch trong bánh gato, ôm rượu đỏ nấc một cái: “Lệ Thư Bạch nhất định không nhận ra chị.”
Trì Vãn:? Em nói anh ta là nam chính??
Đôi mắt Trì Vãn tỏa sáng.
Cô nhớ không lầm, Lệ Thư Bạch nhờ luật sư lập hiệp ước thế thân, ngoại trừ biệt thự xe sang bên ngoài, còn thanh toán cho nguyên chủ tám triệu tiền thù lao.
Con số này đối với tổng tài động một chút là Thiên Lương Vương Phá* mà nói thì không là gì, nhưng đối với Trì Vãn bây giờ lại là một khoản tiền lớn.
Lệ Thư Bạch ở trong mắt cô chính là một con dê béo đi qua đi lại, là món tiền đầu tiên trên con đường trở thành phú bà, sao cô có thể không động lòng?
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Trì Vãn nhìn mình, ánh mắt không giống như sùng bái, càng không phải ái mộ, Lệ Thư Bạch nghi ngờ, trong ký ức đã từng gặp qua gương mặt này.
Lệ đại tổng tài rất chắc chắn, anh ta không nhận ra đóa hoa quý trên thế gian này.
Đóa hoa quý cao ngạo lạnh lùng không nói một câu, Lệ Thư Bạch cũng không nói gì nữa, mỗi người tự dời mắt đi.
Nhiệm vụ đầu tiên thất bại, Trì Vãn cũng không quên mục nhân vật mục tiêu công lược.
Sau khi đối mặt với nam chính dê béo, Trì Vãn đặt ly rượu vào cái khay của người phục vụ, giẫm lên đôi giày cao gót màu bạc sáng long lanh, cộp, cộp đi tới trước ghế sofa.
Áo sơ mi lụa đen của Tịch Thế Thừa bị ướt một mảng, bên cạnh có người kịp thời đưa khăn tay, anh thuận tay nhận lấy, lau sơ mấy cái, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương dịu nhẹ.
Còn chưa kịp phản ứng, khăn trong tay bị một đôi tay mềm mại trắng muốt lấy đi.
Trì Vãn cúi người, vén mấy sợi tóc ra sau tai, lộ ra cái tai nhỏ nhắn trắng nõn, cẩn thận lau chiếc áo đắt đỏ của anh.
Tịch Thế Thừa không phòng bị chút nào, duy trì tư thế nửa ôm ấp, nhìn cô gái xa lạ trước mắt, mặc cho cô lau chùi áo mình.
Trì Vãn lau lau nước động trên người anh, cong đôi mắt cười xuống, như một đứa trẻ mắc lỗi, hai tay dịu dàng ra dấu mà nói: Tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cho anh.
Tịch Thế Thừa nhìn vào đôi mắt trong suốt sau mặt nạ.
Trì Vãn vừa đi ra từ trong nước, đuôi tóc còn ướt, mái tóc dài hơi xoăn màu đen nhánh xõa trên đầu vai, màu đỏ của ngực váy làm nổi bật lên làn da trắng đến phát sáng, dụ hoặc như bơ.
Trời sinh cô có đôi mắt trẻ con thơ ngây, khiến người ta không nhận ra.
Những người đàn ông áo mũ chỉnh tề châu đầu ghé tai, thương tiếc vì cô không thể nói chuyện, cũng vô cùng tò mò dung nhan của Trì Vãn.
“Cô không cần bồi thường đâu.”
Giọng nói dưới mặt nạ trầm thấp lãnh đạm, đôi tay thon dài kéo cổ áo ra.
Trái tim đang treo cao của Trì Vãn trở về chỗ cũ, len lén thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi thời gian eo hẹp, dưới tình thế cấp bách mới nghĩ đến biện pháp này, buông tay cược một ván —— cược Tịch Thế Thừa sẽ đỡ được cô.
Áo sơ mi này của thái tử hào môn giá không hề rẻ, Trì Vãn đã chuẩn bị móc sạch túi.
Nguyên chủ không có thu nhập cố định, việc đánh đàn dương cầm cũng đã nghỉ, trước mắt ở trong biệt thự của Lệ Thư Bạch, thẻ ngân hàng, Wechat, trong tài khoản thanh toán tổng số dư không hơn năm nghìn tệ.
Trước khi xuyên sách, Trì Vãn tốt xấu gì cũng là hội viên cao cấp của hội chị em phú bà, một đêm trở lại trước giải phóng, tâm trạng không phải emo* bình thường.
Dựa vào núi lớn còn ngã, huống chi dựa vào đàn ông
Ngoại trừ cắt hẹ* Lệ Thư Bạch, cô phải tìm đường khác kiếm tiền, mau chóng khôi phục tự do tài chính, ôn lại 10 nghìn loại hạnh phúc của phú bà.
...
Trước khi ký tên lên hiệp ước thế thân, Trì Vãn không muốn để cho Lệ Thư Bạch nhận ra mình, vào nhà vệ sinh thay bộ váy hai trăm tệ cùng với một đôi giày nhái.
Chuông đồng hồ điểm nửa đêm, tựa như giấc mộng của Lọ Lem tan vỡ, Trì Vãn rời khỏi dinh thự sớm hơn anh ta một bước.
Một giờ trôi qua, lệnh cấm nói tự động được gỡ bỏ.
Trì Vãn ngoắc taxi, cho địa chỉ biệt thự Thủy Ngạn.
Dựa theo dáng vẻ nguyên chủ xoắn mái tóc thành nụ hoa, Trì Vãn chăm chú nhìn đồng hồ trên xe.
Giá tiền tăng lên một lần, lòng cô cũng co rút đau đớn một lần
“Ôi bác tài à, ông đừng có vòng đường xa đó.”
Biệt thự của Lệ Thư Bạch nằm ở vùng núi xa rời ồn ào náo động, bản đồ dự tính khoảng 48 phút đi xe, bây giờ đã một giờ rồi.
Nhìn kính sau thấy nét mặt Trì Vãm, trong lòng tài xế taxi khinh bỉ: Ở khu nhà giàu còn keo kiệt như thế, uổng cho cô là tiểu thư nhà giàu.
Trì Vãn luôn có bản lĩnh này.
Ngay cả khi cô mặc váy 49 tệ, ngón tay đeo nhẫn kim cương bằng nhựa, người khác cũng sẽ cho rằng cô là tiểu thư nhà giàu.
Trước khi xuống xe, Trì Vãn quét mã, chuyển tiền xe cho tài xế.
Ting một tiếng, Trì Vãn nghe tiếng nhắc nhở ghi nợ vào tài khoản.
Số dư còn lại: -95.5 đồng.
Đau lòng, chỗ nào cũng đau.
Sự thật chứng minh tài xế quả thật vòng đường xa.
Bước vào cửa, nhìn thấy Lệ Thư Bạch về sớm còn tắm rửa xong rồi, Trì Vãn dừng lại một chút, thay giầy ở cửa, xách túi đi vào.
Lệ Thư Bạch cầm khăn mặt lau mái tóc còn ướt, thuận miệng hỏi: “Cô đi đâu vậy, muộn như vậy mới về.”
Ném túi xách, Trì Vãn ngồi xuống ghế sofa, thoáng nhìn hiệp ước trên bàn trà, đánh đòn phủ đầu: “Đây là cái gì?”
Cô nghiêng người về trước, tay đè lên tờ hiệp ước mỏng manh, chuẩn bị cầm lên lật xem.
Biểu cảm nhỏ được khống chế vừa vặn, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt sáng lấp lánh, làm như không biết điều gì chờ đợi mình.
Lệ Thư Bạch vắt khăn mặt trên cổ, nhanh chân đi tới, xoay người, đầu ngón tay chặn đầu kia của tài liệu lại.
Trì Vãn giật một cái, không di chuyển: “...”
Lệ Thư Bạch vừa nghĩ ra hiệp ước, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói với cô.
Nhưng ánh mắt Trì Vãn quá mức cấp bách, anh ta dừng lại, từ từ nâng người lên, buông lỏng tay.
Thay vì làm cô sa vào giấc mộng giả tạo, không bằng nhanh chóng nói rõ ràng.
Huống chi, Trì Vãn có một người ba nghiện cờ bạc nợ nần, cô rất rất cần tiền.
Anh ta làm như thế, chỉ là theo nhu cầu mà thôi.
Lệ Thư Bạch ngồi xuống đối diện, nâng cằm ra hiệu: “Cô xem đi.”
Trì Vãn ở đối diện lật qua lại hiệp ước của luật sư chuyên nghiệp lập ra, đọc nhanh như gió, nhanh chóng lướt qua một lần, ánh mắt rơi vào điều khoản thù lao, quả nhiên là ——
Tám triệu.
Giàu to rồi.
Trì Vãn nghe thấy âm thanh bùng nổ trong lòng, nhìn Lệ Thư Bạch càng vừa mắt hơn, ra vẻ không hiểu, âm cuối lên cao: “Hiệp ước thế thân?”
Không có chất vấn trong dự đoán, càng không tức giận hay khóc lóc, sự tỉnh táo của cô, làm Lệ Thư Bạch có chút bất ngờ.
Im lặng một hồi, Lệ Thư Bạch giải thích ngắn gọn chuyện của anh ta và Cố Tiểu Chi.
Vì để trở thành nhà thiết kế trang sức xuất sắc hơn, ánh trăng sáng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Lệ Thư Bạch nhớ thương thành tật.
“Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã nhận lầm cô thành cô ấy.”
“Thật sự xin lỗi, che giấu lâu như vậy. Cô không phải Tiểu Chi, tôi cũng không có khả năng động lòng với cô.”
Chặc, tên già cặn bã.
Nếu anh ta đã muốn trao đổi, cô nhất định sẽ là một thế thân đủ tiêu chuẩn.
Chỉ nói tiền, tuyệt đối không nói đến tình cảm.
Trì Vãn ước gì Lệ Thư Bạch có giác ngộ như vậy, xác nhận một lần nữa quy tắc nào đó trên hiệp ước: “Không nắm tay không ôm ấp... quan hệ xâm nhập thân mật?”
Lệ Thư Bạch nhìn Trì Vãn.
Từ khi quen biết đến nay, bọn họ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật giữa người yêu với nhau, bảo Trì Vãn nghỉ việc, chuyển vào biệt thự ở, đều chỉ là vì tìm kiếm bóng dáng của Cố Tiểu Chi từ trên người cô.
Giọng điệu Lệ Thư Bạch lạnh lùng hơn: “Nhà đẹp xe sang tùy cô chọn, giặt đồ nấu cơm đã có người giúp việc Philippines, không can thiệp sinh hoạt cá nhân của đối phương, không nắm tay không ôm ấp, nhưng có một điều, đừng vọng tưởng thay thế vị trí của cô ấy.”
Nội tâm Trì Vãn Chấn động:... Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Quả nhiên là thế giới trong sách, trong hiện thực khó tìm được kiểu coi tiền như nước này, tổng tài đẹp trai lại còn vô cùng bá đạo thâm tình có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Được anh ta nhắc nhở, Trì Vãn mới nhớ tới, nguyên chủ hình như có một người ba nghiện cờ bạc hút máu cô ấy.
Trì Vãn cười cười, “Tiền trực tiếp chuyển vào tài khoản của tôi đi. Ba tôi lớn tuổi, dễ bị người ta lừa gạt, ông ấy giữ tôi không yên lòng.”
Lệ Thư Bạch khẽ gật đầu, “Cô xem xong rồi?”
Trì Vãn uống một ngụm nước, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, xem từng câu từng chữ nội dung bên trong: “Đừng nóng vội, nhiều chữ như vậy, tôi phải xem từ từ.”
Không thể trách cô cẩn thận mọi bề, muốn động vào túi tiền đàn ông không dễ dàng như vậy, nói chi là đàn ông có tiền khôn khéo.
Ngộ nhỡ Lệ Thư Bạch có thủ đoạn, chơi chữ với cô, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng còn đỡ, làm cô mơ mơ hồ hồ gánh đống nợ kếch xù, trở tay đưa cô vào cục cảnh sát cũng nên.
Việc ký hiệp ước giấy trắng mực đen, không được qua loa chút nào.
Lệ Thư Bạch dựa ra sau, kiên nhẫn đợi cô xem nửa giờ, “Có vấn đề gì không?”
Chuyên môn của Trì Vãn và pháp luật đại bác bắn cũng không tới, trình độ cũng vậy, có thể nhìn ra manh mối gì?
Không lên tiếng lâu như vậy, là đang cố ý kéo dài thời gian, cáu kỉnh với anh ta.
Lệ Thư Bạch có chút buồn cười mà nghĩ.
Trì Vãn ở thế giới thực tốt nghiệp thạc sĩ ngành luật của Stanford, sơ hở chữ nghĩa trong hiệp ước không qua nổi mắt cô.
Xác định xong phần hiệp ước này không có vấn đề, đã là 40 phút sau.
Trì Vãn cầm văn kiện, ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Thư Bạch muốn nói lại thôi.
“Liên quan tới chuyện thế thân...”
Lệ đại tổng tài không ngạc nhiên chút nào.
Quả nhiên, cô sẽ không thể nào đồng ý.
Dù sao vì anh ta, ngay cả tự do cũng có thể dứt bỏ, làm sao cam tâm tình nguyện chỉ làm thế thân cho người khác?
Lệ Thư Bạch nghĩ xong nỗi lòng không kiềm chế được của Trì Vãn, thậm chí chuẩn bị xé bỏ tờ hiệp ước.
Anh ta dựa vào sofa, tay đặt tùy ý hai bên, chống đầu, “Không đồng ý?”
“Cũng không phải”, Trì Vãn cười ngượng ngùng, “Tám triệu này có thể chuyển theo giai đoạn được không? Ngoài ra, tất cả chi phí trong lúc thế thân, anh xem, có phải cũng thanh toán hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook